Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguồn convert: Wikidich

Editor: Miêu Yêu


Nhan sắc nhị hoàng tử giá trị chuẩn cmnr, ngũ quan rõ ràng, giơ tay nhấc chân đều lộ ra anh khí bất phàm, chẳng sợ mặc quần áo tả tơi, người khác cũng không có khả năng không nhận ra hắn.
"Điểm này con không cần lo lắng, con đi về trước thu thập một chút, không được mang theo đồng bạc hay đồng vàng, ta sẽ đột xuất phái người qua đi kiểm tra con, nếu con bại lộ thân phận , về sau con cũng đừng hòng gặp được cô gái kia nữa." Cố Thiển Vũ vẻ mặt nghiêm túc nói.
Truyện cổ tích, hoàng tử gặp được cô bé lọ lem cũng không nhận ra nàng, sau bởi vì cô bé lọ lem thử vừa giày thủy tinh, hoàng tử mới xác định cô bé lọ lem chính là cô gái ngày đó cùng hắn khiêu vũ.
Cho nên Cố Thiển Vũ hoàn toàn không lo lắng, nhị hoàng tử đến nhà cô bé lọ lem sẽ lập tức nhận ra cô bé lọ lem.
"Con đã biết." Nhị hoàng tử gật gật đầu.
"Ngày mai ta sẽ phái người đem con đưa đến một gia đình quý tộc, con nghĩ cách tiến vào nhà bọn họ, sau đó lưu lại giúp bọn họ làm việc, nhất định phải ở nhà bọn họ làm việc." Cố Thiển Vũ nhấn mạnh.
Gia cảnh vô bé lọ lem cũng không tệ, chỉ là khoảng thời gian dài bị mẹ kế áp bách, cha nàng là một vị quý tộc, tuy rằng gia cảnh sau này có điểm nghèo túng, nhưng cũng không phải dân nghèo.
"Vâng thưa phụ thân." Nhị hoàng tử cung kính cúi người một chút.
"Được rồi, con trở về đi." Cố Thiển Vũ vẫy vẫy tay.
Đem nhị hoàng tử đuổi đi rồi, Cố Thiển Vũ nghĩ nghĩ sau đó đi đến cung điện Hoàng Hậu.
Thấy Cố Thiển Vũ tới, Hoàng Hậu chưa nói gì, trước sau như một không phản ứng Cố Thiển Vũ, nhưng gương thần đã bắt đầu léo nhéo:
"Con người xấu xí vô sỉ ngươi tới nơi này làm gì?" Gương thần trừng mắt với Cố Thiển Vũ.
Cố Thiển Vũ: Đờ mờ, với tính cách bạo lực của bà đây, cái gương chết bầm này có phải hay không tìm đánh đâu?
"Hoàng Hậu, nàng sao lại cho phép cái đồ vật xấu xí này ở trước mặt nàng nhảy nhót?" Cố Thiển Vũ vẻ mặt khinh thường nhìn gương thần, "Liền mặt cũng không dám lộ, không biết xấu thành dạng gì?"
Nghe Cố Thiển Vũ nói, gương thần xù lông: "Con người xấu xí vô sỉ, ngươi mới xấu ! Ta chính là chiếc gương thần không gì không biết, không gì không làm được."

"A, nếu ngươi không gì làm không được, vậy ngươi từ trong gương nhảy ra đi." Cố Thiển Vũ liệt mặt nói.

"......" Gương thần.
"Làm sao vậy, không thể ra tới á? Ngay cả một mặt gương ngươi đều nhảy không ra, ngươi còn dám nói chính mình không gì làm không được, ha hả , mặt ngươi từ đâu ra ?" Cố Thiển Vũ vẻ mặt trào phúng.
Gương thần chính là một mặt gương, tuy rằng nhìn thấy một người đứng trong gương, kỳ thật hắn không thể ra tới, bởi vì gương là hắn bản nguyên.
"Ngươi đúng là con người xấu xí vô sỉ." Gương thần lại bắt đầu kêu gào Cố Thiển Vũ.

"Đều câm miệng cho ta." Hoàng Hậu lạnh lùng nói.
Nghe Hoàng Hậu nói, khí thế gương thần hạ xuống hơn phân nửa, hắn ở trong gương ngồi xuống, thoạt nhìn vô cùng ủy khuất.
"Ngươi tới làm gì?" Hoàng Hậu cao quý lãnh diễm bố thí cho Cố Thiển Vũ một ánh mắt.
"Hoàng Hậu, coi chừng con người ngu xuẩn vô sỉ này, hắn khẳng định không có ý gì tốt." Gương thần nhịn không được lại miệng tiện một câu.
Cố Thiển Vũ lười phản ứng lại gương thần, nàng mỉm cười với Hoàng Hậu : "Ta nghe nói Hoàng Hậu là một phù thuỷ, cho nên muốn cùng Hoàng Hậu xin một ma pháp có thể đem dung nhan người khác biến xấu."
Nghe Cố Thiển Vũ nói, Hoàng Hậu hạ mày, sau đó hỏi Cố Thiển Vũ, "Người ngươi muốn biến xấu xinh đẹp?"
"Ừ." Cố Thiển Vũ gật đầu.
Cùng Cố Thiển Vũ xác định xong, Hoàng Hậu nói với gương thần : "Mở cửa."

"Hoàng Hậu, không cần giúp cái con người ngu xuẩn lại vô sỉ này, hắn không chừng lại đánh ý đồ xấu gì đó ." Gương thần tận tình khuyên bảo Hoàng Hậu.    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro