Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : An

Chương 2

Nhưng hôm nay thì khác.

Hiếm khi Cố Yến vào cung, trong thời gian ngắn không thể về, đây không phải là thời điểm tốt nhất để thoát khỏi nanh vuốt của y sao?

Ngươi ngày nào cũng hành hạ ta, ta đây liền rời đi làm cho ngươi tức chết!

Diệp Tử mất chưa đầy ba giây để lập kế hoạch chạy trốn.

Hắn quơ những rễ cây như hai bàn chân nhỏ, lon ton chạy hết cỡ, chuồn khỏi sân. Mấy năm nay, hắn không phải không lén rời chậu đi chơi, nên hắn biết rõ cách bài trí của Thụy Vương phủ.

Diệp Tử dễ dàng tránh được đám người hầu và cung nữ trong phủ, chẳng mấy chốc đã chạy đến tiền viện.

Hắn ngồi xổm ở bồn hoa dưới tường, lá cây vô thức cuộn lại, có chút khẩn trương.

Cách đó không xa là đại môn Vương phủ, chạy qua cánh cổng này hắn liền được tự do, nhưng đối với hắn không hề đơn giản.

Chỉ vì con mèo ngu ngốc được nuôi ở tiền viện.

Mấy năm trước, Diệp Tử lần đầu tiên khống chế thân thể rời khỏi chậu hoa. Hắn tò mò đi loanh quanh khắp Vương phủ, định chạy ra Vương phủ nhìn xem, không may bị con mèo ngu ngốc kia phát hiện, đuổi theo hắn mười mấy cái sân, suýt chút nữa cắn nát lá cây.

Diệp Tử khi còn là con người đã rất sợ mèo, sau lần đó liền sinh ra bóng ma tâm lý ám ảnh mèo. Thậm chí, thỉnh thoảng nghe tiếng meo meo từ xa cũng có thể làm hắn run rẩy trong thời gian dài.

Diệp Tử lén lút ở trên mái hiên quan sát một lúc, thấy ngay cả một sợi lông mèo cũng không có, mới yên tâm xuống dưới. Thừa dịp thị vệ trông coi cửa chính không chú ý, Diệp Tử vươn thân bám lên mái ngói trên tường, đu người lên.

Cùng lúc đó, một chiếc xe ngựa từ từ đừng trước cửa Thụy Vương phủ.

“Vương gia, ngài cẩn thận một chút.” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Diệp Tử dừng lại, động tác trực tiếp nhảy ra tường viện vô cùng nguy hiểm

Không trở về sớm không trở về muộn, cố tình trở về lúc này.

Người này nhất định là cố ý!

Diệp Tử ghé vào mái ngói, nhô ra cành hoa nhỏ, lặng lẽ quan sát.

Một bàn tay trắng nõn và mạnh mẽ xốc rèm mành lên, một đôi ủng gấm bước ra khỏi xe ngựa.

Có lẽ vì lần bị bệnh nghiêm trọng lúc nhỏ, thân thể Cố Yến luôn không được tốt, không những không thể luyện võ mà còn vô cùng sợ lạnh. Hiện tại đã là đầu mùa xuân, trên người y vẫn quấn một kiện áo đen bằng lông chồn, sắc mặt tái nhợt, có chút yếu ớt.

Như cảm nhận được gì đó, y khẽ liếc về hướng Diệp Tử.

Cố Yến có một khuôn mặt tuấn lãng vô song, sóng mũi cao thẳng, lông mày sắc bén, nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt nhướng lên, thêm chút khi chất u ám. Biểu tình y luôn lãnh đạm lạnh lùng, ánh mắt sâu thẳm như một hồ nước dụ dỗ người ta nhảy vào trong.

Diệp Tử sợ bị y nhìn thấy, đang muốn lui về, nhưng lại nghe tiếng kêu từ phía sau khiến hắn lạnh sống lưng.

“Meo meo!”

Một con mèo lớn màu cam bao vây trên tường từ lúc nào không biết, đôi mắt tròn xoe khóa chặt Diệp Tử. Nó vừa kêu vừa nhảy dựng lên, chìa chân ra không thương tiếc cào vào lá cỏ xanh yếu ớt.

“A a a a a...”

Diệp Tử bị móng vuốt của nó túm lấy nửa chiếc lá, sợ hãi đến cực điểm. Hắn hoảng loạn hét lên một tiếng, nhảy về phía trước, trực tiếp bay ra tường viện vương phủ, không lệch tí nào đánh thẳng vào Cố Yến đang chuẩn bị tiến vào phủ.

Cố Yến nhìn thấy thứ gì đó bay về phía mình, theo bản năng đưa tay lên, bắt lấy.

Cố Yến khi thấy rõ ràng thứ chính mình vừa mới bắt đựơc: “.......”

Diệp Tử sợ đến mức quên mất mình là người hay cỏ, bị người nắm trong lòng bàn tay còn cảm thấy không đủ an toàn, thân cây mảnh khảnh leo trên ngón tay của Cố Yên, run rẩy bám lấy cổ tay áo của hắn, hận không thể tự mình chui vào.

Vẻ kinh ngạc trong mắt mờ đi, Cố Yến cúi đầu, lẳng lặng nhìn cỏ nhỏ trong tay, cảm xúc đều ẩn chứa trong đôi mắt rũ xuống kia, không thể nhìn thấy được gì.

Vài tên ảnh vệ bên người Cố Yến lâu năm, lúc nhìn thấy thứ gì đó bay về phía Vương gia của mình, đao trong tay đều đã bỏ vỏ, suýt nữa xông lên đêm vật kia cắt thành hai mảnh.

Lúc nhìn thấy rõ thứ đang bay tới là gì, những ảnh vệ ẩn nấp trong bóng tối không khỏi nhìn nhau.

Đây không phải là cây tiểu cỏ tiên trong phòng Vương gia sao?

Tại sao lại ở đây?

Vài tên hầu cận bên cạnh Cố Yến cũng bị dọa không nhe, không kịp suy nghĩ nhiều tất cả đều quỳ xuống trước mặt Cố Yến, đang lo sợ, liền nghe thấy tiếng meo meo từ đằng trước. Con mèo béo hùng hổ mà ngồi xổm trên sân, móng vuốt cầm một nửa chiếc lá, không cam lòng nhìn chằm chằm vào cỏ xanh trong tay Cố Yến.

Con mèo này được thái Vương phi nuôi dưỡng, đặc biệt sủng ái, sống trong vương phủ mười mấy năm, đã là một con mèo già. Con mèo cam này ỷ vào xuất thân, cả ngày ở trong vương phủ diễu võ dương oai, cũng không ai dám chọc. Thân hình ngày càng dài và béo, gan cũng ngày càng bự.

Duy nhất một lần bị phạt, chính là lần cắn Diệp Tử.

Lần đó Diệp Tử bị cắn, làm cho Cố Yến nổi trận lôi đình. Vì ngại thái vương phi, nên không thể giết hoặc ném nó đi được, chỉ có thể giam nó trong ba tháng như một hình phạt. Mà tất cả người hầu tỳ nữ cũng bị liên lụy, toàn bộ bị đuổi khỏi phủ.

Lần này e là con mèo này đem tiểu tiên thảo ngậm đến cửa Vương phủ, còn ném lên người Vương gia.

Lần này không biết lại muốn giận chó đánh mèo bao nhiêu người.

Người hầu nơm nớp lo sợ chờ đợi Vương gia nhà mình lên tiếng, nhưng Cố Yến lại dường như không quan tâm.

Y cúi đầu nhìn chăm chú vào tiểu cỏ xanh trong lòng bàn tay, người hầu cũng nhìn cỏ xanh trong tay y, trong vương phủ yên tĩnh một mảnh, thở mạnh cũng không dám, tưởng chừng sẽ như vậy mãi mãi.

Cố Yến nhìn lướt qua đám người hầu quỳ rạp xuống trước mặt y, bình tĩnh mà đem cây cỏ xanh đang run rẩy không ngừng ôm vào trong ngực, kéo áo lông chồn tỉ mỉ chắn lại.

Dường như y không muốn mọi người nhìn chằm chằm vào tiểu tiên thảo của mình.

“Đều đứng lên đi.”

Nghe thấy âm thanh của Cố Yến, Diệp Tử hoàn hồn lại sau cơn hoảng loạn. Hắn bị Cố Yến nắm trong lòng bàn tay, vừa sát ngực, áo lông chồn chặt chẽ chắn lại, không có một tia sáng nào có thể chen vào.

Càng đến gần, Diệp Tử thậm chí có thể ngửi thấy mùi thuốc nhàn nhạt trên cơ thể Cố Yến, và nhịp tim đập hơi nhanh của y.

Hắn không dám cử động, sợ bị người này nhận ra khác thường, đem hắn coi như yêu quái một phen bóp chết.

Diệp Tử tỉnh táo lại mới cảm thấy bản thân vừa rồi quá mất mặt, không phải chỉ là một con mèo già sao, có cái gì đáng sợ?

Hắn chính là cây cỏ đầu tiên thể chạy có thể nhảy, tuyệt đối không thể làm mất mặt loài cỏ.

Phải làm cây cỏ có cốt khí nhất thế gian.

Diệp Tử lấy hết can đảm, vươn thân chuẩn bị đẩy áo lông chồn ra nhìn tình huống bên ngoài, đột nhiên con mèo cam kia nhảy đến bên chân Cố Yến, không cam lòng kêu hai tiếng.

——!!!

Diệp Tử đột ngột bật người lại, sợ  đến mức từ thân đến lá đều căng thẳng, chỉ còn một tia tỉnh táo nhắc nhở chính mình, ngàn vạn lần đừng nhúc nhích, đừng để bị Cố Yến phát hiện.

Diệp Tử tự xưng là không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ hai thứ, một là mèo, thứ hai chính là Cố Yến.

Nhưng hiện tại, mèo ở bên ngoài như hổ rình mồi muốn cắn hắn, Cố Yến chỉ cần một chút lực là có thể bóp chết hắn, có thể nói là trước có sài lang sau có hổ(*)

(*) Trước có sài lang sau có hổ: phía trước có sói, phía sau có hổ = tiến thoái lưỡng nan

Diệp Tử ủy khuất muốn khóc luôn.

Hắn chỉ muốn rời nhà trốn đi, tại sao lại khó khăn như vậy?

Ở nơi Diệp Tử không thấy được, khóe miệng Cố Yến hơi mím lại, cong lên thành một vòng cung.

Người hầu thấm thỏm bất an ngẩng đầu lên nhìn thấy biểu tình của Vương gia nhà mình, không khỏi không hiểu ra sao.

Vương gia hôm nay tâm tình cư nhiên tốt như vậy, tiểu tiên thảo mình nuôi từ nhỏ đến lớn bị mèo gặm cũng không tức giận?

Không chờ người khác suy nghĩ cẩn thận, Cố Yến thu lại biểu tình dư thừa, xụ mặt phân phố: “Bắt lấy, nhốt nó lại.”

Người hầu không dám đoán tâm trạng của chủ tử, vội vàng mang con mèo đi.

Diệp Tử không nhìn thấy bên ngoài, cũng không biết con mèo kia đã rời đi hay chưa, trong lòng vô cùng lo lắng, thậm chí còn không để ý, ngón tay Cố Yến nhẹ nhàng xoa xoa trấn an hắn hai lần.

Cố Yến mang Diệp Tử trở lại sân.

Khi bước vào phòng, Cố Yến dừng lại, mắt rơi xuống đám hỗn độn bên cửa sổ. Hắn bắc đắc dĩ mà lắc đầu, không nói gì, chỉ gọi người đến dọn dẹp, thay một ít đất mới.

Tỳ nữ nhanh chóng đem đất cùng chậu hoa mới, Cố Yến không để hạ nhận nhúng tay, tự mình rửa sạch đôi tay, đổ đất tơi vào chậu rồi trồng lại cây cỏ nhỏ.

Động tác hắn tinh tế, cặp mắt vốn luôn thờ ơ lại lộ ra một chút dịu dàng.

Nhưng Diệp Tử quá kinh hãi và mệt mỏi, căn bản không chú ý đến. Mãi cho đến khi được vùi trong mảnh đất quen thuộc, hắn mới cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút. Tiểu cỏ xanh héo rũ, lá cây cũng đều gục xuống dưới, một bộ dáng ỉu xìu.

Cố Yến tưới chút nước lên cành lá của tiểu cỏ xanh, sờ sờ vào chiếc lá bị con mèo cào vào. Chiếc lá chẻ ở giữa, trên phiến lá thon dài còn có ba dấu chân mèo.

“Đau không?” Cố Yến nhẹ nhàng vuốt ve phiến lá, đôi mắt hơi mơ màng, “Đều tại ta, không nên để ngươi một mình nhiều ngày như vậy.”

Diệp Tử bị hắn sờ đến thoải mái, nhánh hoa rụt lại trong lá, mơ màng sắp ngủ. Phiến lá nhỏ nửa mơ nửa tỉnh chủ động quấn lấy ngón tay Cố Yến lấy lòng.

Cố Yến chống cằm, hứng thứ nhìn hắn, trên môi nở một nụ cười nhạt. Y không khép cửa phòng lại, lão quản gia đã chăm sóc Cố Yến từ nhỏ bước đến cạnh cửa, đúng lúc nhìn thấy biểu tình của y.

Lão quản gia: “……”

Cho dù thấy bao nhiêu lần, cũng không thể quen với sự dịu dàng của tiểu chủ nhân đối với một cái cây.

Lão quản gia mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, làm như không nhìn thấy.

Cố Yến thấy có người tới thu lại ngón tay đang trêu đùa tiểu cỏ xanh, hỏi: “Chuyện gì?”

Lão quản gia trả lời: “Thái vương phi muốn gặp ngài.”

Biểu tình Cố Yến ngưng lại.

Thái vương phi mà lão quản gia nói, chính là thân mẫu của Cố Yến.

Phụ thân Cố Yến từng là Thái tử đương triều, từ nhỏ được lập thành trữ quân, được tiên hoàng vô cùng sủng ái.

Năm Cố Yến một tuổi, nổi lên một trận bệnh dịch, dịch bệnh đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, không may Thái tử lại bỏ mạng trong trận dịch này. Sau khi Thái tử mất, Cố Yến được tiên hoàng giữ bên người nuôi nấng, thậm chí còn cố tình để Cố Yến kế thừa ngôi vị Thái tử.

Nhưng tiên hoàng chưa bao giờ hết đau đớn vì mất đi nhi tử, không quá mấy năm, liền ra đi.

Cố Yến khi ấy mới được mười tuổi tất nhiên không thể đăng cơ hoàng đế, khi tiên đế hấp hối, phải giao ngôi vị lại cho Nhị hoàng tử, cũng chính là đương kim thánh thượng hiện tại, Tĩnh Hòa Đế.

Tiên hoàng để lại di chiếu, phong cho Cố Yến còn nhỏ tuổi làm Thụy Thân vương, cũng hạ lệnh Cố Yến sau khi thành niên, vẫn ở lại kinh thành, sống một đời Vương gia nhàn tản.

Thái tử Phi ngày xưa, hiện tại liền thành Thụy thái phi.

Cố Yến ánh mắt ngưng tụ trên phiến lá của tiểu cỏ xanh một lúc, nhẹ nhàng lên tiếng: “Được.”

Cố Yến vừa bước vào viện của Thụy thái phi, liền nghe tiếng đồ vật bị đập vỡ từ trong phòng. Y khựng lại, chậu hoa gốm sứ văng ra khỏi phòng, vỡ nát bên chân y.

Cố Yến rụt chân suýt nữa dẫm phải mảnh sứ vỡ, âm thanh của Thái Vương phi từ trong phòng vang lên: “Còn không mau cút vào!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro