TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit+beta: apun


Khương Phỉ không nghĩ tới nụ hôn đó lại kích thích Tống Nghiên đến như vậy.

Hôm sau là chủ nhật, cô đến nhà Tống Nghiên học bổ túc, trừ bỏ sự nhiệt tình như thường lệ của bà cụ, Tống Nghiên hầu như không nói chuyện với cô, dù có nói, cũng chỉ nói một chút về vấn đề học bù trong tương lai, ngữ khí vô cùng lãnh đạm.

Ngay khi nghỉ giải lao, Tống Nghiên liền trở về phòng mình, cửa phòng đóng chặt, một giây cũng không muốn ở cùng Khương Phỉ.

Thẳng đến Khương Phỉ phải về nhà, Tống Nghiên đưa cô trở về, cũng trước sau không nói lời nào.

Không chỉ cuối tuần, ngay cả thứ hai khi đi học, tuy rằng Tống Nghiên ngồi bên cạnh cô, anh vẫn không nhìn cô, không nói một lời, khi hai người ngồi đối mặt ăn cơm trưa, cả người anh cũng như một người câm.

Tình huống như vậy vẫn tiếp tục đến chạng vạng.

Khương Phỉ muốn kiểm tra mắt của bà cụ, bởi vậy Tống Nghiên trầm mặc đưa Khương Phỉ đến Tống gia, sau đó lấy ra một xấp tiền mặt đưa cho cô.

Khương Phỉ khó hiểu: "Đây là?"

Tống Nghiên không nhìn cô, trầm mặc nói: "Tôi đêm nay không thể đưa cậu về nhà được, bạn học Khương sau khi xem xong mắt thì tự bắt xe về nhà đi."

Nói xong, thấy cô không nhận tiền liền đặt trên bàn trà rồi đi ra ngoài.

Khương Phỉ liếc bóng lưng anh, đi vào phòng ngủ chính.

Nghĩ không cần nghĩ, Tống Nghiên chắc chắn là đi làm việc.

Anh là người cao ngạo như vậy, sao có thể chịu đựng việc mình là "Tiểu bạch kiểm" chứ.

Tống Nghiên quả thực là đi làm.

Mấy ngày nay, nhà hàng mà anh từng đánh đàn vẫn luôn liên hệ, hi vọng anh có thể trở về.

Anh đáp ứng rồi xuống dưới.

Điện thoại vang lên một tiếng.

Tống Nghiên thuận tay đem ra, lúc nhìn thấy email trả lời bằng tiếng Anh liền sửng sốt, từ một công ty đa quốc gia mà anh đã gửi hồ sơ xin việc cách đây ít lâu, đối phương bày tỏ sẵn lòng chờ anh kết thúc khóa học vào năm sau rồi nhận anh vào làm, lương một năm cực kỳ cao.

Hẳn là thực mau có thể trả hết tiền thiếu Khương Phỉ.

Tống Nghiên nhìn email, tâm trạng mấy ngày nay vẫn luôn bực bội cuối cùng cũng bình ổn trở lại.

Nhưng sau đó nghĩ đến việc nhà hàng chỉ mở cửa vào thứ hai và thứ sáu, hiện tại thân thể bà nội có chút không ổn, sắc mặt Tống Nghiên tối sầm lại.

Anh cần thêm nhiều công việc.

Anh không có tư cách có được quá nhiều thời gian nhàn nhã.

Luôn là như vậy.

Nhà hàng vẫn như trước kia, Tống Nghiên ngồi trước dương cầm, an tĩnh tấu đàn.

Sắc trời dần trở tối.

Một bóng người bước vào cửa, ngồi gần chỗ anh đánh đàn nhất.

Tống Nghiên khẽ cau mày, tiện đà nhìn thoáng qua phía đó.

Một nữ nhân xa lạ.

Tống Nghiên thu hồi ánh mắt, cúi đầu nhìn phím đàn.

Khương Phỉ đã từng ngồi ở chỗ kia, không chớp mắt nhìn anh đàn dương cầm, anh đàn xong cô cũng rời đi.

Tiếng đàn tạm dừng nửa giây.

Tống Nghiên đột nhiên phản ứng lại, anh lại suy nghĩ đến Khương Phỉ!

Đó...... một con khổng tước chỉ biết giở trò!

Hai ngày qua, không khí ở chung của anh cùng Khương Phỉ đều là cô hỏi anh đáp.

Cô vì Thẩm Phóng mới tiếp cận anh, anh cũng đáp ứng mối quan hệ nhục nhã đó với cô, vì vậy không nên có những trao đổi không cần thiết khác.

Nụ hôn đó, càng không được có bất luận vấn đề gì.

Đàn xong đã là 10 giờ đêm.

Tống Nghiên nắm chặt ngón tay có chút nhức mỏi, vội vàng đạp xe về nhà.

Khương Phỉ chắc là đã rời đi từ lâu, bà ngoại ở nhà một mình anh không yên tâm.

Khóa xong xe đạp, Tống Nghiên bước nhanh lên lầu, lấy ra chìa khóa mở cửa: "Bà ngoại......"

Mới vừa mở miệng, liền đột nhiên im bặt.

Trong phòng khách nhỏ, trên ghế sô pha, Khương Phỉ đang ngồi đó giúp bà anh chườm nóng đầu gối.

Mà bà bị cô chọc cười đến vô cùng thoải mái.

Nhà ở trước đây vốn lạnh lẽo, hiện nay lại có chút ấm áp hiếm có.

Tựa như...... chiếc đèn là vì anh mà vẫn luôn sáng, chờ anh về nhà.

Anh không nghĩ tới Khương Phỉ thế nhưng chưa có rời đi.

"Tiểu nghiên, còn đứng ở cửa làm gì?" bà cụ cười nhìn anh, "Còn không mau vào? Con nên cảm ơn Phỉ Phỉ thật tốt, con bé vẫn luôn ở cùng bà để bà bớt buồn chán......"

Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn anh.

Tống Nghiên mím môi, đóng cửa bước vào, bắt gặp ánh mắt của hai người.

Hai người vẫn đang nhìn anh.

Tống Nghiên không khỏi hơi nhíu mày, cố hết sức bỏ qua ánh mắt Khương Phỉ, nhìn về phía bà : "Bà ngoại?"

Bà cụ cười nói: "Phỉ Phỉ cùng bà đang chờ cháu trở về cùng nhau ăn cơm."

Tống Nghiên nhìn mặt bàn trống rỗng: "Cơm?"

Khương Phỉ thong thả ung dung mở miệng: "Còn chưa có làm đâu."

Tống Nghiên hô hấp cứng lại, cười một cách tức giận.

Anh quay nhìn Khương Phỉ đang nói đến hợp tình hợp lý, khi bắt gặp ánh mắt của cô trong lòng liền căng thẳng, anh xoay người im lặng tiến vào phòng bếp.

Trong phòng khách có một cử động nhẹ, Tống Nghiên không để ý đến.

"Làm phần của cậu cùng tôi thôi," giọng nói Khương Phỉ đột nhiên vang lên ở bên cạnh, "Bà bà đã ăn, đi nghỉ ngơi rồi."

Tống Nghiên tay cầm cà chua , quay đầu nhìn, trong phòng khách không có một bóng người, Khương Phỉ đang lười nhác dựa vào cửa phòng bếp, khuôn mặt dưới ánh đèn ấm áp của phòng bếp có chút ái muội, thần sắc không còn ngoan ngoãn như ở trước mặt bà anh.

Anh thu hồi ánh mắt, cố gắng phớt lờ đi.

Khương Phỉ nhìn anh mím chặt môi mỏng, không khỏi cười một tiếng: "Bạn học Tống, cậu tính thực sự không để ý tới tôi sao?"

Sắc mặt Tống Nghiên không chút gợn sóng, ánh mặt lãnh đạm khiến người ta có cảm giác xa cách, vẻ đẹp cấm dục lạnh lẽo.

Khương Phỉ tiến về phía anh hai bước, đứng cách anh không xa: " Hay là cậu vẫn luôn để ý nụ hôn kia?"

Tay đang cắt cà chua dừng lại: "......Tôi không để ý."

"Nói không thèm để ý, cậu hiện tại lại như thế này?" Khương Phỉ hỏi ngược lại, xích lại gần anh, "Hay thứ cậu để ý, chính là tôi?"

Tiếng cắt rau đột ngột dừng lại, Tống Nghiên liếc nhìn nước cà chua hồng trên tay: "Không phải."

"Nếu vậy," Khương Phỉ dựa lưng vào bệ bếp, quay đầu nhìn sườn mặt anh, "Sao cậu không coi nụ hôn đó là yêu cầu của tôi đối với cậu đi."

Tống Nghiên nhìn cô.

Khương Phỉ nhướng mày: "Tôi nói rồi, tôi muốn cậu giúp tôi một việc, việc này, có liên quan đến hôn môi. Cậu tuy rằng ở mặt khác rất có thiên phú, nhưng ký thuật hôn thật sự rất tệ."

Tống Nghiên trong mắt hiện lên tức giận rõ ràng.

"Đừng lo lắng," Khương Phỉ cười một cái, sát đến trước mắt anh, "Hôn không có cảm xúc, không tính là hôn, cậu chỉ cần coi như đây là một nhiệm vụ, luyện tập vài lần là được. Đương nhiên, nếu cậu thực để ý nụ hôn này hoặc tôi......"

"Không có khả năng." Tống Nghiên ngắt lời cô.

Khương Phỉ cười: "Cho nên, đây chỉ là một yêu cầu của tôi đối với cậu, cậu không cần ôm gánh nặng tâm lý, thế nào?"

Tống Nghiên nhíu mày.

Anh không thèm để ý nụ hôn này, càng không thèm để ý cô.

Khương Phỉ lại nói: "Đương nhiên, nếu cậu không đồng ý, tôi chỉ có thể làm như lần trước. Cậu biết mà, tôi nói được thì làm được."

Tống Nghiên nghĩ đến khung cảnh ngày hôm đó, trên mặt lộ ra vẻ nhục nhã cùng lo lắng, rất mau bình tĩnh lại, rũ mắt không hề nhìn cô: "Tôi không thích cậu."

Khương Phỉ nhướng mày: "Vậy nên, cậu đồng ý?"

Tống Nghiên cúi đầu, vừa muốn đem cà chua vừa cắt nhỏ vào bát, tay lại bị người giữ lại.

Anh nhíu mày nhìn về phía cô, Khương Phỉ tiến đến trước mắt anh, nhìn môi anh phiếm hồng, hai mắt sáng lấp lánh: "Không bằng luyện tập luôn a?"

"Cái gì?"

Tống Nghiên vừa dứt lời, trước mắt tối sầm.

Khương Phỉ chạm môi vào khóe môi anh.

Tống Nghiên ngẩn ra, tay cầm đũa buông lỏng, đũa trúc rơi xuống đất.

Trong phòng bếp hẹp hòi, Khương Phỉ một tay ôm lấy sau cổ anh, môi mang theo mềm mại cùng ấm áp, từng chút mà cọ xát trên môi anh.

Chỉ là......một yêu cầu mà thôi.

Cô lấy tư cách "Chủ nợ" của anh, đưa ra một yêu cầu.

Tống Nghiên liều mạng tự thuyết phục chính mình, suy nghĩ lộn xộn dần dần rõ ràng hơn, nhưng thân thể vẫn rất cứng ngắc.

Khương Phỉ thở dài rời khỏi môi anh, nhưng cánh tay đang ôm lấy anh lại không hề buông ra, nhìn anh qua ánh đèn mờ ảo, hai người hô hấp dồn dập ở trong phòng bếp dây dưa.

"Cậu phải đáp ứng yêu cầu của tôi, Tống Nghiên." Khương Phỉ nghiêm túc sửa lại anh, "Cậu thông minh như vậy, sao ở phương diện này lại dốt đặc cán mai *?"

*"Dốt đặc cán mai": cách nói hình tượng, nhấn mạnh thêm của "dốt đặc". "Đặc" chẳng khác nào cái cán mai làm bằng gỗ, tức không biết một tí gì.

Tống Nghiên sắc mặt trầm trầm, duỗi tay cầm lấy tay cô, nhàn nhạt nói: "Tôi còn phải nấu cơm."

Khương Phỉ lần này không có dị nghị, nhìn anh động tác lưu loát chuẩn bị xong hai bát mì cà chua, khi hai người ở phòng khách ăn cơm, Khương Phỉ đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Cậu trở lại nhà hàng làm việc?"

Tống Nghiên rũ mắt đáp nhẹ: "Ừ."

"Nếu tôi nhớ không lầm, nhà hàng chỉ yêu cầu là việc vào thứ hai cùng thứ sáu thôi phải không?"

"Ừm."

"Vậy tối mai cậu có thời gian không?"

"Tối mai tôi có việc khác."

Khương Phỉ nhướng mày: "Bận như vậy?"

Tống Nghiên nhìn cô một cái: "Tôi vẫn luôn như vậy."

Anh cùng cô, hoàn toàn là hai người ở hai thế giới.

Nếu không tính thời gian cô tiếp cận anh, anh kỳ thật cũng không có nhiều thời gian ở cùng Nguyễn Đường.

Khương Phỉ không nói thêm gì, cơm nước xong, nhờ Tống Nghiên đưa cô đến khu náo nhiệt sau đó bắt xe trở về nhà.

Dùng tiền của Tống Nghiên.

Mà Tống Nghiên không nghĩ tới, Khương Phỉ sẽ nghiêm túc đối với cái gọi là "Luyện tập" như vậy.

Mặc dù ở trường học, cũng không ngoại lệ.

Trong giờ giải lao trên lớp, Tống Nghiên vẫn luôn quen ngồi trong góc xem tài liệu cho năm học tới, Khương Phỉ đột nhiên dựng sách trên tay, chắn tầm mắt của những người xung quanh.

Tống Nghiên nhíu mày, quay đầu nhìn cô, muốn lấy lại sách vở.

Khương Phỉ nghiêng người, chớp mắt: "Luyện tập." Nói xong liền hôn anh.

Tống Nghiên nắm chặt sách vở, tay căng thẳng, trong lòng đè nén từng trận ngột ngạt cùng sỉ nhục, rồi lại sợ bị người khác thấy, không thể đẩy cô ra, cuối cùng phải dùng sách vở che chắn hai người kỹ càng hơn.

Sau khi ăn trưa, Tống Nghiên sẽ ngồi ở góc khuất của hòn non bộ phía sau trường học, dành thời gian đọc sách một lát, trước kia luôn là chính mình một người, hiện giờ Khương Phỉ yên tâm thoải mái gối lên trên đùi anh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh.

Ánh mắt trước nay đều không chút nào che giấu, nhìn chằm chằm, làm người khác rất khó bỏ qua.

Mỗi lần Tống Nghiên đều nhịn không được cúi đầu nhìn cô, muốn cho cô thu hồi ánh mắt, cô lại thuận thế ôm lấy cổ anh, bắt anh cúi đầu hôn môi.

Buổi tối sau khi tan làm, cuối tuần giúp cô học bổ túc......

Tống Nghiên nghĩ nhiều lần, đây thật sự chỉ là luyện tập, cùng lắm cách luyện tập tương đối kỳ lạ thôi.

Hôn không có cảm tình, không tính là hôn.

Anh cùng Khương Phỉ hai người, chỉ là cô yêu cầu, anh không thể không đáp ứng thôi.

Nghĩ đến đây, tâm tình Tống Nghiên cũng đi từ hoảng loạn đến bình tĩnh.

Mà trong khoảng thời gian này, không khí ở chung giữa hai người càng thêm quỷ dị.

Tống Nghiên mỗi ngày tan học sẽ đưa Khương Phỉ về Tống gia, rồi sau đó lại đi làm.

Anh mỗi ngày đều để lại tiền xe, nhưng Khương Phỉ đều ở lại cùng bà anh, chờ đến anh trở về mới thôi.

Đôi khi Tống Nghiên nhìn cô gái trước mặt bà anh ngoan ngoãn dễ thương, làm bà phá lệ vui vẻ, trong sự hoảng hốt liền mặc định rằng trong nhà mình kỳ thật vốn dĩ có ba người.

Nhưng một khi rời khỏi tầm mắt của bà ngoại, Tống Nghiên sẽ lập tức trở lại hiện thực.

Khương Phỉ trước nay chưa bao giờ đáng yêu cả, cô chỉ đang diễn mà thôi.

Cô luôn là thiên kim đại tiểu thư cao cao tại thượng.

Thế nhưng cơ thể bà anh hồi phục rất tốt, tâm trạng cũng tốt hơn, ngay cả chân cũng dần hoàn thiện, bây giờ bà có thể đi lại chậm chạp mà không cần bất kỳ sự hỗ trợ nào.

Đều là công lao của Khương Phỉ.

Chỉ còn hai ngày nữa là đến Vũ hội.

Sau giờ học, Khương Phỉ ngồi sau xe đạp Tống Nghiên, một tay tùy ý ôm lấy eo anh.

Hôm nay thời tiết âm u, mây đen trên đỉnh đầu khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Khương Phỉ híp mắt nhìn bầu trời u ám, so với lúc mặt trời lặn, cô vẫn thích những ngày mưa dầm như vậy, khiến người ta cảm thấy an tâm.

Khương Phỉ dời ánh mắt, thuận thế nhìn đỉnh đầu Tống Nghiên.

Độ hảo cảm vẫn luôn tăng trong thời gian này, không ngừng dao động, đã ổn định ở 35.

"Hôm nay có phải đi làm không?" Khương Phỉ tùy ý hỏi.

Tống Nghiên chỉ bình tĩnh nhìn phía trước: "Có."

"Việc gì vậy?" Hôm nay thứ tư, không phải thời gian học bổ túc, cũng không phải đi nhà hàng đàn tấu, mỗi lần cô dò hỏi, anh luôn trầm mặc không nói.

Lần này cũng giống vậy.

Anh không nói một lời.

Khương Phỉ không giận, trầm tư một lát, buông lỏng tay đang ôm eo anh.

Tống Nghiên nhíu mày, cảm thấy bên hông trống rỗng, còn chưa kịp cảm thấy khó chịu, Khương Phỉ đột nhiên dẫm lên bàn đạp, đứng lên dựa vào vai anh.

"Cậu chỉ muốn kiếm đủ tiền su đó xóa sạch mối quan hệ với tôi càng sớm càng tốt?" Thanh âm nửa thật nửa vờ vang bên tai anh.

Tay đang cầm ghi đông của Tống Nghiên khẽ run lên, vành tai nhiễm hơi thở cô đến nóng rực, anh nghiêng sang một bên tránh: "Không ai muốn bị người khác ép buộc phải khuất phục."

Khương Phỉ nhướng mày: "Cậu thực ủy khuất sao?"

Tống Nghiên không nói nữa, một lát sau dừng xe, "Tới rồi."

Khương Phỉ quay đầu lại, xe đạp dừng ở dưới lầu Tống gia.

Cô xuống xe, nhìn Tống Nghiên cười một cái.

Tống Nghiên mím môi, không nhìn cô, dần biến mất dưới bầu trời đầy mây đen.

Khương Phỉ nhìn bóng lưng anh, lại nhìn trời.

Xem ra đêm nay trời sẽ mưa.

Khương Phỉ quả nhiên không có đoán sai, hơn 9 giờ tối mưa trút xuống khắp thành phố này.

"Phỉ Phỉ, sao tiểu Nghiên vẫn chưa trở về a?" bà cụ hết lần này đến lần khác lo lắng nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nó đến tột cùng đi làm cái gì? Tối như vậy vẫn chưa trở lại......"

Khương Phỉ nhìn mưa ngoài cửa sổ, an ủi nói: "Bà bà không cần lo lắng quá đâu ạ, cậu ấy là người lớn rồi, nhất định sẽ không có việc gì."

Bà cụ như cũ chau mày, ánh mắt đầy lo lắng: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn so với hài tử khác, chịu khổ cũng nhiều, lại trước nay chưa từng cho bà biết, nó khó khăn thế nào, cũng không biểu hiện ra ngoài......"

"Mưa to như vậy, tiểu Nghiên cũng không nghe máy......"

Khương Phỉ nhìn bà cụ đang tự xoa đầu gối, có lẽ vì trời mưa, nên đầu gối càng nhức mỏi.

Cô nghĩ nghĩ nói: "Hay là như vậy, con đi xung quanh tìm thử, nói không chừng cậu ấy cũng đang trên đường về rồi."

Hai mắt bà sáng lên một chút, giây tiếp theo lại lo lắng nhìn cô: "Bên ngoài mưa to như vậy, con lại là một nữ hài tử, hay để bà đi nhờ hàng xóm một chút......"

"Không sao ạ." Khương Phỉ ngăn bà cụ lại, "Bà bà, con chỉ tìm gần đây thôi ạ."

Nói rồi cô đỡ bà đến ghế sô pha, cầm ô bước ra ngoài.

Bên ngoài mưa nhẹ hơn một chút, Khương Phỉ mới vừa xuống lầu liền hỏi: "Hệ thống, cậu ta ở đâu?"

【 Hệ thống: Phố Vãn Ninh, vẫn đang di chuyển chậm rãi. 】

Đường cái?

Khương Phỉ nhíu mày, cô trưởng rằng anh đang ở chỗ làm thêm, nhưng cô vẫn bắt một chiếc taxi, đi đến dịa điểm đó.

......

Đêm mưa tối tăm.

Dưới đèn đường.

Thiếu niên mặc áo sơ mi trắng cùng quần tây đen lặng lẽ đẩy xe đạp, dọc theo ven đường khập khễnh từng bước chậm rì mà đi tới, cả người đã ướt sũng, mặc dù đầy người chật vật, bóng lưng vẫn thẳng tắp.

Ngẫu nhiên có người đi đường cầm ô vội vội vàng vàng đi qua, không khỏi liếc nhìn anh, lại nhìn hành động đẩy xe đầy chật vật của anh, lắc đầu thở dài.

Lớn lên đẹp như vậy, đáng tiếc......

Tống Nghiên trước sau bình tĩnh tiến về phía trước.

Loại ánh mắt đáng thương cùng tiếc nuối như vậy, anh từ nhỏ đến lớn nhìn thấy rất nhiều, mỗi một lần làm việc đều có thể bắt gặp.

Nếu anh thật sự để ý, đã sớm hổ thẹn chết.

Anh vẫn luôn biết, để có thể có được những thứ giống như người khác, anh phải nỗ lực làm việc hơn rất nhiều lần.

Cũng sớm học được cách làm lơ ánh mắt của người khác.

Chỉ không ngờ đêm nay mưa quá to, khi tránh con mèo hoang đang bỏ chạy trên đường thì bị xe đổ đè vào chân trái.

Tống Nghiên mím môi, nhìn thời gian, đã 10 giờ tối.

Khương Phỉ hẳn là về nhà rồi.

Còn tốt......

Đang nghĩ, một chiếc xe ô tô đột nhiên tiến tới phía trước, đèn pha chói mắt quét lên người anh.

Rồi sau đó, chiếc xe kia dừng lại.

Tống Nghiên đờ người, mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe, lòng bất an không thể giải thích được.

Giây tiếp theo, cửa xe mở ra, cô gái cầm ô che mưa bước xuống, mặc váy dài trễ vai, lộ ra bờ vai trắng nõn.

Tống Nghiên sững người, nhìn cô gái đứng ở ven đường đang nhìn về phía mình, ô cầm trong tay, rất quen thuộc.

Là chiếc ô anh đã từng đưa cho cô.

Khương Phỉ.

Tống Nghiên hô hấp căng thẳng, đáy lòng từng trận hoảng loạn.

Anh trước nay không để ý ánh mắt của người khác, thậm chí còn tin tưởng với năng lực của chính mình, nhưng giờ phút này, ở trước mặt Khương Phỉ tươi đẹp như vậy, lại chỉ cảm thấy mặc cảm tự ti chưa từng có.

Cô thấy bộ dáng anh chật vật bất kham.

Tống Nghiên xoay người muốn đổi phương hướng.

"Tống Nghiên!" Khương Phỉ đột nhiên lên tiếng, gọi tên của anh.

Tống Nghiên bước chân cứng đờ, tiếp tục đi trước.

"Tống Nghiên!" Khương Phỉ nén bực gọi lại một lần nữa, đi nhanh vài bước đến trước mặt anh: "Về nhà."

Tống Nghiên nghe giọng điệu ra lệnh của cô, cổ họng thắt lại, thanh âm cũng trở nên lạnh lùng, rũ mắt nói: "Tôi còn phải làm việc."

Nói xong liền vòng qua cô.

Khương Phỉ lại lần nữa ngăn cản anh: "Làm việc gì?" Nói xong trực tiếp mở hộp bên cạnh ra, "Là mấy phần cơm hộp sao, cậu về nhà đi."

Tống Nghiên nắm chặt tay, Khương Phỉ nhấc nắp hộp lên, tựa hồ như nhấc lên cả tôn nghiêm mà bấy lâu nay anh luôn tự hào.

Anh cùng cô là hai người thuộc hai thế giới.

Thứ anh cố gắng hết sức để có được, có lẽ cũng chỉ là thứ mà cô chướng mắt.

"Công việc của tôi không liên quan gì đến bạn học Khương." Tống Nghiên gần như nén những lời này ra khỏi cổ họng, rồi bước sang một bên.

Anh vừa đi vài bước, xe đã bị Khương Phỉ đoạt lấy, cô thuận thế nhét ô che mưa vào trong tay anh.

"Khương Phỉ!" Tống Nghiên tiếng nói khàn khàn, bởi vì chân đau mà hơi loạng choạng.

Khương Phỉ quay đầu nhìn anh: "Tôi nói này, mấy phần cơm hộp mà thôi, cậu cũng không cần liều mạng như vậy."

Tống Nghiên trào phúng: "Thì làm sao? Bạn học Khương còn muốn cho tôi tiền mua mấy thứ này nữa sao?"

Dù sao anh cũng chỉ là một thứ đồ chơi cô cố tình tiếp cận, cô có quá nhiều thủ đoạn để hạ nhục anh.

Khương Phỉ ngẩn người, cười thành tiếng: "Cho cậu tiền?"

"Cậu nằm mơ."

Tống Nghiên nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cô.

Khương Phỉ không nhìn anh nữa, đẩy xe về phía trước: "Tôi đi tìm cậu, nếu cậu không trở về, vậy cùng nhau đi."

Tống Nghiên nhìn bóng lưng cô đi trong mưa: "Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?"

Khương Phỉ không nói gì, tóc dài dính những hạt mưa li ti chậm rãi đung đưa sau lưng.

Thực mau Tống Nghiên liền biết.

Khương Phỉ đậu xe ở cửa một tiểu khu, lấy ra một phần cơm hộp, đi vào trong.

Cô đang giúp anh.

Khương Phỉ rõ ràng cùng anh không phải người cùng một thế giới, thiên kim đại tiểu thư mười ngón tay không chạm nước xuân*, lại đang giúp anh.

*十指不沾阳春水, Hán Việt: "thập chỉ bất triêm dương xuân thủy", một câu thơ Hán cổ, dịch nghĩa: mười ngón tay không chạm nước xuân, chỉ người có thể không tự giặt quần áo trong thời tiết lạnh lẽo tháng ba, ví von người điều kiện gia đình tốt, không cần tự làm việc nhà, chủ yếu chỉ nữ giới.

Một hộ lại một hộ, cho đến nhà cuối cùng, là một khu chung cư cũ, lầu sáu.

Khương Phỉ bước lên không nói lời nào.

Tống Nghiên đứng ở dưới lầu chờ, nhìn qua cửa sổ, nhìn đèn kích hoạt bằng giọng nói bật lên từng tầng, suy đoán cô đang ở tầng nào.

Sau đó ánh đèn lại từng tầng một mà trở tối.

Hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Tống Nghiên ngơ ngẩn nhìn lối ra, đến khi thân ảnh màu trắng từ bên trong đi ra, trên người phủ ánh đèn vàng mờ nhạt, hai má hơi ửng đỏ vì leo cầu thang, chóp mũi lấm tấm mồ hôi, môi đỏ thắm như máu.

Cô vẫn luôn đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn anh, ngữ khí cao ngạo trước sau như một: "Về nhà thôi."

Tống Nghiên ngón tay run rẩy, chớp mắt kia, anh cảm thấy xung quanh chìm vào một mảnh tối tăm.

Chỉ có cô là ánh sáng.

Trái tim đập kịch liệt.

Tống Nghiên độ hảo cảm: 50.

Tống Nghiên không biết mình về đến nhà bằng cách nào.

Bà ngoại vì lo lắng mà không ngủ được, thấy anh trở về, bà nói đi nói lại: "Không có việc gì liền tốt, không có việc gì là tốt rồi."

Khương Phỉ dỗ dành bà anh về phòng nghỉ ngơi.

Tống Nghiên ngồi trên giường trong phòng, rõ ràng không còn chiếc váy trắng đó, đệm chăn cũng đã thay mới, nhưng mùi hương nhàn nhạt trong mũi vẫn liều lĩnh quét về phía anh.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng vang.

Không lâu sau Khương Phỉ bưng một bát cháo thịt nạc đang bốc khói đi đến, đưa cho anh.

Tống Nghiên mắt nhìn cháo, sau đó nhìn Khương Phỉ, môi giật giật, thanh âm khàn khàn: "Cậu biết nấu cơm?"

"Đương nhiên," Khương Phỉ tùy ý ngồi xuống ghế cạnh gường anh, "Tôi chưa từng nói qua tôi không biết, chỉ là không muốn làm mà thôi."

Tống Nghiên bình tĩnh nhìn cô, không nói gì.

"Cậu sao vậy?" Khương Phỉ tiến đến trước mắt anh, trong giây lát như nghĩ tới cái gì, cúi đầu nhìn chân anh, "Cậu còn có thể khiêu vũ không? Tôi không thể lại tìm người khác được."

Tống Nghiên lông mi kẽ run, theo ánh mắt cô nhìn về phía hai chân mình, trong lòng cảm thấy hụt hẫng không thể giải thích được.

Anh biết cô vì Thẩm Phóng mới cố ý tiếp cận anh.

Cho nên cô mới có thể nhẹ nhàng nói ra lời nói "Tìm người khác" như thế.

"Không muốn ăn?" Khương Phỉ nhìn anh bưng cháo không nhúc nhích, hơi nhướng mày, "Nếu không ăn thì ' luyện tập ' một chút......"

Nói rồi cô làm bộ tiến đến trước mặt anh.

Tống Nghiên nhanh chóng tránh cô, rồi sau đó cúi đầu, một ngụm lại một ngụm ăn cháo.

Khương Phỉ nhìn Tống Nghiên, đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này Tống Nghiên tránh mình.

Cô hừ nhẹ một tiếng, xoay người đi ra ngoài.

"Khương Phỉ." Tống Nghiên gọi cô lại.

Khương Phỉ không quay đầu , chỉ ngừng bước chân.

Tống Nghiên lại không nói gì nữa, cầm gối từ trên giường đứng dậy, lướt qua Khương Phỉ, đi đến sô pha trong phòng khách, thật lâu sau mới nặn ra chữ "Có thể".

Đèn tắt.

Tống Nghiên lại ngủ trên sô pha.

Khương Phỉ nhìn bóng người trên sô pha, nhướng mày quay về phòng ngủ.

Nghe tiếng đóng cửa, Tống Nghiên chậm rãi mở hai mắt, nhìn trước mắt một mảnh tối tăm.

Vừa rồi anh cự tuyệt cô, chỉ vì anh giống như...... Không thể hoàn toàn coi việc"Luyện tập" là một nhiệm vụ.

Anh nhất định là bị bệnh.

Chỉ hi vọng ngủ một giấc, có thể khỏi hẳn.

Điện thoại trên bàn sáng lên.

Tống Nghiên lấy di động, thông báo có tin nhắn.

Nguyễn Đường gửi tới:

"Tống Nghiên, Thẩm Phóng mời tôi làm bạn nhảy."

Nguyễn Đường.

Nghĩ đến cô gái này, tâm tư xao động của anh dần dần đông cứng.

......

Vũ hội chào mừng người mới đến tổ chức vào tối thứ sáu, đây là truyền thống của trường học.

Địa điểm tổ chức tại phòng tiệc của trường.

Sảnh tiệc đầy rực rỡ, xung quanh có vô số món ngon.

Bảy giờ tối, vũ hội bắt đầu.

Thẩm Phóng mím môi nhìn một đôi nam nữ cách đó không xa, sắc mặt ảm đạm.

Hắn chưa từng thấy một Khương Phỉ như vậy, chiếc váy đỏ treo cổ, dáng người cao gầy nổi bật trong đám đông, dễ dàng hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Chính là, hiện giờ cô lại ở trong vòng tay ống Nghiên, cùng anh ăn ý khiêu vũ.

Trước đây, Khương Phỉ luôn mời hắn làm bạn nhảy từ rất sớm, nhưng năm nay, hắn vẫn luôn chờ đến ngày cuối cùng, điều hắn chờ được lại là tin tức cô sớm đã có bạn nhảy.

"Thẩm Phóng, xin lỗi, tôi đến chậm." Trước mắt truyền đến giọng nữ thở hổn hển.

Thẩm Phóng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía trước mặt Nguyễn Đường, rồi sau đó thần sắc hơi ngưng lại.

Gặp qua Khương Phỉ kinh diễm chói mắt như vậy, đến khi nhìn thấy Nguyễn Đường một thân váy trắng, cảm thấy...... Quá nhạt nhòa.

Trong lòng không có nửa điểm gợn sóng.

Hắn không khỏi lại lần nữa nhìn Khương Phỉ.

"Thẩm Phóng?" Nguyễn Đường khó hiểu, theo anh ánh mắt nhìn qua, sau đó thân hình mảnh mai cứng đờ.

Khương Phỉ cùng Tống Nghiên.

Cô chỉ biết Tống Nghiên từ chối lời mời của cô, hóa ra...... Anh sớm đã cùng Khương Phỉ ước định.

Nhìn Khương Phỉ như vậy, trong lòng cô bất giác cảm thất xấu hổ, cô ấy đẹp như vậy......

Khương Phỉ bên kia cũng nhận thấy được điều gì, quay đầu nhìn qua.

Thẩm Phóng hít sâu một hơi, lập tức nắm lấy cổ tay Nguyễn Đường: "Chúng ta cũng đi khiêu vũ."

Ánh mắt luôn hướng về phía Khương Phỉ.

Khương Phỉ lại chỉ nhìn tay Thẩm Phóng đang nắm tay Nguyễn Đường, rồi sau đó liền thu hồi ánh mắt.

Mọi người đã sẵn sàng.

Cô ngẩng đầu nhìn Tống Nghiên trước mắt, đêm nay anh mặc lễ phục dạ hội, so với mấy đám công tử nhà giàu kia còn muốn cao quý hơn.

Chỉ là lực chú ý của anh rõ ràng đang không tập trung.

"Đang nhìn gì vậy?" Khương Phỉ chậm rì rì hỏi.

Tống Nghiên đột nhiên hoàn hồn, lắc lắc đầu: "Không có gì."

Khương Phỉ cười một cái, mắt sáng lên, đùa vui nói: "Nguyễn Đường đang nhìn cậu đó."

Đương nhiên Thẩm Phóng cũng đang nhìn.

Một thương tâm, một tức giận.

Tống Nghiên nghe thấy tên Nguyễn Đường, tay hơi dừng lại, vẻ mặt có chút thay đổi.

Nụ cười trên môi Khương Phỉ dần tắt, nghiêm túc nhìn Tống Nghiên: "Ngày tôi mời cậu làm bạn nhảy, cậu nói có việc muốn nói, chuyện kia có lẽ là Nguyễn Đường cũng mời cậu đúng không?"

Tống Nghiên thần sắc hơi ngưng, nhìn cô gái trước mắt.

Khương Phỉ tiếp tục nói: "Hôn tôi."

Tống Nghiên giật mình: "Cái gì?"

"Hôn tôi." Khương Phỉ lần nữa lặp lại, "Giống như lần trước ' luyện tập ' vậy."

Ánh đèn, vai chính, người xem. Tất cả dều đã sẵn sàng.

Tống Nghiên hơi nhíu mày: "Đừng nháo......"

"Tôi rất nghiêm túc," Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn mắt anh, "Hôn tôi."

Tống Nghiên sửng sốt.

Anh có thể nhìn ra cô thực sự nghiêm túc.

Đây là mục đích của cô sao?

Để anh hôn cô ở trước mặt mọi người, khẳng định tin đồi giữa hai người.

Làm Nguyễn Đường hoàn toàn hết hi vọng đối với anh?

"Khương Phỉ......"

Khương Phỉ ngắt lời: "Cậu không có tư cách nói 'không'."

Tống Nghiên hơi khẩn trương, đáy mắt hiện lên một tia khuất nhục cùng tức giận.

Thật lâu sau, anh tự sa ngã cúi người, môi hơi lạnh hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô, ăn ý như trước kia luyện tập, cô ngửa đầu hôn lại.

Có ánh đèn quét qua hai người, xung quanh ồ lên.

Thẩm Phóng sắc mặt trắng bệch nhìn một màn này.

Trước đó hắn có thể lừa mình dối người mà nhủ, Khương Phỉ thích mình tám năm, cô thậm chí còn chủ động hôn hắn, cô nhất định là có cảm tình với hắn.

Hiện giờ, hình ảnh Tống Nghiên hôn môi Khương Phỉ, phá tan tất cả mọi ảo tưởng tự phụ của hắn.

Không kìm được lửa giận trong lòng, Thẩm Phóng đột nhiên đẩy đám người sang một bên, sải bước về phía trước, hốc mắt đỏ hoe.

Trong đám người, vài tiếng thét chói tai.

Thẩm Phóng nắm lấy cổ áo Tống Nghiên, một quyền nện trên gương mặt anh, thở hổn hển nói: "Tống Nghiên, mẹ nhà mày!"

Tống Nghiên loạng choạng, khoang miệng cơ hồ lập tức xuất hiện mùi máu tươi.

Anh hơi nhíu mày nhìn Thẩm Phóng, vừa muốn mở miệng.

Đột nhiên, một giọng nữ khóc lóc từ bên cạnh truyền đến:"Tống Nghiên?"

Tống Nghiên thân hình cứng đờ, quay đầu nhìn lại.

Nguyễn Đường cắn môi, vành mắt đỏ nhìn anh, rồi sau đó xoay người lao ra ngoài, chạy tới hướng cửa, chân lại mềm nhũn, ngã thật mạnh trên đất. Cô cự tuyệt sự giúp đỡ của mọi người, tự mình đứng lên, có vết xước trên đầu gối, lau nước mắt trên mặt chạy đi ra ngoài.

Đầu ngón tay Tống Nghiên hơi khựng lại, trong mắt lóe lên tia xúc động, bước chân hơi động, tựa hồ muốn đuổi theo.

Giây tiếp theo, bên tai vang lên một tiếng cười khẽ.

Tống Nghiên dừng lại, Khương Phỉ đi đến trước mặt anh, nhìn anh: "Tống Nghiên, đêm nay cho cậu nghỉ phép đó."

Chương sau hơn 7000 từ >.< có chút mún khóc oy đoá 😥

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro