Chương 3: Lạnh nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt Tần Uyên tối đi nhưng anh không suy nghĩ quá lâu, nhanh chóng đứng dậy rồi rời đi.

Sau khi Tần Uyên đi, Bạch Hiểu Y mới thở phào nhẹ nhõm. Cho dù đã chết tâm với anh nhưng muốn cô ung dung đối mặt với người đàn ông ưu việt này cũng tốn không ít sinh lực, tốt nhất sau này nên tránh anh ta thật xa.

Bạch Phượng Kiều từ nhà vệ sinh đi ra mới phát hiện Tần Uyên đã không còn ở đây. Nghĩ tới thái độ của Bạch Hiểu Y với người ta, bà liền khiển trách: "Chuyện gì xảy ra vậy ? Trước khi không phải ngày nào cũng mong ngóng anh Uyên Uyên của con trở về sao ? Sao người ta về lại bày ra cái bộ mặt khó ở vậy ?"

Bạch Hiểu Y nhìn mẹ mình một cái, không muốn nói cho bà biết chính anh Uyên Uyên đó đời trước đối xử với cô còn lạnh lùng hơn nhiều, chỉ thản nhiên nói: "Bây giờ con cũng không phải trẻ con, cả ngày lẽo đẽo theo anh ta thành cái dạng gì?"

Bạch Phượng Kiều cũng không coi là chuyện gì to tát, bà chỉ cho rằng hai đứa nhỏ cãi nhau nên không được tự nhiên. Qua một thời gian chắc sẽ lại đâu với đó, chỉ nói: "Được rồi, được rồi. Con tự lo chuyện của mình, mẹ mặc kệ." Bà nói xong rồi đi lên tầng nghỉ tiếp.

Trưa hôm sau, Bạch Hiểu Y vừa dậy đã nghe thấy tiếng gọi cô ở cửa. Bạch Hiểu Y mở cửa đã thấy một thiếu nữ trắng trẻo xinh xắn buộc tóc đuôi ngựa đứng đó.

Bạch Hiểu Y nhìn thấy người này ngạc nhiên đến nói năng lắp bắp: "Dương Tĩnh?!". Đã bao lâu rồi cô chưa nhìn thấy Dương Tĩnh? Cô ấy là bạn tốt thời niên thiếu của cô. Tiểu học, cấp hai đều học chung lên cấp 3 cũng trùng hợp cùng trường. Hồi đi học cả 2 có mối quan hệ rất tốt, chỉ là sau khi lên đại học chẳng may mất liên lạc.

Thật ra từ khi Bạch Hiểu Y ở cùng Tần Uyên cô luôn tập trung vào anh, chỉ hận không thể thời thời khắc khắc ở bên nhau nên cũng không có thời gian duy trì những mối quan hệ khác. Sau khi kết hôn vẫn luôn bị Tần Uyên đối xử lạnh nhạt đến đau đớn vô cùng. Thời điểm cô đau khổ không chịu nổi, muốn tìm một người bạn để tâm sự mới bất chợt nhận ra cô chẳng có ai. Lúc đó mới thật sự nhận ra vì Tần Uyên cô đã vứt bỏ quá nhiều.

Nhưng bây giờ, cô làm lại cuộc sống, không muốn lãng phí thời gian, tinh lực trên người Tần Uyên nữa. Cô phải có cuộc sống mới của chính mình, có tình bạn và tình yêu thuộc về mình.

Dương Tĩnh cười hì hì vẫy tay với cô, trên sườn mặt nhẹ nhàng lộ ra hai lúm đồng tiền, rạng rỡ vô cùng: "Tớ tới hẹn cậu đi chơi nè. Đi không?"

Bạch Hiểu Y không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Đương nhiên rồi. Cậu chờ tớ một chút, tớ thay quần áo."

Cô thay một chiếc T-shirt trắng và một chiếc quần short, nhanh nhanh chóng chóng cầm chìa khoá rồi đi xuống tầng. Dương Tĩnh thấy cô vội vàng vậy cũng nhiệt tình kéo tay cô. Bạch Hiểu Y nhìn người bạn tốt đã lâu không gặp, không thể kìm nổi xúc động trong lòng, nước mắt như muốn trào ra đến nơi. Thấy ánh mắt Dương Tĩnh nhìn qua, cô phấn khích cười lại.

"Tớ nghe nói cậu điền nguyện vọng Đại Học Tương Nam, trước đó không phải nhất quyết muốn lên Đại Học Bắc Kinh à?"

"Tớ thấy Đại Học Tương Nam rất gần nhà, thuận tiện nhiều thứ."

Dương Tĩnh ngược lại không thắc mắc nhiều, cười nói: "Vậy cũng tốt, tớ cũng điền Đại Học ở thành phố sông Hoài. Sau này có thời gian có thể cùng nhau đi chơi."

Bạch Hiểu Y đột nhiên nhớ tới đời trước Dương Tĩnh cũng thi vào một học viện âm nhạc tốt ở sông Hoài. Sau khi tốt nghiệp cô ấy làm giáo sư âm nhạc, xem ra hiện tại cũng sẽ như vậy.

Có người từng nói hai người phụ nữ ra ngoài, bất kể là mục đích gì thì cuối cùng lúc nào cũng là ăn. Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đi chơi đó đây một mạch đến tận chiều.

Cô đã chia tay tuổi học sinh lâu rồi, đi hóng mát dạo phố rồi tạt vào những quán bình dân, vỉa hè đã sớm không còn. Bây giờ được trải nghiệm lại một lần nữa, cô cảm thấy thật khác biệt.

Bỏ xuống những gánh nặng trong lòng, cô không cần tiếp tục suy nghĩ làm thế nào để lấy lòng người khác. Cảm giác thoải mái, thư thả đó cô chưa từng được trải qua. Quả nhiên lựa chọn buông tay Tần Uyên không có gì hối hận, cả thế giới như nằm trong tay cô.

"Lát nữa chúng ta đi xem đại hội âm nhạc đi, tớ có hai vé xem." Cả hai đang uống nước tại tiệm giải khát  Dương Tĩnh đột nhiên nói rồi rút ra 2 tấm vé quơ quơ trước mặt cô.

Bạch Hiểu Y vừa cầm tấm vé lên nhìn, kinh ngạc nói: " Vé sịn sò như thế này ư?"

Dương Tĩnh hất cằm, cười đắc ý: "Đương nhiên rồi."

Bạch Hiểu Y bỗng dưng nhớ tới chồng tương lai của Dương Tĩnh là đàn anh mà thời học sinh cô ấy vô cùng yêu mến. Lúc này cô cười rộ lên, ý tứ sâu xa: "Muốn đi xem nam thần nhà cậu thì cứ nói thẳng, thật là!"

Dương Tĩnh đỏ mặt: "Trước lần nào hẹn cậu cũng không đi, lần này cậu có đi không?"

"Đi đi đi, đi chứ. Có vé xem miễn phí không đi sao được."

Thật ra Bạch Hiểu Y không hứng thú với đại hội âm nhạc này lắm chẳng qua vì muốn đi cùng bạn thân lâu năm không gặp. Hơn nữa cô phát hiện Dương Tĩnh cũng không phải hứng thú lắm. Đại hội vừa bắt đầu chưa được bao lâu, cô ấy đã ngủ gật. Bạch Hiểu Y nhìn cái đầu nhỏ của cô ấy cứ gục lên gục xuống nhịn không được bật cười.

Đại hội diễn ra một lúc lâu mới đến phần của nam thần Trương Khải Tường của Dương Tĩnh xuất hiện, Bạch Hiểu Y vội vàng lay cô ấy dậy: "Kìa kìa, nam thần của cậu ra rồi."

Dương Tĩnh giật mình tỉnh lại, vội vàng dụi mắt nhìn lên sân khấu. Vừa nhìn thấy người trên sân khấu, mắt vừa rồi còn buồn ngủ, mông lung lập tức liền phấn khởi tinh thần, hai mắt sáng long lanh nhìn sang, vẻ mặt háo sắc: "Trời ơi, anh mình hôm nay thật đẹp trai!"

Mặc dù gọi là anh nhưng lại học cùng khoá với bọn họ, chỉ là bọn họ học thêm ở trường trung học âm nhạc. Mà năm Dương Tĩnh và Bạch Hiểu Y học lớp 10, Dương Tĩnh và Trương Khải Tường đều học đàn violon, lại học cùng một thầy. Trương Khải Tường vào học sớm hơn cô ấy nên cô liên tục gọi anh ấy là anh.

Trên sân khấu hôm nay ngoài Trương Khải Tường còn có thêm một thiếu niên tàm tuổi họ, Bạch Hiểu Y thấy thế liền ngạc nhiên hỏi: "Hôm nay anh trai cậu collab với ai à?"

Dương Tĩnh nghe vậy cũng hơi kinh ngạc:" Trời, Hiểu Y cậy không biết anh ta sao? Hôm nay không phải anh ta đến để hợp tác với anh của mình mà anh mình mời anh ấy hợp tác cùng."

Bạch Hiểu Y biết Trương Khải Tường chơi violon rất tốt, có thể làm cho Trương Khải Tường đệm nhạc cho, không biết tên đó trâu bò phương nào nữa?

Dương Tĩnh thao thao bất tuyệt phổ cập cho cô: "Anh ý là Nghiêm Tiêu Cảnh, được mệnh danh là thiên tài dương cầm của trường trung học âm nhạc. Có danh xưng là "Tiểu vương tử đàn dương cầm". Từ nhỏ đến lớn ẵm không biết bao giải thưởng. Lúc 12 tuổi có thể đứng cùng sân khấu với biết bao đại thần ở phòng hoà nhạc Vienna. Mặc dù anh mình kéo đàn không tệ nhưng không thể không nói, có thể đệm nhạc cho Nghiêm Tiêu Cảnh cũng coi như là vinh hạnh của anh ấy."

Bạch Hiểu Y gật gật đầu, không nghĩ tới thiếu niên tuổi còn trẻ mà đã tài năng như vậy. Đời trước hình như cô chưa từng nghe qua danh tiếng của anh ấy. Cũng phải thôi, trước kia cô luôn trước sau toàn tâm trên người Tần Uyên làm gì có tâm tư chú ý thứ khác. Cô không hứng thú âm nhạc lắm nên không biết cũng không có gì là lạ.

Trương Khải Tường cùng Nghiêm Tiêu Cảnh diễn đàn dương cầm là chính, violon là đệm. Cô không biết khúc nhạc họ đàn là gì nhưng nghe rất hay.

Kể từ khi Trương Khải Tường lên sâu khấu, hai mắt Dương Tĩnh như keo dính chặt lên người anh. Bạch Hiểu Y nhìn hai mắt cô như có sao, bất đắc dĩ lắc đầu. Bạch Hiểu Y cũng không nên nhìn chằm chằm nam thần của bạn nên cũng chỉ có thể nhìn người còn lại.

Sân khấu cách chỗ này quá xa, cô không thấy rõ ngoại hình của nam sinh kia. Chỉ cảm thấy anh ta hình như rất trắng, mặc áo sơ mi đuôi tôm, ưu nhã ngồi trước đàn dương cầm. Nhiều nhất cũng chỉ mười chín tuổi, nhưng trên mặt anh ta lại mang theo sự tự tin và ung dung hiếm thấy ở độ tuổi này. Ngón tay thon dài bay múa trên phím đàn, nhịp điệu uyển chuyển quanh quẩn đầu ngón tay anh ta.Cho dù Bạch Hiểu Y không nghe thể loại âm nhạc này cũng cảm thấy mình như đang được hưởng thụ một loại nghệ thuật trước đó chưa từng có.

Kết thúc khúc nhạc, dưới sân khấu vang lên những tiếng vỗ tay như sấm. Dương Tĩnh vỗ tay vô cùng nhiệt tình, cho đến khi hai người trên sân khấu lui ra phía sau cánh gà, Dương Tĩnh mới kéo cô tay nói: "Đi thôi, chúng ta đến cánh gà chào hỏi anh mình đi."

Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đến cánh gà và được nhân viên làm việc báo cho biết Trương Khải Tường đang ở trong phòng nghỉ, hai người lại đi tới phòng nghỉ. Đến phòng nghỉ mới phát hiện bên trong không chỉ có Trương Khải Tường mà còn có một người khác.

Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đến phòng nghỉ thấy còn có người khác nên hơi lúng túng, chào hỏi Trương Khải Tường xong liền đứng ở cửa không dám đi vào.

Trương Khải Tường là nam sinh cao gầy, đeo một cái kính đen, tướng mạo nhã nhặn. Thấy các cô mất tự nhiên đứng ở cửa không vào ngược lại rất nhiệt tình giới thiệu với các cô: "Đây là Nghiêm Tiêu Cảnh, học trường trung học âm nhạc. Tất cả mọi người đều bạn tốt, hai người không cần cảm thấy mất tự nhiên."

Lúc này, thiếu niên kia đang ưu nhã ngồi trên sofa. Thời điểm Trương Khải Tường mở cửa anh ta đang lấy một ly nước trái cây để uống. Giờ phút này nghe thấy lời Trương Khải Tường nói nhanh chóng đi qua, lễ độ cười cười: "Chào mọi người!"

Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh cũng chào lại anh.

Trương Khải Tường giới thiệu với anh ta: "Trước kia mình nói qua với cậu rồi.Đây tiểu sư muội Dương Tĩnh của mình, còn đây là tài nữ nổi danh khối 10, Bạch Hiểu Y."

Bạch Hiểu Y vừa nghe Trương Khải Tường giới thiệu cô như vậy nên có chút ngại ngùng,nắm tóc: "Tài nữ cái gì chứ. Tớ không dám nhận."

Nghiêm Tiêu Cảnh chào hỏi Dương Tĩnh một tiếng rồi đưa mắt nhìn trên người cô. Ở khoảng cách rất gần này, Bạch Hiểu Y mới có thể thấy rõ ngoại hình của anh. Vóc dáng rất cao, mái tóc quăn màu nâu đậm. Tuy tóc quăn nhưng lại không lộn xộn, ngược lại mang một loại cảm giác cảnh đẹp ý vui.

Anh ta lớn lên rất trắng, ngũ quan ôn nhu, hài hòa tạo nên vẻ đẹp có chút kinh diễm. Mặc dù tâm hồn Bạch Hiểu Y đã là một phụ nữ già đầu đã kết hôn, cũng sớm qua tuổi háo sắc, nhưng nhìn gương mặt tuấn tú này, cô không khỏi ngẩn người.

"Bạch Hiểu Y, anh từng nghe nói đến em, anh còn đọc qua thơ của em."

"..."

Bạch Hiểu Y không nghĩ tới danh hiệu của cô lại vang xa như vậy, ngay cả người như Nghiêm Tiêu Cảnh cũng nghe qua, mà hai người lại không học chung trường.

Cô lúng túng cười cười: "
Em viết không tốt lắm, để anh chê cười rồi."

"Không có, anh thấy rất hay."

Lời nói này không giống như câu nói xã giao. Đôi mắt biết cười đầy chân thành, giống như thật sự thật thưởng thức thơ cô viết. Bạch Hiểu Y nghĩ tới thời niên thiếu, cô viết những bài thơ kệch cỡm lại có thể được người khác thưởng thức, lập tức có chút quẫn 囧.

"À anh ơi, bao giờ thì anh đi?" Chỉ sợ Bạch Hiểu Y không tự nhiên, Dương Tĩnh đổi chủ đề hỏi một câu.

Trương Khải Tường đưa tay lên nhìn đồng hồ một cái: "Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên đi thôi." Lại quay đầu hỏi Nghiêm Tiêu Cảnh, "Cậu đi đâu? Muốn đi cùng bọn mình không?"

"Biểu diễn xong rồi cũng không có việc gì làm đương nhiên là muốn đi cùng mọi người."

Bốn người từ phòng âm nhạc đi ra, Trương Khải Tường và Nghiêm Tiêu Cảnh vào trong ga-ra lấy xe, Bạch Hiểu Y và Dương Tĩnh đứng ở đại sảnh phòng âm nhạc chờ hai người. Đại hội âm nhạc hội cũng đã kết thúc, từng đám người từ đại sảnh đi ra không ngừng. Hai người đang trò chuyện, Bạch Hiểu Y vô tình ngẩng đầu bỗng bắt gặp một bóng người quen thuộc đang trà trộn trong đám đông đi ra từ đại sảnh âm nhạc.

Cô không nghĩ tới Tần Uyên là nam sinh ngành kỹ thuật cũng cảm thấy hứng thú với âm nhạc đấy.

Dương Tĩnh cũng nhận ra Tần Uyên,nói: "Kia không phải anh hàng xóm của cậu sao? Lần này cậu đừng vì anh ta mà cho tớ leo cây. Đã nói cùng nhau về nhà rồi đấy."

Bạch Hiểu Y còn nhớ trước kia mình đúng là vì Tần Uyên mà cho bạn tốt leo cây không ít lần tất nhiên vô cùng áy náy, vội vàng lắc lắc đầu: "Yên tâm đi, tớ sẽ không cho cậu leo cây."

Đi bên cạnh Tần Uyên còn có một người nữa, Bạch Hiểu Y cũng nhận ra đó là bạn tốt của anh, Mã Duệ. Hai người từ đại sảnh phòng âm nhạc phòng đi ra cũng thấy các cô. Tần Uyên thấy cô ở chỗ này cũng cảm thấy khá kinh ngạc. Anh muốn tiến lên chào hỏi cô nhưng sắc mặt cô lại lạnh nhạt, chỉ đơn giản gật đầu với anh một cái rồi  nghiêng đầu đi. Rõ ràng là không muốn nói chuyện với anh.

Nhìn thái độ này của cô, anh không lại gần nữa.

Dương Tĩnh thấy Bạch Hiểu Y hờ hững với Tần Uyên cũng cảm thấy rất kì quái, nhịn không được ghé vào bên tai cô, nhỏ giọng hỏi: "Sao cậu không nói chuyện với anh hàng xóm của cậu vậy? Không phải cậu rất thích anh ta à?"

Bạch Hiểu Y không cho là đúng, nhún nhún vai: "Không có gì, chỉ là đột nhiên tớ phát hiện anh ta không đáng để mình thích."

Dương Tĩnh nghe nói như thế hai mắt lại tỏa sáng: "Cuối cùng cậu cũng nghĩ thông rồi. Cái anh hàng xóm của cậu, lớn lên đẹp trai, học tập cũng tốt, chỉ là quá lạnh lùng." Sợ lời nói vừa rồi làm cô bị tổn thương, Dương Tĩnh lại vội vàng bổ sung một câu: "Tớ cảm thấy cậu xứng đáng với người tốt hơn."

Bạch Hiểu Y không tức giận, cười ngọt ngào với cô: "Tớ cũng nghĩ vậy."

Hai người đang nói chuyện, đã thấy hai chiếc một đen một trắng xe có rèm che chậm rãi chạy tới, dừng bên người các cô. Trương Khải Tường từ chiếc màu trắng đi xuống, hướng về chiếc xe màu đen nói với Nghiêm Tiêu Cảnh: "Mình đưa bọn họ về nhà trước,lát nữa quay lại tìm cậu."

Nghiêm Tiêu Cảnh cười nói: "Dù sao mình cũng không có việc gì, mình đi cùng bọn cậu." Anh mở cửa ghế phụ ra, dịu dàng gọi Bạch Hiểu Y: "Bạch tài nữ, lại đây ngồi trên xe anh đi."

"..." Bạch Hiểu Y ngẩn người, "Việc này... Em ngồi xe anh Trương là được rồi, không cần làm phiền anh đâu."

Nghiêm Tiêu Cảnh không mất đi sự vui vẻ: "Em muốn làm bóng đèn sao?"

Lời nói này làm ba người đều lúng túng, Dương Tĩnh vội la lên: "Cái gì bóng đèn hay không bóng đèn, anh đừng nói lung tung!" Dương Tĩnh ngồi lên xe vẫy Bạch Hiểu Y: "Hiểu Y mau lên đây đi!"

Bạch Hiểu Y do dự, Nghiêm Tiêu Cảnh nói cũng đúng. Vất vả lắm Dương Tĩnh mới có cơ hội ở cùng nam thần của mình, một người ngoài cuộc như cô đi chung cũng làm họ không được tự nhiên. Bạch Hiểu Y suy nghĩ một chút, nói: "Mình lên xe của bạn học Nghiêm đây."

Trương Khải Tường cũng nói: "Cũng được, Tiêu Cảnh lái xe rất an toàn."

Trương Khải Tường đã nói như thế, Dương Tĩnh cũng không nói gì thêm. Bạch Hiểu Y và Nghiêm Tiêu Cảnh nói xong cũng lên xe.

Tần Uyên và Mã Duệ đứng ở cửa đại sảnh âm nhạc. Tình hình bên đó của Bạch Hiểu Y cũng bị hai người nhìn thấy.

Nói chuyện với người khác thì vui vẻ nhưng lại lãnh lãnh đạm đạm với anh. Ngay cả trước khi đi cũng không chào hỏi một tiếng.

Mã Duệ nhìn hai chiếc xe đi nhanh qua, thấy kinh ngạc: "Người kia không phải là cái đuôi nhỏ của cậu sao? Trước kia cậu đi chỗ nào cô ấy theo tới chỗ đó. Tại sao bây giờ nhìn thấy cậu lại coi không quen biết vậy ? Hai người cãi nhau sao?"

Ánh mắt Tần Uyên tĩnh mịch, chăm chú nhìn chiếc màu đen xe có rèm che, không lên tiếng.

Mã Duệ sờ sờ cằm, vẻ mặt ý tứ sâu xa nói: "Không phải cô bé đó thay lòng đổi dạ rồi chứ?" Mã Duệ càng nghĩ càng cảm thấy rất có khả năng này. Như suy nghĩ, gật đầu: "Hơn nữa cái tên tiểu bạch kiểm kia nhìn thế nào cũng thấy thật khả nghi!"

Tần Uyên nắm chặt hai tay, đôi mắt sâu không lường được, ánh sáng lạnh lẽo nơi đáy mắt chợt lóe lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro