72 + 73

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

72. Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (36): Nhân viên kì cựu của trường về hưu.

Edit: Ry

Lưỡi rìu bổ xuống, tiếng quỷ quái im ắng kêu gào.

Chất lỏng tanh tưởi màu đen giống đống bông chảy ra, dính vào lưỡi rìu vốn đã phủ đầy máu tươi của con người. Thể xác con quỷ dần vỡ vụn, hóa thành bột mịn, lụa trắng trôi nổi trong không trung cũng đứt đoạn, rơi lả tả trên mặt đất, thật sự như một trận tuyết lớn đổ xuống.

Những tiếng rì rào nối tiếp nhau bỗng ngừng lại, cây cối che trời cũng trở về hình dáng ban đầu, để ánh nắng xuyên qua tán cây. Vừa hay có vài chùm rơi trên người Nguyên Dục Tuyết.

Cậu đứng dưới tia nắng, màu da tuyết trắng được chiếu sáng lên như một tác phẩm hoàn bích được tỉ mỉ khắc thành. Dáng người dong dỏng, ống tay áo hơi xắn lên, có thể trông thấy bàn tay phải thon dài rủ xuống bên người còn cầm lưỡi rìu thô ráp hoàn toàn không phù hợp với phong cách, lại tạo nên vẻ đẹp dị dạng mà hùng mạnh.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Giới Chu Diễn, cảm xúc nóng bỏng rung động quen thuộc lại một lần nữa lan tràn trong lồng ngực.

Giải quyết xong quỷ quái, Nguyên Dục Tuyết cũng không đứng lại, lập tức đi tới chỗ Giới Chu Diễn.

Cậu đã nói sẽ mau chóng xong việc.

Giới Chu Diễn không chớp mắt, chăm chú nhìn cậu. Mà khi Nguyên Dục Tuyết quay lưng lại, vật thể màu đen tanh tưởi chảy xuống khỏi rìu chứa đựng oán niệm cuối cùng của quỷ hồn, ngưng tụ thành một mũi tên lao tới tấn công, mang theo phản kháng được ăn cả ngã về không.

Nó không hướng về Nguyên Dục Tuyết, mà là bắn tới người vẫn luôn được Nguyên Dục Tuyết bảo vệ, Giới Chu Diễn.

Dù cơ thể chịu tải ý thức đã tiêu tán, nguyện vọng cuối cùng của nó vẫn là phải khiến một đôi tình nhân chịu âm dương cách biệt, trả thù cho bản thân --- Do sát ý trong mũi tên kia không nhằm vào mình nên phản ứng của Nguyên Dục Tuyết bị chậm hơn một chút.

Hàng mi khẽ rung, cậu giơ tay lên, muốn dùng lưỡi rìu cản lại vật nguy hiểm mang theo mục đích không rõ ràng kia. Tuy Nguyên Dục Tuyết đã dùng tốc độ phản xạ của mình cố gắng bù đắp cho sự chênh lệch về thời gian, nhưng đã không đủ để xoay chuyển tình thế.

Chỉ trong một giây, Nguyên Dục Tuyết đã đứng chặn trước mặt Giới Chu Diễn.

Hoàn toàn tĩnh lặng.

Cái giá phải trả mà cậu tưởng tượng cũng không xảy ra.

Ánh mắt Giới Chu Diễn rời khỏi sự vật màu đen kia, chỉ bằng một ý nghĩ, thứ vật chất tanh tưởi đó đã bị nghiền thành hư vô thực thụ, tiêu tan giữa rừng rậm, ngay cả quy tắc cũng không thể gây dựng lại nó, hoàn toàn biến mất không còn dấu vết.

Đó là cái giá vì dám quấy rầy hắn.

Giới Chu Diễn cũng không muốn ở thời khắc như thế này còn phải phân bổ sự chú ý cho người khác, nhưng luôn có vài thứ thích quầy rấy hắn.

Nguyên Dục Tuyết có phần ngơ ngác nhìn lên, hàng mi dài rung rung, vừa lúc đối diện với ánh mắt của Giới Chu Diễn.

"..."

Khoảng cách của họ lúc này quá gần, mùi hương của Nguyên Dục Tuyết truyền đến, gần như chỉ trong nháy mắt đã đốt lên vài hồi ức trong Giới Chu Diễn. Yết hầu hắn nhúc nhích, bỗng thốt ra: "Còn muốn ôm nữa à?"

Nguyên Dục Tuyết biết hắn hiểu lầm động tác của mình, giải thích: "Không cần."

Cậu quay đi, thật sự không tìm được dấu vết nào của quỷ quái nữa, điều này thậm chí khiến cậu nghi hoặc khẽ nghiêng đầu.

Sự kiện trong rừng, đã giải quyết.

Không biết là giết quỷ quái ẩn náu trong đó có tính là "bổ sung" quy tắc không nữa.

Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn ra khỏi rừng. Đương nhiên là lần này hai người không còn nắm tay.

Toàn bộ địa điểm mà Đặng Xu Xu nhắc tới trong thư đã được điều tra, chỉ là không biết còn nơi nào chưa được ghi vào nữa không, vì lần cuối "cập nhật" là ba năm trước.

Thế nên Nguyên Dục Tuyết vẫn không thể lười biếng, cậu phải tiếp tục thăm dò từng công trình địa điểm trong khuôn viên trường, để xem có thể kích hoạt được nội quy bí ẩn nào chưa được ghi lại không --- Đương nhiên đây là lượng công việc khổng lồ, Nguyên Dục Tuyết cũng không vội. Sau khi cảm ơn Giới Chu Diễn đã giúp đỡ, hai người cùng nhau về kí túc xá nghỉ ngơi, chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.

Đúng lúc gặp Tăng Bạch và Đường Viễn vừa ra ngoài về, Tăng Bạch thay đôi giày chơi bóng ướt đẫm, trên người anh ta còn treo vệt nước sền sệt nhớp nháp, bực bội than phiền.

Đường Viễn lạnh lùng nhìn anh ta: "Là ông nhất quyết phải đi xuống."

Tăng Bạch ậm ờ: "Thì ai biết đen vậy đâu."

Tăng Bạch chuẩn bị vào phòng tắm thì thấy Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn trở lại. Anh ta ngứa mồm, nhất định phải trêu vài câu: "Hai người là thế nào đấy? Từ sáng sớm đã không thấy mặt, nửa ngày mới về, không biết còn tưởng hai người đi hẹn hò."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Cậu nghĩ ngợi vài giây rồi trả lời: "Đúng là đi hẹn hò."

Giới Chu Diễn không nói gì, xem ra là ngầm thừa nhận. Không biết sao tâm trạng có vẻ còn phơi phới, ánh mắt nhìn Tăng Bạch cũng không lạnh lẽo như trước, thậm chí còn có chút ôn hòa, như đang khích lệ anh ta hỏi thêm vài câu.

Tăng Bạch: "??"

Chuyện gì xảy ra vậy, anh ta chỉ thuận mồm hỏi một câu thôi mà??

Kết quả hai tên này lại hẹn hò thật?

Chuyện gì đây trời, bọn họ ở đây muốn chết muốn sống phải thăm dò nội quy trường học, hai tên NPC này lại ngọt ngào thắm thiết đi hẹn hò, thật sự là...

Tăng Bạch vừa sốc vừa tức, không biết sao còn cảm thấy lòng mình chua xót, hơi hối hận vì đã hỏi câu này. Động tác trở nên trì trệ, anh ta không muốn ở trong phòng kí túc nữa, dứt khoát chui vào nhà vệ sinh, tính gột rửa hết cái đống nước tanh tưởi trên người, kết quả Đường Viễn lại chen vào trước. Tăng Bạch nói: "Đúng lúc quá, Đường Viễn, xả nước nóng giúp tôi nhé."

Đường Viễn lại sầm một tiếng, sập cửa ngay trước mặt Tăng Bạch. Âm thanh động trời, khung cửa cũng rung theo, suýt nữa là tiếp xúc thân mật với mũi Tăng Bạch.

Tăng Bạch: "..."

Anh ta không hiểu mô tê gì: "Gì đấy? Ông muốn đi vệ sinh à?"

Đường Viễn bên trong không đáp lại.

Tăng Bạch buồn bực ngán ngẩm, giống một con cá chết ngồi bệt trước cửa. Lại cảnh giác nhìn đám Nguyên Dục Tuyết, kháng nghị: "Cấm hai người chim chuột trong phòng, buổi tối cũng không được ngủ cùng nhau, suy nghĩ cho cuộc sống của đám chó độc thân này hộ..."

Buổi tối ngủ cùng nhau...

Vẻ mặt Giới Chu Diễn khá lạnh lùng, không cảm xúc cụp mắt, có lẽ không ai có thể thông qua khuôn mặt kia đoán được hắn đang nghĩ gì.

Nguyên Dục Tuyết lại không có phản ứng gì đặc biệt, cậu thấy biểu cảm của Giới Chu Diễn, tuy hắn vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng Nguyên Dục Tuyết cứ cảm thấy --- Hình như hắn hơi để ý.

Là vì mình nên cậu ấy không vui? Nguyên Dục Tuyết nghĩ.

Lúc nói chuyện với người khác, Nguyên Dục Tuyết luôn rất nghiêm túc, sẽ không nói dối hay bịa đặt thiếu logic, thế nên cậu tiếp tục bổ sung, giải thích thay Giới Chu Diễn: "Là tôi nhờ Giới Chu Diễn giúp --- Với lại đã chia tay rồi, sẽ không..."

Mặc dù là một từ thấm đẫm cảm xúc của loài người, nhưng Nguyên Dục Tuyết lại nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của nó, cẩn thận nói ra: "Chim chuột."

Đúng là đã chia tay, chia ngay trước mặt con quỷ trong rừng.

Giới Chu Diễn tiếp tục im lặng: "..."

Chấn động câu nói này mang lại cho Tăng Bạch không hề kém câu ban nãy, anh ta đực mặt ra, ngớ ngẩn nói thêm: "Thế à, hóa ra vậy à."

Cũng không biết là ở chung phòng với một cặp tình nhân xấu hổ hơn, hay là ở chung với một cặp đã chia tay lúng túng hơn.

Đường Viễn bỗng mở cửa phòng tắm, như không có việc gì nói với Tăng Bạch: "Có nước nóng rồi đấy, vào tắm đi."

Tăng Bạch: "Hả?"

Anh ta bỗng thấy thái độ của Đường Viễn tốt hơn hẳn, nhưng chợt nghĩ đó hẳn là ảo giác của mình. Đường Viễn là tên hũ nút, kiểu lạnh nhạt, rất hiếm khi tâm trạng lên xuống, càng không buồn vui thất thường với đồng đội.

Tăng Bạch đang chuẩn bị vào phòng tắm, lại cảm nhận được một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, như dao thép gọt xương ghim vào cơ thể, khiến anh ta vô thức rùng mình, thầm thấy sợ hãi.

Nhưng mà kí túc xá ban ngày thì có gì nguy hiểm? Tăng Bạch thuận thế ngoảnh lại, phát hiện cái người đang dùng ánh mắt tăm tối đó nhìn mình là Giới Chu Diễn.

Tăng Bạch: "??"

Mặc dù thái độ của Đường Viễn chưa chắc là trở nên tốt hơn, nhưng thái độ của Giới Chu Diễn với anh ta chắc chắn đã tồi tệ hơn trước, vừa rồi còn thân thiện lắm mà!!

Tăng Bạch không dám ở thêm, lập tức chui vào phòng tắm, ánh mắt lạnh lẽo kia vẫn như bóng với hình.

Trái tim Tăng Bạch co thắt, mấy ngày đầu ở chung anh ta cũng không sợ Giới Chu Diễn, giờ lại thấy lạnh cả người. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, mình đắc tội Giới Chu Diễn khi nào vậy...

...

Sau khi tiết học buổi chiều kết thúc, cô Nghiêm lại tổ chức sinh hoạt lớp.

Đám sinh viên mới đã quen với những buổi sinh hoạt lớp dồn dập, ba ngày họp hai lần cũng thấy không có gì lạ, huống hồ đợt này còn khá lâu, trước đó họ còn bàn xem chừng nào lại tổ chức sinh hoạt.

Chủ nhiệm Nghiêm vội vàng chạy đến, vẻ mặt có chút sầu lo mỏi mệt, hàng mày chồng chất những nếp uốn đã khắc sâu, trông vô cùng muộn phiền. Nhưng khi đứng trên bục giảng đối mặt với học sinh, bà lại nhanh chóng thu hồi sự u ám và bất an, chỉ im lặng mở máy tính, chiếu lên màn hình nội quy mới.

Lần này nội quy mới chỉ có một cái.

Dù sao lần sinh hoạt lớp nào cũng chỉ có vậy, đám sinh viên đã quen rồi. Nhưng nội quy lần này vẫn khiến họ không hiểu gì.

--- Rốt cuộc là cái gì vậy?

[Mười một, các cặp đôi khi hẹn hò trong trường hãy cố gắng tránh những nơi như rừng cây hoặc đường nhỏ vắng người. Nếu như tiến vào, khuyến cáo không nên có bất cứ hành vi thân mật nào, nghiêm cấm ôm hôn hay các loại tiếp xúc tứ chi (nhưng do xảy ra tình huống đặc biệt, khả năng cao nội quy này sẽ bị xóa bỏ. Nhà trường đang bàn bạc vụ việc, tính ổn định vô cùng thấp, mời các bạn sinh viên cố gắng tránh xảy ra tình trạng này.)]

Những người khác nghĩ, hóa ra nội quy trường còn có thể chỉnh sửa sao?

Thấy khó hiểu hơn cả lại là nhóm người chơi như Tăng Bạch. Một giây trước anh ta còn đang nghĩ, cái người (cũng có thể là nhóm người) có thực lực mạnh mẽ kia lại nhanh chóng tìm được nội quy mới như vậy. Một giây sau đã kinh ngạc, tại sao phía sau nội quy này lại viết có thể bị loại bỏ, vậy có được tính là hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh nữa không?

Hay là các nội quy khác trong trường cũng có thể bị sửa đổi? Mà làm được chuyện này, thật sự là người chơi sao.

Không như mọi người, suy nghĩ của Nguyên Dục Tuyết lại hoàn toàn khác.

Hóa ra hậu quả là thế này.

Nguyên Dục Tuyết ngồi im, vô cùng rõ ràng nguyên nhân nội quy này sẽ bị loại bỏ là do, nhân viên kì cựu của trường không còn nữa rồi...

Tác giả có lời muốn nói:

Trường học Quỷ: Bồi thường đi!!!!!



73. Hướng Dẫn Sinh Tồn Ở Trường Học Ma Quỷ (37): Thi giữa kỳ.

Edit: Ry

Tuyên bố nội quy mới xong, dựa theo lệ cũ, buổi sinh hoạt lớp hôm nay cũng nên kết thúc.

Nhưng lần này chủ nhiệm Nghiêm lại không đi ngay, bà vẫn đứng trên bục giảng, cơ thể quá gầy gò khiến bà thật mỏng manh, vẻ mặt còn tiều tụy. Thật ra tướng mạo chủ nhiệm Nghiêm thuộc kiểu hơi dữ, hốc mắt hãm sâu, khóe môi lại luôn xị xuống, không chỉ dữ mà còn mang lại cảm giác cay nghiệt và nghiêm khắc cho người nhìn. Nhưng lúc này, từ khóe mắt tới lông mày người phụ nữ đều toát lên mỏi mệt bất an, triệt tiêu đi sự nghiêm khắc, khiến người ta cảm thấy bà có chút đáng thương --- Đương nhiên quái dị hơn nữa là ánh mắt chủ nhiệm Nghiêm nhìn bọn họ lúc này, nó chứa đựng một loại trìu mến và đồng cảm. Khiến đám sinh viên, tuy không hiểu gì, nhưng cũng không được tự nhiên, bắt đầu xôn xao.

Cũng may thông tin tiếp theo bà tuyên bố cướp đi sự chú ý của họ.

"Một tuần sau trường ta sẽ tổ chức thi giữa kì I, hi vọng các em đã chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng thi được thứ hạng cao nhất có thể." Lần thông báo này, giọng chủ nhiệm Nghiêm không còn là kiểu lạnh lùng giải quyết công việc nữa, trở nên vô cùng dịu dàng kiên nhẫn. Bà lại nhắc nhở: "Bài kiểm tra lần này rất quan trọng, nên các em phải cam đoan bản thân thi được điểm cao... Khi về hãy cố gắng ôn tập."

Đám sinh viên ở dưới lại không nhịn được mà xì xào bàn tán.

Kiểm tra gì vậy? Môn chuyên ngành, toán cao cấp, ngoại ngữ, tin học... Có thể là đề thi của mấy trường khác nữa. Nhưng nói thật là đại học Hòe Âm có dạy mấy cái đó đâu, mỗi ngày lên lớp toàn mấy giáo trình lí thuyết dài dòng chán ngắt, giáo viên luôn ngồi chơi xơi nước, không phải bảo họ tự viết luận văn thì cũng là máy móc đọc từ trong sách ra.

Bọn họ luôn cho rằng việc học ở đại học Hòe Âm quá thoải mái, không ngờ còn phải thi giữa kì. Nghe chủ nhiệm lớp nói thì có vẻ thi tốt còn được thưởng.

Với đám sinh viên này, thứ họ đau đầu chắc chỉ là nguy cơ rớt tín chỉ, nhưng chỉ cần là người chơi nghe được thì dây cung trong lòng lập tức căng lên ---

Nhiệm vụ chính!

Xuất hiện còn nhanh hơn so với tưởng tượng của họ.

Tăng Bạch và Đường Viễn đã cẩn thận tính toán, phạm vi của lần thi giữa kỳ này chắc chắn không phải mấy nội dung bình thường, phải liên quan tới những nội quy họ đã trải qua trong khoảng thời gian vừa rồi, nhưng không biết là liên quan tới mức độ nào. Phó bản này họ không thăm dò được quá sâu, còn có đối thủ ẩn nấp trong góc tối nữa, rất có thể sẽ xuất hiện kiểu "nằm ngoài đề cương".

Không thể lơ là với lần kiểm tra này được, nếu như điều kiện cho phép, chắc hẳn gian lận cũng là một cách để qua cửa.

Nhưng nếu mất tư cách làm bài thi, nhiệm vụ chính thất bại, họ sẽ phải vĩnh viễn ở lại thế giới này.

Nghĩ tới đây, Đường Viễn liếc Nguyên Dục Tuyết một cái, trên mặt không hiện rõ cảm xúc.

Nguyên Dục Tuyết vẫn yên tĩnh ngồi thẳng người ở ghế trước, hai tay đặt ngay ngắn trên bàn, đúng kiểu học sinh chăm ngoan. Hàng mi dài khẽ rung, sau khi nghe thông tin cô Nghiêm công bố, cậu có vẻ ngẩn người, nhưng thật ra toàn bộ thể xác tinh thần đều đang tập trung vào nhiệm vụ thi giữa kỳ.

Ánh mắt cậu lúc này lại rơi trên người cô Nghiêm.

Vẻ mặt bà mỏi mệt lại bình tĩnh, không có gì lạ thường, nhưng trong đầu Nguyên Dục Tuyết lại hiện lên một suy đoán.

--- Chẳng lẽ thi giữa kỳ là chuyện gì đó không tốt sao?

Hay là nó sẽ mang tới kết quả xấu?

Nhưng lúc này Nguyên Dục Tuyết không thể có được đáp án.

Chỉ là, thông qua đôi mắt kia, cậu vẫn thấy được bên dưới bộ mặt cổ vũ an ủi đó là... Nỗi sợ đã được che giấu kĩ càng.

Và sự bi ai xót thương cho đồng loại.

...

Có lẽ là tin tức thi giữa kì vẫn kích thích tâm lý phấn đấu của đám sinh viên. Đại học Hòe Âm gần như không quản chuyện học, bình thường các tiết tự học, sinh viên không nói chuyện phiếm với nhau thì cũng chơi điện thoại, nhưng giờ tất cả đều giở sách chăm chú học bài.

Do các chủ nhiệm lớp, tuy đã dùng từ miêu tả khác nhau, nhưng đều nhấn mạnh lần thi giữa kì này vô cùng quan trọng, không khỏi tạo thành ảnh hưởng cho học sinh. Nghe đồn sẽ còn xếp hạng thành tích, nếu mà ở vị trí đếm ngược từ dưới lên thì cũng quá mất mặt. Nhà trường chưa từng nói sẽ xử lý các sinh viên rớt tín chỉ như thế nào, có khi còn không được thi lại, phải học lại luôn.

Gần đây học sinh lên lớp ngủ cũng ít hơn hẳn, dù vẫn là bài giảng buồn tẻ vô vị, vẫn là giọng đọc đều đều như hát ru của giáo viên, cũng có người chống đỡ không ngủ gật, cố gắng theo mạch suy nghĩ của bài học, dù một chữ cũng không vào đầu, thỉnh thoảng còn ghi ghi chép chép.

Trước đó tất cả đều gà gật, giờ nhiều người tỉnh táo hơn nhưng lúc học cũng không khỏi mất tập trung, thế là quan sát được một việc.

Bạn học cùng lớp họ --- Cái cậu tên là Nguyên Dục Tuyết kia, hình như chưa ngủ gật bao giờ. Mà còn rất chăm học nữa chứ. Chương trình học nhàm chán như vậy mà cậu ta cũng ngồi nghe chăm chú như tọa đàm nổi tiếng vậy, thỉnh thoảng lại cúi xuống viết bài, chỉ nhìn dáng vẻ ghi bài của cậu thôi cũng đầy khí chất nhã nhặn.

Ngón tay thon dài cầm bút máy, chữ viết như rồng bay phượng múa, thỉnh thoảng sẽ dừng lại vẽ phác thảo một sơ đồ tư duy, vẻ mặt bình thản hòa nhã, gần như thỏa mãn hình tượng thánh học trong ảo tưởng của tất cả mọi người. Thường xuyên có người quan sát một hồi, nhìn xuống cổ tay mảnh khảnh trắng muốt kia lại lệch hướng, ngón tay thon dài thật xinh đẹp, rất thích hợp để đánh đàn dương cầm, cũng rất thích hợp để nắm tay gì gì đó...

Chỉ cần không phải kiểu chuông vừa reo đã gục xuống bàn ngủ thì ít nhiều đều có ấn tượng với Nguyên Dục Tuyết.

Cậu không thuộc nhóm biết sắp thi thì mới cố gắng kia, mà ngay từ đầu ---- Khi những người khác bò ra bàn ngủ hoặc mắt thì mở nhưng một chữ cũng không vào đầu như Tăng Bạch, Nguyên Dục Tuyết đã chăm chú nghe giáo viên giảng chương trình học buồn tẻ, còn rất tự nhiên viết bài. Lúc ấy có người còn thấy Nguyên Dục Tuyết lập dị, lén lút đặt biệt danh cho cậu là "vua mọt sách"...

Dù sao chỗ ngồi trong lớp cũng là xếp ngẫu nhiên, thỉnh thoảng sẽ có người ngồi gần Nguyên Dục Tuyết hoặc ngồi trước cậu, vừa quay lại sẽ thấy vở viết của Nguyên Dục Tuyết, luôn ngạc nhiên trước trang giấy sạch đẹp với từng hàng chữ ngay ngắn. Từ quyển vở này có thể xác định, thành tích môn này của Nguyên Dục Tuyết chắc chắn sẽ ở nhóm đầu.

Mà không chỉ có một môn, môn nào Nguyên Dục Tuyết cũng nghiêm túc nghe giảng như vậy, không phải sinh viên xuất sắc thì là gì.

Sắp thi giữa kì, có người manh nha muốn mượn vở Nguyên Dục Tuyết để bù đắp tiến độ. Tuần này bọn họ đã rất cố gắng, nhưng mấy tháng vừa rồi hoàn toàn không nghe giảng nên thật sự rất khó bắt kịp.

Nhờ giáo viên khoanh vùng đề cương cũng không được, vì vừa tan học là các giáo viên sẽ lập tức rời đi. Gần như tất cả đều có thái độ thờ ơ qua loa với họ, có thể nói là không có một một chút tình thầy trò, họ đâu thể mặt dày chạy tới nhờ người ta được.

Có lẽ cũng chỉ có kiểu thánh học như Nguyên Dục Tuyết này là nhớ hết mấy bài quan trọng trong chương trình học.

Mặc dù mấy người họ không quen biết Nguyên Dục Tuyết, nhưng cũng từng nói vài câu với bạn cùng phòng của cậu là Tăng Bạch --- Tăng Bạch là kiểu hướng ngoại trời sinh để xã giao, dù mỗi ngày anh ta chìm đắm trong tìm manh mối phó bản với Đường Viễn thì vẫn có thể bớt chút thời gian thành lập quan hệ hài hòa với bạn cùng lớp.

Một phần do lớp họ không bầu ban cán bộ, nếu không Tăng Bạch thân quen với tất cả mọi người chắc sẽ trở thành lớp trưởng.

Mà Tăng Bạch nghe mấy tên kia muốn nhờ vả mình mượn vở ghi của Nguyên Dục Tuyết, tuy anh ta đã xác định đối phương chỉ là NPC thông thường, không có giá trị lợi dụng gì, nhưng cũng đồng ý đi hỏi hộ.

Còn mượn được thật, Nguyên Dục Tuyết không để ý lắm, hỏi là cho.

Đưa vở của Nguyên Dục Tuyết cho mấy người kia xong, đối phương còn rất cảm kích, cầm về sao chép.

Lúc mang trả, mặt mũi tràn đầy khâm phục.

Thậm chí có thể nói là khoa trương nâng vở và sách giáo khoa của Nguyên Dục Tuyết bằng hai tay, ánh mắt họ cũng mang theo sự cảm phục cuồng nhiệt.

Họ kể với Tăng Bạch rằng nhờ có vở của thánh học, bọn họ về giở đại vài trang không chỉ hiểu được môn này, thậm chí còn thấy nó thú vị, về sau có thể phát triển theo hướng này. Sau đó là hỏi Tăng Bạch mượn thêm vở của mấy môn khác --- Đương nhiên còn nhờ anh ta nghiên cứu giúp xem thường ngày thánh học thích gì, bọn họ muốn mua chút quà cảm ơn.

Sao chưa gì đã gọi người ta thánh học rồi?

Lại còn gửi quà cảm ơn?

Tăng Bạch không hiểu. Nhận lại vở, dù biết rõ thi giữa kì sẽ không hỏi mấy kiến thức phổ thông này, anh ta cũng muốn hỏi mượn vở của Nguyên Dục Tuyết...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro