Thế giới 3 - Chương 60.2: Mang theo muội bay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lộ Nghê Phi."

Tấm màng cậu chắn quanh chỗ giường bị xốc ra, lú ra cái mặt của kẻ đeo bám cậu suốt mấy ngày nay.

"Mượn cây bút dùng một tý."

"Trên bàn."

"Làm gì mà mang tai nghe thế, xem gì đó xấu hổ không dám cho người khác nghe sao."

Tiêu Trình Ngọc tựa vào cạnh giường cậu, cười vô cùng thiếu đòn.

"Không liên quan đến cậu."

"Tôi phát hiện hình như cậu đối địch với tôi rất lớn nha." Tiêu Trình Ngọc hứng thú nhìn cậu. "Tôi đắc tội với cậu chỗ nào sao?"

"Ánh mắt cậu nhìn tôi rất ghê tởm."
Lộ- thẳng- tắp- Nghê- Phi nhìn hắn.

"..."

Tiêu Trình Ngọc vẫn là lần đầu tiên bị người như vậy nói thẳng ra "ghê tởm", khóe môi đang cười cũng hạ xuống, nhìn chằm chặp cậu.

Âm thanh cửa mở truyền đến, hai người bạn cùng phòng cũng trở lại.

"Cậu đợi đấy."

"Làm phiền buông tay."

Lộ Nghê Phi nắm lấy cái màng kéo lại, mặc kệ tiếng lầm bầm của Tiêu Trình Ngọc bên ngoài, tiếp tục mang tai nghe xem hai tin nhắn mới trong Wexin.

【 p (cj): Cậu bắt đầu chơi game lại? Như thế nào? Đăng tin không tìm được người? Offline? 】

【 p (cj): Nhận đơn không? Chơi cùng tôi. 】

【●: Gần đây không có thời gian. 】

【 p (cj): Tôi mới xem vòng bạn bè của cậu mới đăng hôm qua a, sao lại không nhận nữa? 】

【●: Ừm, bị bao hết rồi. 】

Đêm khuya 12 giờ, Giản Tuy nằm trên giường lim dim, nửa ngủ nửa tỉnh, nghe thấy tiếng thông báo liền mò tay lấy điện thoại xem. Là một tập tin Lộ Nghê Phi gửi đến.

Hắn mở ra xem, trang đầu là sửa sang tổng hợp lại cách chơi thỏa đáng, xem từng trang, tư liệu đều hợp quy tắc, sạch sẽ chỉnh tề, từ mỗi một kỹ năng nhân vật sử dụng sao cho chính xác đến cụ thể thời gian làm lạnh của từng kĩ năng, nhìn ra được là dụng tâm tư sửa sang lại.

【 Đơn giản mỗi ngày đều vui vẻ: Phần tư liệu này của cậu bao nhiêu tiền? 】

【●: Không cần, coi như báo đáp lần trước cậu đưa tôi đến bệnh viện. 】

Giản Tuy đối với trò chơi này vốn dĩ cũng không để tâm lắm, Lộ Nghê Phi cho hắn tư liệu, hắn nhìn vài lần, rồi lại tiếp tục lăn ra ngủ.

Hôm sau lại tiếp tục dạy sớm xếp chăn thành hình dáng đậu hũ vuông vức, xuống lầu lại như cũ dưới ánh mặt trời chói chang mà tiếp tục tập huấn. Trải qua mấy ngày quan sát, hắn phát hiện Lộ Nghê Phi phần lớn thời gian đều là độc lai độc vãng, không hề có bạn bè nào cả.

Hai ngày nay, bầu không khí giữa cậu và tên mặt chó Tiêu Trình Ngọc kia có chút căng thẳng, Giản Tuy sở dĩ chú ý đến, là bởi Tiêu Trình Ngọc không giống mọi ngày liên tục hướng Lộ Nghê Phi soát độ tồn tại, ngược lại mỗi lần tên này nhìn cậu, sắc mặt lại lộ ra vẻ kì quái, mà kì quái này phần nhiều là giống như đang muốn đánh chủ ý xấu.

Lộ Nghê Phi vốn dĩ phải có một đoạn nằm viện như cốt truyện, giờ phần cốt truyện gốc đó lại bị Giản Tuy phá hỏng. Hắn dựa vào suy tính thời gian tâm lý Tiêu Trình Ngọc tiến triển, đại khái chắc là xum xoe liên tiếp bị cự tuyệt, cho nên giờ như trẻ con không được dạy dỗ tức giận anh ách muốn trả đũa đi.

Giản Tuy vốn định tiếp cận Lộ Nghê Phi một chút, cuối cùng đến tận khi đến cuối kì quân huấn, lại không có gặp mặt, trên cơ bản toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của hắn, đến thân ảnh của Lộ Nghê Phi cũng không thấy.

Hắn liền đổi đánh chủ ý lên lịch trình của Tiêu Trình Ngọc, đáng tiếc cũng chẳng thu hoạch được gì, Tiêu Trình Ngọc cũng chỉ là cùng bạn học ăn cơm, bên người gã cũng không thiếu người vây quanh.

Lộ Nghê Phi cho hắn bảng giản lược kia, hắn liền nhanh chóng học thuộc, áp dụng vào trò chơi, kỹ xảo cũng tiến bộ thần tốc.

【 [đồng đội] FF mang ngươi bay: Muốn đánh hạng sao?】

"Đấu hạng?" Giản Tuy thoáng nhìn qua rank đồng của hắn, gõ máy trả lời lại cậu.

"Hạng của cậu có thể ghép đội với tôi được sao?"

【 [đồng đội] FF mang ngươi bay: Chờ tôi đi đổi một chút. 】

Lộ Nghê Phi hủy ghép đội, liền gửi đến cho hắn lời mời vào đội mới, Giản Tuy bên kia nhanh chóng ấn xác nhận, bắt đầu ghép đội.

Tài khoản Lộ Nghê Phi đang cầm là hạng bạc ba, cậu trong kênh đội hỏi hắn đã chuẩn bị xong chưa, hắn đáp "Rồi" Lộ Nghê Phi liền ghép trận. Thứ hạng không xứng với thao tác của người chơi, hạng cũng nhanh chóng tăng vọt.

Giản Tuy đối với nhân vật xạ thủ và pháp sư thao tác có chút thành thạo, có thiên hướng pháp sư, di chuyển, dự đoán đối thủ, tính chuẩn thao tác đặt kĩ năng, ở bậc đồng chính là nghiền áp cấp bậc đối thủ.

Hắn cùng Lộ Nghê Phi thăng liên tiếp mấy bậc, thẳng đến đồng một.

Biến cố liền bắt đầu phát sinh.

Hai người tiếp trận, Lộ Nghê Phi tuyển vị trí phụ trợ. Giản Tuy là xạ thủ, Lộ Nghê Phi cầm kiếm sĩ phụ trợ hắn. Đội ngũ bọn họ cũng thêm một cặp, theo như tên kia thì hắn cùng người kia vào, là phụ trợ.

Tên ngốc đó bảo cứ đánh thẳng, để hắn gánh là được.

Lộ Nghê Phi bắt được thích khách bên kia, kết quả không hiểu sao thế cục lại thay đổi, đối diện nhắm vào xạ thủ là Giản Tuy, Lộ Nghê Phi vì bảo hộ hắn, đã chết vài lần, thích khách cùng đội kia nhìn không nổi nữa cũng tiến vào phụ trợ.

Tới giữa trận, thích khách đã chết chín lần, di chuyển cũng không di chuyển nổi nữa, tâm thái trực tiếp nổi giận, liền mở mic mắng một đám tay mơ.

"Đánh cái quỷ gì thế, về nhà làm ruộng đi cho rồi, mẹ nó."

Pháp sư phụ trợ đi cùng cũng mở mic khuyên câu đừng mắng, bản thân cũng đang nhịn phát nghẹn, chết hai lần, vì mặt mũi nên nhịn, nhưng trong lòng cũng không nhịn được thầm mắng, Lộ Nghê Phi ở vị trí phụ trợ nghe mắng thật sự lùng bùng lỗ tai.

"Phụ trợ có biết chơi không vậy? Chính mình chết, còn kéo theo tao, một đám đần độn, chỉ biết tặng đầu người, sao không đem trụ nhà mình tặng luôn cho người ta đi, chỉ biết giả..."

"Mày rất lợi hại sao?"
Giản Tuy mở mic, giọng trầm ổn như không.

"So với mày chắc chắn lợi hại hơn gấp trăm lần."

"Ồ, đúng là chết so với tao lợi hại hơn nhiều."
Giản Tuy lười biếng, điệu bộ kéo dài âm cuối có chút cợt nhả đáp lại

"Giết ba, chết chín, phụ trợ một."

Hắn đếm chiến tích nãy giờ của đối phương, hai giây sau lại sửa miệng.

"À không, hiện tại là ba, mười, một."

"Thảo nê mã!" ⁽¹⁾

"Mồm miệng sạch sẽ một chút."

Giản Tuy ngữ khí uy hiếp, nghĩ nghĩ một chút lại nói.

"Mắng nữa lại bắn ngược."

"..."

Lộ Nghê Phi lúc tên kia mắng chửi không mở loa đồng đội, chỉ mở loa của bằng hữu, nghe được Giản Tuy lên tiếng, liền đoán được tên kia nói gì đó không tốt lắm, sau đó nghe được Giản Tuy đáp trả lại liền trực tiếp bật cười nhẹ, ngũ quan thanh lãnh cũng nhu hòa đi.

Cậu tạm ngưng thao tác một chút, mở loa toàn đội.

"... Tao mẹ nó mắng phụ trợ, liên quan gì đến mày!?"

Giản Tuy chậm rãi đáp trả: "Phụ trợ là người của tao, đã đủ chưa?"

"Đám ngược chó độc thân chết tiệt."

Giản Tuy cũng không muốn giải thích thêm

"Mày tin không "tiểu muội" này so với mày còn lợi hại hơn nhiều."

"Ha?"

Giản Tuy: "Không tin thì tự mình đấu?"

"Xem thường ai đấy?"

"Mày."

Đối phương bị chọc tức, lại tiếp tục mắng hắn.

Lộ Nghê Phi nghe được Giản Tuy nói, trong chốc lát khóe miệng hơi mím lại một chút, nhanh chóng trở lại trạng thái ban đầu.

【 Nhặt nắp chai rất vui, ngươi không hiểu: Tôi tắt loa, cậu cứ tùy ý. 】

Tên kia chửi nãy giờ cũng thấm mệt, chủ động ngưng không tiếp tục nữa.

Lộ Nghê Phi ấn tắt loa, chỉ để lại loa bằng hữu.

An tĩnh.

Một lát sau, cậu nghe đến âm thanh truyền từ bên Giản Tuy.

"Mang muội? Cái gì mà mang muội? Mày vậy mà có thể mang theo người ta?"

Trương Hướng Hiểu ghé vào mép giường Giản Tuy, hỏi liên tiếp.

"Lợi hại."

Giản Tuy vừa nãy nói có hơi lớn một chút, Trương Hướng Hiểu đều nghe được, nghe được từ "mang muội" mà chạy đến hóng hớt.

Hắn một bên điều khiển nhân vật, một bên thuận miệng trả lời:

"Không có mang muội muội nào cả, là "muội muội" mang tao."

Trụ nhà họ bị phá hủy.

Trận này thua, nhưng Giản Tuy được Lộ Nghê Phi phụ trợ, vẫn lấy được một cái mvp.

Hắn rời trận, thuận tay ấn báo cáo tên đi rừng.

"Lời mày nói tại sao lại có điểm gì đó cấn cấn?"

"Hả? Nói cái gì? Tao vừa nói gì à?"

"Mày nói..."

Trương Hướng Hiểu còn chưa kịp nói hết câu, một giọng nam phát ra từ điện thoại Giản Tuy đánh gãy.

"Không phải muội."

"...."

"...."

Hai người ngơ ngác nhìn nhau.

"Vừa rồi..." Vương Hướng Hiểu chỉ chỉ điện thoại hắn. "Đồng đội mày?"

"A." Giản Tuy di chuyển dáng ngồi một chút, "Cậu bây giờ có thể mở mic nói được sao?"

"Ừm, ký túc xá chỉ có mình tôi."

Lộ Nghê Phi đáp lại, thanh âm còn rất dễ nghe.

Giản Tuy dư vị một chút, âm thanh truyền qua điện thoại thực từ tính, thanh tuyến sạch sẽ. Người vừa nghe liền cảm thấy người này là loại soái bức, âm điệu lãnh lãnh đạm đạm, đặc biệt câu nhân.

"Đúng rồi. "

"Vừa nãy lúc thoát trận, cậu có báo cáo tên kia không?"

"Có báo cáo."

"Làm tốt lắm, để hắn lãnh chịu hậu quả của việc mắng người."

"Ừm."

"Hai người có ấu trĩ quá không?"

Trương Hướng Hiểu thấy không có tiểu muội muội nào, liền quay đầu về giường mình.

"Ha, tới chơi một trận không?"

"Chờ mày lên vàng rồi nói."

"Đợi đến lúc đó mày ở phe đối diện chịu chết đi."

"Khoác lác cũng không sợ đem trâu thổi bay đi."

"Nó xem thường tôi"

Giản Tuy bất mãn, quay sang ủy khuất với Lộ Nghê Phi.

Lộ Nghê Phi cũng nhàn nhạt đáp lại, cùng hắn nói chuyện nhảm nhí

"Xử hắn."

"..."

Ai mà ngờ trò cáo trạng này cũng chơi được?

Trương Hướng Hiểu bóp tiếng quay sang Lưu Dạng Nhiên

"Nhiên Nhiên, nó uy hiếp em!"

Lưu Dạng Nhiên im lặng đeo tai nghe, tránh bị Hướng Hiểu làm cho ghê tởm.

Cả đêm như vậy cứ trôi qua, Lộ Nghê Phi lâu lâu sẽ mở mic chỉ đạo Giản Tuy một vài cái, ở cấp thấp chỉ cần đồng đội không hố, Giản Tuy giống nhau đều ổn định thắng, hắn đẳng cấp nhanh chóng từ đồng bay lên vàng bốn.

Quân huấn cuối cùng cũng kết thúc.

Thứ tư sáng sớm, sắc trời âm u, bên ngoài còn có gió thổi mạnh, trong chốc lát mưa rào liền bất chợt tới, giáo quản giản tán đội ngũ, các bạn học cũng sôi nổi kéo nhau đi tránh mưa. Giản Tuy cùng Trương Hướng Hiểu trốn vào góc sân thể dục, không xa sân vận động.

"Nhà ăn cũng không xa a."

"Hôm nay nghe nói có thịt kho tàu."

"Mày đói bụng à?"

"....... Anh em, mày thành thật khai báo đi, có phải đói bụng rồi không?"

Giản Tuy chậm rãi quay đầu, đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt hướng lên một chút, ánh mắt rất sâu, nhìn người khác khi lộ vài phần không để ý, cũng hoặc có thể nói đúng hơn là tâm trí cứ như lạc ở cõi thần tiên nào rồi.

Hắn gật đầu một cái: "Có một chút."

Quân huấn rõ ràng là cùng nhau quân huấn, cùng nhau phơi dưới ánh mặt trời, vậy mà Trương Hướng Hiểu đen đến ba độ, Giản Tuy lại chỉ đen một chút, hai người đứng cạnh nhau cứ như một cái trứng gà luộc, một cái trứng gà luộc trong nước trà.

Trương Hướng Hiểu đứng cùng hắn một chỗ, có thể thấy không ít nữ sinh đứng tránh mưa hướng mắt về phía này, hắn choàng lấy bả vai Giản Tuy.

"Nơi này nhiều nữ sinh, hiểu không?"

"....."

Không, hắn không hiểu.

Trương Hướng Hiểu sờ sờ túi, lôi ra một cái bánh bao đưa cho hắn.

"Mày ăn lót bụng trước đi."

"Cảm ơn. Vậy tao không khách khí nữa."

Hắn mở đóng gói, lại thấy tay không sạch sẽ

"Tao đi rửa tay chút, cầm hộ cái."

Hắn đem bánh thả vào tay Hướng Hiểu, quay đầu đi về hướng nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh nơi này ít người, hắn đi trên đường gặp phải hai nữ sinh kéo tay đi ngang qua, nghe được thoang thoáng họ nói

"Đúng không đúng không? Là hai người đó đi?"

"Đi vào cùng lúc, Lộ Nghê Phi thật soái a, sạch sẽ, Tiêu Trình Ngọc cũng rất soái, chính là cảm thấy có điểm cố tình...."

Phòng vệ sinh, Lộ Nghê Phi, Tiêu Trình Ngọc.

Ba từ ngữ mấu chốt ở cạnh nhau, Giản Tuy liền có thể nghĩ đến ngay cốt truyện không tốt đẹp gì, hắn nhanh bước chân, đi đến cửa phòng vệ sinh nam, liền nghe được âm thanh bên trong.

"Đôi giày này thật sự quý nha, cậu xứng với nó sao? Với tôi mà nói thì chẳng là gì, mà với cậu —— a, như vậy đi, cậu nói tiếng xin lỗi, tôi tâm tình tốt, liền buông tha cho cậu."

"......"

"Ê, nói chuyện! Bị câm à."

"Nhìn cái gì! Muốn đánh nhau đúng không?"

Một trận vụn vặt tiếng bước chân vang lên. Giản Tuy đi vào, liền thấy Tiêu Trình Ngọc nắm lấy cổ áo Lộ Nghê Phi, cậu lại rũ mắt nhìn gã, không nói một câu, đáy mắt thần sắc âm lãnh, trên người toát ra cỗ khí tức u ám.

"Cút."

Tiêu Trình Ngọc liếc mắt nhìn hắn một cái.

Lộ Nghê Phi đối với người ngoài đến cũng không có phản ứng gì.

"Nhà vệ sinh này là nhà cậu mở?"

Hắn lên tiếng, nháy mắt Lộ Nghê Phi liền có phản ứng, con ngươi hơi giật giật, nhìn theo hắn đi qua.

Lại là ngữ khí quen thuộc, vững như lão cẩu, lười biếng, lại có thể tức chết người khác.

____________________

⁽¹⁾ Nói thân thiện một chút là đồng âm với câu caonima dịch ra là d*t m* m*y

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Tuy: Hôm nay cậu đối với tôi lạnh lẽo, ngày mai cậu trèo cao lên tôi không nổi.

●▽ ●

Lời editor: Chương này còn dài hơn chương trước, so với cốt truyện thì tình tiết cốt truyện bị đảo lộn rồi, đừng ráng so nữa, tới đâu hay tới đó thôi. (๑•﹏•)

Cơ mà các bạn thấy xưng hô mày - tao với nhóm ba người Trương Hướng Hiểu - Giản Tuy - Lưu Dạng Nhiên ổn chứ? Vì bọn họ làm bạn cùng phòng cũng khá thân thiết nên toi mới chọn cách nói này.

Cơ mà nhắc con thảo nê mã toi lại nhớ đến hình như có một bài hát rất zô tri về mấy con này, kiểu như đếm cừu ấy. ಡ ͜ ʖ ಡ

Vẫn như cũ, mong mọi đọc ủng hộ vote (. ❛ ᴗ ❛.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro