Hiện đại tổng tài 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Nguyên còn chưa kịp phản ứng sau cái tát kia, cái cằm bị nắm khiến hắn phải ngẩng đầu, người kia lại nói: "Tiểu Mộ vừa mới tỉnh, cậu lại đối hắn hạ độc thủ, còn nói cái gì trùng hợp? Bạch Nguyên, cậu coi tôi là kẻ ngốc sao?"

Bạch Nguyên yên lặng nhìn người đang phẫn hận trước mắt. Đột nhiên nở nụ cười, cười đến như chưa bao giờ có thể thoải mái như vật. Hắn nhìn Triệu Kình với ánh mắt khó hiểu bên trong, cười không ngừng đến nước mắt đến rơi xuống mới dừng lại. Tiện tay lau đi nước mắt dính trên khóe mắt,giơ tay sửa sang lại cổ áo của mình, một mặt tiếu ý nhìn Triệu Kình.

"Ngươi chẳng lẽ không sai sao? Có phải là tự cho rằng mình rất đáng gờm, rất có mị lực, hai người bọn ta đều muốn tranh giành ngươi? Có phải là định đem cả hai người bọn ta đều thu về tay? Có phải là cảm thấy bọn ta nói yêu ngươi liền thật sự là yêu? Triệu Kình, ngươi thật đúng là ngây thơ. Tề Mộ Ngọc hắn căn bản cũng không yêu ngươi, uổng cho ngươi còn coi hắn là thành bảo bối trong bàn tay, hắn bất quá là vì tiêu khiển thôi. Mà ta, ta cũng bất quá là cái kẻ ngu, ngu vì lại quá yêu ngươi ......'

Chưa bao giờ thấy qua bộ dáng này của Bạch Nguyên, Triệu Kình có chút không dám tin. Không tin cái người ở trước mặt hắn luôn luôn ôn nhu cẩn thận sẽ có một ngày như thế trào phúng hắn, cũng không tin hắn tự cho là khống chế hai người sẽ như trong miệng hắn nói tới như vậy đã sớm minh bạch dự định của hắn. Nhìn người trước mặt ngăn không được rơi lệ , nghe hắn biểu đạt yêu thương, đột nhiên nhận ra bất quá là người trước mắt này là một thủ đoạn khác, trong lòng phẫn uất, cười lạnh một tiếng.

"Đừng nghĩ Tiểu Mộ cũng có suy nghĩ dơ bẩn giống như cậu, hắn mới không có cái tâm tư xấu xa như thế. Xem ra cậu trước kia ôn nhu thiện lương bất quá là giả tạo trước mặt tôi vậy mà tôi còn thực sự tin cậu. Thật không ngờ , cậu cũng có thể ra tay hại Tiểu Mộ, còn có thể thiện lương đi nơi nào? Nghĩ lại,lúc Tiểu Mộ chưa tỉnh trước cậu một mực bên cạnh tôi để rồi chen một chân vào tình cảm của tôi và Tiểu Mộ. Tôi đồng ý ở bên cậu, cậu còn biểu hiện không tình nguyện, bày ra dáng vẻ không thể phản bội bạn bè. Hẳn là lúc đó trong lòng cậu đang chế giễu tôi đi? Chế giễu tôi bị cậu quay như chon chóng? Chế giễu tôi thật sự tin cậu ôn nhu thiện lương? Ha ha, Bạch Nguyên, đây chính là lời cậu nói yêu tôi? Cậu thật làm cho tôi cảm thấy kinh tởm!"

"Ta kinh tởm? Triệu Kình ngươi thì sao a?"

Bạch Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong mắt thậm chí nổi lên tơ máu.

"Ta bất quá chỉ là muốn có được ngươi, bất quá chỉ là muốn tìm hạnh phúc của mình, ngươi nói ta kinh tởm? Ngươi tại sao không nói mình vượt quá giới hạn, vượt quá giới hạn với bạn của người yêu? Làm sao không cảm thấy chân mình đạp hai con thuyền là kinh tởm đi? Ngươi dựa vào cái gì nói ta?"

Bốp!

Triệu Kình lại giáng xuống một cái tát nữa, ngực không ngừng phập phồng, thở hổn hển, hiển nhiên bị tức đến không thở được.

"Rất tốt! Cậu đây là muốn cùng tôi trở mặt? Tôi thành toàn cho cậu! Không phải cảm thấy tôi kinh tởm sao? Về sau đừng đến quấn lấy tôi. Cút!"

Bạch Nguyên không thể tin được mà nhìn hắn. Đột nhiên ý thức được lúc phẫn nộ lời thốt ra đã khiến Triệu Kình bắt đầu chán ghét hắn. Hắn đây là muốn chia tay? Rõ ràng lý trí nói cho hắn biết người đàn ông này không xứng để hắn yêu thương, nhưng trong lòng lại là ngăn không được bắt đầu bối rối. Vô ý thức nắm lấy Triệu Kình không buông, ngữ khí lập tức mềm xuống, hoàn toàn không có dáng vẻ xúc động phẫn nộ vừa nãy.

"Đừng.....đừng chia tay! Em vừa rồi chỉ là nhất thời tức giận. Em chỉ là quá ghen nên mới vậy. Sau này... nhất định không có như vậy nữa. Kình, thật xin lỗi, thật xin lỗi, em không muốn cùng anh chia tay. Em yêu anh!"

Triệu Kình tỉnh táo lại, cười như không cười đánh giá hắn. Hất tay Bạch Nguyên ra, khinh thường nói: "Không phải mới vừa rồi còn nói tôi kinh tởm sao? tôi hiện tại thành toàn cậu, để cậu rời đi có cái gì không tốt? Còn cầu tôi làm gì? Làm sao, phát tiết xong liền tiếp tục giả vờ ôn nhu quan tâm?"

"Không, không phải. Em chỉ là nói sai, Em không phải cố ý. Kình, đừng đuổi em đi, để cho em ở lại bên cạnh anh có được hay không? Mặc kệ làm cái gì đều được, đừng đuổi em đi. Xin anh!"

Bạch Nguyên một mặt cầu khẩn, tiến lên giữ chặt góc áo của Triệu Kình.

"Mặc kệ làm cái gì đều được?"

Triệu Kình nâng cằm của hắn, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, trong mắt lại khó nén chán ghét.

"Ân, làm gì cũng được." Bạch Nguyên bị ép ngẩng đầu, mặc dù trong lòng có chút kháng cự, nhưng lại không cự tuyệt, sợ lại chọc hắn sinh khí. Vừa rồi nhất thời khó nhịn phát tiết đã để hắn chán ghét, không thể lại đem một chút tình nghĩa còn xót lại biến mất được. Bằng không hắn liền thật sự không cón hi vọng.

"Rất tốt, vậy tôi liền cho cậu thêm một cơ hội. Về trước đi, đến tối tôi sẽ cho cậu biết sự trừng phạt. Phải ngoan a ......"

Triệu Kình một bên nói một bên lỗ mãng vỗ bên mặt Bạch Nguyên. Bạch Nguyên nhẹ giọng đáp ứng, quay người rời đi.

Triệu Kình nhìn qua bóng lưng của hắn, cười nhạo một tiếng. Nói nhiều như vậy, còn không phải còn nằm trong lòng bàn tay của hắn. Trước kia ngày tốt lành không muốn, hết lần này tới lần khác muốn để hắn chán ghét mới đủ kiểu thỉnh cầu, thật đúng là tiện a. Bất quá, người này mùi vị không tệ, giữ lại cũng được, chủ yếu nhất là Tiểu Mộ hiện tại lại xảy ra chuyện, lại tìm người thực sự phiền phức, trước hết dùng hắn thích hợp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro