Chương 23: Cô ma ma áp bách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link QT: https://wikidich.com/truyen/nghich-thien-he-thong-vuong-gia-no-gia-g/chuong-1-nguoi-cai-chet-phi-ba-W~lLd8QsRAusPpJA

Link Manhua: https://www.facebook.com/480053162498712/posts/558739081296786?sfns=mo
_____________________

Sau khi trở về, Hàn Phỉ liền thực hiện nhắc nhở của Cô ma ma, hơn nữa còn nỗ lực bám riết không tha, nàng rốt cuộc có thể để bình trên đầu mà đi một cách hoàn mỹ, điều này làm cho các ma ma dạy dỗ đều ngạc nhiên một trận, chỉ nghĩ Hàn Phỉ này là đột nhiên thông suốt.

Nhưng lúc này trên cơ bản các tú nữ khác cũng đã sớm có thể làm được, không hề nghi ngờ, Hàn Phỉ vẫn là kém cỏi nhất, nhưng nàng cũng không thèm để ý, huấn luyện giai đoạn đầu cũng xem như kết thúc.

Nhưng trước khi tiến vào giai đoạn thứ hai, các ma ma đột nhiên cho toàn bộ tú nữ nghỉ một ngày, cũng lệnh cưỡng chế các tú nữ tốt nhất không được bước ra cửa phòng một bước, ngay sau đó các ma ma liền biểu tình khẩn trương vào cung, cũng không biết đang làm cái gì.

Không phải không có người tò mò, nhưng trải qua mấy ngày huấn luyện, các cô nương đều biết A Mã Cung quy củ nghiêm ngặt, tuỳ ý nói một lời xúc phạm cũng sẽ bị đá ra khỏi cung, đành phải chế trụ lòng hiếu kỳ, ngây ngây ngốc ngốc ở trong phòng, cũng là chừa cho mình một con đường.

Hàn Phỉ càng quý trọng kỳ nghỉ không dễ có này, ngốc trong phòng tính toán mỗi ngày đều tập thể dục, mỗi ngày đều hoạt động làm cho nàng ban ngày thường xuyên không có tinh thần.

Hệ thống hoạt động nhiều, cũng hiếm khi có được một ngày nghỉ, không thường xuyên liền nhảy ra thông báo nhiệm vụ, Hàn Phỉ dứt khoát liền đem khoảng thời gian nhàn rỗi này tập thể dục.

Đang lúc Hàn phỉ làm 'tư thế bất nhã' trong phòng, cửa bị đẩy ra, Cô ma ma đứng ở cửa quái dị nhìn Hàn Phỉ.

Động tác lắc mông Hàn Phỉ làm không nổi nữa, ho một cái, chậm rãi buống ống tay áo được cuộn lên, thuận tiện tháo hai búi tóc.

Hàn Phỉ xấu hổ cực kỳ, nàng không nghĩ tới Cô ma ma sẽ xuất hiện trong phòng nàng, còn không có một thông báo nào!

Cuối cùng, Hàn Phỉ căng da đầu hỏi: "Cô ma ma có việc gì sao?"

Cô ma ma lẳng lặng đem ánh mắt thu hồi, nhàn nhạt nói: "Cô nương có nhã hứng tốt quá."

Hàn Phỉ có chút 囧, vội lấy đjai một cái cớ: "Gần đây phong hàn hoành hành khắp nơi, Hàn Phỉ nghĩ rèn luyện thân thể một chút để tránh nhiễm bệnh."

Cũng may Cô ma ma không có quá để ý động tác kinh thế hãi tục của Hàn Phỉ, nói: "Cô nương vẫn là nên để ý nhiều hơn đến sức khoẻ, thân thể của chính mình."

Hàn Phỉ dứt khoát nhận sai, "Lời Cô ma ma giáo huấn, Hàn Phỉ nhớ kỹ."

Cô ma ma ừ một tiếng, nói:

"Phương thuốc kia của ngươi......"

Hàn Phỉ lập tức tiếp miệng: "Là Hàn Phỉ bất tài, làm Cô ma ma bị liên luỵ."

Cô ma ma: "......"

Xét thấy Hàn Phỉ này một bộ dáng quá mức ngoan ngoãn, Cô ma ma trực tiếp mở miệng: "Phương thuốc không tồi, ngươi thật sự hiểu y thuật?"

Hàn Phỉ thật cẩn thận nhìn thoáng qua Cô ma ma, xác định đối phương không phải tới hỏi tội mới khiêm tốn nói: "Tạm hiểu tạm hiểu."

Cô ma ma nhíu mày: "Hiểu là hiểu, không hiểu là không hiểu."

Hàn Phỉ giật mình kêu: "Hiểu!"

Cô ma ma ánh mắt càng sâu, nói:

"Ta từng nghe nói các tiểu thư khuê các phủ thừa tướng không hiểu y thuật."

Hàn Phỉ bắt đầu chảy mồ hôi lạnh, Cô ma ma rốt cuộc là tới làm cái gì! Một hồi khách sáo một hồi chất vấn!

"Hàn Phỉ ngẫu nhiên xem sách y trong thư phòng, ngày qua ngày tích luỹ, cũng chỉ hiểu được ít da lông, chuyên sâu hơn không thể nói đến"

Cô ma ma hừ một tiếng, "Vậy mới vừa rồi sao ngươi lại trực tiếp thừa nhận chính mình hiểu y, viết ra phương thuốc kia..... không phải chỉ hiểu ít da lông có thể viết."

Hàn Phỉ sắc mặt biến đổi nhưng vẫn là ra vẻ bình tĩnh nói: "Y thư có ghi lại những phương thuốc này, công dụng không tồi, Hàn Phỉ đã tự mình dùng quá, mới cả gan dùng cho Cô ma ma, là Hàn Phỉ sơ sót."

Cô ma ma tiến lên một bước, nói thẳng: "Phương thuốc không rõ lai lịch cũng không được chứng thực lại tự tiện dùng, là điều tối kỵ, sai lầm này rất nặng, ngươi biết chứ?"

Hàn Phỉ trực tiếp quỳ xuống, tư thế có chút buồn cười, như một cục thịt viên, sắc mặt lại có chút trắng bệch, cung cung kính kính cuối dập đầu, nói: "Hàn Phỉ biết sai rồi, thỉnh Cô ma ma thứ tội."

Cô ma ma không có mở miệng, mà lẳng lặng nhìn Hàn Phỉ quỳ trên mặt đất hối tiếc đến ruột đều quặng lên, không nghĩ ý tốt mình đưa ra lại thành một nhược điểm lớn, đúng là không có lời!

Càng CMN chính là Đào Bảo ngay lúc này lại giả chết, chọc như thế nào đều không có phản ứng!

Cô ma ma nhìn sắc mặt Hàn Phỉ trắng bệch mới thong thả ung dung nói: "Chuyện cô nương hiểu y thuật còn ai biết không?"

Hàn Phỉ sửng sốt một chút, không rõ Cô ma ma tại sao lại đột nhiên hỏi vấn đề này, hơi do dự nói: "Không có."

Cô ma ma vừa lòng gật đầu, nói: "Tối nay liền tới phòng ta, nhớ rõ, không được để lộ, một mình mà đến."

Để lại một câu nói như cậy, Cô ma ma liền ung dung thong thả mà đi.

Hàn Phỉ đang quỳ trên mặt đất lập tức mềm oặt, thở dốc từng ngụm khí, vừa rồi có một cảm giác áp bách quá lớn khiến nàng cho rằng đã hoàn toàn bị nhìn thấu.

Xem ra, vẫn là nàng xem thường thủ đoạn của người ở đây, là sơ sót lớn của nàng.

Hàn Phỉ uể oải ngồi dưới đất, không đứng lên.

Lúc này hệ thống giả chết kia mới mở miệng.

"Thỉnh ký chủ không cần ủ rũ!"

Hàn Phỉ lúc này cũng lười trách tội hệ thống, suy sụp nói: "Này, Đào Bảo, ngươi thật sự cảm thấy ta có thể hoàn thành những nhiệm vụ đó của ngươi sao? Người ở nơi này người không dễ đối phó, ta lại không phải vai chính trong tiểu thuyết, khi xuyên qua ta cái gì cũng đã hiểu, ta chỉ là một người bình thường, hiện tại đến cả ý định tồn tại có lẽ cúng có chút khó khăn."

"Ký chủ hoài nghi cái gì?"

Hàn Phỉ nhắm nửa mắt, đột nhiên có loại tiết khí, nói: "Ta bất quá chỉ là cho một phương thuốc lại bị bắt chẹt nhược điểm, chỉ số thông minh của ta như vậy căn bản đấu không lại nữ nhân thâm cung trong nội viện, lúc xem phim truyền hình không cảm thấy gì, hiện tại...... A, một Cô ma ma liền có thể đánh sập ta."

"Ký chủ đừng quá bi quan."

Hàn Phỉ đột nhiên có chút ủy khuất, nói: "Ta vì cái gì phải luyện tập cách đi, ta nguyên bản rõ ràng chỉ là một bác sĩ nho nhỏ, ta thậm chí người không quan trọng cũng cứu sống, ta không hiểu những mưu kế đó, ta cũng không phải đặc công cảnh sát, không thể một chiêu bắt được người, ta còn dễ mềm lòng, ta chỉ là cái người thường a! Ta cái gì đều không có, ngươi tuyển ta có ích lợi gì, thậm chí hình thể hiện tại của ta muốn đào tẩu cũng khó, đi hai bước đã thở dốc như heo!"

"Phốc ——"

"Ngươi cười cái gì!"

"Ký chủ nói ra trong lòng có thoải mái hơn không?"

Hàn Phỉ cử động một chút, dùng mu bàn tay hung hăng lau sạch nước mắt sắp rơi xuống, sau đó nói một câu: "Ừ, thoải mái được một chút."

"Ký chủ không cần lo lắng, Đào Bảo cùng ngài đồng hành."

"A, ngươi có ích lợi gì? Ta đến nay cũng chưa phát hiện tác dụng của ngươi, chỉ bắt ta làm cái này làm cái kia, dù chỉ một chút phúc lợi ta cũng chưa được hưởng thụ! Còn bị giật điện rất nhiều lần!"

"Đó là bởi vì giai đoạn trước ký chủ tích lũy tinh tệ quá ít, những nhiệm vụ sau khen thưởng rất nhiều, ký chủ cố lên!"

Hàn Phỉ trầm mặc một chút, gian nan bò dậy: "Tính ra, ta cũng không còn cách để quay đầu lại, cùng lắm thì liền chết thêm một lần nữa."

Tuy ủ rũ nói ra nhưng trong ánh mắt Hàn Phỉ toát ra vẻ nghiêm túc, tựa hồ bộ dạng cà lơ phất phơ kia chỉ là giả bộ.

Có những lúc mặt trái của cảm xúc không được biểu hiện ra ngoài sẽ hiến mất, Hàn Phỉ tâm tính vô tâm vô phế nhưng không ai biết được nàng thấy áp lực như thế nào, hơn nữa sau khi bị Cô ma ma đâm một nhát, mặt trái cảm xúc này lập tức phát nổ mới có thể khiến cho Hàn Phỉ nói ra những lời như vậy.

————————☘︎————————
Đền bù cho mấy ngày trước diếm hàng =)))
Thật sự mà nói thì nếu đặt mình vào hoàn cảnh nhân vật, tui nghĩ tui không làm được đến mức vậy đâu, gặp tui tính nóng chắc bạo phát làm mọi chuyện rối tùm lum từ chương 1 rồi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro