Chương 2 - Nằm xuống và ngủ lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Edit : Huang

Beta : (ongoing)

Khi gần tới nhà, xe gặp đèn đỏ, Lưu Trưng vỗ lên cánh tay Tần Hải Tuấn, ý nói cậu đừng vượt.

Nếu là trước đó, Tần Hải Tuấn sẽ vượt.

Nhưng giờ cậu bị Lưu Trưng ngăn cản, chỉ có thể dừng lại, cách một lớp mũ bảo hiểm, cậu nhìn vào Lưu Trưng.

"Không có gì, đèn đỏ thôi." Lưu Trưng nói, hắn nhớ kỹ năm Tần Hải Tuấn mười tám tuổi, mới nhận được bằng lái xe, nhưng chưa đầy ba tháng đã bị bắt. Thiếu niên này không thích tuân thủ luật giao thông, cần phải sửa.

Tần Hải Tuấn quay đầu đi, đôi mắt nhìn thoáng qua đèn đỏ, biểu cảm lạnh lùng không có gì đặc biệt.

Ánh mắt lạnh lùng này khơi dậy kí ức của Lưu Trưng, làm hắn nhớ đến lúc mình vẫn còn là một thiếu niên trông cực kỳ thiếu tin cậy.

Lưu Trưng đoán mò, bây giờ lòng Tần Hải Tuấn nhất định rất đang mất kiên nhẫn.

Quả nhiên, vừa hết đèn đỏ, xe lập tức phóng như bay đi, khiến mấy thanh thiếu niên đứng ở ngã tư đường kích động đến huýt sáo.

"Tới rồi, chính là nơi này." Lưu Trưng nói.

Tần Hải Tuấn ngừng xe ở khu lầu dưới nhà, đèn đường chiếu lên chiếc xe phát ra ánh sáng màu bạc.

Lưu Trưng ngồi trên ghế phụ cởi bỏ dây an toàn, lúc xuống xe, hắn do dự một lát, quay đầu hướng Tần Hải Tuấn nói: "Cậu tên gì?"

Tần Hải Tuấn liếc hắn, không trả lời.

Điều này làm Lưu Trưng nhíu mày, hắn hiểu rõ chính mình, Tần Hải Tuấn rõ ràng rung động, thế nhưng vẫn cự tuyệt.

Nói là quá yêu Tưởng Hinh, không muốn cùng người khác phát sinh quan hệ cũng không đúng. Tần Hải Tuấn biết rõ cậu và Tưởng Hinh là không có khả năng, hai người vĩnh viễn chỉ là quan hệ mẹ kế con chồng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lưu Trưng cảm thấy thời thiếu niên của hắn quá áp lực, mặt ngoài tự do tự tại, không chút trói buộc, nhưng thật ra hắn đã mắc chứng trầm cảm.

Từ nhỏ mất mẹ, lại không thích Tần Thiên, ít gần gũi, chỉ đến khi Tưởng Hinh bước vào Tần gia, Tần Thiên mới thỉnh thoảng quan tâm Tần Hải Tuấn.

Các chú của Tần Hải Tuấn cũng có quan hệ không tốt với nhà cậu, nên cũng không thăm hỏi gì Tần Hải Tuấn.

Còn về năm đó, vì sao hai nhà trở mặt thành thù thì Tần Hải Tuấn quá nhỏ tuổi, không biết được.

Có thể vì thời thơ ấu quá cô đơn, nên lúc được Tưởng Hinh đối xử dịu dàng, Tần Hải Tuấn mới bắt đầu yêu mẹ kế của mình.

Trơ mắt nhìn Tưởng Hinh ở Tần gia bị tệ bạc, ngày ngày chịu đựng sự lạnh nhạt của Tần Thiên, Tần Hải Tuấn rất muốn quậy nát một trận, mang theo Tưởng Hinh cao chạy xa bay. Nhưng cậu không có bản lĩnh đó. Một là bởi vì cậu quá yếu ớt, hai là bởi vì Tưởng Hinh không yêu cậu, yêu thầm mãi mãi chỉ là yêu thầm.

Nói, Tưởng Hinh trong lòng Tần Hải Tuấn là một ánh trăng sáng, thế nhưng trong lòng Lưu Trưng, ánh trăng sáng đó đã thành một bã đậu.

"Tôi tên Tần Hải Tuấn." Tần Hải Tuấn đột nhiên nói, rồi đem mũ bảo hiểm của cậu tháo ra, ném xuống băng ghế phía sau.

"Tôi tên Lưu Trưng, khi nãy đã nói cho cậu nghe rồi." Lưu Trưng thấy cậu chịu đáp lời, trong lòng mềm mại, mời cậu lên phòng hắn ngồi: "Nhà tôi ở phía trên, muốn lên ngồi chút không?"

Tần Hải Tuấn lần này rất nhanh nói: "Tôi không đi, anh mau xuống xe." Cậu đặt đôi tay lên vô lăng, tỏ ý đang đợi Lưu Trưng xuống xe.

"Tần Hải Tuấn, cậu vừa rồi hỏi tôi có ý gì, ý tôi chính là..."

Lưu Trưng tạm dừng một chút, Tần Hải Tuấn theo phản xạ quay đầu nhìn phía hắn, kết quả vừa mới quay đầu đã thấy ngay một khuôn mặt phóng to...Cậu lần thứ hai bị Lưu Trưng đột kích đè ra hôn.

Lần này vẫn như cũ, một nụ hôn dài triền miên xen lẫn ướt át, làm cho người thiếu phòng bị như Tần Hải Tuấn phát ngốc.

Năm nay Tần Hải Tuấn mười tám tuổi, bỏ qua mơ mộng trong lòng của cậu về Tưởng Hinh, cậu chưa từng chạm vào người phụ nữ khác bao giờ. Cậu không thích ai ngoài Tưởng Hinh, cũng như không có phá thân, không trao qua nụ hôn đầu.

Ai cũng biết, chàng trai ở tuổi này rất dễ bị kích thích, thậm chí chỉ cần sờ sờ đùi, là có thể cứng....

Chuyện Lưu Trưng làm với Tần Hải Tuấn, không có sờ chân đơn giản vậy.

Thân là giáo viên tà đạo độc thân ba mươi năm, kỹ năng của Lưu Trưng đủ để cho học sinh Tần Hải Tuấn phải quỳ xuống đất tôn thờ...

Cuối cùng, Tần Hải Tuấn hai mắt mê mang, bị Lưu Trưng tháo gỡ dây an toàn, hôn rồi lại hôn thêm một hồi lâu.

Xác nhận Tần Hải Tuấn đã hoàn toàn trầm mê, Lưu Trưng xuống xe, mở cửa xe bên kia đem Tần Hải Tuấn ra ngoài.

Tần Hải Tuấn dựa vào ghế, một tay che lại hai mắt của mình cật lực thở dốc, cậu không muốn đi xuống, nhưng sau khi bị tấn công bằng những cái ôm và những nụ hôn...Cậu không biết làm thế nào mà mình đã ngồi sẵn trong phòng rồi.

Đó là một ngôi nhà cho thuê 3 phòng, Lưu Trưng cùng người khác chia ra thuê, hắn có một căn phòng ở phía sau.

Đêm nay lúc trước khi đi, Lưu Trưng đã giữ nhà cửa sạch sẽ. Thế nhưng, căn phòng này đối với Tần Hải Tuấn mà nói, trông như rác.

Vừa nhìn là có thể hiểu, gia cảnh của Lưu Trưng so với thế giới của cậu kém rất xa.

Lưu Trưng không biết, do bối cảnh hắn không tốt nên Tần Hải Tuấn không bị căng thẳng, ở trên giường hắn cứ vậy nằm xuống.

Đã vậy, Tần Hải Tuấn tiếp tục im lặng...Đồng ý cho Lưu Trưng làm càn trên người cậu.

Nhưng đồng ý thôi, cậu cũng không chủ động chạm vào Lưu Trưng, nên quần áo Lưu Trưng đang mặc vẫn còn rất chỉnh tề, bị lột sạch chỉ có Tần Hải Tuấn.

Mệt mỏi đến mức, ngay cả âm thanh cũng không phát ra, Lưu Trưng nhìn chất lỏng màu trắng trong tay mình, âm thầm thở dài.

"Tôi đi rửa tay, cậu nằm xuống chờ một lúc."

Ngọn đèn trên trần nhà có chút chói mắt, Tần Hải Tuấn dùng cánh tay giơ lên che mắt, nghiêng đầu thở dốc.

Trong không khí còn sót lại thoang thoảng một chút mùi, cơ thể cũng còn dư vị, nhưng tâm đã sớm không còn, cậu như đứng ở chỗ cao mà cô đơn, tịch mịch.

Khi Lưu Trưng trở lại, hắn mang theo một chiếc khăn lông ấm, giúp Tần Hải Tuấn lau khô chỗ bị bẩn trên người.

"Cậu muốn đi tắm chứ?." Hắn hỏi.

"Không." Tần Hải Tuấn nói, hai cánh môi mỏng mím chặt, tạo thành một đường thẳng tắp.

"Vậy cậu ngủ đi." Lưu Trưng nói, thu dọn chút quần áo của Tần Hải Tuấn, sau đó đi tắm rửa, tháo trang sức, tẩy trang.

Tần Hải Tuấn nghe tiếng nước từ phòng tắm, có chút mơ hồ...Ở nhà người khác ngủ lại qua đêm, chuyện này thật mới mẻ đối với cậu.

Vì những tên hồ bằng cẩu hữu kia, không có một ai là thật lòng.

Suy nghĩ mọi thứ, Tần Hải Tuấn chậm rãi nhắm mắt lại.

Lưu Trưng đi ra, tay chân nhẹ nhàng, còn che lại mặt của hắn, sau khi tẩy trang, hắn không còn giống Tưởng Hinh nữa, hắn sợ Tần Hải Tuấn phát hiện.

Nhưng lo lắng của Lưu Trưng là dư thừa, Tần Hải Tuấn ngủ rồi.

"Trời...Gan cũng to thật..." Lưu Trưng rón ra rón rén lên giường, nhìn thiếu niên bên cạnh nói.

Hắn vỗ vỗ gối đầu nằm xuống, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.

Tần Hải Tuấn mở to mắt, trở mình, mặt đối mặt với Lưu Trưng, ngay lập tức, đôi mắt vốn to, nay còn to hơn, Lưu Trưng sau khi tẩy trang nhìn quá khác nhau.

Dù là người dễ nhìn, nhưng một chút cũng chẳng giống Tưởng Hinh.

Nhíu mày một chút, Tần Hải Tuấn xoay người sang chỗ khác, ngủ.

Buổi sáng sáng sớm hôm sau, Tần Hải Tuấn tỉnh dậy trước Lưu Trưng. Cậu mặc xong quần áo và giày, trực tiếp đi ra cửa.

Không bao lâu, cửa phòng Lưu Trưng lại bị mở ra lần nữa, Tần Hải Tuấn đứng ở chỗ đó, vẻ mặt khó xử, ngậm thuốc lá, hút một hơi, rồi cậu đi đến.

Trong tay cầm ví tiền, từ bên trong lấy ra hết tiền mặt trong ví, đặt ở cạnh gối Lưu Trưng.

Tần Hải Tuấn lần này đi, không có ý gặp lại Lưu Trưng.

Vì thế, Lưu Trưng vừa mở mắt ra, ngay lập tức nhìn thấy một xấp tiền mặt, xem độ dày hẳn là có 4000 – 5000 NDT, hắn nhanh chóng xoa xoa hai mắt của mình.

Đồng thời quay đầu nhìn xem người bên cạnh, phát hiện Tần Hải Tuấn quả nhiên không còn nữa.

Lưu Trưng cầm lấy tiền cười cười, ném lại vào gối, kế tiếp rít điếu thuốc, lại nói.

Trong lòng biết rất rõ ý Tần Hải Tuấn là gì, dùng một lần giao dịch, lấy tiền tống cổ hắn, về sau... không có về sau.

Cũng không phải là xúc phạm, đức tính của Tần Hải Tuấn chỉ đơn giản vậy thôi.

Lưu Trưng không để ở trong lòng, đứng sửa soạn bản thân một chút, xuống lầu mua bữa sáng ăn. Thuận tiện hôm nay còn có khóa, Lưu Trưng muốn lên trường đi học.

Tần Hải Tuấn là học sinh lớp 11, chương trình học mỗi ngày dày đặc.

Sáng sớm hôm nay, cậu ở trong xe, thay đổi một thân đồng phục, trực tiếp đến trường học đi học.

Trên đường vốn định tìm nơi ăn sáng, nhưng nhớ ra tiền trên người cậu đều đem cho Lưu Trưng hết.

Nghĩ tới người kì quặc kia, Tần Hải Tuấn có chút bực mình, cậu lái xe nhanh đi thẳng đến cổng trường, sau đó trực tiếp rẽ cua, tiến vào bãi đỗ xe dưới lòng đất.

"Đó là Tần Tuấn."

Tần Hải Tuấn ở trường là người nổi tiếng, ai cũng biết cậu.

"Tần Tuấn, đm, tối hôm qua đi đâu vậy? Bỏ bọn tôi chạy mất!" Một đám thanh thiếu niên tối hôm qua cũng tham gia đua xe đi tới gõ lên xe Tần Tuấn, bọn họ vừa đến.

Tần Hải Tuấn mở cửa xuống xe, ở trong đám người tìm được Vệ Thanh Phong, trực tiếp bước qua tìm y nói: "Mời tôi ăn sáng."

Vệ Thanh Phong trợn mắt há mồm, Tần Hải Tuấn là loại người gì, từ khi nào lại nói câu này...

"Sao lại thế này?"

"Không có tiền." Cả hai cùng nhau đi ra bãi đỗ xe, Tần Hải Tuấn đem ví tiền rỗng tuếch cho Vệ Thanh Phong xem.

"Đựu, tiền cậu đâu?" Ví tiền Tần Hải Tuấn không có tiền, nói ai tin?

"Tiêu hết." Tần Hải Tuấn nói, đột nhiên trong đầu hiện lên một khuôn mặt, làm cậu ngậm miệng, không nói chuyện nữa.

Vệ Thanh Phong có thể xem như người bạn duy nhất của Tần Hải Tuấn, quan hệ sâu nặng, y biết rõ tình huống Tần Hải Tuấn. Bây giờ thấy cậu tâm tình không tốt, không muốn nói chuyện.

"Mẹ kế vài ba cậu lại cãi nhau?" Vệ Thanh Phong biết, y biết tâm trạng Tần Hải Tuấn không tốt có liên quan tới mẹ kế cậu, chẳng qua y không nghĩ tới phương diện kia.

Mỗi một lần tâm trạng cậu không tốt, đều là vì Tưởng Hinh.

Nhưng lần này, Tần Hải Tuấn không muốn nói cho ai biết tại sao tâm trạng cậu không tốt. 

- Hết -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro