Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hủ Nương

Năm đó Mạnh Khâm Trúc mất tích tại Thịnh triều, nguyên nhân gây ra lại là do Giả Tử Dật muốn đi ra ngoài chơi. Tuy nói vì bang giao hai nước, Thần Đế bắt người trong cuộc đều im lặng, chỉ nói là kết bạn du ngoạn, nhưng đối với Thác Vương, Thần Đế vẫn vô cùng áy náy.

Bất đồng với các đế vương khác, Thần Đế phi thường coi trọng thân tình, liền ví như Tam hoàng tử. Mẫu thân Tam hoàng tử xuất thân không cao, sau lại bởi vì sinh Tam hoàng tử, Thần Đế mới đề bạt nhà mẹ đẻ hắn ta. 

Vì nhà mẹ đẻ Tam hoàng tử ánh mắt thiển cận, trên tay có một chút quyền lực nhỏ cũng chỉ lo vớt tiền, căn bản không hề chân chính quản lý khu vực kia mới có thể khiến có người chui vào chỗ trống, Thần Đế xử lý bọn họ cũng không tính là giận chó đánh mèo.

Bất quá cứ cho là như thế, cuối cùng Thần Đế vẫn bồi thường cho Tam hoàng tử, chỉ là không hề cho nhà mẹ hắn ta cơ hội.

Bỗng nhiên có tin tức của hoàng tử Thác Quốc, hơn nữa đã được tìm thấy, Thần Đế kích động y như Nguyên hậu, tiện đà cũng nghĩ tới một số thứ càng sâu xa hơn.

Tuy nhiên nếu đã có hy vọng, Thần Đế cũng sẽ không tùy tùy tiện tiện từ bỏ như vậy, huống chi việc này vẫn là do Giả Dật báo lên. 

Đối với lão nhị nhà mình, Thần Đế là rất yêu thích, cũng tín nhiệm vô điều kiện, chỉ là sợ đứa nhỏ này tâm nhãn quá thật, bị người có tâm cơ lợi dụng cũng không biết.

Sau hôm Giả Dật tiến cung, Thần Đế liền chiêu Giả Dật cùng Mạnh Khâm Trúc cùng yết kiến, Giả Dật lúc này mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại. Làm đương sự, bản thân Mạnh Khâm Trúc còn không biết chuyện này.

Vì thế Giả Dật chỉ có thể trên đường tiến cung nhanh chóng phổ cập khoa học cho Mạnh Khâm Trúc một phen.

Cũng may năng lực ứng biến trường thi của Mạnh Khâm Trúc không tồi, hơn nữa Giả Dật cũng đã sớm nói với Thần Đế chuyện y mất đi ký ức khi còn nhỏ, đến tên cũng là do lão tú tài nhặt được căn cứ vào phối sức cùng hình xăm của y mà đặt. Vì vậy Thần Đế chỉ xác nhận Mạnh Khâm Trúc chỗ hình xăm đặc thù và tín vật tùy thân vẫn luôn mang theo của y.

Tên Mạnh Khâm Trúc nguyên bản từ Thác ngữ phiên dịch lại là ý chỉ cây trúc, vì thế hình xăm chỗ tai y chính là một đoạn cây trúc, bốn phía là một ít hoa văn đại biểu cho hoàng thất Thác Quốc.

Thác Quốc cùng Thịnh triều vốn là cùng căn cùng nguyên, hai nước trên nhiều khía cạnh đều khá tương tự, thậm chí được quốc gia khác gọi là tỷ muội quốc.

Thần Đế kêu chuyên gia đến phân biệt hình xăm Mạnh Khâm Trúc, lại nhìn tín vật trong tay Mạnh Khâm Trúc, lúc này mới an bài người đi Thác Quốc truyền tin.

Về phần Mạnh Khâm Trúc, vì tránh dẫn đến phiền toái không cần thiết, vẫn ở tạm tại Dật Vương phủ.

Trở lại vương phủ, Giả Dật mang Mạnh Khâm Trúc tới thư phòng, đem mọi chuyện hoàn chỉnh giải thích cho y một phen.

Nghe xong Giả Dật nói, Mạnh Khâm Trúc chỉ nhàn nhạt không lên tiếng, một lát mới mở miệng nói: "Ta có một việc muốn hỏi điện hạ."

"Mời nói." Giả Dật nguyên bản cho rằng Mạnh Khâm Trúc sẽ dò hỏi vì sao Thích Trình Cẩm hận y như vậy, hận đến độ phải tự mình huỷ hoại y. Nếu Mạnh Khâm Trúc thật sự hỏi, Giả Dật đúng là không biết trả lời ra sao.

Ai ngờ Mạnh Khâm Trúc lại hỏi một vấn đề khác: "Xin hỏi Dật Vương điện hạ, có phải đã sớm biết thân phận của ta mới chạy đến phủ Quốc công giúp đỡ hay không? "

"Ách......" Vấn đề này so với cái Giả Dật tưởng tượng càng khó trả lời.

Khách quan mà nói, Giả Dật cảm kích y, hơn nữa nếu không phải Mạnh Khâm Trúc là đối tượng nhiệm vụ lần này, Giả Dật lúc ấy căn bản không có khả năng xuất hiện ở nơi đó, càng miễn bàn tới việc cứu người. Nhưng theo bản năng, Giả Dật lại không muốn thừa nhận sự thật này.

Ở thời điểm Giả Dật đang do dự, Mạnh Khâm Trúc lại lưu lại một câu: "Ta hiểu được!" Liền hành lễ lui xuống.

Giả Dật nguyên bản còn đang rối rắm làm sao trả lời tức khắc sững sờ.

Mấy ngày sau, Mạnh Khâm Trúc đều không đi giảng bài cho Giả Dật.

Giả Dật biết rõ nguyên nhân mấu chốt, nhưng hắn lại không có biện pháp giải thích cho Mạnh Khâm Trúc, càng không muốn dùng nói dối để che dấu chân tướng.

Mạnh Khâm Trúc thật sự dạy cho Giả Dật rất nhiều thứ, Giả Dật không phải Giả Tử Dật, không có những quan niệm giai cấp đó.

Trong nhận thức của hắn, bất luận Mạnh Khâm Trúc có phải Thác Quốc hoàng tử hay không, bọn họ đều bình đẳng, hắn thật sự xem Mạnh Khâm Trúc như bạn bè.

Nhưng mà hiển nhiên Mạnh Khâm Trúc không hề nghĩ như vậy.

Rất nhanh, Thác Vương liền phái người tới nghiệm chứng thân phận Mạnh Khâm Trúc.

Sau khi có được đáp án khẳng định, Thác Vương lập tức cùng Thần Đế đưa ra thỉnh cầu chấp thuận Thác Quốc sứ thần đoàn tới Thịnh triều nghênh đón hoàng tử về nước.

Bên kia, Thích Trình Cẩm nguyên bản còn mơ giấc mộng Dật Vương tự mình tới Phủ Quốc công đưa sính lễ cho cậu ta, thẳng đến khi truyền ra tin tức Mạnh Khâm Trúc được nhận về cậu ta mới chân chính nóng nảy, cũng tỉnh ngộ rằng đời này cùng đời trước hoàn toàn khác nhau.

Bất quá, cũng may trước đây Thích Quốc Công đã bố trí xong không sai biệt lắm, chỉ kém một bước vào cửa mà thôi. Thích Trình Cẩm sợ hãi sau khi Mạnh Khâm Trúc đắc thế sẽ trả thù, nửa khắc đều chờ không được, trực tiếp đi tìm Thích Quốc Công, đem chuyện Mạnh Khâm Trúc đã từng ở phủ Quốc công nhậm giáo sự nói với lão.

Thích Quốc Công ngày thường rất ít hỏi đến chuyện trong phủ, sau khi nghe xong cũng không để ý: "Người không biết không có tội, huống chi lão phu tự hỏi lòng chưa bao giờ làm loại chuyện khắt khe hạ nhân này."

Thích Trình Cẩm thấy Thích Quốc Công không minh bạch ý tứ trong lời nói cậu ta, cắn chặt răng, đem chuyện ngày đó tra tấn Mạnh Khâm Trúc nói ra.

"Cho nên nói, Dật Vương ngày đó bỗng nhiên tới chơi, là cố ý tới tìm tên Mạnh Khâm Trúc kia? Hắn ta đã sớm biết?" Trọng điểm Thích Quốc Công chú ý hiển nhiên cùng Thích Trình Cẩm không quá giống nhau.

Thích Trình Cẩm lắc lắc đầu, cuối cùng vẫn đem chuyện lừa mình dối người là Dật Vương là tới gặp cậu ta nuốt xuống, "Con cũng không biết."

Cũng không biết là nghĩ tới cái gì, Thích Quốc Công thần sắc lập tức liền ngưng trọng lên, nhẫn ban chỉ chuyển trên tay không nói gì.

Thích Trình Cẩm không rõ Thích Quốc Công đang lo lắng cái gì, nhưng cậu ta biết, hiện tại nếu không nói gì đó, chuyện tiếp cận Dật Vương có khả năng sẽ phải ngâm nước nóng.

"Cha, chỉ cần con thành Dật Vương phi, người chính là nhạc phụ Dật Vương." Ngụ ý chính là mặc kệ lão làm cái gì, Dật Vương đều sẽ không tố giác lão.

Thích Quốc Công hiểu rõ ý Thích Trình Cẩm, nhưng chuyện lão lo lắng hiển nhiên là chuyện khác.

Bất quá nghĩ lại, Thích Quốc Công lại phát hiện không phải hoàn toàn không có cơ hội chuyển mình.

Lão liếc Thích Trình Cẩm một cái, làm bộ dáng khó lựa chọn, "Trình cẩm, con suy nghĩ kỹ rồi sao? Nếu chờ Dật Vương tới cửa cầu hôn, hoặc là Hoàng Thượng tứ hôn, còn có khả năng làm Dật Vương phi danh chính ngôn thuận. Hiện tại cùng lắm cũng chỉ có thể làm một trắc phi mà thôi."

Thích Trình Cẩm sao lại không rõ chuyện này, bằng không cậu ta cũng sẽ không cam nguyện ở trong phủ chờ tin tức.

Nhưng hiện tại tình huống có biến, Mạnh Khâm Trúc đời này nhận tổ quy tông trước, Dật Vương không biết có thể đi cầu thánh chỉ tứ hôn hay không.

Thích Trình Cẩm đã không có đường lui, cậu ta đã nghĩ rất rõ ràng.

Dật Vương hiện tại đến một cơ thiếp cũng không có, cứ cho là cậu ta làm trắc phi thì sao? Chỉ cần có thể giành được sủng ái của Dật Vương, vị trí Vương phi sớm muộn cũng là của cậu ta.

Trong lòng tuy rằng suy nghĩ như vậy, trong miệng Thích Trình Cẩm lại nói: "Vì phủ Quốc công, điểm ủy khuất này không tính là gì."

Phụ tử Thích gia tâm tư khác nhau, lại ngoài ý muốn đạt thành nhất trí.

Ngày hôm sau thượng triều, tại thời điểm Thần Đế chuẩn bị tuyên bố bãi triều, Thích Quốc Công bỗng nhiên quỳ xuống đất thỉnh tội.

Lão nói gần đây dân gian truyền lưu Dật Vương cùng với con trai lão là Thích Trình Cẩm có chuyện mờ ám, lão tự biết có tội, làm bẩn thanh danh Dật Vương.

Nay lão thỉnh cầu đem đứa con Thích Trình Cẩm này gả cho Dật Vương.

Đối với lời nói của Thích Quốc Công, trên triều đình từng người từng người đều có ý nghĩ khác nhau.

Có người cảm thấy lời đồn chính là sự thật, Dật Vương là đã sớm nhìn trúng Thích Trình Cẩm, Thích Quốc Công đây là ở ép dạ cầu toàn. Cũng có người cảm thấy đây là một loại thủ đoạn của Thích Quốc Công để đeo bám lên Dật Vương.

Tuy nhiên Thần Đế lại là bộ dáng lão thần, cũng không vội vã tiếp lời Thích Quốc Công.

Vì thế Thích Quốc Công liền lẻ loi quỳ gối giữa đại điện, Thần Đế không kêu lão đứng lên, cũng không trách tội lão.  Trạng thái ngược lại như vậy làm người ta càng đoán không ra tâm tư Thần Đế.

Chờ đến lúc mọi người suy nghĩ nghi vẫn đến mức sắp không chịu nổi nữa, Thần Đế mới nhàn nhạt mở miệng: "Dật Nhi, đây là chuyện gì?" Như cũ không hề có ý kêu Thích Quốc Công đứng dậy.

"Cái gọi là lời đồn đãi ở dân gian, bất quá chỉ là đề tài nói chuyện phiếm của bá tánh bình thường trong trà dư tửu hậu mà thôi. Nhi thần tự hỏi tuy nói không thể làm việc trọng đại gì nhưng cũng tuyệt đối sẽ không làm chuyện ảnh hưởng tới mặt mũi hoàng gia."

Việc này Giả Dật đã sớm cùng Thần Đế thông nói qua, lý do thoái thác cũng là đã sớm chuẩn bị tốt. Còn chuyện Thích Quốc Công vẫn phải quỳ từ nãy đến giờ gì đó cũng không phải yêu cầu của hắn. 

Nguyên bản các triều thần đang có thái độ xem diễn tức khắc phản ứng lại, sôi nổi cúi đầu tỏ vẻ chính mình cái gì cũng chưa nhìn đến, cái gì cũng chưa nghe được.

"Nếu chỉ vì lời đồn đãi kia thì Thích Quốc Công không cần như thế, đứng lên đi." Thần Đế xua xua tay liền tuyên bố bãi triều.

Mặt ngoài thoạt nhìn việc này xem như cho qua, nhưng người trong lòng có quỷ thì lại càng nghĩ càng nhiều, tỷ như Thích Quốc Công giờ phút này.

Sau khi bãi triều, Giả Dật trực tiếp đi thỉnh an Nguyên hậu, thuận tiện đi tìm Thần Đế đòi thưởng. Chính Thần Đế nói, lần này kịch đóng nếu tốt thì sẽ có thưởng mạnh nha!

Thần Đế quả nhiên giữ chữ tín, không nói hai lời liền đem một chỗ lâm thủy thôn trang(nơi có cây có nước, đại khái là phong cảnh đẹp) thưởng cho Giả Dật. Giả Dật cầm được phần thưởng, vui vui vẻ vẻ trở về muốn tiến hành đại kế du lịch của hắn. Trời biết mỗi ngày buồn chán ở trong phủ Dật Vương khiến hắn sắp nghẹn thành bệnh rồi.

Giả Dật đi rồi, Thần Đế bỗng nhiên nói: "Ta thấy Dật Nhi gần đây tựa hồ hòa đồng hơn rất nhiều."

"Xác thật." Nguyên hậu rũ xuống mi mắt, "Đứa nhỏ Dật Nhi này trọng tình nghĩa, tuy nói năm đó mất đi ký ức nhưng đối với chuyện Mạnh Khâm Trúc mất tích vẫn canh cánh trong lòng, hiện giờ rốt cuộc đem người tìm được, cũng coi như là giải khai khúc mắc."

Thần Đế gật đầu nói: "Vẫn là Hoàng Hậu giỏi nuôi hài tử!"

Cùng Thần Đế làm phu thê nhiều năm như vậy, Nguyên hậu đương nhiên biết hắn nhớ tới cái gì, thuận miệng hỏi: "Nếu Mạnh Khâm Trúc đã tìm được rồi, Mai tần có hướng Hoàng Thượng kêu oan hay không?"

Mai tần chính là mẹ đẻ Tam hoàng tử, nguyên bản là phi, hơn nữa còn có phong hào, đại khái là địa vị cao quý làm nàng ta có tâm tư không nên có.

Ở trong mắt Thần Đế cùng Nguyên hậu, chuyện năm đó tuy không phải do nàng ta chủ mưu nhưng cũng không thoát được can hệ. Nếu không phải niệm tình nàng ta có con vua, Thần Đế đã sớm đem nàng ta biếm làm cung nữ.

"Nàng ta nếu dám kêu oan, trẫm liền cho nàng ta một cơ hội đi Thận Hình Tư nói cho rõ ràng." Thần Đế hừ lạnh.

Thấy Thần Đế không tính toán đem chuyện năm đó cho qua, Nguyên hậu lúc này mới yên lòng, ngược lại nhớ tới Thái Tử, chuyện năm đó, nàng đời này đều nhớ kỹ!

Editor có lời muốn nói: Ngày 14/2 ra chương 14 cũng khá hợp lý :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro