Chương 37: Giấc mơ của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thế nào, có phải rất hữu dụng hay không! Ta nói cho ngươi biết, trợ thủ tình cảnh nhỏ chính là đồ tốt có tên trên bảng tiêu thụ!"

Hàn Phỉ lập tức ngắt lời: "Ta một chút cũng không hiểu cái này!"

Ngón chân nàng tự động nhói lên!

"Hừ, về sau ký chủ sẽ biết! Tiếp theo là linh cảnh giấc mơ, rất đơn giản, có thể đi vào trong mộng của một người, biết được đáy lòng, ý niệm, và những mặt tối của người đó, nhưng cái này ta không khuyên ký chủ phải dùng."

Hàn Phỉ thoáng tự hỏi liền hiểu, nói: "Bởi vì giấc mơ của mọi người không bị ràng buộc, cũng có nghĩa sẽ có rất nhiều tà niệm, cùng với mặt tối nhất của trái tim con người, đúng không?"

"Ký chủ rất thông minh, trước kia đã có ký chủ khác tiến vào mộng của người khác, thời điểm giải cứu xảy ra, thần trí không rõ ràng. Nhưng đây cũng là con đường nhanh nhất để hiểu một người, bởi vì cảnh trong mơ không phải giả."

Hàn Phỉ đối với đạo cụ có chức năng này, trong đầu liền nghĩ đến một đôi mắt không cảm xúc.

Cảnh trong mơ của người kia, sẽ như thế nào?

Ý niệm bị che giấu của hắn sẽ rất dơ bẩn sao?

A, không kiềm chế được nghĩ đến nó, Hàn Phỉ nhanh chóng ngừng suy nghĩ.

"Thôi tình nước mắt là đạo cụ gia tăng hiệu quả hoa lê dính hạt mưa, ha ha, ký chủ nhất định sẽ thích!"

Hàn Phỉ khóe miệng run run, nói: "Ta không có việc gì sao phải khóc, khóc cái gì! Cái tiếp theo! Cái kia gầy thân có tác dụng trong thời gian hạn định lại là cái gì!"

"Đây là thứ tốt! Có thể nói là phần thưởng đáng giá nhất! Cũng là phần thưởng khích lệ ký chủ!"

"Nói tiếng người!"

"Có thể giúp ký chủ giảm cân trong thời gian ngắn! Biến thành mỹ nhân!" (tui cũng muốn =)))

Hàn Phỉ lập tức nhảy lên, nhưng nàng quên mất cân nặng hiện tại của mình, nhảy được một nửa lại rơi xuống, làm giường phát ra tiếng kẽo kẹt, nhưng Hàn Phỉ mặc kệ cơn đau, vội vàng nói: "Ngươi nói thật sao! Ta có thể ốm!"

"Nhưng mà ký chủ phải nghe rõ, cái này có thời gian! Một lần chỉ có thể duy trì hai canh giờ, hoặc ngắn hoặc dài, cho nên ký chủ cần phải giảm béo mới tốt!"

Hàn Phỉ cũng đã cảm thấy rất thỏa mãn, có thể thử vài lần cũng coi như có lời, nếu thân thể cứ như vậy chắc nàng điên mất!
Dù nàng hiện tại đã giảm vài cân, nhưng khoảng cách ốm thật sự còn rất xa.

"Thuốc này có ba lần dùng, cho nên ký chủ phải nắm chắc cơ hội, còn nữa, phải đối xử với nam thần tốt một chút! Lần sau sẽ càng thưởng nhiều hơn!"

Cuối cùng vẫn không quên nhắc nhở.

Hàn Phỉ không quan tâm, sau khi tâm tình kích động hồi phục, bắt đầu suy nghĩ.

Sau khi xúc động qua hết, lý trí trở về, nàng cũng biết bản thân bùng nổ như vậy cũng không tốt, thậm chí còn nói cả con át chủ bài cho người kia, nếu tới một lần nữa, nàng có lẽ sẽ không xúc động như vậy.

Nhưng nhân sinh không trọng tới, kết quả này hiện tại có vẻ không đến nỗi kém?

Cho dù nàng là ai, mục đích của nàng là gì, nàng cũng không thể làm ra chuyện rồi lại xin lỗi người kia, như vậy, chỉ có chinh phục được thôi sao?

Chinh phục hắn......

Thời điểm ý niệm này xuất hiện, một sự phấn khích không thể diễn tả được trồi lên, cặp mắt lạnh băng, thờ ơ mang theo sát ý, không có một chút tình cảm nào.

Người này......

Hàn Phỉ đột nhiên muốn tháo mặt nạ của hắn xuống, xem xem rốt cuộc gương mặt hắn luôn che dấu như thế nào.

Đúng lúc này, Hàn Phỉ đột nhiên nói: "Ta muốn dùng linh cảnh giấc mơ."

"Cái, cái gì!"

"Ta nói, ta muốn dùng linh cảnh giấc mơ."

"Ký chủ, ngươi không sao chứ?
Ngươi đã quên nhắc nhở của ta rồi à? Một khi đã bắt đầu thì không thể đổi ý! Thậm chí, thậm chí còn có khả năng ngươi sẽ mắc kẹt, một khi ngươi thấy thú gì đó làm tâm ngươi đồng cảm thì ngươi không thể ra được!"

"Ta biết."

"Kia, kia......"

"Ta muốn nhìn thấy giấc mơ của hắn."

Phải, nàng muốn biết con người thật sự của hắn. (Ý tưởng thật sự cơ mà đổi vậy chắc hợp hơn)

Nàng muốn xem tiềm thức trong mơ của hắn là cảnh tượng như thế nào.

Nàng muốn biết, dưới khuôn mặt lạnh nhạt của hắn sẽ có ý niệm dơ bẩn giống người bình thường hay không.

Phải, nàng muốn biết, mãnh liệt hơn bao giờ hết.

"Ngươi, ngươi, ngươi muốn thấy giấc mơ, chẳng lẽ là...... Nam thần?"

Đào Bảo nói chuyện không rõ ràng, như đã hưng phải chấn động cực kỳ lớn.

"Nhanh lên! Ta muốn dùng! Hiện tại ngay lúc hắn ngủ, thời gian vừa tốt, đừng lãng phí thời gian, đợi nữa trời sẽ sáng!"

Đào Bảo vẫn cảm thấy thấp thỏm bất an, ký chủ có thể quan tâm đến tinh thần của nam thần nó rất vui mừng, nhưng......

"Ký chủ, nếu có nguy hiểm......"

"Ta sẽ tự gánh."

"Vậy được rồi, ký chủ phải nhớ kỹ, nhất định nhất định không được ở lại trong mơ! Tuy rằng có vài cảnh trong mơ rất đáng sợ, dơ bẩn, nhưng...... Một số thì tốt đẹp đến mức làm người ta không muốn đi."

"Ta biết rồi."

"Điều cuối cùng, khi ký chủ tiến vào giấc mơ rất có khả năng sẽ xuất hiện hình thái thật, cho nên không cần khẩn trương."

Ngay sau đó vang lên một tiếng đinh thanh thuý, "Bắt đầu tâm linh cảnh trong mơ! Mục tiêu nhân vật, nam thần!"

Hàn Phỉ nhắm mắt lại, thân thể nằm trên giường thả lỏng, hô hấp đều đều như đã ngủ say.

Ở trong kia, Hàn Phỉ chậm rãi nháy mắt, cảm giác đầu tiên là lạnh, lạnh đến mức da gà toàn thân đều nổi lên, nàng nhịn không được co rụt người, sau đó lại rất kinh ngạc phát hiện sao mình lại không chịu lạnh được?

Mập sợ nóng chứ không sợ lạnh mà!

Hàn Phỉ chậm rãi vươn tay nhìn, một bàn tay thon dài trắng, năm ngón tay trắng như ngọc, nắm nắm, đây là tay của nàng......

Hàn Phỉ nhớ tới lời của hệ thống, khi tiến vào giấc mơ, có khả năng sẽ xuất hiện hình thái thật.

Sau đó nàng lại nhìn vào cổ tay, chỗ có có một vết sẹo nhỏ, nàng ngây ngẩn, hốc mắt hơi ươn ướt.

Đây là thân thể của nàng! Thật sự là nàng, chính xác, là thân thể của nàng!

Hàn Phỉ gấp đến không thể chờ muốn tìm một cái gương để xem kỹ bản thân, chỉ là vừa ngẩng đầu liền sững sờ.

Xung quanh đều là tuyết, tuyết trắng xoá, mênh mông vô bờ, cơn tuyết lớn bao phủ hết tất cả mọi thứ, nhuộm cả thế giới thành một màu tinh khiết.

Đây......

Chính là thế giới của hắn sao?

Hàn Phỉ hà hơi ấm lên tay, cả người đứng trên nền tuyết lạnh thấu, rõ ràng là mơ sao lại có xúc giác?

Cái hệ thống này, nhất định lại giấu nàng cái gì đó! Lại gài bẫy nàng!

Hàn Phỉ nhảy mũi một cái, rốt cuộc cũng chịu không nổi tiến lên, tốt hơn so với đứng một chỗ.

Nhìn vào đống tuyết lớn, Hàn Phỉ cảm thấy mờ mịt, đây thật sự là giấc mơ của người kia sao? Sâu trong đáy lòng hắn là một thế giới đầy tuyết sao?

Lạnh từ bên ngoài đến bên trong, phục!

——————————
Hehe, đợi lâu lắm đúng hong? Vụ đợt trước có bạn nói chỉ là fake, nói chung là tui cũng không theo dõi sát vụ này lắm các cô ạ, dù sao thì, ngày mai tui sẽ ráng ra chương mới nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro