Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: An><
Chương 16

Trong phòng yên tĩnh đến kì lạ, tim Diệp Tử đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cố Yến nhìn thật sâu vào mắt hắn, giống như muốn nói gì đó lại thôi.

Không thể nóng vội, nếu không sợ là sẽ dọa đứa nhỏ ngốc này chạy mất.

Cố Yến không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng ngồi uống trà. Chốc lát sau, cửa phòng một lần nữa được mở ra, một nam tử từ từ đi đến.

Bùi Qua đi đến trước mặt Cố Yến, hành lễ với y: “Để Vương gia phải đợi lâu rồi.”

Cố Yến ừ một tiếng, quay đầu nói với Diệp Tử: “Ngươi ra ngoài chờ ta một lúc.”

Đôi mắt Diệp Tử sáng ngời: “Vậy ta có thể......”

Lúc nãy trên đường hắn tới đây, thấy được nhiều thứ mới lạ, dù sao hiện tại Cố Yến đang có việc bận, hắn thì nhàn rỗi vô cùng, không bằng đi chơi một lát.

“Không ——” Biết hắn đang muốn nói gì, Cố Yến không cần nghĩ liền phải cự tuyệt. Y chưa nói xong, Diệp tử đã hơi nhấp môi, đôi mắt trông mong nhìn y.

Cố Yến dừng lại môt chút, lời đã tới bên miệng đành phải sửa lại: “Được rồi, cho ngươi đi trong vòng một nén nhang, nhớ phải chú ý an toàn.”

Diệp Tử lập tức mặt mày hớn hở: “Thành giao.”

Diệp Tử vui vẻ đi ra cửa, ngay khi cửa phòng vừa khép lại, Bùi Qua đã nhịn không được nhẹ giọng cười cười.

Cố Yến hỏi hắn: “Ngươi cười cái gì?”

Bùi Qua không những không dừng, ngược lại còn cười to hơn chút: “Đương nhiên là ta đang cười Vương gia.”

Cố Yến nhíu mày, Bùi Qua nói: “Trước kia nghe nói Vương gia muốn thành hôn, tại hạ còn không tin. Gần đây trên phố còn nghe được không ít tin đồn, rằng việc Vương gia thành hôn là giả, thật ra là không thích đối tượng Thánh Thượng tứ hôn cho. Nhưng hôm nay tại hạ lại thấy, rõ ràng là Vương gia đã tự mình lún sâu vào vũng bùn, không thể thoát ra được nữa.

“Lún sâu vào vũng bùn..... Bùi Qua ngươi to gan thật, dám chê cười bổn vương.” Cố Yến hừ lạnh một tiếng, trong đáy mắt lại không có vẻ tức giận.

Bùi Qua vội vàng xin tha: “Thảo dân không dám.”

Cố Yến nói: “Bỏ qua đi, nói chính sự. Việc lúc trước giao cho ngươi, tiến triển tới đâu rồi?”

Bùi Qua dừng cười cợt, biểu tình nghiêm túc trả lời: “Có liên quan tới trận ôn dịch 20 năm trước ở Trường An, bằng chứng được ghi lại không nhiều, tại hạ tìm được vài người sau khi nhiễm ôn dịch vẫn may mắn sống sót, thu được ít chứng cứ. Bất quá, nếu muốn tra ra nơi bùng ra ôn dịch và cách ứng phó với bệnh, ta cần thêm một chút thời gian nữa.”

“Ngươi cần gì cứ mở miệng yêu cầu, nhưng ta không muốn phải chờ quá lâu.”

Bùi Qua trầm mặc một chút, đáp: “Vâng.”

Cố Yến giương mắt nhìn hắn: “Ngươi muốn nói gì nữa?”

Bùi Qua nói: “Vương gia, ngài nghi ngờ trận ôn dịch 20 năm trước...... Là có người chủ mưu sao?”

Cố Yến không đáp

20 năm trước, Trường An đã phải chịu một trận ôn dịch đáng sợ, ngay cả phụ thân ruột thịt của Cố Yến, Thái Tử tiền triều, cũng chết vì trận dịch này. Nếu thật sự có người đứng say chủ mưu, chỉ sợ sẽ liên lụy tới không ít chuyện.

Bùi Qua chần chờ một lát, nói: “Vương gia, có lời này đáng lẽ không nên nói nhưng tại hạ phải nói..... Ngài hẳn nên hiểu, sự việc đã qua 20 năm, ngài ở bên dưới mí mắt của Thánh Thượng điều tra, nếu tra ra được, ngài sẽ làm gì tiếp theo?”

“........ Có một số chuyện, không biết thì sẽ tốt hơn.”

Cố Yến liếc hắn một cái, hơi thất vọng nói: “Ngươi lo lắng nhiều rồi, bổn vương không phải muốn tra ra cái này.”

“Ta muốn tìm ra cách giải cho chứng dịch này.”

Bên đầu đường Trường An, Diệp Tử khó khăn lắm mới được ra ngoài một lần, nhìn gì cũng thấy mới mẻ. Nhìn thử quầy hàng bên này một chút, nếm thử điểm tâm bên kia một chút, chơi vui vẻ vô cùng.

Chơi đến cuối đường, Diệp Tử nhìn vào các quầy hàng nối tiếp nhau, nào là phấn mặt, nào là lụa là vải vóc, đều không phải là thứ hắn có hứng thú.

Cuối phố có các hẻm ngõ nơi các nghệ sĩ biểu diễn, được không ít người qua đường tới xem, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng hoan hô vui đùa ầm ĩ. Đến khi Diệp Tử đi qua, các nghệ sĩ đang chuẩn bị gì đó.

Thấy Diệp Tử bước tới, con chim anh vũ trong lồng chim bỗng nhiên gào to một tiếng: “Công tử các tường!”

Mắt Diệp Tử sáng ngời.

Con chim anh vũ này toàn thân tuyết trắng, chỉ có đỉnh đầu có một chút lông màu vàng nhạt, đuôi thật dài rũ xuống phía sau, một đôi mắt xanh thẳm với thần sắc sáng láng, xinh đẹp vô cùng.

Diệp Tử đối diện với con ngươi xanh thẳm kia một lát, cách lồng chim sờ sờ lông nó, anh vũ lại một lần nữa mở miệng: “Công tử như ý!”

Nghệ sĩ cuối cùng cũng chú ý tới sự tồn tại của Diệp Tử: “Đi ra đi, đừng chạm vào, nó sẽ mổ ngươi đó.”

Diệp Tử càng nhìn càng thấy thích con chim này, hỏi: “Con chim anh vũ này ngươi có bán không?”

Người nghệ sĩ trừng mắt liếc hắn một cái: “Bán nó rồi thì sao ta kiếm tiền được? Không bán.”

Diệp Tử không chịu: “Ta sẽ ra giá cao, ngươi bán cho ta đi mà.”

“Giá cao? Vậy thì được.” Nghệ sĩ trào phúng cười, nói, “Lúc trước ta mua con anh vũ này mười lượng, mấy năm nay huấn luyện, mỗi ngày ít nhất cũng kiếm cho ta hơn một trăm văn. Nếu ngươi muốn mua nó, được thôi, hai trăm lượng, ta bán cho ngươi.”

“Thế nào tiểu công tử, ngươi mua nổi không?”

Anh vũ đúng lúc hét to: “Công tử ra tay rộng rãi!”

Diệp Tử: “……”

Diệp Tử nhíu nhíu mày, bất mãn nói: “Một con anh vũ hai trăm lượng, ngươi cũng thật quá—— từ từ, ngươi đừng đi mà.”

Thấy người nghệ sĩ kia muốn đi, Diệp tử vội vàng bước tới kéo hắn lại: “Vị đại ca này, ta thật sự rất thích con chim này, hai trăm lượng cũng được, nhưng bây giờ ta không đem nhiều tiền như vậy, ta viết cho ngươi một tờ giấy nợ, sau này sẽ trả cho ngươi được không?”

Nghệ sĩ lập tức thay đổi sắc mặt: “Mua không nổi thì biến đi chỗ khác, còn bày đặt ký giấy nợ, nếu như ngươi chạy mất thì ta kiếm ngươi chỗ nào? Đi đi, đừng có làm chậm trễ ta đi chỗ khác.”

“A, ngươi——”

Hai người tranh chấp với nhau làm cho không ít người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, trên tầng hai của tửu lâu cách đó không xa, có hai nam tử đang ngồi uống rượu.

Nghe thấy tiếng ồn ào trên đường, Tiêu Mân rũ mắt nhìn: “Phía dưới có chuyện gì vậy?”

Gã vừa dứt lời, nhận ra Diệp Tử trong đám người, sửng sốt một chút.

Cố Huyên nhìn theo hướng mắt gã: “Người đó..... Không phải là tên sai vặt trong Thụy Vương phủ sao?”

Tiêu Mân đáp một tiếng, trong ánh mắt lộ ra một chút thần sắc phức tạp.

Ban đầu lúc ở Thụy Vương phủ, gã vì muốn đùa với Cố Yến mà đòi đem người này về phủ, sau đó càng đùa lại càng thấy vui, nhưng không nghĩ rằng sẽ bị Cố Yến lạnh mặt.

Tiêu Mân là con trai độc nhất trong nhà, từ trước đến giờ gã muốn gì có đó. Nếu ngày ấy Cố Yến giao người cho gã, có lẽ không quá hai ngày gã sẽ không còn một chút hứng thú gì nữa.

Nhưng không đem được người này về tay, ngược lại làm cho gã thương nhớ.

Sau khi Tiêu Mân hồi phủ, trong đầu luôn nghĩ tới tên sai vặt ở Thụy Vương phủ, càng muốn lại càng thích, các tiểu quan mỹ miều trong câu lan viện cũng không gợi cho gã hứng thú được nữa. Gã vốn muốn tìm cơ hội đi Thụy Vương phủ để hỏi xin Cố Yến một lần nữa, không ngờ hôm nay lại được gặp trực tiếp ở trên phố.

Diệp Tử nói muốn khô cả lưỡi, nhưng tên nghệ sĩ vẫn không chịu bán con anh vũ kia cho hắn.

Nghệ sĩ không muốn dây dưa với hắn nữa, mạnh mẽ đẩy hắn một cái. Diệp Tử đứng không vững, lảo đảo một chút, được người phía sau duỗi tay ôm lấy eo đỡ hắn.

Diệp Tử quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy gương mặt tên Tiêu Mân ăn chơi trác táng kia.

Tiêu Mân hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Là ngươi?” Diệp Tử luống cuống tay chân đẩy người ra, thấp giọng nói, “Đa tạ Tiêu thế tử.”

Tiêu Mân không để ý, ngược lại hỏi tên nghệ sĩ: “Có chuyện gì?”

Tiêu Mân lên phố có mang theo người hầu, một đám người vây vòng quanh, chỉ thiếu điều viết ba chữ Dự Vương phủ to tướng lên mặt.

Tên nghệ sĩ nhận ra thân phận Tiêu Mân, lập tức lúng túng đáp: “Tiểu công tử này muốn mua chim anh vũ của tiểu nhân, nhưng trên người hắn không có tiền, cho nên ta mới.....”

“Anh vũ?” Tiêu Mân ngoái đầu nhìn về phía Diệp Tử, dịu dàng hỏi: “Ngươi muốn thứ này?”

Diệp Tử bị ánh mắt không mấy tốt lành của gã nhìn, không đáp lời.

“Một con chim thôi mà, chẳng có gì quý giá.” Tiêu Mân  cười cười, nói với nghệ sĩ, “Con chim này ta mua, ngươi đi đến Dự Vương phủ lãnh năm trăm lượng bạc đi.”

Diệp Tử có chút băn khoăn: “Thế tử, ngươi không cần như thế.”

“Không cần cái gì.” Tiêu Mân tình ý không rõ tiến đến trước mặt Diệp Tử, “năm trăm lượng mà thôi, Dự Vương phủ của ta không thiếu tiền. Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn, bồi ta uống rượu đi, coi như là cảm tạ.”

Âm thanh gã mang theo chút trêu chọc, rèm mi Diệp Tử hơi động một chút, giống như không nhịn được mà muốn đấm người trước mặt một cái.

Tiêu Mân đang muốn nắm lấy vai Diệp Tử, bỗng nhiên một bàn tay vươn ra từ phía sau hai người, gắt gao tùm chặt lấy tay của gã. Cái tay kia bóp mạnh một cái, Tiêu Mân ăn đau phải buông tay.

Diệp Tử còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị một lực mạnh kéo ra sau, đụng vào trong lòng ngực của một người.

Tiêu Mân đau đến mức nhe răng trợn mắt, mắng to: “Tên nào không muốn sống ——”

Gã vừa nhấc đầu, đã đối diện với đôi mắt lạnh lẽo của Cố Yến.

“…… Tử Thừa?”

Cố Yến lạnh lùng nói: “Ngươi đang tính làm cái gì?”

Tiêu Mân rất nhanh phục hồi tinh thần lại, gã xoa xoa bàn tay, vẫy bọn tùy tùng suýt nữa muốn xông lên: “Không có chuyện gì không có chuyện gì, ngươi đừng tức giận như vậy.”

Gã nhìn về phía Cố Yến, cà lơ phất phơ mà cười cười: "Tử Thừa, nếu ngươi đã thấy thì ta cũng không muốn lừa ngươi. Ta rất thích hắn, nếu ngươi tặng hắn cho ta, ta sẽ đối xử với hắn thật tốt.”

Nhắc lại chuyện xưa, ý tứ của Tiêu Mân rất rõ ràng.

Lúc trước Cố Yến cự tuyệt gã, nhất định chỉ là không quen nhìn thấy bộ dạng gã trêu chọc người khác. Chỉ là một tên hạ nhân trong phủ, với giao tình mười mấy năm của gã và Cố Yến, y sẽ dễ dàng dứt bỏ hắn thôi.

Tiêu Mân nghĩ đến đây, lại nói: “Thật không dám giấu giếm, ta thật sự rất thích hắn, từ lần gặp đầu tiên ở trong phủ của ngươi đã nhớ thương hắn. Ngươi xem, chúng ta có duyên như vậy, ở trên phố cũng vô tình gặp được, đây nhất định là duyên trời tác hợp, ngươi không thể chia cắt bọn ta.” (Gì zậy trời@@)

Mỗi câu gã nói, Cố Yến lại càng ôm chặt tay Diệp Tử hơn, phẫn nộ trong đó không cần nói cũng biết.

Diệp Tử thương xót nhìn về phía vị thế tử có lẽ sắp phải chết kia.

Thật là một hài tử đáng thương, không biết bây giờ bản thân đang thèm muốn người trên đầu quả tim của Cố Yến.

Cuối cùng, Cố Yến giận cực điểm cười cười, nhẹ giọng mở miệng: “Thích hắn? Lần đầu gặp đã nhớ thương? Là duyên trời tác hợp?”

“Đúng.... Vậy.” Tiêu Mân nghe thấy ngữ khí của y có gì đó sai sai, chột dạ mà lên tiếng, tầm mắt nhìn xuống, lúc này mới chú ý đến vòng tay đang ôm eo Diệp Tử của Cố Yến.

Gã ngẩn ra, hình như hiểu ra được gì đó, tim run lên: “Ngươi ngươi ngươi —— các ngươi…… Hắn là ai??”

Cố Yến cười: “Ta nói cho ngươi biết hắn là ai.”

Dứt lời, y duỗi tay năm cằm Diệp Tử lên, hung hăn hôn một cái.

..........................

Tác giả có lời muốn nói: Diệp Tử: Đây là tức giận nhưng vẫn thừa cơ để sàm sỡ ta?

Cố Yến: Đây là chuyện phải làm.

Tiêu thế tử:……Ta tầm tuổi này rồi không thể chịu bị tra tấn nữa. 【 ủy khuất.jpg




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro