Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: Hủ Nương

Vương gia nói đi phủ Quốc công có chuyện quan trọng, đám phu khiêng kiệu tự nhiên không dám lười biếng, dọc theo đường đi đều chạy bay nhanh. Không chờ Giả Dật hỏi chi tiết, cỗ kiệu cũng đã ngừng trước cửa phủ Quốc công.

Dật Vương đích thân tới, tuy không biết là vì cái gì, Thích Quốc Công sau khi nghe được gác cổng hồi báo vẫn chạy ra nghênh đón trước tiên. Tuy nhiên Giả Dật không rảnh hàn huyên cũng lão ta, trực tiếp lướt qua Thích Quốc Công, đi theo Nhạc Nhạc số 2 bay giữa không trung, lập tức đến sân giữa phòng Thích Trình Cẩm. 

Lại nói, Nhạc Nhạc số 2 có năng lượng, tác dụng cũng lớn hơn chút.

Thời điểm Giả Dật đến, Mạnh Khâm Trúc đang bị tôi tớ trói tay sau lưng áp bức quỳ gối trước mặt Thích Trình Cẩm, mà Thích Trình Cẩm đang cầm kéo khoa tay múa chân trên mặt Mạnh Khâm Trúc. Tuy nhiên cậu ta còn chưa xuống tay, tựa hồ là muốn thưởng thức đầy đủ biểu tình sợ hãi của Mạnh Khâm Trúc.

Giả Dật thấy thế liền nhíu nhíu mày, thị vệ bên người liền lập tức tiến lên đoạt được cây kéo trong tay Thích Trình Cẩm.

Thích Trình Cẩm tuy rằng đời trước được tứ hôn cho Dật Vương nhưng trên thực tế cậu ta căn bản chưa thấy qua Dật Vương bao giờ. Những ngày cuối cùng đời trước cậu ta phải chịu khổ rất nhiều, hiện tại vất vả lắm mới về tới phủ Quốc công, đương nhiên sẽ coi trọng thân phận cùng địa vị của chính mình hơn tất cả thời điểm nào khác.

"Ngươi là tên nào? Cư nhiên dám xông vào sân nhà ta, ngươi cũng biết nơi này là phủ Quốc công sao?"

Giả Dật ngay cả chào hỏi bình thường cũng lười làm liền bắt lấy người Thích Trình Cẩm. Thích Trình Cẩm không quen biết Giả Dật, kế hoạch lên mặt nguyên bản lại bị đánh gãy, cảm thấy bản thân bị hạ thấp mặt mũi, căn bản không suy nghĩ cẩn thận một chút phủ Quốc công sao có thể tùy tiện cho người tiến vào.

Giả Dật đánh giá Mạnh Khâm Trúc một phen, thấy y chỉ bị chút trầy xước da thịt, tiếp đến từ trên xuống dưới nhìn lại Thích Trình Cẩm vài lần, lúc này mới nhàn nhạt nói: "Cứ là phủ Quốc công thì có thể lạm dụng tư hình?" Hắn vừa nói vừa chỉ Mạnh Khâm Trúc đang bị ép quỳ trên mặt đất.

"Người này là người của phủ quốc công ta, ta chính con trai trưởng duy nhất của Thích Quốc Công." Thích Trình Cẩm nâng lên cằm, ngạo mạn nói: "Đừng nói chỉ là một tên nô tài, cứ cho bản công tử hiện tại đem ngươi đánh chết ở chỗ này cũng sẽ không có người dám nói ra nửa chữ, ngươi tin hay không?"

Giả Dật cười khẽ lắc lắc đầu, "Thích công tử khẩu khí thật lớn, liệu có còn biết đại Thịnh triều này họ Giả không phải họ Thích hay không?"

Giả Dật trước thế giới đi theo Trương Duy Vĩ xã giao, thương trường hay đồ vật thượng phẩm gì đó đều không học hết nổi. Tuy nhiên tuyệt chiêu làm nghẹn người thì học mười thừa mười. 

Không đề cập tới thân phận lần này của mình, chỉ bằng mấy thị vệ bên người đây thôi thì dù cho phủ Quốc công sở hữu thêm mấy tay đấm cũng không đủ xem nha!

"Ta không quan tâm ngươi họ gì!" Thích Trình Cẩm hiển nhiên không nghe ra ý tứ trong lời nói Giả Dật, vẫy tay muốn tôi tớ bắt lấy hắn.

Đang giằng co, Thích Quốc Công kịp thời đuổi tới.

"Làm càn!" Hai chữ này hiển nhiên là nói với Thích Trình Cẩm. Tuy nhiên ở trước mặt Dật Vương giáo huấn nhi tử cũng không thích hợp, Thích Quốc Công chắp tay với Giả Dật, "Vương gia thứ tội, tiểu nhi bị vi thần chiều hư, về sau vi thần sẽ nghiêm túc quản giáo." Thái độ thành khẩn nhưng không hề hèn mọn.

"Thích Quốc Công cũng biết đạo lý con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến nhỉ." Giả Dật cười như không cười mà liếc lão ta một cái, "Thôi, người này bổn vương mang đi, để tránh quý công tử có ý định trả thù với bổn vương, ngược lại hại người ta mất đi tính mạng." Hiển nhiên cũng không tính toán dây dưa nhiều.

Nếu Dật Vương mở miệng muốn người, Thích Quốc Công tự nhiên là không dám không cho, huống chi Mạnh Khâm Trúc hiện tại cũng chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường tại phủ Quốc công mà thôi. Đừng nói Dật Vương chỉ muốn một người như vậy, cứ cho là Dật Vương mở miệng muốn Thích Trình Cẩm, quốc công gia cũng sẽ không cự tuyệt, xem thời thế phát triển thì sẽ biết.

Bất quá, lời Giả Dật vừa mới nói làm lão có chút không chắc chắc liệu Thần Đế có phải đã biết gì rồi hay không, cố ý kêu Giả Dật tới thử lão. 

Cứ cho là trong lòng đang tràn đầy sóng to gió lớn, mặt ngoài Thích Quốc Công nửa điểm cũng không biểu hiện ra. Lão lập tức quát lớn, đồng thời còn đè nặng tôi tớ bên cạnh Mạnh Khâm Trúc, cung cung kính kính đem người đưa đến bên người Giả Dật.

Một loạt hành vi sau khi vào cửa của Thích Quốc Công khiến Thích Trình Cẩm mở to hai mắt nhìn, hoàn toàn là một bộ dáng không thể tin tưởng.

Sở dĩ lúc nãy cậu ta dám đối xử với Giả Dật như vậy, một mặt là vì muốn làm một chút chuyện chứng minh thân phận địa vị bản thân, mượn chuyện này làm bản thân có cảm giác trọng sinh chân thật. Mặt khác là bởi vì dung mạo Giả Dật.

Kỳ thật diện mạo Giả Dật cũng không tuấn mỹ, ít nhất tuyệt đối không phải loại hình Thích Trình Cẩm thích.

Nếu lấy vài người đối lập trong phòng mà nói, diện mạo anh tuấn nhất đương nhiên là Mạnh Khâm Trúc, nếu không đời trước Thích Trình Cẩm cũng sẽ không vứt bỏ cả vị trí Vương phi, muốn đi theo y bôn tẩu.

Mà Thích Trình Cẩm diện mạo là xinh đẹp nhất, đúng, không sai, chính là xinh đẹp, loại hình dung nữ tử xinh đẹp. Diện mạo Thích Trình Cẩm thuộc về nam sinh nữ tướng điển hình.

Thêm nữa, đời trước sau khi đào hôn, Thích Trình Cẩm vẫn luôn ở nội trạch. Sau đó ngày ngày cùng trắc phi Mạnh Khâm Trúc tranh sủng, tiếp xúc đến đều là việc nội trạch, làm cậu ta hiện tại hoàn toàn là một bộ dáng tiểu nữ nhân làm vẻ ta đây.

Diện mạo Giả Dật cũng không đặc biệt khác người như hai người kia, nhưng hắn ngũ quan tinh xảo, lại thêm hoa phục phụ trợ, càng thêm quý khí. Bên người hắn lại có thị vệ cùng tôi tớ vây quanh, chỉ là phô trương cùng khí thế thôi, Thích Trình Cẩm đã không thể nào bằng được.

Thích Trình Cẩm đời trước sợ nhất là nhìn thấy những nam tử ưu tú bên người Mạnh Khâm Trúc, sợ Mạnh Khâm Trúc thay lòng đổi dạ. 

Đời này dù cậu ta đã hạ quyết tâm phải gả cho Dật Vương, vẫn không đổi được tính cách hay ghen tỵ, lúc nhìn đến Giả Dật gã liền nhịn không được muốn ra oai phủ đầu. Cái này đại khái cũng do cảm giác nguy cơ gây nên.  

Kỳ thật Giả Dật thân phận rất dễ suy đoán, cả Thịnh triều chỉ có một Vương gia như vậy. Thích Trình Cẩm không biết đời trước bản thân làm thế nào khiến Dật Vương chú ý và yêu thích, dù sao tuyệt đối cũng không phải nhìn thấy hình ảnh cậu ta tra tấn hạ nhân không coi ai ra gì giống hôm nay.

Nghĩ đến đây Thích Trình Cẩm nhịn không được có chút hoảng hốt. Cậu ta vừa mới làm như vậy đã xem như cùng Mạnh Khâm Trúc hoàn toàn quyết liệt, nếu đời này không thể gả cho Dật Vương, vậy trọng sinh một đời còn ý nghĩa gì?

Nghĩ đến kết cục đời trước của phủ Quốc công, Thích Trình Cẩm nhịn không được sợ hãi. Bất quá rất mau lại bốc lên niềm tin. Đời trước là do chính mình đào hôn, trên dưới mấy chục miệng người phủ Quốc công toàn thể bị lưu đày, có thể thấy được Dật Vương rất yêu thích cậu ta, chỉ cần lần này dùng nhiều tâm tư hơn trên người Dật Vương, hắn nhất định càng yêu cậu ta hơn so với đời trước.

Cũng quái lạ cho một Thích Trình Cẩm chưa bao giờ chú ý chính sự. Cậu ta cũng không nghĩ, làm một đế vương, Thần Đế sao có thể chỉ vì chuyện đào hôn này liền đem toàn tộc nguyên lão khai quốc Thích gia đều lưu đày sung quân.

Giả Dật cũng mặc kệ Thích Trình Cẩm hiện tại đang nghĩ gì, hắn chỉ muốn nhanh nhanh rời khỏi cái nơi thị phi này.

Lúc trên đường đi, bởi vì thời gian không đủ, Nhạc Nhạc số 2 cũng không nói tỉ mỉ, nhưng vẫn luôn dặn dò Giả Dật đừng làm mấy chuyện quá mức đột ngột. Tuy nói lần này có thân phận tương ứng là chuyện tốt, nhưng đồng thời cũng yêu cầu thêm cẩn thận. Lỡ như bị ý thức thế giới cho rằng phá hư cân bằng, hắn sẽ trực tiếp bị bài xích đi ra, cũng không biết có thể bị trực tiếp nhận định thành nhiệm vụ thất bại hay không.

Giả Dật cũng không muốn bản thân bị biến mất không minh bạch như thế, cho nên hắn vẫn luôn cố gắng bắt chước những phương thức nói chuyện cùng hành vi cử chỉ của người dân thế giới này.

Nhưng dù sao hắn cũng không phải Dật Vương chân chính, vì phòng ngừa bị lòi đuôi, hắn chỉ muốn tốc chiến tốc thắng, hiện tại mục đích đã đạt được, tự nhiên nói đi là đi.

Không chờ Thích Trình Cẩm ảo tưởng làm sao để bày ra mặt tốt đẹp nhất của mình cho Dật Vương xem, Giả Dật đã mang theo Mạnh Khâm Trúc rời đi phủ Quốc công. Điều này làm cho Thích Trình Cẩm mất mát đồng thời cũng có một chút sợ hãi. Hướng phát triển sau khi trọng sinh tựa hồ hoàn toàn bất đồng so với cậu ta biết, không biết nơi nào đã xảy ra vấn đề.

Giả Dật mang theo Mạnh Khâm Trúc vừa ly khai Quốc công phủ, Thích Trình Cẩm liền vội vàng hướng Thích Quốc Công hỏi thăm: "Cha, người mới nãy là Dật Vương điện hạ sao? Hắn có phải tới cầu hôn hay không?"

Thích Trình Cẩm là con trai độc nhất của Thích Quốc Công lúc tuổi già, từ nhỏ sống dưới sự sủng ái của cả nhà mà lớn lên, đối với Thích Quốc Công không có quá nhiều kính sợ, ngữ khí cũng tương đối tùy ý.

Thích Quốc Công kỳ quái nhìn cậu ta một cái, "Đại tỷ nhị tỷ ngươi đều đã xuất giá, hiện tại trong nhà chưa lấy chồng chỉ có ngũ muội ngươi, còn tuổi nhỏ."

Ý tứ rất rõ ràng, trong nhà chỉ có mấy người như vậy, một người thích hợp để cầu hôn cũng không có. Cầu hôn? Cầu hôn ai?

"Bất quá chỉ là một thứ nữ mà thôi, nào có thể xứng với Dật Vương điện hạ." Thích Trình Cẩm mặt lộ vẻ khinh thường, trong giọng nói cũng nồng đậm mỉa mai.

Thích Quốc Công cảm thấy hôm nay nhi tử có chút quái quái. Tuy rằng Thích Trình Cẩm từ trước kia đã khinh thường thứ nữ trong nhà, cũng chưa bao giờ che dấu khinh thường, nhưng không khách khí giống hôm nay vẫn là lần đầu tiên. 

Thích Quốc Công cẩn thận nghĩ nghĩ, lại nhìn đến bộ dáng Thích Trình Cẩm nắm chặt góc áo cúi đầu không nói lời nào, rốt cuộc minh bạch ý tứ những lời Thích Trình Cẩm vừa nói.

"Trình Cẩm, ngươi!" Thích Quốc Công vẻ mặt không thể tin tưởng mà trừng mắt nhìn Thích Trình Cẩm, tựa hồ bị tức giận đến nói không ra lời, bất quá rất mau lại bất đắc dĩ mà thở dài, "Ngươi đã suy nghĩ rõ ràng?"

"Nghĩ kỹ." Đại khái là sợ Thích Quốc Công đổi ý, Thích Trình Cẩm lại nói tiếp: "Ta biết cha gần đây ở trên triều đình thường xuyên chịu đựng thái độ Thường thái phó, nói đến cùng còn không phải bởi vì lão ta đem đích nữ gả cho Thái Tử điện hạ làm trắc phi sao? Nếu nhi tử gả cho Dật Vương, cha liền không cần ở trên triều đình phải băn khoăn thân phận của lão ta nữa."

Thích Trình Cẩm tuy nói không rõ ràng chuyện trên triều đình, nhưng mưa dầm thấm đất, một ít thường thức cơ bản vẫn phải có.

Bị Thích Trình Cẩm nói như vậy, Thích Quốc Công quả nhiên cẩn thận cân nhắc. Thích Trình Cẩm cũng không thúc giục, cậu ta tin tưởng mệnh trung chú định, ắt hẳn sẽ gả cho Dật Vương, sau đó hưởng thụ tôn vinh Vương phi. 

Chuyện đời trước bất quá chỉ là ngoài ý muốn, hoặc là chính là giấc mộng.

Thích Quốc Công cuối cùng vẫn đáp ứng đề nghị của Thích Trình Cẩm, hơn nữa còn tự mình xuống tay bố trí hết thảy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro