Chương 111: Tình địch sau màn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam Vực.

Trong hậu viện Nam Cung gia, bạch y nữ tử ngồi trong đình hóng gió, một thân trắng tuyết giống như cửu thiên huyền nữ tuyệt sắc khuynh thành.

Nữ tử này khoảng chừng 19 tuổi, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt ôn nhu xuyên qua hàng cây nhìn về phía núi giả cách đó không xa, nhưng không ai biết nàng rốt cuộc đang nhìn cái gì.

“Tử hoàng ca ca, không, hẳn là Vô Trần ca ca, đã lâu không gặp, không biết ngươi có nhớ rõ ta hay không? Bé gái mồ côi ở Tử gia lúc trước...”

Sinh mệnh cường giả vốn rất dài, đặc biệt là người đã đạt đến cảnh giới cao cấp thiên phú, thậm chí cường giả cấp bậc càng cao hơn, nhưng cho dù sinh mệnh có dài đến đâu cũng không phải vĩnh hằng.

Người có thực lực quá cường đại cũng sẽ có ngày chết đi.

Nàng vì chờ hắn mà đã tiêu phí quá nhiều thời gian, nhưng hắn vẫn không trở về, hiện tại nàng chỉ có thể dùng phương pháp đoạt xác trọng sinh mới có thể tiếp tục sống...

Tuy thân thể này có thiên phú không tồi nhưng thể chất quá kém, nếu không thì thực lực của nàng cũng có thể khôi phục nhanh một chút, sau đó sẽ nhanh tìm được Tử Hoàng ca ca...

Có lẽ là nhớ tới đôi mắt tím lạnh băng kia, Nam Cung Tử Phượng cười khổ, nam nhân này ngoại trừ nữ nhân kia, ở trước mặt người khác đều là bộ dáng khó tiếp cận.

Cho dù là nàng, nghĩa nữ của Tử gia...

Đương nhiên, Mộ Như Nguyệt sẽ không biết những chuyện này, nàng đang suy nghĩ biện pháp thuyết phục phu thê Tiêu Thiên Vũ để nàng đi Nam Vực tìm kiếm Tiêu Phong, huống chi trong lòng nàng có nghi hoặc rất lớn đối với Nam Cung Tử Phượng.

Loại địch nhân tiềm tàng này quá nguy hiểm.

Nếu như không làm rõ mục đích, nàng sợ là khó có thể ngủ yên...

“Tiểu nha đầu, nếu ngươi muốn tới đó, không bằng chúng ta lén đi đi?” Viêm Tẫn rũ mắt nhìn thiếu nữ, khóe môi cong lên.

Mộ Như Nguyệt lắc đầu nói: “Không được, cha mẹ sẽ lo lắng, cho nên ta không thể lén đi được, đúng rồi...”

Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên: “Nghe nói, mấy ngày nữa, ở Thánh cảnh có tổ chức đại hội dược tông, ta có thể lấy cớ này tạm thời rời khỏi Tiêu gia, trước khi tham gia đại hội sẽ tranh thủ đến Nam Vực trước.”

Bất luận thế nào nàng cũng phải tìm được Tiêu Phong, hơn nữa còn phải tìm hiểu rõ mục đích của Nam Cung Tử Phượng.

Nghĩ đến đây, nàng liền đi tìm phu thê Tiêu Thiên Vũ, khi Thánh Nguyệt phu nhân nghe nàng nói muốn đi tham gia đại hội dược tông, trong lòng có hơi chần chừ, nhưng cũng không ngăn cản, chỉ dặn nàng chú ý an toàn.

Đại hội dược tông cùng Nam Vực cách nhau khá xa cho nên Thánh Nguyệt phu nhân mới tương đối yên tâm, hơn nữa nàng không ở Tiêu gia, bọn họ cũng có thể an tâm hành sự, tránh cho sau này hai gia tộc khai chiến sẽ uy hiếp đến sinh mạng nàng...

“Nguyệt Nhi, ta có một người quen ở dược tông”, Thánh Nguyệt phu nhân mỉm cười đứng lên, yêu thương vỗ nhẹ mái tóc thiếu nữ, ôn nhu nói: “Nếu gặp hắn, ngươi cứ nói với hắn ngươi là nữ nhi của ta, hắn sẽ đặc biệt chiếu cố ngươi.”

“Người quen?” Mộ Như Nguyệt nghi hoặc nhìn Thánh Nguyệt phu nhân.

Thánh Nguyệt phu nhân khẽ gật đầu: “Lão gia hỏa kia là sư phụ ta, chẳng qua ta không có thiên phú đan dược sư cho nên chỉ theo hắn tu luyện võ đạo, rất ít người biết tên hắn, người ngoài chỉ xưng hắn là đan tôn giả, nếu ngươi gặp phải đan tôn giả, nhớ rõ thay mẫu thân tiếp đón hắn.”

Đan tôn giả?

Mộ Như Nguyệt nhướng mày, sắc mặt không có thay đổi gì.

Nếu có những người khác ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy kinh ngạc, Thánh Nguyệt phu nhân lại là đệ tử của đan tôn giả? Phải biết rằng địa vị của đan tôn giả ở Dược tông rất cao, tông chủ cũng không dám lớn tiếng trước mặt hắn.

“Nếu ta gặp đan tôn giả, nhất định sẽ thay nương hỏi thăm hắn.”

Thánh Nguyệt phu nhân mỉm cười ưu nhã, có đan tôn giả ở dược tông tiếp đãi, nàng sẽ ko gặp phải nguy hiểm gì, như vậy nàng ở Tiêu gia cũng có thể an tâm đấu với Nam Cung gia.

Sau khi cáo biệt phu thê Tiêu Thiên Vũ, Mộ Như Nguyệt mang theo tiểu thú Viêm Tẫn đi về hướng ngoài Thánh cảnh, thân ảnh nàng dần dần biến mất dưới ánh mặt trời...

Nhìn theo thân ảnh Mộ Như Nguyệt rời đi, nụ cười của Tiêu Thiên Vũ dần nhạt xuống, hắn than nhẹ nói: “Ngọc Nhi, gần đây bên Dược tông có chút rung chuyển, để Nguyệt Nhi qua đó thật sự tốt sao?”

“Có sư phụ ở đó, hắn nhất định sẽ bảo vệ Nguyệt Nhi”, Thánh nguyệt phu nhân khẽ rũ mắt, nhẹ giọng nói, “Những năm đó sư phụ vẫn luôn đối đãi với ta như nữ nhi ruột, tuy ta không phải đan dược sư, nhưng hắn vẫn tính giao dược tông cho ta quản lý, cuối cùng ta lựa chọn gả cho ngươi, từ bỏ địa vị tông chủ dược tông, cho nên sư phụ vẫn bất mãn với chuyện này, mấy năm qua cũng không muốn quản ta, thật ra ta biết sư phụ không yên lòng nhưng mà bởi vì ta thẹn với sư phụ, mấy năm nay dù có phát sinh chuyện gì cũng không cầu hắn hỗ trợ...”

Có lẽ nhớ đến khoảng thời gian sinh hoạt ở Dược tông, Thánh Nguyệt phu nhân khẽ nở nụ cười.

“Bây giờ, ta để Nguyệt Nhi đi tìm hắn là muốn hắn thay ta bảo hộ Nguyệt Nhi an toàn, hơn nữa ta tin sư phụ sẽ rất thích Nguyệt Nhi...”

Nữ nhi của nàng luôn ưu tú như vậy, sư phụ cũng sẽ phải nhìn nàng với cặp mắt khác.

“Phu quân, kì thật sư phụ chỉ là miệng cứng lòng mềm thôi, đã từng tức giận ta, mấy năm nay cũng nên tiêu hết, địa vị tông chủ dược tông thật sự không thích hợp với ta, cho dù lúc đó không gặp gỡ phu quân ta cũng sẽ không tiếp nhận chức vị này, chỉ đành cô phụ tâm ý của sư phụ.”

Các đời tông chủ dược tông chỉ có đan dược sư mới có thể đảm nhiệm, đáng tiếc nàng không có chút thiên phú đan dược sư nào, mặc dù không sợ bị dị nghị nàng cũng không muốn dược tông hủy trong tay nàng.

“Ngọc Nhi”, Tiêu Thiên Vũ gắt gao ôm Thánh Nguyệt phu nhân, ôn nhu cười nói, “Cả đời này, mặc kệ ngươi là đồ đệ bảo bối của đan tôn giả hay là một nữ tử bình thường, ngươi đều là thê tử của Tiêu Thiên Vũ ta, nếu ngươi cảm thấy mấy năm nay thẹn với đan tôn giả, vậy qua một thời gian nữa chúng ta đến thăm hắn đi, miệng hắn nói không muốn gặp ngươi, nhưng ta hiểu hắn muốn gặp ngươi hớn bất kì ai...”

Thánh Nguyệt phu nhân nở nụ cười hạnh phúc, trước nay nàng vẫn chưa bao giờ hối hận về quyết định của mình.

Tông chủ Dược tông, dưới một người trên vạn người thì thế nào? Cuối cùng vẫn không so được với tình yêu của nam nhân này, nếu sư phụ biết suy nghĩ này của Tiêu Thiên Vũ, chỉ sợ nhiều năm trước cũng sẽ không ngăn cản bọn họ kết hôn...

.
.
.

“Tiểu nha đầu, bây giờ chúng ta làm gì?” Viêm Tẫn ngẩng đầu, đôi mắt to ngập nước nhìn Mộ Như Nguyệt.

Mộ Như Nguyệt cong khóe môi, nói: “Đi Nam Vực trước, đến đêm lại đi thăm Nam Cung gia, ta tin chuyện đại ca mất tích nhất định có liên quan đến Nam Cung gia.”

“Ha ha”, Viêm Tẫn cười to hai tiếng, kiêu ngạo nói, “Tốt, vậy chúng ta đi Nam Vực trước rồi đến Nam Cung gia, tốt nhất là khiến cho Nam Cung gia kia long trời lở đất.”

Nam Cung gia ở Nam Vực có địa vị rất cao, giống như địa vị của Tiêu gia ở Thánh cảnh, cho nên, thế lực của Nam Cung gia cũng không kém, đặc biệt là hai năm gần đây sau khi Nam Cung Tử Phượng biến đổi, thế lực Nam Cung gia càng tiến bộ vượt bậc.

Lúc này, trong khu rừng cách Nam Cung gia không xa, một nam nhân ngồi trên mặt đất nhắm mắt điều tức, trên mặt hắn đeo mặt nạ màu bạc, áo bào tím không gió tự bay, khí thế cường đại, tôn quý.

Đột nhiên, nam nhân mở mắt ra, nhìn về phía cách đó không xa...

Thiếu nữ hoang mang rối loạn từ trong rừng cây chạy ra, máu nhiễm đỏ y phục, sắc mặt nàng tái nhợt, vạt áo trước ngực mở rộng lộ ra da thịt tuyết trắng.

Dung mạo thiếu nữ khuynh thành, con ngươi lạnh lẽo sắc bén, môi mỏng mê người.

Sợ là bất kì nam nhân nào nhìn thấy một hình ảnh hương diễm này đều không thể cầm lòng được...

“Nguyệt Nhi?” Nam nhân mắt tím đứng dậy, phất phất vạt áo, vừa định tiến lên, đột nhiên, ánh mắt hắn trở nên lạnh lùng, con người tà khí nghiêm nghị mang theo sát khí, gằn từng chữ một hỏi: “Ngươi là ai?”

Thiếu nữ thấy nam nhân muốn tiến về phía mình, trong lòng vốn đang vui vẻ, lại không ngờ chưa đi bước nào đã hỏi nàng là ai.

Nàng cho rằng mình diễn không tồi, không lộ ra chút sơ hở nào, vì sao hắn lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ muốn thử nàng? Không sai, nhất định là thử nàng...

“Ta là... Mộ Như Nguyệt.”

Lúc đầu thiếu nữ vốn muốn gọi tên nam nhân, lại nghĩ Mộ Như Nguyệt căn bản không biết thân phận hắn, cho nên nuốt lời định nói vào trong, bắt chước ngữ khí lạnh nhạt của Mộ Như Nguyệt nói.

Nam nhân không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng bước về phía thiếu nữ.

Nhìn theo từng bước chân của hắn, tim thiếu nữ đập bùm bùm, nghĩ lập tức sẽ thành công, chủ tử đã đáp ứng nàng, sau khi nàng thành công sẽ giúp nàng tìm mười xử nam chất lượng tốt cho nàng hưởng dụng...

Đáng tiếc, nam nhân trước mắt này không thể hưởng, chủ tử đã nói không cho phép cùng hắn phát sinh bất kì quan hệ gì, cho dù nắm tay cũng không cho, nam nhân như thế chỉ có thể nhìn không thể ăn, thật sự là tra tấn nàng mà.

Nhưng nàng không dám cãi lời chử tử.

Nữ nhân kia mà tức giận lên chính là cho ngươi sống không bằng chết.

Nam nhân vươn tay ra, lúc thiếu nữ nghĩ rằng nam nhân này muốn kéo nàng qua, đột nhiên "oanh" một tiếng, một ngọn lửa màu đen trong lòng bàn tay hắn bùng cháy, bao phủ toàn bộ thân thể nàng...

“A a a!”

Bên trong ngọn lửa phát ra tiếng kêu tê tâm liệt phế.

Thiếu nữ cắn chặt răng, hung tợn trừng mắt nam nhân: “Làm sao ngươi phát hiện?”

Nam nhân chỉ nhàn nhạt liếc nàng một cái, đôi mắt tím tỏa ra sát khí lạnh lẽo: “Một người dù có ngụy trang giống cỡ nào, đôi mắt cũng sẽ không thay đổi, ánh mắt tham lam của ngươi đã sớm bán đứng ngươi, quan trọng hơn là... một biểu tình, một nụ cười của nàng ta đều ghi nhớ trong lòng, ta chỉ cần liếc mắt một cái đã phát hiện ngươi là giả.”

Mỗi một biểu tình, một nụ cười, ta đều ghi nhớ trong lòng...

Tim thiếu nữ đột nhiên run lên, ánh mắt xuyên qua ngọn lửa nhìn về phía nam nhân, tình cảm rốt cuộc sâu đậm cỡ nào mới có thể làm hắn nhớ kĩ từng nét mặt, từng nụ cười của một nữ nhân ở trong lòng? Tình cảm chân thành tha thiết như thế bất giác làm lòng người sinh ra một tia ghen ghét cùng hâm mộ.

Nam nhân đưa lưng về phía thiếu nữ, giống như lầm bầm lầu bầu lại giống như nói cho đối phương nghe.

“Từ lúc mới quen biết nàng, ta vẫn luôn ở phía sau nhìn nàng chăm chú, nhìn nàng cười, nhìn bóng dáng nàng... Nét mặt nàng tức giận, bộ dáng nàng nghiêm túc, đều đã khắc sâu trong lòng ta, chỉ cần lấy những hình ảnh đó đối chiếu với ngươi, ta liền biết, ngươi chỉ là đồ giả mà thôi.”

Thật sự yêu một người chính là khi có một người giống hệt nàng xuất hiện trước mặt ngươi, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể phát hiện người này không phải người ngươi yêu.

Mặc kệ có giống thế nào đi nữa cũng không phải chân chính là người trong lòng ngươi...

Đồng tử thiếu nữ phóng đại, nỗi sợ hãi tràn ngập trái tim nàng.

Vì sao trên đời lại có một nam nhân như vậy? Khắc sâu hình bóng một nữ nhân trong lòng mình? Thậm chí không bị mê hoặc bởi khuôn mặt này, còn nhẫn tâm muốn giết nàng.

Hắn chỉ mới liếc mắt một cái đã biết nàng không phải Mộ Như Nguyệt chân chính.

Nam nhân không hề quay đầu lại, thân ảnh màu tím biến mất trong khu rừng, chỉ để lại thiếu nữ không ngừng giãy giụa trong ngọn lửa màu đen...

Trong Nam Cung gia, Nam Cung Tử Phượng mở to mắt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.

Thất bại?

Định thất bại, hiện tại ngay cả Phương Di cũng thất bại...

Hai người bọn họ thế nhưng tâm kinh tương thông như thế, phát hiện được bẫy rập mà nàng tự tay thiết lập. May mà lúc trước nàng không tự mình đi gặp nữ nhân giả mạo kia, rốt cuộc dựa vào thực lực của nàng hiện tại còn chưa thể đối địch với hắn.

Nghĩ đến quyết định ban đầu, Nam Cung Tử Phượng cảm thấy có chút may mắn, nàng vốn tính toán tự mình giả mạo nữ nhân kia, mượn dung mạo Mộ Như Nguyệt để được hắn sủng hạnh, trong mắt nữ nhân kia không chấp nhận được một hạt cát, nếu như vị hôn phu làm chuyện có lỗi với nàng thì chỉ có một kết cục.

Chính là rời bỏ hắn.

Sau đó nàng lại băn khoăn thực lực của hắn, sợ bị hắn vạch trần, cho nên mới để cho người khác đi mạo hiểm như vậy, nếu không người chết hiện tại sẽ là nàng!

Đối với nam nhân mình yêu sâu đậm, Nam Cung Tử Phượng hiểu rõ hắn hơn bất kì kẻ nào.

Ngoại trừ Mộ Như Nguyệt, hắn không đặt bất cứ ai vào mắt, vì nàng, cho dù phải tàn sát cả thiên hạ, trăm họ lầm than, có lẽ hắn cũng không nhăn mày một chút.

Lúc trước, hắn vì hồng nhan mà giận dữ, trực tiếp diệt luôn một thế lực, một người cũng không tha.

Nghĩ đến những chuyện trước đây, trong lòng Nam Cung Tử Phượng sợ hãi, trước khi thực lực của nàng chưa đủ cường đại, nàng không muốn cùng hắn chính diện giao phong...

“Hơi thở này...” Ánh mắt Nam Cung Tử Phượng vừa động, dần dần trở nên lạnh lẽo, “Không sai, là nàng, nàng dám can đảm tìm tới cửa, xem ra là Định đã thất bại, tiết lộ tin tức gì đó cho nàng biết, cho nên nàng mới đến đây tìm hiểu thật giả.”

Khóe môi nở nụ cười lạnh, Nam Cung Tử Phượng đứng lên, thân thể chợt lóe, biến mất trong phòng.

Bên trong sân, Mộ Như Nguyệt vừa ngẩng đầu, đã có một khí thế lạnh băng từ phía đối diện đánh về phía nàng, nàng vội vàng né tránh, khí lạnh nháy mắt xẹt qua kết thành một tầng băng bao quanh cây liễu phía sau nàng.

Nữ tử đứng dưới ánh trăng, tóc đen tung bay, bạch y phiêu dật giống như cửu thiên huyền nữ tuyệt sắc khuynh thành, dung nhan phủ một tầng sương lạnh, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua bóng đêm nhìn về phía Mộ Như Nguyệt.

Cho dù là Mộ Như Nguyệt cũng không thể không than một tiếng, nữ nhân này quả thật rất đẹp, nhưng không biết vì sao, trong lòng nàng đối với nữ nhân này có một tia địch ý.

“Ngươi chính là Nam Cung Tử Phượng?” Mộ Như Nguyệt nhìn nữ tử dưới ánh trăng, nhàn nhạt hỏi.

Gương mặt Nam Cung Tử Phượng lạnh băng, ánh mắt nhìn chằm chằm Mộ Như Nguyệt: “Không ngờ Nguyệt tôn năm đó quát tháo Trung Châu, hiện tại lại trở nên nhỏ yếu như vậy.”

Mộ Như Nguyệt híp mắt, lạnh lùng nhìn thẳng vào Nam Cung Tử Phượng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

“Ta là ai, ngươi không biết sao?” Nam Cung Tử Phượng cười nhạt nhưng đáy mắt không che được hàn ý, “Nga, ta đã quên, ngươi khác ta, ngươi không những thân chết hồn tán, một phần linh hồn của ngươi còn đi đến dị thế, gần đây mới trở về nơi này, còn ta thì trực tiếp đoạt xác trọng sinh, cho nên vẫn giữ lại được kí ức, ngay cả thực lực cũng giữ lại được một phần, Nguyệt tôn, chỉ dựa vào thực lực của ngươi hiện tại thì không phải là đối thủ của ta! Mà ngươi cũng không còn là cường giả ở Trung Châu trước kia được mọi người sùng bái nữa, cũng không phải là Nguyệt tôn nắm giữ nguyệt tôn lệnh khiến vô số cường giả nguyện ý cống hiến cho ngươi, ngươi bây giờ bất quá chỉ là một người bình thường ở tầng lớp thấp nhất, thậm chí chỉ là con kiến hôi không có tư cách bước vào Trung Châu.”

Ánh mắt nàng lạnh lẽo từ trên cao nhìn xuống Mộ Như Nguyệt.

Nhất thời, trong lòng Mộ Như Nguyệt hơi chấn động, ngay cả nàng cũng không biết vì sao sau khi nghe mấy lời của Nam Cung Tử Phượng, trong lòng nàng có cảm giác quen thuộc.

Nguyệt tôn?

Nàng rốt cuộc là ai?

“Nam Cung Tử Phượng, ta chỉ có một chuyện muốn hỏi ngươi, tại sao ngươi cho người giả mạo Dạ Vô Trần tiếp cận ta? Mục đích của ngươi là gì?”

Khóe môi Nam Cung Tử Phượng gợi lên nụ cười lạnh băng, thanh âm như hàn băng đâm sâu vào lòng người.

“Bởi vì ta hận ngươi! Mộ Như Nguyệt, kiếp trước ta hận ngươi, kiếp này ta vẫn hận ngươi, bởi vì ngươi mạnh hơn ta, ưu tú hơn ta, cho nên hắn thích ngươi? Tử gia cũng rất vừa lòng có một nữ chủ nhân tương lai như ngươi. Từ trước đến nay không ai nhớ tới ta, không ai quan tâm một bé gái mồ côi được Tử gia hảo tâm thu dưỡng, ta biết thân phận của ta không xứng với hắn, ta chỉ cam nguyện làm một tiểu thiếp mà thôi, nhưng ngươi biết hắn đã nói gì không? Hắn nói, cả đời này, ngoại trừ ngươi hắn sẽ không chạm vào bất kì nữ nhân nào khác, ngay cả liếc mắt các nàng một cái hắn cũng cảm thấy ghê tởm.”

Những lời này đã từng như kim châm vào đáy lòng nàng.

Những năm này đều khiến nàng đau đớn không thể tự kiềm chế...

“Ta không cam lòng, ta đi tìm nghĩa phụ, nghĩa mẫu, thậm chí là tìm trưởng lão Tử gia, ta từ bỏ tự trọng của mình chỉ cầu có được một vị trí bên cạnh hắn, nhưng mà trước khi ngươi xuất hiện, nghĩa phụ và nghĩa mẫu còn quan tâm ta, sau khi có ngươi, bọn họ đều dồn hết sự quan tâm cho ngươi, sau khi nghe ta nói ra mục đích của mình, sắc mặt bọn họ đều thay đổi, còn nói những chuyện đó đều do các ngươi tự quyết định, bọn họ sẽ không nhúng tay vào, ha ha, cho nên, sau này lúc ngươi cùng Tử Hoàng ca ca vì cứu Tử gia mà nghịch thiên sửa mệnh, ta đã động tay động chân mới khiến các ngươi chết bởi thiên kiếp.”

Hơn nữa, bọn họ cũng không biết, lúc trước Tử gia gặp nạn cũng bởi vì nàng. Nếu nghĩa phụ và nghĩa mẫu bất nhân, đừng trách nàng bất nghĩa, nhưng nàng không ngờ nữ nhân này cùng Tử Hoàng ca ca vì cứu mạng hơn 1000 người Tử gia mà nghịch thiên sửa mệnh, sao nàng có thể để bọn họ như nguyện được? Cho nên nàng nhiễu loạn tâm trí bọn họ, khiến bọn họ không thể chống cự được thiên kiếp cuối cùng mà chết....

Nàng vĩnh viễn không quên, lúc đó vì khiến bọn họ phân tâm, nàng chặt đứt tay chân nhi tử của bọn họ ném tới trước mặt họ, lúc hai người kia nhìn thấy tiểu nhi tử khả ái của mình biến thành bộ dạng này quả nhiên tâm trí chấn động, không thể chống cự được thiên kiếp....

Hết chương 111

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro