Chap 5: Biệt thự bỏ hoang 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


【 ngày 1 tháng 1, trời đẹp.
Hôm nay, vợ chồng mình đã nhận nuôi một bé gái rất xinh đẹp. Nhìn đôi mắt của bé đi, trông quyến rũ không chứ. 】

【 ngày 13 tháng 1, trời nhiều mây.
Hôm nay đã là ngày thứ 3 từ lúc đón bé về, mình phải bàn bạc với honey nhanh hơn mới được, mau mau đặt cho bé một cái tên thật dễ thương. 】

【 ngày 14 tháng 1, trời đẹp.
Honey nói, Los là một cái tên rất đáng yêu, bởi vì nữ thần tượng mà anh ý thích tên là Los. Thôi cũng được, quyết định vậy đi. 】

【 ngày 27 tháng 3, âm u.
Los chuyển đến được hơn hai tháng, đã trở thành một thành viên trong gia đình. Cô bé không những ngoại hình đáng yêu, tính cách cũng làm mọi người đều thích, ngoan ngoãn cực kỳ.
Quyết định nhận nuôi đứa bé này thật sự không sai! 】

......

【 ngày 12 tháng 8, mưa to.
Mấy ngày liền trời mưa to, nhiệt độ không khí hạ xuống, Los nhìn có vẻ không khoẻ. Nếu uống thuốc rồi mà không đỡ, chắc sẽ đưa Los đi phòng khám kiểm tra xem.
Cầu mong thượng đế phù hộ đứa bé đáng thương này. 】

【 ngày 14 tháng 8, mưa nhỏ.
  Ôi chúa ơi! Mình vừa thấy cái gì vậy? Vì sao Los lại trở nên kỳ quái như thế?
Nhưng khi xoa xoa mắt xem lại, mọi thứ lại như bình thường...... Chẳng lẽ là hoa mắt? 】

【 ngày 15 tháng 8, mưa nhỏ.
Mình lại lần nữa thấy ngoại hình Los trở nên khủng bố, cảm giác như đây không phải ảo giác. 】

【 ngày 16 tháng 8, mưa nhỏ.
Honey nói, anh ấy cũng phát hiện Los không được bình thường. Sau khi tra tìm trên sách, anh ấy cho rằng có ác ma đã bám vào người Los.
Làm sao bây giờ? Ai tới cứu đứa bé đáng thương này được không? 】

【 ngày 18 tháng 8, âm u.
Los càng ngày càng nóng tính, rất nhiều lần bởi vì một chút việc nhỏ mà nổi giận đùng đùng.
Cô bé khả năng thật sự đã bị bám vào người.
Honey đã đi nhà thờ xin giúp đỡ, hy vọng cha sứ có thể đuổi đi ác ma, làm Los khôi phục lại như trước. 】

【 ngày 19 tháng 8, trời đẹp.
Trời ơi! Los thế mà đã công kích cha sứ! Chẳng lẽ không còn cách nào chữa khỏi cho bé sao? 】

【 ngày 20 tháng 8, âm u.
Honey nói, nếu như chúng ta cứ tiếp tục ở trong biệt thự này thì rất có thể sẽ gặp nguy hiểm, cần phải mau chóng chuyển đi.

Thế Los thì sao? Nó vẫn là một đứa bé.

Nhưng có đôi khi mình đúng là cảm thấy hơi sợ hãi, rời đi có lẽ là cái ý kiến hay......】

Nhật ký đến đây ngày 20 tháng 8 thì đột nhiên dừng.

Vân Lạc hoài nghi, đại khái chính là vào buổi tối ngày 20 tháng 8, hộ gia đình nơi này từ trần gian bốc hơi.

Sau khi đọc toàn bộ nhật ký một lần, cô đọc từ đầu lại một lần nữa, từng chữ từng chữ một, dần dần phân tích.

"Gia đình này nhận nuôi một đứa bé có đôi mắt rất đẹp, tên gọi là Los." Vân Lạc bỗng nhiên nhớ lại ảnh gia đình nơi phòng ngủ chính, màu mắt của bé gái cùng ba mẹ rõ ràng không giống nhau. Lấy lại bình tĩnh, cô tiếp tục đọc xuống.

"Sau khi nhận nuôi được nửa năm, ngoại hình Los trở nên rất kỳ quái, tính cách cũng có thay đổi. Gia đình cho rằng Los bị ma quỷ ám vào người, vì thế đã xin sự trợ giúp từ nhà thờ." Cô nhớ tới chữ viết ở lề của quyển sách kia, nó đại khái là được lưu lại trong quá trình tra tìm thông tin.

"Xin trợ giúp thất bại, cha sứ cũng không còn cách nào khác, gia đình này quyết định rời đi, tránh xa nguy hiểm." Đúng lúc này, họ lại xảy ra chuyện.
Suy đoán xem qua có vẻ không có vấn đề, nhưng nghĩ lại, Vân Lạc liền thấy không đúng lắm, "Los thậm chí không chịu được khi có người chơi nói xấu hộ gia đình này, làm sao có thể tự mình động thủ?"

"Chẳng lẽ là ngộ thương?" Cô suy đoán.

Dựa vào lý luận thì quá nhiều khả năng có thể xảy ra, mà thời gian lại cực kỳ hữu hạn.

Đột nhiên, đèn phòng khách loé chợt tối chợt sáng, lập loè không ngừng.

Vân Lạc đang chuyên tâm nghiên cứu nhật ký, ánh đèn tối lại làm cô hoảng sợ, theo bản năng oán giận nói, "Cái gì vậy?"

Vừa dứt lời, ánh đèn như uống nhầm thuốc kích thích, tốc độ lập loè đột nhiên nhanh hơn. Ngắn ngủi trong một giây, hắc ám, ánh sáng biến ảo mấy lần.

Đây chính xác là ác ma phó bản, nếu không Vân Lạc đã hoài nghi rằng ở bên cạnh công tắc đang đứng một con quỷ hồn, lúc này đang liên tục ấn công tắc trêu đùa mọi người.

"Này, sao tôi cảm thấy trò chơi hơi khủng bố?" Tiếng của Ám Ảnh chợt vang lên, mang theo chút âm rung.

"Không phải là ánh đèn lúc sáng lúc tối sao? Chả phải việc gì to tát!" Huyết Chi Ảnh cực lực duy trì sự bình tĩnh, tiếng nói lại nghe ra chút hồi hộp.

Nói cho cùng, thứ không biết luôn là đáng sợ nhất. Ánh đèn lập loè chỉ là bắt đầu, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.

"Lúc cậu giới thiệu trò chơi cho tôi không phải nói Vô Hạn Cầu Sinh rất thú vị và lôi cuốn sao!" Ám Ảnh giận dữ, cảm giác mình đã bị lừa gạt.

Huyết Chi Ảnh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Người chơi tùy cơ bị BOSS công kích, không biết lúc nào liền bị tổn thương trí mạng chẳng lẽ không kích thích, không thú vị sao?"

Ám Ảnh, "......"

Nếu không phải là quá tối không rõ hoàn cảnh xung quanh, nếu không phải giữa người chơi không thể công kích, hắn bây giờ thật muốn tiến lên cùng Huyết Chi Ảnh đánh một trận.

Đuma kích thích!

"Gào ——" ngoài phòng, thứ sinh vật quái lạ đang ngửa mặt lên trời thét dài. Thanh âm đinh tai nhức óc, có chứa vận luật kì dị, như muốn khêu lên nỗi sợ hãi lớn nhất của người chơi.

Thời khắc quan trọng, Vân Lạc cực kỳ bình tĩnh. Cô nghĩ, thanh thế to lớn thì như thế nào? Hệ thống không có khả năng buổi tối đầu tiên đã khiến người chơi đoàn diệt, nếu không như thế nào chơi tiếp?
Bởi vậy trên mặt cô không hề sợ hãi, chậm rãi đợi sự việc phát triển.

"Bùm bùm bùm."
Ánh đèn lúc sáng lúc tối sau bao nhiêu lần, cuối cùng rốt cuộc không kiên trì được. Đồ đạc trong phòng khách theo thứ tự bạo phá, mảnh vỡ hỗn độn rải đầy trên đất.

Ám Ảnh có chút nôn nóng bất an. Hắn nhịn không được nhỏ giọng mắng, "Đang là buổi tối, lại không có ánh sáng thì chơi kiểu gì? Thấy không rõ liền thôi, còn chơi trò đánh bất ngờ. Đang yên đang lành thì pha lê vỡ vụn, tưởng dọa chết người phải không?!"

"Trong ngăn kéo phòng bếp có nến." Tiếng nói vững vàng của Tư Đồ ở trong bóng tối vang lên, nghe đặc biệt đáng tin, "Nếu sợ thì có thể sờ soạng tới phòng bếp, thắp nến lên chiếu sáng."

Ám Ảnh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, ai sợ? Ai sợ! Hắn...... Chỉ là lo lắng người phụ nữ duy nhất sẽ bị kinh hách.

Nhưng mà cô ấy lá gan thật lớn, đặc biệt không sao cả mà nói, "Tối liền tối, không đáng ngại. Dù sao mười lăm phút nữa trời liền phải sáng."

Ám Ảnh, "......"
Đối với chuyện này, hắn có cách nhìn khác.

Huyết Chi Ảnh tưởng an ủi bạn mình, "Không có việc gì, không chết được."

Ám Ảnh thật muốn nói, chết thì đúng là không chết được, nhưng hắn nhát gan, sẽ hội hộp nha!! Sẽ sợ hãi nha!! Nhưng mà người phụ nữ duy nhất ở đây đều biểu hiện thực bình tĩnh, hắn ngại nói ra mấy lời này, chỉ có thể mím chặt môi, thân thể cứng đờ mà ngồi ở một bên, trong lòng đã mắng Huyết Chi Ảnh một trăm lần.

Trong lúc bốn người đang hàn huyên nói chuyện, khi tâm lý đã có chút thả lỏng thì thứ sinh vật không biết tên kia lại gào rống thêm một lần nữa. Thanh âm so với lần trước càng vang to, thời điểm so với lần trước càng đột ngột.

Bên tai tự nhiên vang lên tiếng gào thét, tim của Ám Ảnh đập như sấm. Giây tiếp theo, thân thể phản ứng còn nhanh hơn cả tư duy. Hắn đột nhiên nhấn xuống nút lập tức rời khỏi, ngay sau đó biến mất.

"Ám Ảnh, không sao chứ? Trả lời." Huyết Chi Ảnh cảm giác trước mắt có vầng sáng hiện lên, cuống quít kêu bạn.

Nhưng mà đã hỏi một hồi lâu, vẫn như cũ không có ai trả lời.

Huyết Chi Ảnh tim trầm xuống đến lòng bàn chân, trong đầu hiện lên một cái đáng sợ phỏng đoán —— Ám Ảnh đã bị hạ gục trong nháy mắt.

Trong phút chốc, bầu không khí nặng nề vây quanh phòng khách.

Vân Lạc phát giác không ai trả lời, trong lòng đã đoán được kết quả. Cô rất là tò mò, "Mỗi buổi tối cần phải chết một người chơi, mới có thể an toàn vượt qua?"

"Không có cái loại quy định này." Tư Đồ không nhanh không chậm mà trả lời, "Tới buổi tối, tất cả người chơi sẽ chịu mức độ công kích giống nhau. Đến nỗi sống hay chết, là dựa vào mức độ may mắn của bản thân."

Nói cách khác, khả năng là tất cả thành viên may mắn tồn tại, hoặc cũng có thể là đoàn diệt.

Mức độ công kích giống nhau? Vân Lạc hơi hơi ngây người.

Ngay lúc này, tiếng rắn xi xi nho nhỏ vang lên.

Vân Lạc lập tức lông tơ thẳng dựng, theo bản năng muốn tìm chỗ trốn. Bốn phía hắc ám không sao, BOSS công kích giảm giá trị sinh mệnh không sao, rắn bò vào nhà, cô lại cái gì cũng nhìn không thấy, này liền rất có sao!

"Ngồi tại chỗ đừng nhúc nhích." Tiếng của Tư Đồ đúng lúc vang lên, "Không may lại chạy vào đúng ổ rắn thì làm sao?"

Vân Lạc, "......"
Cái cảnh tượng ông anh này miêu tả thật đúng là đáng sợ!

Vì thế cô chỉ có thể thành thành thật thật ngồi trên ghế, vãnh tai, nghe rắn phát ra những tiếng "Xi xi xi".

Nghe trong chốc lát, Vân Lạc kinh hoàng phát hiện, nghe tiếng kêu, rắn bò đến đây tựa hồ không chỉ một con! Hơn nữa trong phòng đen kịt, cô căn bản thấy không rõ nó ở nơi nào, hướng đi đâu.

Giờ khắc này, Vân Lạc phá lệ ảo não. Nếu biết trước hệ thống sẽ thả ra bầy rắn, cô dù như thế nào cũng sẽ đến phòng bếp cầm nến lại đây.

Trong căn phòng hiện giờ cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng rắn xi xi quanh quẩn. Cô hầu như sắp khống chế không được Hồng Hoang chi lực trong cơ thể, chỉ muốn lập tức đi đến phòng bếp cầm dao phay diệt xà!

Đột nhiên cổ tay phải có cảm giác bị thứ gì đó cắn, đau đớn nhè nhẹ truyền thẳng lên thần kinh.

Ngay sau đó, bầu trời từ từ trở nên sáng ngời lên. Một đêm qua đi, ngày mới đã đến.

Vân Lạc liếc mắt nhìn thuộc tính, giá trị sinh mệnh còn thừa 70, chậm rãi thở ra một hơi. Người chơi mỗi buổi tối sẽ chịu lực công kích khác nhau, ban ngày mà hành xử không đúng, làm BOSS tức giận mà bị công kích, giá trị sinh mệnh quả thật không đủ dùng.

Đánh giá bốn phía, cô phát hiện Tư Đồ, Huyết Chi Ảnh hai người vẫn còn may mắn tồn tại. Chỉ là Tư Đồ giá trị sinh mệnh gần như không bị gì, Huyết Chi Ảnh lại mất quá nửa.

"Thời gian còn thừa không nhiều lắm, hành động nhanh lên." Tư Đồ thúc giục.

Vân Lạc thuận tay đem sổ nhật ký nhét vào túi quần, sau đó hướng phòng khách tầng hai. Huyết Chi Ảnh nhất quyết không chịu nói vì sao bị công kích, nhưng trong phòng khả chừng sẽ còn dấu vết. Bởi vậy, cô quyết định điều tra từ phòng khách.

Trên thực tế, theo manh mối không ngừng gia tăng, câu chuyện dần dần trở nên rõ ràng.

Đôi vợ chồng ở tại biệt thự này nhận nuôi một cô bé tên là Los, giai đoạn đầu ở chung cực kỳ hoà hợp.

Nhưng dần dần Los có những biểu hiện khác thường, vợ chồng sau khi thấy được thì bắt đầu sợ hãi.

Buổi tối ngày 20 tháng 8, hai bên phát sinh xung đột. Cuối cùng vợ chồng chẳng biết đã đi đâu, ác ma vẫn tiếp tục ở lại biệt thự.

Trong lúc suy nghĩ, Vân Lạc đi đến trước cửa phòng khách. Cô giơ tay đẩy cửa, lập tức kinh ngạc đến ngây người. Trong phòng khách, tủ quần áo mở rộng ra, từng cái váy Lolita bị ném lên giường, xếp thành một ngọn núi nhỏ; khung ảnh nằm trên mặt đất, kính vỡ ra; chăn màu trắng tinh cũng bị vứt xuống sàn nhà, mặt trên còn có mấy cái dấu chân màu đen.

Cơ hồ trong nháy mắt, cô hiểu bọn Huyết Chi Ảnh vì sao sẽ bị công kích —— các loại hành vi phá hoại sẽ làm BOSS tức giận.

"Khoan." Vân Lạc cau mày, tự mình lẩm bẩm, "Không cho phép các người chơi nói xấu, cũng không cho phép người chơi phá hoại đồ vật ở trong biệt thự, đây không phải là thần bảo hộ sao?"

Ác ma thần bảo hộ?

Vân Lạc cảm thấy này hai từ này ghép với nhau thật là quỷ dị cực kỳ.

Càng nguy là, tuy rằng chân tướng đang dần dần trồi lên mặt nước, nhưng về làm như thế nào để qua màn, cô lại là không có đầu mối.

Bỗng nhiên, Vân Lạc ý tưởng chợt loé, ông chủ căn biệt thự này đã tìm đọc các tư liệu, phải chăng đã tra được thân phận thật sự của ác ma? Nếu là thật, cô cũng tìm xem tất cả những sách về thần thoại là có thể biết được phó bản BOSS chân thân?

Nghĩ liền làm liền.

Vân Lạc bước nhanh đi vào phòng làm việc, từ biển sách chọn ra tất cả những cuốn về truyền thuyết thần thoại, nhanh chóng lật xem.

=====
Aceaca: Tớ quay lại rồi đây, dạo này lười quá à. Ai đọc được thì nhớ ủng hộ tớ bằng cách bấm vào sao cho tớ có động lực nha 🙆‍♀️🙆‍♀️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro