Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừm, chúc mừng năm mới."

Cùng một lời chúc, Son Seungwan nghe thấy mà Park Sooyoung đang nằm trước mặt tôi cũng nghe thấy. Son Seungwan mờ ám dừng một chút mới trầm thấp "Ừm". Park Sooyoung không nói gì, chỉ có đôi mắt cười đến cong cong.



Thời tiết không đẹp như dự tính, ngày thứ hai chúng tôi ở Sapporo thì dự báo thời tiết thông báo sẽ có một trận bão tuyết lớn. Buổi sáng mở cửa sổ ra ngoại trừ một mảng tuyết trắng cùng một vài người qua lại trong bộ quần áo sẫm màu, còn lại cái gì cũng không thấy. Tất cả các phương tiện giao thông bị buộc phải dừng lại, có nghĩa là chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi loanh quanh gần khách sạn, kế hoạch đi trượt tuyết ở khu trượt tuyết quốc tế thì thôi bỏ đi.

Park Sooyoung và tôi đối với chuyện này cũng hết cách. Tóm lại bây giờ chúng tôi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không thể đi nơi khác cũng không thể trở về Tokyo được. Ngồi trong phòng buồn chán quá, chúng tôi xuống dưới đi dạo nhưng mười phút sau phải quay lại khách sạn — vì tuyết đã phủ đến đầu gối, gió thổi mạnh đến mức người không thể di chuyển được nửa bước, xung quanh tất cả cửa hàng đều đóng cửa. Tổng kết lại là không có nơi nào để đi ngoại trừ khách sạn.

"Tuyết rơi lớn như vậy, hai người đi đâu chơi?"

Son Seungwan gọi tôi để hỏi thăm tình hình. "Đừng nhắc tới, chỗ nào cũng không đi được." Nghĩ đến đây tôi lại đau đầu, "Bên dưới khách sạn cũng không đi được luôn, không có cửa hàng nào mở cửa cả".

Park Sooyoung xung phong chạy xuống mua một ít đồ ăn từ cửa hàng tiện lợi vẫn mở cửa bên dưới khách sạn đem lên. Tôi lấy chai nước mở ra nhấp một ngụm. "Trước đó em xem dự báo thời tiết nói sẽ có tuyết rơi, lúc đó định nhắc nhở chị." Son Seungwan nói. "Chị có xem, nhưng nó không có nói sẽ rơi lớn như vậy. Không phải ở Hokkaido có tuyết rơi là chuyện bình thường sao." "Công nhận. Đã ăn bánh Shiroi Koibito (1) chưa, còn có sữa bò gì đó, nghe nói uống rất ngon."

Tôi và Son Seungwan ngồi chém gió câu được câu không. Park Sooyoung một bên đang thu dọn đồ đạc, lon nước va nhau phát ra tiếng binh binh bang bang rất lớn, Son Seungwan ở đầu dây bên kia cũng nghe thấy nên hỏi tôi có gì bị vỡ sao. Tôi cầm điện thoại, ngó qua hỏi cô ấy: "Sao vậy, có cần chị giúp không?"

"Không cần." Park Sooyoung tiếp tục cúi đầu thu dọn. Sau khi chắc chắn cô ấy vẫn bình thường, tôi tiếp tục nói chuyện với Son Seungwan trong lúc mở cửa sổ một lần nữa, bầu trời đã nhá nhem tối, vẫn là gió tuyết đan xen nhau, hoàn toàn không có dấu hiệu giảm bớt. Một vài bông tuyết nhảy tót vào trong phòng.

"Seungwan-ah, thời tiết ở Tokyo thế nào?"

Phía bên kia điện thoại trầm mặc nửa ngày mới có một tiếng cười khẽ truyền đến. "Còn tốt lắm, tuyết cũng rơi, nhưng không lớn bằng của chị."

"Em cười cái gì vậy?" Tôi thắc mắc.

"Không có gì, chỉ là đã lâu không có ai gọi em như vậy."

"Kỳ vậy? Không ai gọi tên em sao?" "Tất nhiên là có. Nhưng chị gọi tên em kiểu gì cũng có thêm ngữ điệu ở sau tên." Son Seungwan bắt đầu bắt chước dáng vẻ tôi khi gọi em, "Seungwan-ah", "Seungwan-ah" , "Seungwan-ah..."

"Chị có gọi như vậy sao?" Câu hỏi của tôi khiến em bật cười thành tiếng. "Có mà. Những lúc chị gọi em, thanh âm đều rất dịu dàng."

Son Seungwan nói lời này cũng bằng một thanh âm rất dịu dàng. "Mọi người gọi em đều là giọng điệu nói chuyện công việc, khi chị gọi em, khi em nghe thấy, liền biết là chị đang gọi em, là Bae Joohyun đang gọi em."

"Thật sao?." "Thật."

Tôi mỉm cười quay lại vừa lúc trông thấy Park Sooyoung đẩy cửa bước ra ngoài. Chưa kịp gọi cô ấy thì cánh cửa đã đóng lại một cái "rầm".

"? Có chuyện gì vậy?" "Em chờ một chút, chị sẽ gọi cho em sau."

Park Sooyoung chân dài sải bước ra sảnh khách sạn. Tôi giày cũng không kịp thay mang dép lê dùng một lần của khách sạn vừa đuổi theo vừa gọi tên cô ấy. "Yah, Park Sooyoung! Em đi đâu vậy!"

"Không biết." "Không biết? Không biết mà em còn chạy lung tung, muốn bị tuyết chôn vùi sao?" Tôi kéo lấy cánh tay cô ấy thì bị cô nàng giật ra, "Tuyết rơi lớn như vậy chị cũng không còn cách nào mà, chị cũng đâu phải bà chúa tuyết hô một tiếng liền ngừng rơi, kiên nhẫn chờ một chút đi, có khi chút nữa sẽ hết. Nếu thật sự không xong thì chúng ta hủy vé máy bay rồi đi đến chỗ khác chơi."

Park Sooyoung nghiêng mặt sang một bên không nhìn tôi. "Ngoan, về thôi." Tôi nhẹ giọng trấn an.

"Chị cho rằng em là vì chuyện này sao?"

Park Sooyoung lùi lại vài bước để cách xa tôi hơn một chút, một lần nữa vén mái tóc dài ra sau vai. Cô ấy thở dài nhỏ đến mức gần như không nghe được, đôi mắt cong lên mỗi khi cười có chút thất thần. "Bỏ đi, trở về thôi."


Ngày thứ ba cơn bão tuyết cuối cùng cũng ngừng lại. Tuyết vẫn còn dày khiến việc đi lại gặp nhiều bất tiện. Park Sooyoung và tôi đi dạo quanh khách sạn mới miễn cưỡng vượt qua thêm được một ngày. Vào ngày thứ tư và thứ năm, chướng ngại vật và tuyết đã được dọn sạch không ít. Cuối cùng chúng tôi cũng có thể đến Otaru và Furano, còn đi suối nước nóng cạnh hồ Toya, sau đó ăn nhiều hải sản đến mức Park Sooyoung nhiều lần bị đau bụng trên đường về khách sạn. Mặc dù chỉ có hai ngày để vui chơi thoải mái nhưng chuyến đi này được ngắm cảnh đẹp và ăn những món ăn ngon, tóm lại vẫn khiến lòng người vui vẻ. Không ai trong chúng tôi đề cập đến sự việc của ngày thứ hai, như thể không có gì xảy ra.

Ngày tôi về Son Seungwan bí mật lái xe của công ty ra sân bay đón tôi. Vừa nhìn thấy em ở hàng chờ tôi đã không thể kiềm chế được nụ cười của mình. Park Sooyoung còn đang ở bên cạnh nên tôi không thể trực tiếp chạy đến em. Son Seungwan đón lấy hành lý của tôi, cùng Park Sooyoung chào hỏi và chở hai chúng tôi về nội thành Tokyo. Tránh làm Park Sooyoung ngại ngùng nên tôi ngồi ở ghế sau với cô ấy. Nhưng biểu hiện của Park Sooyoung lúc này thật sự không thể nói là vui vẻ. Nhớ đến suy đoán của Son Seungwan, tôi có chút lo sợ bất an.

"Chút nữa đi ăn cơm cùng nhau nhé?" Tôi chủ động hỏi Park Sooyoung. Cô ấy cười nhạt lắc đầu, không nói lời nào. Đưa cô ấy về nhà, tôi kéo cửa kính xe xuống: "Này, nếu có gì cần giúp đỡ, cứ gọi điện nói cho chị là được."

"Biết rồi." Cô ấy bước vào chung cư mà không nhìn lại.

"Aigoo, chị tốt xấu cũng nên cân nhắc cảm xúc của em chứ."

Vừa chuyển lên ghế phụ ngồi, Son Seungwan đột nhiên nói một câu như thế với tôi. "Gọi nói cho chị là được, em cảm thấy sự tồn tại của em trong mắt chị quá là thấp luôn."

"Em đang nói gì vậy?" Tôi đánh vào cánh tay em "Lúc chị trở lại Tokyo gặp nhiều khó khăn như vậy, em ấy luôn ở bên cạnh chị. Chị không thể nói bỏ mặc em ấy liền bỏ mặc được."

"Ừ." Son Seungwan nhướn nhướn lông mày không nói gì. Tôi nhận ra những gì tôi nói chưa thỏa đáng, lại nhanh chóng giải thích: "Tất nhiên, em và em ấy không giống nhau."

"Không giống chỗ nào?"

"Em ấy và chị là bạn bè giúp đỡ lẫn nhau. Em là—" "Hửm?"

Tôi nghĩ Son Seungwan chính là cố ý làm vậy. "Em là người yêu xa cách lâu ngày mới được gặp lại."

"Người yêu?" Son Seungwan khẽ cười, "Em nghĩ bây giờ chúng ta không phải là người yêu đâu."

"Sao không phải?" Tôi trừng mắt nhìn em. Đèn đỏ sáng lên, xe chậm rãi dừng lại trước vạch qua đường. Son Seungwan hướng tôi ngoắc ngoắc, tôi ngoan ngoãn ghé sát tai lại, kết quả bị em vén tóc ra và hôn nhẹ lên một bên tai. "Bây giờ thì đúng là vậy."



So với Son Seungwan, tôi rõ ràng nóng vội hơn rất nhiều. Tôi bắt đầu lên kế hoạch tìm một căn nhà thích hợp cho hai người ở, giao thông sinh hoạt thuận tiện, gần công ty hay không, an ninh thế nào, thế này thế nọ,... Tôi một lòng muốn bắt đầu cuộc sống mới của chúng tôi, tìm lại hạnh phúc vui vẻ trước kia. Trong chuyện này em không vội cho lắm nhưng mà ngày nào cũng bị tôi giục đi tìm nhà.

"Em thấy thế này cũng tốt." Son Seungwan từ tốn giải thích, "Chúng ta ở gần nhau, muốn gặp thì có thể gặp bất cứ lúc nào, rất thuận tiện mà."

"Không tiện." Tôi cự tuyệt, "Không sống chung thì tất cả đều là không tiện."

"Wow, từ lúc nào bá đạo như vậy?" "Rồi sao?" "Không có gì, em thích." Son Seungwan nhẹ nhàng xoa xoa sau cổ tôi, "Nghĩ kỹ chưa? Chuyển nhà coi vậy mà phiền phức lắm đó."

"Không sao đâu, chị đã chuyển nhà bao nhiêu lần rồi." Tôi lơ đễnh nói. "Vậy chị cũng phải nghĩ kỹ xem, liệu lần này có phải..."

Son Seungwan nói được nửa câu thì dừng lại, tôi tất nhiên hiểu ý em là gì. "Sẽ không."

"Thật không?"

"Thật."

"Lỡ như thì làm thế nào?"

"Chị đã nói không thì sẽ không."

"Vậy em tin chị một lần nữa."


Tôi nói với Park Sooyoung chuyện tôi sắp chuyển nhà, nhưng không nói sẽ sống với ai. Nhà mới cách nhà của Park Sooyoung không xa, chỉ mất ba trạm dừng tàu điện ngầm. Đây là căn nhà Son Seungwan tìm được, tôi liếc qua một lần — đây là cách Son Seungwan miêu tả việc kiểm tra căn nhà của tôi — Sau đó xác định không có vấn đề gì, cuối cùng là ký hợp đồng. Trái với những gì tôi dự kiến, Park Sooyoung vẫn bình tĩnh và không có bất kỳ cảm xúc gay gắt nào. Vào ngày chuyển nhà Son Seungwan phải tăng ca nên không thể đến được, Park Sooyoung đã giúp tôi và công ty chuyển nhà thu dọn hành lý đem lên xe đưa đến nhà mới, sau lại cùng tôi bận rộn sắp xếp mọi thứ cho đến tận chiều. Không ngờ Son Seungwan lại về sớm, vừa bước vào đã thấy Park Sooyoung bận trước bận sau trong nhà, sắc mặt có chút tối lại. Park Sooyoung khi nhìn thấy Son Seungwan cũng không có gì gọi là mất tự nhiên.

"Buổi tối em có lớp, em đi trước."

Park Sooyoung nói một câu đơn giản rồi rời đi. Son Seungwan treo áo khoác xong, đem đồ đạc Park Sooyoung đã sắp xếp giúp tôi làm loạn lên rồi đặt lại theo ý muốn của mình. Tôi nhìn bộ dáng của em buồn cười hỏi: "Em làm gì vậy, sắp xếp ổn rồi mà, sao phải làm lại lần nữa?"

"Nhìn lộn xộn." Son Seungwan nói mà không quay đầu lại nhìn. "Ổn mà, có lộn xộn đâu." "Em thấy lộn xộn."

Tôi bước tới ôm lấy eo em từ phía sau, cố gắng làm dịu cơn ghen của em: "Vậy sau này chị sẽ không nhờ em ấy giúp nữa, đây là lần cuối cùng."

"Hừ hừ." Son Seungwan khịt mũi với vẻ mặt khó chịu. Tôi lén lút thọc lét khiến em dù rất muốn bật cười nhưng vẫn ngoan cố nín nhịn, ngay sau đó mặt đã đỏ lên. Tôi cười đến không thể đứng thẳng, chôn mặt vào cổ em để ngăn tiếng cười của mình quá lớn. Em một bên lầm bầm phàn nàn "có gì mà cười chứ" một bên đem tôi ôm chặt.



Tôi và Son Seungwan đã dành thời gian đến Osaka để tìm người bạn thân của em, Kang Seulgi, dù sao thì cả hai đã lâu không gặp nhau. Tất nhiên chúng tôi không hề thấy người luôn xuất hiện bên cạnh Kang Seulgi trong quá khứ, Lee Sunmi. Khi tôi và Son Seungwan biết chuyện đã ngầm hiểu nhau không nên đề cập đến chuyện đó, mà Kang Seulgi cũng không có ý định đề cập đến.

Nhưng cô gái nhỏ xuất hiện bên cạnh Kang Seulgi lúc này, thành thật mà nói so với Lee Sunmi chính là một kiểu người hoàn toàn khác.

"Sao em lại đi theo chị, bên ngoài lạnh như vậy ở nhà không tốt hơn sao?"

Có thể thấy cô gái trẻ trung năng động tên Kim Yerim này rất thích bám lấy Kang Seulgi, như một cái đuôi vậy, Kang Seulgi đi đến đâu cô ấy luôn vui vẻ đi theo đến đó, nhưng lại rất thích sửa lại lời nói của Kang Seulgi, chẳng hạn như Kang Seulgi nói Kim Yerim là em gái của cô ấy, Kim Yerim ngay lập tức nói thêm:

"Là chị em không cùng huyết thống!"

Kang Seulgi không có lựa chọn nào khác ngoài việc nói rõ cô ấy là chị em hàng xóm cùng lớn lên với mình, hiện tại đang học ở Osaka nên chạy đến ám lấy mình. "Cái gì ám lấy chị, em là vì chị mới đến Osaka học!"

Kim Yerim lại bắt đầu sửa lời. "Cái gì vì chị, em là không đậu đại học ở Tokyo nên mới đến Osaka!" Kang Seulgi cũng làm cho Kim Yerim xấu hổ bằng việc bắt đầu sửa lại lời của cô ấy. Từ lúc ăn uống xong cho đến lúc đi dạo phố, Kim Yerim cũng không an tĩnh theo Kang Seulgi đi dạo mà chạy lung tung như một chú cún con, Kang Seulgi chỉ có thể chạy đến xách cô ấy trở về, cách một lúc lại xách cô ấy trở về, còn áy náy hướng Son Seungwan và tôi cười cười.

Tôi cho Son Seungwan một ánh mắt. Son Seungwan lơ đễnh: "Em đã gặp qua con bé, lúc chúng em học ở Kyoto con bé luôn đến gặp Kang Seulgi."

"Là như chị nghĩ sao?" "Có thể, em cũng nghĩ vậy. Nhưng Kang Seulgi cũng giống chị là người ngay thẳng, cậu ấy đã nói bản thân hoàn toàn không ý tứ trong phương diện đó."

Tôi nghe thấy sự cà khịa trong lời nói của Son Seungwan nên trừng mắt với em ấy. Em nhún vai tiếp tục theo đường lớn đi xuống.







---------

Chúc các bạn giữa tuần vui vẻ, chúc Wenrene's Day vui vẻ 🐰🐹

---------

Bánh Shiroi Koibito (Người tình tuyết trắng): cái tên gợi nhớ tới quang cảnh tuyết trắng xoá tại Hokkaido. Bánh được sản xuất theo phong cách châu Âu bởi tập đoàn Ishiya Nhật từ 1976, gồm 2 lớp bánh "langue de chat" vừa giòn tan vừa xốp khó tả kẹp giữa lớp socola trắng ngon tuyệt, lại rất thơm mùi sữa.

Bánh Shiroi Koibito tả thực :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro