CHƯƠNG 2: VỤ TAI NẠN NGOÀI Ý MUỐN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi chuyện bắt đầu từ nửa tháng trước…

Ngày 27 tháng 3 vốn là sinh nhật của Đồng Đồng. Nhưng hôm đó Ngô Đồng phải tăng ca, không có thời gian cùng con tổ chức sinh nhật nên đã hứa cuối tuần đưa nó đến Disney chơi.

Dự án mà cô tham gia đột nhiên gặp chút trục trặc. Vì vậy buổi chiều lúc tan tầm, cô và hai đồng nghiệp trong nhóm bị trưởng phòng gọi đến gay gắt phê bình một trận. Ngô Đồng vừa nghe người đàn ông trung niên mập mạp này chất vấn bằng cả hai thứ tiếng anh và trung lẫn lộn, vừa đưa tay vào túi quần sờ điện thoại.

Dự án này rất quan trọng, lão trưởng phòng muốn cô ngay lập tức làm bản danh sách bán hàng nộp lại cho hắn. Cô vùi đầu vào làm, bận đến nỗi ngay cả thời gian để uống nước cũng không có. Ngô Đồng ngồi tại chỗ làm việc của mình, nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa sổ thủy tinh dày, bất giác phát hiện trời đã tối muộn.

Nhưng cô vẫn còn một chỗ chưa sửa xong, hai đồng nghiệp kia thấy cô vẫn tiếp tục vùi đầu vào làm liền nói:” Chị Đồng, chị cứ về trước đi, còn lại để chúng tôi làm nốt là được rồi”. Dù sao đó cũng là lỗi của bọn họ.

Ngô Đồng cắn môi nghĩ nghĩ một lát rồi đồng ý:”Vậy phiền các anh rồi”

“Không có gì chị Đồng”. Hai người kia đồng thanh nói.

Ngô Đồng đưa phần mình đã làm xong cho bọn họ rồi quay qua thu dọn đồ trở về. Cô vừa chạy ra thang máy vừa nhấn nút khởi động điện thoại, một loạt cuộc gọi nhỡ đều là của cùng một dãy số. Cô nhấn nút gọi lại, một người phụ nữ bắt máy.

Người đó nói đang ở bệnh viện

Người đó còn nói Ngô Đồng Đồng gặp tai nạn giao thông.

Giờ phút này Ngô Đồng chỉ cảm thấy hoảng loạn, cả thế giới dường như sụp đổ. Cô phóng xe như điên lao đến bệnh viện. Kết quả trên đường chính cô cũng lại xảy ra tai nạn- xe của cô đâm vào đuôi một chiếc Toyota.

Cô liền bỏ xe, một mạch chạy qua quảng trường đến bệnh viện. Khi cô đến nơi Đồng Đồng  đang ngủ, thương thế của thằng bé chỉ là tiểu phẫu, bị thương không nặng, còn trán của Ngô Đồng máu tươi chảy đầm đìa, vậy mà cô không hề biết đau.

Phòng bệnh của Đồng Đồng là phòng bệnh cao cấp, người đưa thằng bé đến đây đã đóng đầy đủ viện phí. Thẻ tín dụng và tiền mặt lúc nãy đều bị Ngô Đồng bỏ quên trên xe, cô hiện giờ không có lấy một đồng trên người. Y tá đi đến giúp cô băng bó vết thương ,đưa cho cô chiếc khăn bảo cô lau mặt, còn nói ân nhân của cô vẫn chưa rời đi.

Ngô Đồng lau qua vết máu trên mặt rồi đi gặp ân nhân.

Quay lưng về phía cô là bóng dáng của một cô gái cao gầy. Ngô Đồng đẩy cửa bước vào trong. Cô gái đó xoay người lại. Ngô Đồng thoáng chốc ngây ngẩn nửa ngày mới hoàn hồn, nhưng lúc đó đầu óc cô vẫn thấy mông lung, không nói nên lời. Trương Mạn Lệ đã quá quen với những biểu cảm này, khẽ cười với Ngô Đồng– một nụ cười xinh đẹp động lòng người: ” Xin chào” .

“Chào cô…cám ơn”. Ngô Đồng trong đầu hỗn độn lắp bắp, rồi không dám nhiều lời vội chạy nhanh đi tìm Đồng Đồng. Cậu bé đang ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào mọi ngày giờ trắng bệch áp trên gối. Cô nhìn mà đau lòng.

Trong tay Đồng Đồng đang cầm vật gì đó. Bàn tay nhỏ bé ra sức nắm chặt giống như là  một thứ bảo bối. Ngô Đồng phải dùng sức một lúc mới lấy ra được.

Hóa ra là ảnh chụp cùng chữ ký của Trương Mạn Lệ, phía dưới bức ảnh còn có dòng chữ non nớt:” Cô giáo nói với Đồng Đồng, ngày sinh nhật của con, người con nên cám ơn nhất là mẹ. Chúc mẹ mãi mãi vui vẻ”

Trương Mạn Lệ đứng cách đó không xa, từ tốn nói : “Cậu bé này hiểu chuyện lắm, nói với tôi mẹ cậu bé rất thích xem phim của tôi, xin tôi ký cho cậu bé để làm quà tặng mẹ “.

Thích xem phim?

Ngô Đồng ôm con sửng sốt.

Cô cố gắng hồi tưởng lại, hồi lâu mới nhớ ra hình như mình đã từng nói như vậy ….

Không lâu trước kia trên TV có trực tiếp lễ trao giải thưởng điện ảnh Hồng Kông, trên màn hình, một nữ minh tinh sánh vai cùng bạn diễn của mình bước đi trên thảm đỏ.

MC  tiến lại gần Mandy ( tên tiếng anh của Trương Mạn Lệ) rồi hỏi : “Hôm nay cô có đi cùng bạn trai tới đây không?”.

Trương Mạn Lệ  khẽ nở một nụ cười quyến rũ :  “Thời gian này Eric rất bận việc, nhưng anh ấy đã đáp ứng tôi bất kể tôi có đoạt giải hay không cũng sẽ đáp chuyến bay sớm nhất trở về chúc mừng tôi”.

Ngô Đồng ở một bên tập trung xem TV. Bên này, Đồng Đồng đang ôm bình sữa chạy tới. Trên người cậu bé mặc một chiếc áo ngủ có in hình con mèo trông rất ngộ nghĩnh, đáng yêu. Thấy mẹ ngẩn người, cậu bé cười khanh khách : “Mẹ là fan của cô ấy à?”.

Cô xoay người lại, nhẹ nhàng ôm con vào lòng.

Đồng Đồng  giơ cánh tay nhỏ bé vuốt vuốt trán cô :” Mẹ lạnh à?”

” Không lạnh, sao con hỏi vậy?”

” Người của mẹ đang run này”

**********************

Ngô Đồng ngồi trong phòng bệnh cao cấp, tự nhắc nhở bản thân  phải thật bình tĩnh. Cô vươn cánh tay dài, cẩn thận từng chút vuốt ve khuôn mặt con.

“Con trai tôi, làm sao lại...”

Trương Mạn Lệ đi đến bên cạnh giường, ánh mắt băn khoăn dừng lại trên khuôn mặt của cậu bé. Tại sao đôi mắt, lông mi, cái mũi, còn có đôi môi lại giống…

Lời nói của Ngô Đồng đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Mạn Lệ. Cô ta phải thoáng một lúc  mới có thể tìm lại được giọng nói của chính mình: “Tôi đến sân bay đón người, lúc đó ở sân bay vô cùng hỗn loạn, liền nhìn thấy  cậu bé bị xô vào đường xe chạy”.

“…..”

“……”

“Cám ơn”

“Không cần!”. Trương Mạn Lệ nói xong không khỏi liếc nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia một lần nữa.

Là lòng hiếu kì? Hay là sự thương hại?

Trương Mạn Lệ cũng không hiểu rõ tại sao mình lại dành thời gian cả buổi chiều túc trực bên cạnh đứa trẻ này, lắng nghe cậu bé kể về cậu và mẹ cậu.

Tuổi còn nhỏ mà đã hiểu biết như vậy thật là hiếm gặp. Hơn nữa còn một khuôn mặt giống như  ai đó ….

Ngô Đồng cũng không nhiều lời, đứng dậy đi làm thủ tục nhập viện cho Đồng Đồng.

Y tá dẫn đường nhìn đến khuôn mặt trắng bệch của cô, lo lắng nói: “Phu nhân! Hay là cô đi xử lí miệng vết thương trên trán trước đã”.

Phu nhân?

Ngô Đồng nghe y tá gọi mình như vậy khẽ bật cười. Y tá thấy cô như thế cũng không dám nhiều lời nữa.

Cầm giấy nhập viện trong tay, cô điền đầy đủ họ tên, ngày tháng năm sinh và nhóm máu của Đồng Đồng. Xong xuôi  cô  kí tên mình ở bên dưới.

Ngô Đồng bỗng cảm thấy hơi choáng váng. Cô một tay ôm trán, tay kia cầm bản photo giấy nhập viện trở về phòng bệnh. Miếng băng gạc trên trán vốn màu trắng nay lại nhuộm một màu đỏ tươi, khiến người khác  nhìn vào  có chút không đành lòng. Đi đến nửa đường cô mới nhớ ra mình còn chưa có làm thủ tục nhập viện cho bản thân.

Lúc này cô cảm thấy hai mắt hoa lên, chân mềm nhũn không còn sức lực, chỉ muốn khuỵu xuống.

Ngô Đồng nghẹn ngào chực khóc, lại phát hiện ánh mắt của những người xung quanh đang hướng về  phía  mình, cô liền ngưng bặt. Năm sáu năm qua, cô chưa từng rơi lệ, một giọt cũng không. Tuyến lệ tưởng chừng như đã khô cạn rồi...

Ngô Đồng lau qua khóe mắt rồi trở lại phòng khám bệnh. Lúc gần tới cửa  thì chẳng may đụng phải một người. Hai chân cô nhất thời lảo đảo mất đi trọng tâm, ngã quỵ xuống.

“Cô à… Cô à… cô có sao không?”

Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên, Ngô Đồng  hoảng hốt mở mắt nhìn hình bóng mờ mờ trước mặt.

Như là ảo giác.

Hai mắt cô mông lung nhìn lên, ngay sát mặt cô là một khuôn mặt anh tuấn. Chậm rãi, cô cười khẽ, thì thào tự nói: ” Hóa ra đúng là ảo giác”

Ánh sáng trước mắt bỗng bừng lên chói lóa, ngay sau đó là một mảnh tối đen như mực bao trùm lấy cô. Trước lúc ngất đi trong đầu cô chỉ còn lại một ý niệm: “May mà là ảo giác”

Khi tỉnh lại Ngô Đồng đã ở trong phòng bệnh, miệng vết thương đã được khâu nhưng xung quanh không có một ai. Cảm giác cô đơn chợt ùa đến, khiến trái tim cô cảm thấy lạc lõng. Khó chịu với cảm giác này, cô ngồi dậy, miễn cưỡng nở một nụ cười yếu ớt. Ngay cả giấy nhập viện của Đồng Đồng không cánh mà bay cô cũng không để ý.

Sáng hôm sau cô đến công ty xin phép nghỉ nửa ngày, rồi về bệnh viện chuyển Đồng Đồng sang phòng bệnh thường. Sau đó cô đến ngân hàng rút tiền trả cho Trương Mạn Lệ. Xe của cô được gửi đến cửa hàng sửa xe để sửa chữa. Cô về nhà tắm rửa, thay một bộ quần áo khác. Tất cả những việc đó cô làm vẻn vẹn chỉ trong nửa ngày. Buổi chiều cô lại tiếp tục đến công ty làm việc.

Hai năm nay  gặp khó khăn, công ty vài lần phải cắt giảm biên chế và giảm lương. Nhưng Ngô Đồng  không muốn nhanh như vậy mình đã bị thất nghiệp.

Mấy ngày qua tuy bận rộn nhưng mọi chuyện vẫn bình thường, bất ngờ sáng nay cô nhận được một cuộc điện thoại từ một số máy xa lạ. Cô ấn nút nhận, người ở đầu dây bên kia nói một cách gọn gàng, dứt khoát:” Xin chào, tôi là Lâm Kiến Đông – trợ lí của Lệ tiên sinh muốn tìm cô nói chyện một chút về đứa trẻ”

Lệ tiên sinh?

Hồng  Kông có hơn bảy triệu người, họ Lệ cũng vô số. Cô quen biết được mấy người? Hiệu suất làm việc cao như vậy lại có được mấy người?

……..

……..

“Két ____!  !  ! “

Thanh âm của chiếc xe buýt đang tiến lại gần bất ngờ cắt đứt suy nghĩ của Ngô Đồng. Cô xoa xoa huyệt thái dương rồi đứng dậy bước lên xe.

Cùng lúc đó, Lệ Trọng Mưu cũng đóng laptop, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Chiếc xe buýt đóng cửa rời đi.Hắn thu hồi ánh mắt không mặn không nhạt lên tiếng: “Lão Tống, chạy đi”

“Trở về công  ty sao Lệ tiên sinh”

Lệ Trọng Mưu gấp tài liệu lại, không ngẩng đầu:” Đi đón tiểu thiếu gia”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro