Chương 2: Công chúa trúng tà rồi?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Hòa đế chấn kinh nửa ngày mới phục hồi tinh thần, lúng túng mở miệng: "Khanh Khanh, con chỉ nhầm rồi đi."

Lục Khanh thẳng sống lưng: "Không nhầm ạ, con chọn chàng."

Tiêu Hòa đế giận tới mức cọng râu cũng run rẩy: "...Vớ vẩn!"

Lục Khanh kỳ quái nói: "Không đúng, tiếp theo không phải là phụ hoàng nên hỏi Cửu Cửu, à không Quân Diễm Cửu xem chàng có bằng lòng cưới con hay không à?"

Nàng gọi thẳng tục danh của y, cả triều văn võ nhao nhao hít vào một hơi khí lạnh.

Một ánh mắt ảm đạm thâm trầm như hồ nước nhìn sang nàng, mang theo cảm giác áp bách vô hình.

Lục Khanh nháy nháy mắt với y.

Còn chưa đợi Tiêu Hòa đế lên tiếng, Quân Diễm Cửu đã ung dung mở miệng:

"Công chúa, nô tài không bằng lòng."

Nàng cũng không lấy làm buồn, cười tủm tỉm nhìn qua y giống như một tiểu hồ ly dò xét con mồi của mình.

"Đã xưng là nô tài rồi, còn có lựa chọn nào khác sao?"

Giọng của nàng không lớn nhưng lại trung khí mười phần, mang theo khí thế không ai có can thiệp.

Là khí thế bẩm sinh thuộc về trưởng công chúa hoàng gia.

Hai người nhìn nhau, nam nhân kia thế mà trừng trừng nàng một chút.

Văn võ bá quan trong triều cảm thấy thế giới này quá huyền diệu, ngẩng đầu lên nhìn một chút lại chạm phải ánh mắt tựa như phóng đao của Quân Diễm Cửu.

"Công chúa, trò đùa này không buồn cười chút nào."

Ngược lại Lục Khanh nhìn về phía phụ hoàng của mình.

"Phụ hoàng."

"Năm hoàng nhi mười lăm tuổi dùng kế sách khiến Khương quốc lui binh, phụ hoàng đã nói sẽ đáp ứng một điều kiện của hoàng nhi, không biết lời này còn tính hay không?"

Tiêu Hòa đế nhìn chằm chằm nàng: "Đương nhiên là ta sẽ giữ lời."

Lục Khanh cười nói: "Vậy con dùng điều kiện này đổi lấy Quân Diễm Cửu ở điện Kiêu Dương ba năm, phụ hoàng có thể đồng ý không?

Tiêu Hòa đế bất ngờ: "Nhất định phải là Đốc công đại nhân à?"

"Đúng ạ." Trong đôi mắt của Lục Khanh có một tia sắc bén nhỏ bé đến không thể nhìn thấy.

Ở kiếp trước, nàng lợi dụng điều kiện này để đổi lấy một cơ hội tự mình lựa chọn phò mã dẫn đến Bắc quốc tai họa ngập đầu.

Sau khi Tô Diệc Thừa trở thành thừa tướng nắm quyền trong tay, sản nghiệp ẩn giấu mới dần dần bộc lộ ra.

Hóa ra, vì ngấm ngầm cùng với Khương quốc hủy diệt Bắc quốc, hắn đã sớm trù tính nhiều năm. Vào thời điểm leo lên đỉnh cao quyền lực, trên tay hắn đã nắm giữ cả một đế quốc thương nghiệp...

Một kiếp này, nàng muốn dùng cơ hội đó đổi lấy Cửu Cửu của nàng.

Chỉ cần nàng liên thủ với Cửu Cửu, ba năm là đủ để diệt trừ Tô Diệc Thừa cùng với Khương quốc sau lưng hắn.

"Nữ nhi cảm thấy thân thể mình suy nhược nên muốn đi theo Đốc công đại nhân học võ. Dù sao Đốc công đại nhân cũng là cao thủ đệ nhất đại nội. Bản công chúa muốn dùng người, cũng phải dùng người tốt nhất."

Tiêu Hòa đế đưa mắt nhìn nữ nhii bảo bối của mình lại nhìn sắc mặt xanh xám đầy vẻ căng thẳng của Quân Diễm Cửu, nghĩ thầm tiểu tử này nhất định có chỗ nào đắc tội với Khanh Khanh rồi.

Nữ nhi nhà mình đã muốn xả giận, há lại có đạo lý không cho nàng cơ hội?

Vì vậy nói: "Được! Trẫm đồng ý cho con mượn tạm Quân Diễm Cửu."

Quân Diễm Cửu lập tức cất lời: "Hoàng thượng!"

Lục Khanh nhanh chóng tạ ơn: "Tạ ơn phụ hoàng!"

Sau khi hạ triều, Lục Khanh nhanh chóng dắt tay áo Quân Diễm Cửu kéo đến điện công chúa của nàng, trong lòng hân hoan nhảy cẫng.

Phu quân nàng ấy mà, lần này đến lượt nàng kéo y trở về!

Quân Diễm Cửu lại cúi đầu nhìn tay áo mình, âm thanh lạnh lùng nói: "Công chúa, người vượt khuôn phép rồi."

Giờ phút này, toàn thân y đều tỏa ra sự lạnh lùng và u ám.

Lục Khanh đã quen thuộc bản chất bên trong y làm sao lại không biết, y chỉ là một con hổ giấy? Ở trước mặt y, nàng tự nhiên bày ra vẻ ngọt ngào.

"Cửu Cửu, chàng đi theo phụ hoàng họm hẹm già cả của ta làm người hầu làm gì? Chẳng bằng theo ta, ta dẫn chàng đi cơm no rượu say!"

Tới đi, y chính là người của nàng, đừng hòng chạy trốn!

"Cửu, Cửu?" Hắn liếc nàng, ánh mắt nguy hiểm.

Nàng vẫn cười đến ngọt ngào như cũ: "Bản công chúa cảm thấy gọi như thế này thân mật hơn một chút, làm sao, chàng không thích à?"

Đôi mắt Quân Diễm Cửu âm u lạnh lùng nhìn chằm chằm Lục Khanh, muốn cố gắng tìm thứ gì đó từ trên khuôn mặt nàng.

Nàng chẳng e dè nhìn lại y, một đôi mắt nai lấp lánh ánh sáng phản chiếu lại khuôn mặt y.

"Thần không thích."

Y khó chịu quay mặt đi.

"Vậy bản công chúa ra lệnh cho chàng phải thích!" Nàng ẩn chứa ý cười, dùng giọng điệu mệnh lệnh với y.

Quân Diễm Cửu tựa như có chút không được tự nhiên kéo kéo tay, muốn rút móng vuốt nhỏ bên trong tay áo ra nhưng một giây sau lại bị nàng nắm tay.

Thân thể của y run lên trông thấy.

Ống tay áo của y rộng lớn, hai người nắm tay nhau cũng chẳng nhìn rõ. Y quay đầu, đôi mắt thâm thúy như sao trời tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Nàng còn đang nhẹ nhàng bóp từng ngón tay trơn bóng mát lạnh như ngọc của y: "Quân công công, đầu ta có chút choáng đi đường có chút bất ổn, chàng đỡ ta đi."

Mặt của Quân Diễm Cửu vẫn lạnh lùng như cũ, thế nhưng tai lại bất giác trở nên hồng hồng.

Lúc này bỗng nhiên nghe thấy một tiếng: "Công chúa."

Lục Khanh di chuyển tầm mắt nhìn thấy người trước mặt, toàn thân run rẩy dữ dội.

Tô Diệc Thừa một mực cung kính đứng tại nơi cách trước mặt bọn họ không xa, vái chào nàng.

Lục Khanh nghiêm khắc áp chế lửa giận nổi lên trong lồng ngực, trên mặt không lộ ra bất kỳ manh mối nào.

"Tô đại nhân." Nàng cất giọng đáp lời nhìn hắn, ý cười cũng chẳng chạm tới đáy mắt.

"Ngươi có việc gì chăng?"

Một bộ áo quan màu lục trên người làm hắn trông tao nhã dịu dàng khiêm tốn tựa ngọc, chỉ tiếc đây lại là một kẻ lòng dạ đen tối.

Nàng nhớ mãi không quên kiếp trước nàng gả cho kẻ này, tại thời điểm xảy ra cung biến, đêm động phòng hoa chúc hắn nhốt nàng tại kho củi, từ đó mỗi ngày chỉ có thể đoạt nửa bát cháo lãng với chó.

Mãi đến khi tướng phủ di chuyển sang nhà mới, bọn hạ nhân mới nhớ tới một người là nàng. Nàng lúc đó đã đói đến gầy gò trơ xương, tiếp theo bị hắn bán đến kỹ viện.

Tô Diệc Thừa có chút không rõ, hôm nay người con gái trước mắt làm hắn cảm thấy bỡ ngỡ.

"Nghe nói công chúa muốn học võ, Tô mỗ cũng biết chút công phu, có thể..."

"Không cần."

Lục Khanh cười nói: "Đốc công đại nhân đây đã bằng lòng dạy ta. Sau này hắn sẽ ở điện Kiêu Dương, rất thuận tiện."

Quân Diễm Cửu: ???

Y đáp ứng tới ở điện Kiêu Dương lúc nào?

Tô Diệc Thừa cũng cảm thấy bất ngờ.

Hắn chủ động quan tâm nàng nguyện ý dạy nàng chẳng lẽ nàng không nên có chút cảm giác được để ý mà lo sợ sao? Muốn một tên thái giám dạy võ công gì?

Lúc này hắn mới nhìn về phía Quân Diễm Cửu.

Mặt của Quân Diễm Cửu chẳng có biểu lộ gì, thậm chí còn chẳng nhìn thẳng hắn.

Ánh mắt Tô Diệc Thừa lại như đao kiếm.

Hôm qua hắn rõ ràng nghe người ở điện Kiêu Dương nói, công chúa bảo rằng muốn năn nỉ hoàng thượng gả nàng cho hắn, thế nào hôm nay lại biến thành kẻ này?

Kẻ này rốt cuộc đã cho tiểu công chúa ngốc bạch ngọt này uống bùa mê thuốc lú gì rồi?

Lúc hắn một lần nữa nhìn về phía Lục Khanh, thần sắc đã ảm đạm hơn, dáng vẻ tựa như đã bị tổn thương nặng nề:

"Như thế cũng tốt, đã như vậy, Tô mỗ xin phép cáo lui trước."

"Được." Luc Khanh nhếch nhếch khóe môi: "Quân công công, chúng ta đi thôi."

Nói xong, nàng chẳng mang chút tia lưu luyến nào cùng với Quân Diễm Cửu đi thoáng qua hắn.

Tô Diệc Thừa đi hai bước nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn nàng kỹ một chút.

Sau khi đợi Tô Diệc Thừa đi xa, tay nàng từ tay áo y dời xuống nắm lấy tay ngọc trơn bóng, mười ngón đan chặt.

Cái tay kia lần nữa cứng đờ.

"Công chúa."

"Bản công chúa chóng mặt, đi đứng không ổn định." Nàng xem như giải thích với y.

Cuối cùng cũng có thể trùng phùng với y, nàng nhẫn nhịn xúc động muốn nhào tới ôm y hôn y. Lục Khanh cảm thấy chỉ nắm tay y cũng đủ kiềm chế rồi.

Có y ở bên cạnh, nàng sẽ tràn đầy cảm giác an toàn và động lực tiến lên.

Quân Diễm Cửu lẳng lặng nhìn nàng.

Y có thể cảm nhận được, cái tay nhỏ dễ vỡ mềm mại ấm áp kia đang nắm thật chặt tay y.

Y cũng chưa từng nắm tay một cô nương như thế này.

"Cửu Cửu." Không biết qua bao lâu, nàng mềm mại gọi y. "Chúng ta tới nơi rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro