Chap 4: Biệt thự bỏ hoang 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Vì cái gì người bị thương luôn là tôi?" Que Cay Quân thống khổ nhắm mắt lại, nhịn không được mà kêu than.

Vân Lạc nói, "Mặc dù màu mắt là khác nhau, nhưng nếu không phải thân sinh, cũng có thể là nhận nuôi."

"Vấn đề này quan trọng sao?" Que Cay Quân xụ mặt mà nhìn lại.

"Đương nhiên là quan trọng, cậu không phải là bởi vì miệng tiện nói sai mới bị công kích sao?" Vân Lạc đương nhiên mà trả lời.

Que Cay Quân trong lòng nghẹn khuất, lại không thể không nhẫn nại phổ cập cơ sở tri thức cho người mới, "BOSS công kích là tùy cơ. Thời gian tùy cơ, địa điểm tùy cơ, mục tiêu tùy cơ, cường độ cũng tùy cơ."

"Thật không? Nhưng là theo tôi thấy, tất thảy đều là có quy luật." Vân Lạc không có giải thích thêm, ngược lại hỏi, "BOSS công kích tùy cơ là phía nhà sản xuất kết luận?"

Que Cay Quân ưỡn ngực, kiêu ngạo nói, " Là từ kinh nghiệm tổng kết ra!"

"Vậy có khả năng là sai." Vân Lạc không chút do dự nói.

Que Cay Quân, "......"

Vì cái gì người này đối với trò chơi tiền bối không có một chút nên có tôn kính? Hắn chính là người đã chơi mười mấy ván người chơi lâu năm!

"Nếu không phải từ phía nhà sản xuất kết luận ra, so với cái gọi là kinh nghiệm thì tôi càng tin tưởng phán đoán của bản thân." Vân Lạc bình tĩnh phân tích, "Trong phòng có hai người, lần đầu tiên chỉ công kích mình cậu đã rất kỳ quặc, lần thứ hai mục tiêu thế mà vẫn là cậu, này hoàn toàn không giống như là tùy cơ."

"Đã có bản lĩnh lật đổ kết luận, thì phải có bản lĩnh nói ra lời giải thích hợp lý!" Que Cay Quân giận dữ.

"Tôi cho rằng, cậu sở dĩ bị công kích chính là bởi vì hành vi không đúng." Vân Lạc nghiêm túc nói.

Que Cay Quân mặt không cảm xúc, tâm nói hắn rốt cuộc là làm cái gì không đúng.

"Trước mỗi lần bị công kích, cậu đều nói sai cái gì đó." Vân Lạc nhắc nhở thêm.

Que Cay Quân đã nói người đàn ông khả năng bị cắm sừng, sau giá trị sinh mệnh lập tức -40.

Que Cay Quân nói hắn tưởng lấy máu của con chó đen, tiếp theo giá trị sinh mệnh -20.

Cẩn thận nghĩ lại liền sẽ phát hiện, cái lúc mới vào trò chơi mà bị công kích, kỳ thật cũng là vì nói sai. "Phó bản BOSS tu hú chiếm tổ", "Vì bá chiếm biệt thự, đem nguyên hộ gia đình giết chết", nói xong giá trị sinh mệnh lập tức -50.

"Nói sai cái gì?" Que Cay Quân bản thân không hề phát hiện.

"Cậu không phát hiện sao? Nói những lời có ý bôi nhọ thực dễ dàng sẽ bị công kích." Vân Lạc nói.

Que Cay Quân thành thật lắc đầu, "Không phát hiện......"

Vân Lạc thập phần bất đắc dĩ. Cô nhẫn nại giải thích, "Ý của tôi là, người chơi bị công kích đều là có nguyên nhân. Hành vi của cậu làm phó bản BOS tức giận, cho nên nó mới có thể công kích cậu."

"Nói theo cách khác, đây thật ra cũng là một loại manh mối. Thông qua số lần công kích, thời gian công kích và cường độ công kích là có thể đoán ra phó bản BOSS yêu thích cùng kiêng kị. Đột nhiên bị công kích chứng tỏ đã phạm vào kiêng kị. Cường độ công kích càng cao, giá trị sinh mệnh tụt xuống càng nhiều, nói ra BOSS càng tức giận."

"Nếu không ý thức được điểm này, bao nhiêu giá trị sinh mệnh cũng không đủ xài."

Que Cay Quân mặt dại ra, lời này nghe giống như đang ám chỉ hắn. Chính là......

"Nói thì có lý nhưng ai biết nó thật hay giả?"

"Không tin thì cậu có thể thử xem." Vân Lạc không sao cả nói, "Ví dụ như lớn tiếng nhục mạ BOSS."

Thật là một dũng sĩ, có gan chính diện đối đầu với BOSS.

Que Cay Quân quyết tâm giữ gìn tôn nghiêm của một tiền bối, lập tức không tin mà hét lớn, "Los là thứ ngu xuẩn!"

Vừa dứt lời hắn liền ngã xuống, hơn nữa là mặt chạm đất trước. Cùng lúc đó, giá trị sinh mệnh -30.

Vân Lạc đã dự kiến trước, sớm liền trốn ra rất xa tránh cho bị liên lụy.

Que Cay Quân bò dậy, biểu tình hơi hoảng loạn, "Vừa rồi giống như có một cái móng vuốt rất to ấn vào lưng của tôi, trực tiếp đem tôi ấn nằm sấp xuống. Mẹ nó, thật đáng sợ!"

Sau lưng đột nhiên vươn ra móng vuốt của thứ sinh vật gì đó, ngẫm lại liền cảm thấy hoảng sợ.

Móng vuốt? Vân Lạc lắc đầu, "Tôi không nhìn thấy gì hết."

Que Cay Quân ngồi ở mép giường, nửa ngày chưa phục hồi lại tinh thần. Kinh nghiệm đúc kết ra từ mười mấy lần chơi trò chơi cư nhiên là sai! Hắn cảm giác thế giới mà hắn cứ nhận tri đang sụp đổ.

Một hồi lâu sau, hắn vẫn như cũ vô pháp chấp nhận hiện thực, "Nếu như vừa rồi chỉ là trùng hợp thì sao? Tôi muốn thử lại lần nữa."

"Nếu như chết thì làm sao?" Vân Lạc hỏi.

Que Cay Quân tỏ vẻ, "Đã chết qua mười mấy lần, thêm lần này nữa cũng chả sao, ít nhất làm rõ được quy tắc trò chơi."

"Tôi bội phục sự dũng cảm của cậu." Dừng một chút, Vân Lạc dùng giọng điệu thương lượng nói, "Dù sao đã muốn thử, không bằng cậu giúp tôi một chút?"

"Chị nói đi." Que Cay Quân sảng khoái đồng ý.

Vân Lạc bắt đầu tìm kiếm ở trong ngăn kéo. Một lát sau, cô lấy ra giấy bút, "Xoẹt xoẹt" viết xuống hai hàng chữ.

Que Cay Quân cầm lấy trang giấy, đọc theo từng câu từng chữ, "Thế mà lại ở cùng một chỗ với ác ma? Người nhà này thật là một đám ngu xuẩn." Vừa dứt lời thì trên mặt đất, trên vách tường, trong ngăn kéo nhảy ra vô số bóng đen đem hắn bao vây lại.

Bóng đen càng triền càng chặt, cùng lúc đó, Que Cay Quân giá trị sinh mệnh tụt dần xuống.

Chờ đến giá trị sinh mệnh trở về 0, Que Cay Quân hóa thành bạch quang, từ trong phòng biến mất.

Mà Vân Lạc, tuy rằng dùng bút viết ra những lời này, nhưng bởi vì không có nói ra cho nên không xảy ra chuyện gì.

Chỉ là cô cũng không cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại cảm giác sự tình đang phát triển theo hướng quỷ dị -- Los bị mắng, giá trị sinh mệnh -30; cả hộ gia đình ở đây bị mắng, giá trị sinh mệnh -60, này cũng thật kỳ quặc. Chẳng lẽ bọn họ không phải là quan hệ đối lập? Vì cái gì so với chính mình, ác ma càng muốn bảo vệ người nhà này?

Vân Lạc mờ mịt nhìn xung quanh, trong đầu toàn những suy nghĩ hỗn loạn.

**

Rất nhanh đã vào trò chơi được gần 1 tiếng, buổi sáng ngày thứ nhất sắp kết thúc, Vân Lạc đi phòng khách hội hợp cùng mọi người.

Lúc xuống tới tầng 1, sắc trời ngoài phòng từ ban ngày biến thành đêm tối. Phòng khách đèn đuốc sáng trưng, ba người còn lại đã ngồi chung quanh cái bàn ăn hình chữ nhật. Chỉ có Tư Đồ là giá trị sinh mệnh vẫn như cũ 300, Huyết Chi Ảnh cùng Ám Ảnh giá trị sinh mệnh lại giảm xuống khá nhiều.

"Có ai thấy Que Cay Quân không?" Tư Đồ dò hỏi.

Huyết Chi Ảnh khóe miệng giơ lên, trào phúng, "Vừa rồi phòng ngủ chính không phải vang lên liên tiếp tiếng hét sao? Khẳng định bị tập kích."

Vân Lạc một bên ngồi xuống bên cạnh Tư Đồ, một bên trả lời, "Đã bị công kích quá nhiều lần, bị loại trừ rồi."

Tư Đồ nhướng mày, "Vừa rồi 2 người ở cạnh nhau?"

"Đúng vậy, bọn tôi đã cùng nhau tìm tòi phòng ngủ chính." Vân Lạc sảng khoái thừa nhận.

"Kết quả Que Cay Quân bị loại trừ, chị lại không có chuyện gì?" Ám Ảnh hoài nghi.

Vân Lạc nhún nhún vai. Cô có cản, nhưng căn bản là ngăn không được cái tính muốn tìm đường chết của Que Cay Quân.

"Cậu ta đã làm cái gì?" Huyết Chi Ảnh truy vấn.

Vân Lạc không đáp mà hỏi lại, "Không thì cậu nói trước xem, cậu cùng Ám Ảnh ở phòng khách đã làm gì? Vì sao lại bị công kích?"

"Thì bị BOSS theo dõi." Huyết Chi Ảnh trả lời thực có lệ.

Vì thế Vân Lạc trả lời cũng thực tùy ý, "Que Cay Quân bị loại trừ, đại khái là bởi vì hắn xui xẻo."

"Có tìm được manh mối gì không?" Huyết Chi Ảnh nhắc tới, "Có thì nói ra, mọi người giúp chị phân tích."

"Muốn trao đổi đúng không? Được thôi, cậu nói trước." Vân Lạc bình tĩnh nói.

Huyết Chi Ảnh rất là không vui, trầm giọng nói, "Xem ra chị căn bản là không có ý hợp tác?"

"Ai bảo vậy? Rõ ràng ý của tôi với cậu giống nhau." Vân Lạc nói có điều ám chỉ.

Huyết Chi Ảnh tức khắc nghẹn lời.

Tư Đồ cười ra tiếng. Hai người dùng sức qua loa có lệ, thành ý đích xác giống nhau -- đều là không có.

"Bất quá là một người mới, chị rốt cuộc lấy đâu ra tự tin cảm thấy mình chị một người là có thể qua màn?" Huyết Chi Ảnh thẹn quá thành giận.

"Cậu chẳng qua là chơi sớm hơn tôi mấy ngày, rốt cuộc lấy đâu ra tự tin cảm thấy chính mình là nhất đẳng cao nhân?" Vân Lạc ỷ vào luật người chơi không thể thương tổn được nhau, không chút khách khí cãi lại.

Huyết Chi Ảnh cười nhạo, "Người mới cái gì cũng không hiểu, lại làm ra vẻ bố thiên hạ, không thể đụng đến không thể đụng đến."

"Hừ, ngoan ngoãn nghe lời, đem manh mối biết được một năm một mười nói ra mới được coi là biết điều?" Vân Lạc lé mắt đánh giá Huyết Chi Ảnh, lạnh nhạt nói, "Cậu tưởng người mới đều là đồ ngốc à?"

"Trước khi ghét bỏ người khác thì hãy nhìn xem bản thân mình như nào. Lừa người khác cái gì cũng không nói, lại trông chờ người ta ngu ngốc đào tim đào phổi nói cho cậu?"

Huyết Chi Ảnh giận tím mặt, lập tức lôi Ám Ảnh đi. (giận tím người :))))))

"Cấp bậc cao thì ghê gớm lắm à?" Vân Lạc bĩu môi.

Khi vừa tiến phó bản, cô tính làm quen với người chơi khác, hợp tác qua màn. Nhưng mà thực tế nói cho cô, chỉ cần thái độ hơi hiền lành một chút, người khác liền sẽ cảm thấy người mới mềm yếu dễ bắt nạt.

Nếu như Huyết Chi Ảnh ngữ khí hiền lành, thái độ tốt một chút, cô rất vui lòng trao đổi tin tức. Nhưng đối phương một lòng muốn moi ra tình báo, bản thân lại cất giấu cái gì cũng không muốn nói, cô tức khắc không có hứng thú xã giao -- thời gian có hạn, so với cùng cậu ta lòng vòng vô nghĩa, không bằng sửa sang lại manh mối, chải vuốt rõ ràng suy nghĩ.

Tư Đồ rất có hứng thú mà nhìn Vân Lạc, "Tôi chưa từng gặp qua người mới nào thú vị như cô đấy."

Vân Lạc thả bay bản thân, không kiêng kị mà nói, "Tất nhiên, anh mới cấp 3, chơi trò chơi hẳn là chưa lâu." Ngụ ý là, anh căn bản chưa thấy qua nhiều người mới.

Tư Đồ cười cười, không có phản bác, chỉ nói, "Nếu cô lần này lấy được đánh giá A, đạt được đạo cụ hiếm, tôi nguyện ý lấy giá gấp 1.2 lần thị trường để mua."

Vân Lạc lại cảm thấy kỳ quái, "Vì cái gì?"

"Lần đầu tiên chơi mà được đánh giá A, thuyết minh cô rất có tiềm lực, tương lai thậm chí khả năng trở thành nguồn cung cấp đạo cụ hiếm ổn định."

Tư Đồ thu mua đạo cụ hiếm đã một đoạn thời gian, nhưng người bán tốt xấu lẫn lộn, có không ít người rất khó để giao tiếp. Hoặc là cố định lên giá, hoặc là trữ hàng đầu cơ trục lợi, tóm lại quá trình thật không thuận lợi. Không có biện pháp nào khác, cuối cùng hắn chỉ có thể tiến vào Vô Hạn Cầu Sinh, tự mình kiếm đạo cụ.

Nếu Vân Lạc có thực lực, có thể ổn định đạt được đạo cụ hiếm, hắn thà dùng nhiều tiền một chút, cũng tưởng thành lập nên quan hệ hợp tác tốt đẹp.

Vân Lạc không hiểu lắm logic của bọn nhà giàu. Cô cảm thấy, dựa theo giá thị trường mua đạo cụ hiếm đã thuộc về nhóm người "Ngốc nghếch lắm tiền", người này cư nhiên chủ động nâng giá.

Cô từ trên xuống dưới đánh giá Tư Đồ, nghi hoặc nói, "Anh rất cần đạo cụ hiếm sao?"

"Đúng vậy, nhu cầu cấp bách thật nhiều đạo cụ, càng nhiều càng tốt." Tư Đồ thừa nhận.

Vân Lạc cúi đầu không nói. Nếu cô có thể được đến đạo cụ hiếm, người này thật ra cũng là một người mua không tồi, đỡ phí thời gian, công sức bán.

"Thế nào?" Tư Đồ hỏi.

Vân Lạc tìm không ra lý do để từ chối, vì thế đáp ứng, "Được."

Tư Đồ đúng lúc lấy ra sổ nhật ký, trịnh trọng nói, "Đây là manh mối tôi tìm được ở phòng làm việc. Hy vọng cô sớm phá giải được bí mật, tìm ra chân tướng."

Vân Lạc nhận lấy sổ nhật ký, theo bản năng vuốt ve cạnh sổ. Bỗng nhiên, cô hỏi, "Nếu cuối cùng tôi không điều tra ra chân tướng, thì sẽ như nào?"

Tư Đồ cười cười, không chút do dự trả lời, "Giao dịch hủy bỏ, trước khi trò chơi kết thúc tôi sẽ vạch trần đáp án." Nếu đối phương không phải nhân tài mà hắn yêu cầu, như vậy tự nhiên sẽ không có tiếp theo.

"Nếu như tôi nhớ không nhầm, lúc tự giới thiệu anh có nói mình là dân đi làm, lấy qua một lần đánh giá B?" Vân Lạc mặt không biểu cảm mà nói.

Tư Đồ trấn định tự nhiên, khẽ cười nói, "Là như vậy không sai. Trước kia tôi tổng cộng đã chơi ba ván, lấy qua một lần đánh giá B, hai lần đánh giá A." Hắn không có nói sai, chỉ là che giấu một phần thông tin.

Là giả heo ăn thịt hổ! Vân Lạc thở dài mở ra sổ nhật ký.

=====

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro