Chương 11: Người nọ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link QT: https://wikidich.com/truyen/nghich-thien-he-thong-vuong-gia-no-gia-g/chuong-1-nguoi-cai-chet-phi-ba-W~lLd8QsRAusPpJA

Link Manhua: https://www.facebook.com/480053162498712/posts/558739081296786?sfns=mo
_____________________

Qua mấy ngày, liền đến ngày tiến A Mã Cung, đừng nói, việc này không chỉ là chuyện lớn của Hàn phủ, mà còn là chuyện lớn của toàn kinh thành.

Dân chúng đều sẽ ngẩng đầu háo hức chờ đợi tiểu thư nhà nào sẽ tiến A Mã cung. Phải biết rằng A Mã Cung này không phải hàng năm đều mở, mỗi một lần mở ra thì người dân sẽ ngầm suy đoán xem tiểu thư nhà nào sẽ đoạt giải nhất.

Mỗi lần nữ huấn sau khi kết thúc học tập trong A Mã Cung đều sẽ có một cái danh đệ nhất đệ nhị gì đó linh tinh, nhà nào có tiểu thư đoạt giải nhất cũng đều mưu đủ kính liền (chỗ này không hiểu lắm :P), phải biết rằng cô nương đoạt giải nhất sẽ được Hoàng Thượng tứ hôn, còn sẽ gả cực kỳ chu đáo, ngay cả nhà mẹ đẻ cũng được lợi.

Đương nhiên, chọn đúng người thì ngay cả dân chúng cũng sẽ được lợi.

Có thể nói, danh xưng thiên hạ này chính là chuyện lớn.

Nhưng mà ngay lúc này đây, lúc mà danh sách tú nữ A Mã Cung được dán lên, dân chúng đều sợ ngây người, hoài nghi chính mình có phải hoa mắt rồi nhìn lầm tên hay không, có một người tên là Hàn Phỉ tiểu thư, là tiểu thư béo của Hàn phủ đúng không?

Kinh thành còn có người trùng tên trùng họ sao?

Ai cho nàng dũng khí mà tham gia nữ huấn vậy?

Sợ là Hoàng Thượng mắt mù đi?

Liên tiếp nghi vấn đều không thể ngăn cản các bá tánh vui sướng khi người gặp họa, phải biết rằng Hàn Phỉ này nổi danh toàn kinh thành, một hài tử ba tuổi mà hỏi thì cha mẹ sẽ trả lời, Hàn Phỉ kia là một tiểu thư béo.

Phố xá náo nhiệt, trên lầu hai của một khách, một ánh mắt dừng lại ở nơi dân chúng đứng tụ lại, aam thanh thanh lãnh chậm rãi: "Bọn họ đang làm gì ở đó."

Một thân hắc y liếc mắt đến chỗ đó, trầm ổn nói: "Thuộc hạ không biết."

Lại có một tiểu tỳ nữ trẻ tuổi đáp: "Công tử, ta biết bọn họ đang làm cái gì!"

Người nọ không chút chú ý khép hờ mắt: "Nói."

Tiểu tỳ nữ trái tim một trận hoảng loạn, cho dù là đối với công tử lâu như vậy, nhưng vẫn bị công tử làm cho kinh diễm, chỉ là đáng tiếc...... Tỳ nữ thực mau thu hồi tâm tư khác, vội vàng nói: "Công tử, bọn họ ước chừng là đang đánh cược, mỗi lần A Mã Cung mở ra, các bá tánh đều sẽ ở sau lưng đánh cược, xem tiểu thư khuê các nào sẽ đoạt giải nhất."

Người nọ gật đầu, ý bảo tiếp tục.

Tiểu tỳ nữ nghĩ nghĩ, lại ngắm ngắm chủ tử thần sắc không có biến hóa mới tiếp tục nói: "Năm nay oanh động như vậy...... Có thể là bởi vì Hàn Phỉ kia cũng tham gia."

Người nọ không chút để ý nói: "Ai."

Tiểu tỳ nữ đáy mắt cũng hiện lên một mạt thần sắc, vui sướng nói: "Đó là đích nữ Hàn thừa tướng, gọi là Hàn Phỉ, người này ở kinh thành phi thường nổi danh, chẳng sợ nàng đại môn không cần nhị môn không mua."

Một thân hắc y kia sinh ra một tia hứng thú, nói: "Vì sao."

Tiểu tỳ nữ cười nói: "Bởi vì nàng rất béo."

Ở Hàn Linh quốc lấy gầy là tiểu chuẩn cái đẹp, béo như vậy khẳng định cho dù là con vợ cả, đại tiểu thư vận mệnh cũng sẽ thê thảm vô cùng.

Tiểu tỳ nữ nói tiếp: "Hàn Phỉ này tướng mạo xấu xí không nói, còn có làn da đen, dáng người to mọng, cầm kỳ thư họa cũng nghe nói là không hiểu gì, nếu chỉ như vậy còn chưa tính, rốt cuộc kia vẫn là con vợ cả, đại tiểu thư, cha nàng vẫn là thừa tướng đương triều, nhiều ít sẽ cho nàng mặt mũi. Nhưng mấu chốt là cô nương này còn mang mệnh khắc người!"

Người nọ hơi mở mắt, đáy mắt tựa như xuất hiện một tia sáng, nửa ngày sau mới nói: "Giải thích đi."

Tiểu tỳ nữ khó được thấy chủ tử của mình có hứng thú với ghuyện gì, lập tức moi hết tất cả những gì mình biết, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

"Hàn Phỉ này đến năm mười sáu vẫn không có một nhà nào dán cầu hôn, trở thành trò cười, bởi vì nàng sinh ra trong thời điểm xuất hiện các triệu chứng rất xấu, nghe nói sét đánh đập nát một miếu chùa, phía nam còn xuất hiện kux lụt, vừa sinh ra liền khiến mẫu thân của mình chết đi, một đạo sĩ nói nàng ta mệnh xấu, tuy chỉ là đời đồn đãi nhưng ai cũng nói như vậy, cũng không biết hoàng thượng sao lại cho phép nàng tiến A Mã Cung, mang tai hoạ đến chi hoàng gia.

Người nọ thanh âm chợt lạnh, "Vận Đào, lời này không nên nói."

Tiểu tỳ nữ gọi là Vận Đào lập tức hoảng loạn cúi đầu, nhận sai.

"Đi ra ngoài."

"Vâng thưa công tử."

Vận Đào rầu rĩ không vui tránh ra, một bên ảo não, chính mình vì sao lại vì chủ tử nói nhiều liền không kiêng nể?

Bên kia, Hàn Phỉ được 'quan tâm' đến vậy nhảy mũi hắt xì một cái, nàng xoa xoa cái mũi, nói thầm, ai nhớ thương ta?

Xuân Hồng đang giúp đỡ Hàn Phỉ chuẩn bị đồ mang theo vào A Mã Cung, nhưng chuẩn bị như thế nao cũng thấy không đủ, thẳng đến khi Hàn Phi lên tiếng nhắc nhở.

"Xuân Hồng, không cần chuẩn bị."

"Tại sao vậy tiểu thư? Trong cung không thể so với trong phủ, cái gì cũng đều không có, sẽ không đầy đủ cho tiểu thư."

"Ta ở trong phủ cũng không có gì."

Xuân hồng lập tức đáy mắt hiện lên nước mắt, "Tiểu thư cực khổ rồi."

Hàn Phỉ thở dài, nói: "Ta nghe nói, tiến A Mã Cung không cần mang nhiều đồ, quần áo linh tinh trong cung đều sẽ chuẩn bị, cho nên không cần mang theo mấy cái này."

Xuân Hồng đành phải đem quần áo cất hết, chỉ đem theo đồ dùng bên người.

Hàn Phỉ nói không khẩn trương là giả, xuyên đến nơi này cũng đã nhiều ngày, nàng cũng chậm rãi sinh ra cảm giác chân thật, nàng là thật sự phải ở lại chỗ này sinh sống, như vậy thì những hành vi trước đó đều có chút lỗ mãng.

Nhưng cũng may là ở trong phủ, không có quá nhiều người, nhưng bên ngoài không giống như vậy, đặc biệt còn là A Mã Cung, ai biết sẽ phát sinh chuyện gì!

Hàn Phỉ tự nghĩ, dù sao cũng không ai sẽ cưới nàng, coi như trường học, học cách nữ tử cổ đại sinh sống đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro