Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời tiết dần dần chuyển lạnh, lá cây đã ngả sang sắc vàng rơi đầy mặt đất, trên kia chỉ còn lại những cành khô trơ trọi. Làn gió mát mẻ trước đó bắt đầu mang theo những bông tuyết trắng, quần áo của người đi bộ đã trở nên nặng nề hơn. Trong nháy mắt lại đến cuối năm.

Park Sooyoung có kỳ nghỉ lễ Giáng sinh dài hai tuần nhưng không có ý định trở về Hàn Quốc đón năm mới. Bạn cùng lớp của cô ấy đều về hết, một mình ở đây quá buồn chán nên hỏi tôi có muốn đi Hokkaido hay đâu đó khác để quẫy không. Tôi nghĩ dù sao mấy ngày Tết cũng không có việc gì làm, lại còn dư được mấy ngày phép cũ nên vui vẻ đồng ý. Cả hai chúng tôi đều phát huy thế mạnh riêng của mình, cô ấy phụ trách lên kế hoạch đi đâu ở đâu lúc du lịch trong khi tôi phụ trách thu dọn hành lý, tưởng tưởng nếu ngược lại không biết sẽ lộn xộn đến mức nào. Park Sooyoung đã đặt xong vé máy bay đến Sapporo, ngày 31 tháng 12 tôi vừa tan làm sẽ khởi hành đi Hokkaido và ở lại đó tổng cộng 5 ngày. Mắt thường cũng nhìn ra cô ấy ​​cực kỳ vui vẻ và mong chờ chuyến đi này, mỗi lần nhắc đến giọng điệu luôn cao hơn bình thường và nụ cười lúc nào cũng rạng rỡ. Tôi cũng bị cảm xúc của cô ấy ảnh hưởng nên đối với lần đi Hokkaido này đã nhen nhóm chờ mong, có lẽ nhờ vậy không còn bi quan với cuộc sống như trước nữa.

Tôi và Son Seungwan dần dần ít liên lạc với nhau. Khi đó điện thoại di động ngày càng phổ biến, sau khi mua chúng tôi đều lưu số của nhau nhưng hiện tại không thể tiếp tục liên lạc với đối phương nữa. Huống chi đang vào giai đoạn cuối năm, ngày thường bận đến mức không có thời gian gửi tin nhắn chứ đừng nói đến gọi điện thoại. Tôi muốn nói cho em biết mình sẽ đi du lịch Hokkaido vào năm mới, nhưng nghĩ đến việc em sẽ trả lời một cách thờ ơ nên cũng đành thôi. Và tất nhiên, em chưa từng nói về kế hoạch năm mới của mình cho tôi nghe.

Không còn cách nào khác, dù không cam tâm nhưng có lẽ kết cục của tôi và Son Seungwan chỉ có thể như thế này.


Vượt ngoài tất cả dự đoán, Giáng Sinh hôm đó vừa lúc tan làm về tôi trông thấy Son Seungwan - người đã lâu không còn liên lạc - đang đứng trước cửa khu chung cư đợi tôi. Tuyết trắng đọng lại đôi chút trên bả vai và trên mái tóc ngắn, vô thức muốn giúp em phủi đi nhưng nhớ đến quan hệ của chúng tôi hiện tại đã không còn thích hợp làm vậy, đành hậm hực rút tay về. Lúc ở xa không nhìn thấy rõ ràng, đến gần hơn mới phát hiện khuôn mặt Son Seungwan đã đỏ bừng vì lạnh. Nhất thời lòng tôi phức tạp không diễn tả thành lời.

"Sao em lại ở đây?"

"Cùng đi nhé?" Son Seungwan không trả lời câu hỏi của tôi. "Đi đâu?" "Nhà em... hoặc bất cứ đâu."

Tôi không biết em muốn gì. Em nhìn tôi rồi quay bước đi thật nhanh để tôi phải vội vàng chạy theo cùng sóng vai bên cạnh em. Đây là đêm Giáng sinh, tất cả cửa hàng trên phố đều trang trí một cây thông Noel không lớn thì nhỏ ở trước cửa, hoặc nhân viên cửa hàng sẽ hóa trang thành ông già Noel chào mời mọi người, những đôi tình nhân ở khắp nơi tạo nên bầu không khí tràn ngập hạnh phúc. Hai chúng tôi vẫn chưa ăn gì nên quyết định xử lý bữa tối ở một nhà hàng Hàn Quốc. Xung quanh đều là những bài hát tiếng Nhật và Giáng Sinh, có điều khi ông chủ và nhân viên nghe thấy tiếng Hàn liền cùng chúng tôi đã hàn huyên với nhau vài câu, sau đó cả hai lại yên lặng chờ đồ ăn được dọn lên.

Cho đến lúc này tôi vẫn không hiểu ý định của Son Seungwan khi muốn gặp tôi. Em ngồi đối diện, áo khoác lúc này đã cởi xuống chỉ còn lại áo len bên trong, tay chống dưới mũi che đi nửa khuôn mặt, khẽ cau mày lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Người phục vụ đem đến một phần bibimbap, bất quá chỉ thu hút được ánh mắt của em vẻn vẹn một giây.

Cuối cùng tôi không chịu đựng được sự im lặng này nên chủ động lên tiếng. "Chút nữa chúng ta sẽ đi đâu?"

"Chị muốn đi đâu?"

"......" Trộn đồ ăn và nước sốt đang phủ trên cơm trắng lại với nhau, "Người hẹn chị ra ngoài là em mà?"

"Bibimbap thịt ba chỉ của cô, chúc ngon miệng."

"Vậy thì đến nhà em đi." Son Seungwan không lạnh không nóng nói.

Park Sooyoung gửi tin nhắn hỏi tôi đã tan làm chưa. Tôi nói với cô ấy mình đang ở bên ngoài với một người bạn, cô ấy trả lời lại một cách đáng ghét "Được rồi, làm em tưởng chị cần em thỉnh chị về nhà chứ." Tôi mỉm cười bất lực cất điện thoại vào, tất cả cảnh đó đều thu hết vào tầm mắt của Son Seungwan.

"Ai vậy?" Son Seungwan một bên trộn cơm một bên hỏi. "Bạn."



Đến nhà Son Seungwan, tôi làm theo lịch trình trước kia, ngồi trên ghế sofa chờ em tắm xong sẽ đến lượt mình. Khi tôi bước ra, Son Seungwan không nằm trên giường đợi tôi như trước mà nửa người dựa vào khung cửa với vẻ mặt không lộ vui buồn.

"Có chuyện gì?"

"Đó là một cô gái?"

Tôi khó hiểu. "Ai?" "Nếu đúng thì đừng tiếp tục gặp cô ấy nữa. Cô ấy thích chị."

Càng nói càng khó hiểu hơn. Nhưng khi nhìn thấy chiếc điện thoại vốn dĩ trong túi áo khoác đang đặt trên kotatsu, tôi lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Nếu đổi lại chị nhìn vào điện thoại của em, em có còn bình tĩnh được như vậy không?"

"Em không thẹn với lương tâm." Son Seungwan lạnh lùng nói, "Vì em biết bản thân không thể chịu trách nhiệm với người khác, nên em không đùa giỡn tình cảm của người ta giống như chị."

"Son Seungwan, chị không hiểu em muốn nói gì."

"Chị làm tổn thương em coi như xong đi, chị còn muốn tiếp tục tổn thương người khác sao? Dừng lại thôi, làm người lớn nên có trách nhiệm một chút."

Son Seungwan cầm lấy điện thoại di động của tôi. Tôi vươn tay ra: "Trả điện thoại cho chị."

"Bị đâm trúng chỗ đau nên mới có biểu hiện đáng sợ như vậy sao?" Em nhếch miệng, cũng không có ý định trả lại điện thoại cho tôi mà giữ nó trong lòng bàn tay. Tôi vẫn như cũ vươn tay ra: "Trả điện thoại cho chị."

Điện thoại đột nhiên kêu lên một tiếng bíp. Son Seungwan quang minh chính đại xem tin nhắn, cười cười. "Cô ấy hỏi chị đã về nhà chưa. Đứa trẻ tội nghiệp này."

Tôi bước tới trực tiếp lấy lại điện thoại. Đó là tin nhắn từ Park Sooyoung.

Cô ấy nhắn: Khi nào chị về nhà? Về đến nhà nhớ gọi cho em, chú ý an toàn.

Vậy nên cô gái mà Son Seungwan vừa nhắc đến chính là Park Sooyoung. Tâm trí tôi tạm thời không thể phân tích được lời mà Son Seungwan đã nói trước đó "Cô ấy thích chị", bởi tôi đang cực kỳ tức giận với việc em tự ý xem điện thoại của tôi, còn có những lời chế nhạo đầy cay nghiệt kia, chúng cứ văng vẳng bên tai khiến những thứ trước mặt thậm chí xoay vòng vòng.

"Chị không biết cô ấy có thích chị hay không, nhưng bản thân chị hoàn toàn không đùa giỡn tình cảm của cô ấy. Chị chỉ coi cô ấy như một người bạn. Phiền em nếu không biết rõ chi tiết cụ thể thì đừng ngậm máu phun người."

"Em nghĩ em có ngậm máu phun người hay không, chỉ có chị là biết rõ nhất."

"Đúng, không sai, chị biết rõ nhất, chị và cô ấy không xảy ra bấy kỳ chuyện gì cả."

"Nếu chị nhất định cho là như vậy, em cũng không còn gì để nói."

"......"

Tôi ném điện thoại đi khiến căn phòng vang lên một tiếng "cốp", vô tình trúng phải bình hoa trên bàn ăn, chiếc bình rơi xuống đất phát ra một tiếng động lớn rồi vỡ thành từng mảnh. Ngực tôi thắt chặt đến mức khó thở, đầu óc choáng váng phải vịn vào bàn mới miễn cưỡng đứng vững. Son Seungwan bị âm thanh và hành động của tôi làm giật mình, thừ người ra không nói nữa. Theo lý mà nói khi tức giận cũng không đến mức run rẩy như ông già bà cả thế này, tuy nhiên tôi đã kịp nhận ra đó là tác dụng phụ của số thuốc mình từng uống trong "bệnh viện". Lúc vừa ra khỏi đó, tâm trạng của tôi dao động còn hơn như thế này nữa, bây giờ không uống bất kỳ loại thuốc nào nên có khá khẩm hơn một chút, nhưng không phải là khỏe mạnh hoàn toàn.

Tôi phải chờ đợi ở cái nơi quỷ quái đó lâu như vậy, kết quả còn bị Son Seungwan chế nhạo và mỉa mai, thật sự khiến tôi dở khóc dở cười.

"Nếu em biết chị đã phải trải qua chuyện điên rồ gì trong mấy năm nay, chị nghĩ em sẽ không nói như vậy."

Thanh âm yếu ớt đến chính tôi cũng phải ngạc nhiên. Thậm chí không chắc Son Seungwan có thể nghe được mấy lời này hay không. "Chị trở lại Tokyo, chỉ vì nghĩ đến chuyện có thể gặp lại em. Em lại biến chị thành người tồi tệ như vậy, chị thực sự rất thất vọng."

Nói xong lời này tôi ôm mặt ngồi sụp xuống đất, hô hấp một hồi lâu mới miễn cưỡng bình phục được một chút. Điện thoại lại kêu lên một tiếng bíp.

"Này, chị có ở đó không? Vẫn chưa về nhà à, còn ở bên ngoài?"

"Về ngay, khi nào về đến sẽ nhắn em biết."

Trả lời tin nhắn xong tôi bỏ điện thoại vào túi, vất vả vịn lấy cạnh bàn gắng sức đứng lên, muốn rời khỏi nhà của Son Seungwan. Thật, có ở lâu cũng không còn cần thiết nữa.

"Nếu nói vậy, chị đã trải qua cái quái gì trong mấy năm nay?"

Giọng của Son Seungwan làm dừng bước chân đang muốn rời đi của tôi. "Chị có biết em trở lại Tokyo cũng chỉ vì muốn gặp lại chị không?"

Em khóc. Tôi không biết vẻ mặt mình như thế nào, nhưng ít ra không giống như vừa rồi, vì em đã không từ chối việc tôi đến gần em. Tôi không biết nói gì cho phải, cũng không biết nên làm gì cho đúng, tay chân loạn xạ hết cả lên.

Cũng như em luống cuống khi đối mặt với những giọt nước mắt của tôi, tôi cũng không thể đón nhận những giọt nước mắt của em một cách thản nhiên được.


Đêm hôm đó tôi cùng em chuyện trò thật lâu. Chúng tôi cố gắng mở lòng và đối xử với nhau chân thành như ngày trước. Phải nhớ lại những việc mình đã trải qua khiến tôi vô cùng đau khổ, vì vậy tôi vội vàng nói vài câu cho qua chuyện. Cuộc sống mấy năm này đối với em dường như cũng không tốt như đã tưởng, nên hoàn toàn không muốn nhiều lời. Bức thư tiếng Anh em đọc trong bếp tối hôm đó là do mẹ kế viết. Bố mẹ em đã ly hôn từ rất sớm, đối với em cũng chẳng quan tâm là bao, dù ghi hận trong lòng nhưng khi nghe tin ông ốm nặng và muốn gặp mặt mình, em vẫn là không đành lòng. Sau khi tôi rời Tokyo thì em cũng trở về Canada và ở bên cạnh bố trong một tháng cuối cùng. Về sau em hẹn hò với một người bạn trai và đính hôn, nhưng cảm thấy mình không gánh vác nổi trách nhiệm, trước khi đám cưới được thảo luận xong đã trốn đến Tokyo.

"Chị có biết anh ấy đã nói câu gì khiến em triệt để từ bỏ không?"

Son Seungwan cười hỏi. "Câu gì?" "Anh ấy nói, em sau này sẽ là một người mẹ tốt."

"Với em mà nói, mặc dù em thích trẻ con nhưng nếu em mù quáng đưa nó đến thế giới này, đối với cả hai chúng em chỉ có tăng thêm đau khổ. Vì vậy, cách em yêu thương đứa con của mình chính là không để nó sinh ra."

"Nếu chị không thể gặp lại em, chị vẫn sẽ tiếp tục ở lại Tokyo sao?"

Em lại hỏi tôi. Tôi nhìn em, cười khổ: "Bây giờ không cần đặt giả thiết làm gì, vì chuyện đó sẽ không xảy ra."



Cuối cùng tôi cũng không về nhà, thành thật nói với Park Sooyoung mình qua đêm ở nhà bạn. Son Seungwan hỏi tôi đi đâu chơi trong kỳ nghỉ năm mới, tôi nói cho em biết mình sẽ đi Hokkaido với Park Sooyoung, còn hỏi có muốn đi cùng chúng tôi hay không. Em lắc đầu.

"Em không muốn trở thành bóng đèn."

"Đang nói cái gì đó, sao em lại là bóng đèn." Lúc này tôi mới nhớ ra lời Son Seungwan cà khịa vừa rồi, "Vừa nãy em có nói cố ấy thích chị?"

"Ít nhất thì em cảm thấy như vậy." Son Seungwan nhắm mắt lại dường như có chút buồn ngủ. "Cô ấy không nói với chị sao?" "Chưa bao giờ." Tôi nhấn mạnh một cách chắc chắn

"Nếu hôm nào đó cô ấy thực sự nói với chị, chị hãy suy nghĩ kỹ xem nên trả lời thế nào." Giọng điệu của Son Seungwan rõ ràng là đang trêu chọc.

Nói thật, tôi chưa bao giờ xem xét đến vấn đề này, vì như tôi đã nói trước đó là tôi chưa bao giờ đưa Park Sooyoung vào phương diện kia. Nhờ lời nói của Son Seungwan, chuyến du lịch Hokkaido trở nên kỳ lạ đến khó hiểu và bầu không khí cũng không thoải mái là bao.

Tất nhiên đã đồng ý rồi thì không thể có chuyện không muốn đi thì ở nhà. Hơn nữa Park Sooyoung cực kỳ mong đợi và đã chuẩn bị một kế hoạch toàn diện, nếu không đi chính là ích kỷ đến lương tâm cũng phải hổ thẹn đó, có khi còn bị cô ấy rủa đến chết nữa. Hai chúng tôi mang theo hành lý trong đêm bay đến Sapporo, rồi từ sân bay New Chitose vội vã về khách sạn, lúc này mới tính là đã ổn định. Sau một ngày bận rộn, cộng với hết ngồi máy bay lại chen lấn trên tàu điện ngầm, ngã xuống giường hai mắt tôi liền mở không lên nữa. Nhưng tiếng chuông điện thoại đã làm gián đoạn bước chân tôi tiến vào mộng đẹp.

"Đã đến?"

Giọng của Son Seungwan vang lên từ phía bên kia. "Ừ." "Đang ở khách sạn?" "Ừ."

"Muốn ngủ rồi sao?" Em khẽ cười nói, giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu, "Cuộc chiến âm nhạc Trắng - Đỏ còn chưa kết thúc mà."

"Đồ xấu tính." Tôi thở dài. "Em đang xem sao?"

"Ừ, một mình không có việc gì làm." "Rủ em đi theo thì không chịu đi, bây giờ lại ngồi than thở "một mình" cơ đấy." "Em không biết cô ấy, ngại ngùng lắm."

Park Sooyoung bước ra khỏi phòng tắm, đặt mông ngồi xuống bên cạnh tôi và bật TV lên. Cô ấy có vẻ tò mò về việc tôi gọi điện lâu như vậy, nhưng tôi cứ nói mãi nói mãi khiến cô ấy không thể chen miệng vào được, đành phải xem cuộc chiến âm nhạc Trắng - Đỏ trên TV.

Cùng Son Seungwan nói chuyện thời gian trôi qua rất nhanh, đại nhạc hội vừa kết thúc cũng là lúc năm mới đến, còn có thể nghe được tiếng hô "Chúc mừng năm mới" ở phòng bên cạnh. Bên ngoài khách sạn tiếng pháo hoa xé tan không gian đen thẳm, kim giờ, phút và giây trùng nhau ở con số 12. Son Seungwan thanh âm mang theo ý cười, nhẹ nhàng nói:

"Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

Park Sooyoung nhìn tôi, gần như nói cùng một lúc.

"Ừm, Chúc mừng năm mới."





---------

xin chào lại là mình đây =))))))
tình hình là mấy tháng nay mình không tập trung trans tiếp được, xong cái rv comeback bận hóng, xong cái era này wenrene ngọt ngào quá nên mãi lo hóng không trans được luôn 😂  thành thật xin lỗi mọi người 🙇‍♀️
mà dạo này otp cứ thế nên lúc trans cảm thấy tội lỗi lắm mọi người ạ 🤧  với lại lâu lắm mình mới trans/edit tiếp nên câu chữ có dở dở ương ương thì mong mọi người thông cảm 🙇‍♀️  chúc mọi người đọc vui vẻ nha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro