Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hủ Nương

Nghe xong cái Giả Dật gọi là chuyện phiền toái, Mạnh Khâm Trúc vô cùng cổ quái mà nhìn hắn một cái. Một cái liếc mắt này bao hàm quá nhiều nội dung, Giả Dật nhất thời không hiểu được, chỉ là không chờ hắn nghĩ lại, Mạnh Khâm Trúc liền nói chính sự.

"Việc này nên xử lý như thế nào, chủ yếu vẫn là xem ý tưởng của Vương gia."

Lúc trước thời điểm Giả Dật mở miệng lưu lại y, Mạnh Khâm Trúc vẫn luôn cho rằng Dật Vương chỉ là thuận miệng nói lý do có thể cho y lưu tại vương phủ. Đến chuyện cho y lưu lại là vì bảo hộ y, Mạnh Khâm Trúc cũng chỉ dám trộm nghĩ tới trong lòng.

Sau này Dật Vương cư nhiên thật sự mỗi ngày nghiêm túc tới nghe y giảng bài, ngay từ đầu Mạnh Khâm Trúc còn có chút kỳ quái, Giả Dật đường đường là một vị Vương gia, còn là Vương gia duy nhất của Thịnh triều, lễ nghi gì đó còn cần y dạy sao? Bất quá, dần dà cũng thành thói quen.

Dần dần, Mạnh Khâm Trúc phát hiện Dật Vương không chỉ thanh nhàn rảnh rỗi giống đồn đãi, hơn nữa còn không có tâm tư đối với vị trí chí cao vô thượng kia.

Đây cũng là nguyên nhân Mạnh Khâm Trúc dám nói chuyện kiểu này trước mặt Dật Vương.

"Bổn vương hoàn toàn không muốn cưới Thích Trình Cẩm." Đại khái là cảm thấy lời này nói quá mức tùy ý, còn chưa đủ kiên quyết, Giả Dật lại bổ sung nói: "Nửa chút cũng không muốn!"

"Vương gia không muốn cưới, vậy không cưới." Ngữ khí Mạnh Khâm Trúc nói lời này cực giống như là đang dỗ trẻ con, nhưng Giả Dật rõ ràng rất hưởng thụ, bĩu môi, "Vậy ngươi nói xem ta nên giải thích mấy lời đồn đãi kia ra sao trước mặt phụ hoàng cùng mẫu hậu?"

"Trước khi trả lời vấn đề của Vương gia, thảo dân có vấn đề đi quá giới hạn vấn đề muốn hỏi."

"Hỏi đi." Giả Dật xua xua tay, hắn dù sao cũng không phải người thời đại này, không quan niệm giai cấp nhiều như vậy.

"Quan hệ của Vương gia cùng Hoàng Thượng Hoàng Hậu có giống như trong đồn đãi hay không?" Mạnh Khâm Trúc dừng một chút, tựa hồ đang suy xét dùng từ ngữ gì mới không bị kéo ra ngoài chém, "Hòa hợp?"

Nói thật, vấn đề này, Giả Dật cũng muốn biết, bất quá hắn khẳng định không thể trả lời đúng sự thật, chỉ có thể ba phải cái nào cũng được nói: "Tốt thì sao không tốt thì sao?"

Mạnh Khâm Trúc đại khái cũng không trông cậy vào việc Giả Dật sẽ trả lời vấn đề này, lập tức đáp: "Nếu như Hoàng Thượng không có ý tứ thuận nước đẩy thuyền, vậy Vương gia chỉ cần đúng sự thật bẩm báo là được rồi. Nếu Vương gia cảm thấy không tiện mở miệng cùng Hoàng Thượng, có thể thử nói với Hoàng Hậu nương nương. Nương nương là mẹ đẻ ngài, tin tưởng bất luận gặp phải chuyện gì, nương nương đều sẽ đứng ở về phía Vương gia."

Ở thời điểm Giả Dật đang rối rắm, trong cung truyền đến ý chỉ Hoàng Hậu, kêu Giả Dật tức khắc tiến cung.

Nguyên hậu là mẹ đẻ Giả Tử Dật, nếu nói hạ nhân trong vương phủ không dám lắm miệng với Vương gia đột nhiên biến hóa, vậy Nguyên hậu bất luận là làm mẫu thân hay làm mẫu nghi thiên hạ, đều có quyền nghi ngờ.

Chính là bởi vì rõ ràng chuyện này, lúc trước Giả Dật mới vẫn luôn do dự có nên tìm Nguyên hậu hay không.

Hắn cũng không phải một người am hiểu nói lời dối hay biết cách chơi tâm cơ, càng không biết vì mục đích của mình mà đi lừa gạt người khác.

Nhưng là người đều có một mặt ích kỷ, so với việc chết không minh bạch, Giả Dật vẫn là quyết định làm người xấu một hồi.

Nguyên hậu cùng Thần Đế là phu thê không bao lâu, cảm tình luôn luôn rất tốt. Tuy nói đế vương đều có hậu cung ba ngàn, nhưng cảm tình của Thần Đế cùng Nguyên hậu cũng không vì những mỹ nhân mới mẻ mà biến chất, địa vị Nguyên hậu tại hậu cung trước nay đều là không thể dao động.

Nhớ rõ thời điểm năm trước, đã từng có một phi tần mới vào cung, diện mạo xác thật là mỹ diễm vô song, nhà mẹ đẻ cũng là trọng thần trong triều. 

Đoạn thời gian càng kia được hưởng ân sủng nhiều lần, đồ vật hiếm lạ ngoại tộc tiến cống cũng được Thần Đế thưởng không ít, hơn nữa nàng ta rất mau đã bị tra ra có mang long chủng.

Dần dần bất an với hiện trạng, chẳng qua nàng ta mới vừa biểu hiện một chút ý tứ muốn thay thế vị trí của Nguyên hậu đã ngay lập tức bị Thần Đế xử trí, long chủng trong bụng cũng không sinh ra được.

Từ đây về sau, không còn có người dám mưu toan lay động nguyên hậu địa vị.

"Dật Nhi tới, mau tới đây, cho nương nhìn xem." Không chờ Giả Dật hành lễ, Nguyên hậu liền vội vàng mà vẫy tay với hắn.

Căn cứ những sách sử miêu tả cùng với hậu nhân suy ngẫm, làm một nữ tử chốn thâm cung không có khả năng vẫn luôn bảo trì được bản tâm.

Nhưng Giả Dật có thể cảm giác được Nguyên hậu đối Dật Vương là thiệt tình yêu thích, loại cảm giác mẫu tử liền tâm này không lừa được người.

Chẳng qua Giả Dật dù sao cũng không phải Dật Vương thật sự, nói hắn kêu một nữ nhân lần đầu gặp mặt là nương, tiết tháo của hắn còn chưa rớt đến trình độ này.

Đại khái là nhìn ra Giả Dật rối rắm, Nguyên hậu cho đại cung nữ bên người một ánh mắt, chờ cả điện chỉ còn lại nàng cùng Giả Dật mới tiếp tục nói: "Nương biết con muốn nói cái gì, quy củ không thể quên có phải hay không? Kỳ thật phụ hoàng con cũng không phải là người sẽ vì người khác tùy tùy tiện tiện nói mấy câu liền hoài nghi con ruột của mình, tuy nhiên con nói cũng không phải không có lý, vẫn là nghe theo con đi."

Giả Dật biết Nguyên hậu hiểu lầm ý hắn, bất quá hắn không có nửa chút muốn giải thích, theo cột liền hướng lên trên bò, "Mẫu hậu có thể lý giải vậy là tốt nhất."

Mẫu hậu dù sao so với nương dễ dàng kêu ra miệng hơn nhiều.

Thịnh triều có quy định, hoàng tử lúc qua mười hai một tuổi, mặc kệ có đảm đương việc quan trọng gì hay không đều cần thiết ra cung kiến phủ.

Giả Tử Dật là con ruột Nguyên hậu, càng phải làm gương tốt. Nói cách khác, bắt đầu từ mấy năm trước, Nguyên hậu cùng Giả Tử Dật đã không thường xuyên gặp mặt, bởi vậy đối với biến hóa trên người Giả Dật Nguyên hậu cũng chỉ cho là hài tử trưởng thành, vẫn chưa để ý.

Hai người nhàn thoại việc nhà một phen, Nguyên hậu mới hỏi đến mục đích chủ yếu lần này triệu Giả Dật tiến cung, "Nghe nói con nhìn trúng con vợ cả nhà Thích Quốc Công, có việc này sao?"

"Mẫu hậu cảm thấy cậu ta có cái gì đáng giá để con chung tình sao?" Giả Dật cảm thấy lấy biểu hiện của Nguyên hậu mới nãy, nói chuyện hoàn toàn không cần hàm hàm hồ hồ.

"Mẫu hậu hiểu rồi." Nguyên hậu có được đáp án, căn bản không hỏi nhiều, ngược lại duỗi tay vỗ vỗ mu bàn tay Giả Dật trấn an, "Dật Nhi con yên tâm, có mẫu hậu ở đây, ai cũng không thể ép buộc con cưới người con không thích."

Giả Dật không có thói quen thân mật như vậy, bất động thanh sắc mà rút về tay, "Có mẫu hậu nhi thần tự nhiên không lo lắng. Bất quá, mẫu hậu có nghe đến một khác lời đồn đãi khác hay không?"

"Lời đồn đãi khác?" Nguyên hậu tự hỏi một lát, bừng tỉnh nói: "Con nói đến là lời đồn phụ hoàng thích con hơn? Nghiêm khắc mà nói thì cái này cũng không phải lời đồn mà là sự thật."

"Nhưng là......" Giả Dật còn muốn nói cái gì, lại bị Nguyên hậu kéo vào trong lòng ngực, trấn an mà vỗ vỗ đầu: "Đứa nhỏ ngốc, mẫu hậu biết con muốn nói cái gì. Con từ nhỏ chính là như vậy, sợ chính mình trong lúc vô tình đoạt đồ vật của ca ca, đoạt vị trí của ca ca, nhưng con có biết không? Mẫu hậu mỗi lần nhìn thấy con như vậy đều cảm thấy rất khổ sở, rõ ràng có tài cán không thua Hiền nhi lại muốn làm bộ dáng chỉ biết hưởng lạc." Nguyên hậu đang nói cư nhiên khóc lên.

Cái Giả Dật không am hiểu nhất chính là an ủi người khác, nhân cơ hội giãy giụa từ trong ngực Nguyên hậu ra, vắt hết óc khuyên can dỗ dành nói: "Mẫu hậu đừng như vậy, người xem con hiện tại vừa được lãnh bổng lộc lại không cần làm việc, bao nhiêu người nằm mơ đều nghĩ tới được như vậy."

"Hồ nháo!" Nguyên hậu dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc đầu Giả Dật một chút, bất quá cảm xúc rõ ràng đã ổn định lại.

"Mẫu hậu còn nhớ rõ nhi tử mất tích của Thác Vương không?" Thấy Nguyên hậu nín khóc mỉm cười, Giả Dật lúc này mới tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên nhớ rõ, lại nói, hài tử ấy mất tích cũng có can hệ với con." Nguyên hậu nói, hơi oán trách mà trừng mắt liếc nhìn Giả Dật một cái, bất quá rất mau lại mềm xuống, "Kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách con, năm đó Thác Vương mang theo con trai nhỏ tới triều ta, nói xong chính sự rồi, phụ hoàng con liền mời Thác Vương đi hành cung gần nhất bên ngoài du ngoạn. Bởi vì Thác Vương cũng mang theo hoàng tử, phụ hoàng con liền bảo con cùng Hiền nhi cùng nhau đi chơi. Khi đó con còn tuổi nhỏ, đi theo du ngoạn hành cung, bởi vì là lần đầu tiên ra cung khó tránh khỏi tò mò, liền thừa dịp phụ hoàng cùng Thác Vương không có mặt đòi Hiền nhi mang ra ngoài nhìn xem. Hiền nhi cũng rất cưng chiều con, dù biết phụ hoàng khẳng định là sẽ không đồng ý, cư nhiên vẫn tự tiện gọi theo mấy thị vệ rồi mang theo con trộm ra khỏi hành cung. Kết quả kia đứa nhỏ kia không biết như thế nào cũng đi theo cùng."

"Sau đó thì sao?" Kỳ thật không cần hỏi, Giả Dật cũng đại khái đoán được chuyện sau đó.

"Sau đó con cùng Hiền nhi gặp nạn, hài tử kia cũng mất tích không rõ." Nói ra chuyện sau đó, sắc mặt Nguyên hậu trở nên không tốt, hiển nhiên cũng không muốn nhiều lời, "Vì không muốn ảnh hưởng bang giao hai nước, phụ hoàng con đem sự tình đè xuống."

"Vẫn luôn không tìm được sao?" Tuy nhiên dù sắc mặt Nguyên hậu không tốt, Giả Dật vẫn muốn tiếp tục hỏi.

"Không có." Nguyên hậu lắc lắc đầu, sắc mặt bỗng nhiên lại ngưng trọng lên, "Chuyện kia ta vẫn luôn hoài nghi có người ở sau lưng phá rối, các con mang theo nhiều thị vệ như vậy ra cửa, người thường nào có lá gan tùy ý trêu chọc. Lần đó Hiền nhi vì bảo hộ con mà bị thương, con cũng bị kinh hách không nhỏ. Hoàng tử Thác Quốc mất tích, phụ hoàng con vì thế mà nổi trận lôi đình, hung hăng xử lý nhà mẹ Tam hoàng tử."

Kỳ thật sự kiện năm đó Giả Dật cũng hỏi thăm quá nhiều, nhưng bởi vì đề cập đến hoàng tử Thác Quốc, người trong cuộc đều kín như bưng, lúc ấy xảy ra chuyện địa giới vừa vặn trong phạm vi quản lý của nhà mẹ Tam hoàng tử. 

Việc này quan hệ đến thể diện hoàng thất, càng liên quan đến quan hệ hữu hảo với Thác Quốc, Thần Đế muốn tìm người cõng nồi (ý chỉ gánh thay trách nhiệm) cũng là bình thường. Bất quá cuối cùng sẽ liên lụy đến nhà mẹ Tam hoàng tử, vậy chuyện trung gian có khả năng càng thêm phức tạp.

Không chờ Giả Dật nói tiếp, Nguyên hậu liền kéo tay hắn, vỗ về đầu hắn, đang chìm vào hồi ức của bản thân, "Mẫu hậu đến nay vẫn còn nhớ rõ tình hình ngày đó, thời điểm Hiền nhi bị thị vệ đỡ vào cửa, nửa người đều bị máu tẩm ướt, sau mới biết được là vì bảo hộ con mà bị giặc cỏ chém trúng xương bả vai. Con ngược lại không bị thương, chính là cả người đều ngu dại, khóc cũng không khóc. Thái y nói là bị kinh hách, phụ hoàng con không yên tâm, cùng ngày liền khởi hành trở về cung. Vết đao của Hiền nhi tuy nhìn có chút khủng bố, bôi thuốc không đến mấy ngày thì tốt hơn nửa rồi. Nhưng là con, nghỉ ngơi một thời gian dài mới có thể mở miệng nói chuyện bình thường. Chỉ là từ lúc đó trở đi con liền biến thành như hiện tại, mẫu hậu cũng không biết là tốt hay xấu."

Giả Dật lần này xem như chứng kiến được cái gì gọi là nữ tử cổ đại thay đổi thất thường, hắn dù sao vẫn không phải Giả Tử Dật, cùng Giả Tử Hiền không có tình huynh đệ, thậm chí mặt cũng chưa gặp qua, nghe xong Nguyên hậu tự thuật, cũng suy nghĩ nhiều lên đôi chút. Bất quá những việc này không liên quan nhiều đến hắn, hắn chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ là đến được. Hành vi thay đổi của Giả Tử Dật lúc trước ngược lại có lợi với hắn.

"Những chuyện làm mẫu hậu thương tâm không cần nhắc lại. Hôm nay con có tin tức tốt muốn nói với người." Giả Dật đem đầu mình từ dưới tay Nguyên hậu cứu ra, giống như làm nũng dựa trên vai Nguyên hậu, tiến đến bên tai Nguyên hậu nhẹ giọng nói: "Hình như con tìm được nhi tử Thác Vương rồi."

Nguyên hậu nguyên bản còn tưởng rằng Giả Dật lại định nói lời muốn dỗ dành nàng, cũng không để ở trong lòng. Nghe xong Giả Dật nói, không thể tin tưởng mà trừng lớn mắt, kích động mà bắt lấy Giả Dật tay, "Thật sự? Dật Nhi không phải nói để dỗ mẫu hậu vui vẻ chứ?"

Thấy Nguyên hậu kích động như vậy, Giả Dật cũng hoảng sợ, mở miệng nói, "Cơ bản có thể xác định, người đã được con nhận ở trong phủ, bất quá y tựa hồ là mất trí nhớ, vẫn không biết thân thế chính mình."

"Dật Nhi." Nguyên hậu không hổ là Hoàng Hậu, kích động qua đi lập tức liền bình tĩnh xuống dưới, hạ giọng nói: "Việc này tạm thời không cần nói cho bất luận kẻ nào, để mẫu hậu bàn chuyện với phụ hoàng con đã rồi nói."

"Con biết, lúc đầu nói chuyện này với mẫu hậu cũng có ý này."

Nghĩ đến Giả Tử Dật cẩn thận nhiều năm như vậy, Nguyên hậu cũng bất chấp bản thân đang thương tâm, nói sang chuyện khác: "Dật Nhi làm sao tìm được đứa nhỏ? Nói cho mẫu hậu biết."

Làm sao tìm được? Nhạc nhạc số 2 nói cho tôi đó!

Giả Dật tự nhiên không thể nói như vậy, chỉ có thể hàm hồ nói: "Là thuộc hạ báo, cho nên nhi tử cố ý đến phủ Quốc công đem người mang về."

"Phủ Quốc công? Phụ hoàng ngươi tìm nhiều năm như vậy cùng không ra, vậy mà lại ở phủ Quốc công?" Nguyên hậu hiển nhiên suy nghĩ phức tạp hơn Giả Dật nhiều, tự hỏi một lát, vẫn bảo Giả Dật về phủ trước chờ tin tức, bản thân đi tìm Thần Đế nói chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro