TG4 Nữ phụ vườn trường ác độc 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit+beta: apun

Trong hội trường, trừ bỏ tiếng đàn dương cầm vẫn đang vang lên, xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Mọi người đồng thời nhìn về phía ba người ở trung tâm.

Thẩm thiếu hốc mắt tràn ngập tơ máu đỏ đậm, sắc mặt tràn đầy lửa giận.

Cao lãnh chi hoa khóe môi chảy ra một chút máu, sắc mặt lại bình tĩnh lạnh lùng.

Chỉ có Khương Phỉ vẫn cười nhạt, bờ vai trắng như tuyết mờ ảo dưới ánh đèn.

Tống Nghiên nhìn Khương Phỉ.

Cô nói, cho anh nghỉ phép.

Trầm mặc thật lâu, Tống Nghiên nuốt mùi máu tươi xuống cổ họng: "Tôi có chút chuyện muốn nói với Nguyễn Đường......"

"Bạn học Tống," Khương Phỉ ngắt lời, cười bất đắc dĩ, "Tôi nói rồi, cho cậu nghỉ phép. Thời gian của cậu, cậu tự do an bài."

Tống Nghiên hầu kết lăn lộn, an tĩnh một lát, xoay người đi về phía lối ra của sảnh tiệc.

Khương Phỉ nhìn theo bóng dáng biến mất ở trong đám người, thu hồi ánh mắt nhìn sang Thẩm Phóng, người kia cũng đang nhìn cô chằm chằm.

Khương Phỉ dừng một chút, mặc kệ, xoay người ra khỏi sảnh tiệc.

Thẩm Phóng mím môi, tạm dừng trong chốc lát, rồi im lặng đi theo.

Đã 8 giờ tối. Bóng đêm tối tăm.

Khương Phỉ mặc lễ phục đi dạo trong khuôn viên trường, sau lưng có tiếng bước chân vội vã. Khi đến cổng khuôn viên, trước mắt Khương Phỉ tối sầm lại, Thẩm Phóng ngăn trước mặt cô, cúi đầu nhìn.

Đêm nay hắn mặc tây trang, khí chất ngông cuồng trước đây đã được kiềm lại rất nhiều, nhưng lông mày lại dựng đứng, thêm chút hung ác nham hiểm.

"Có việc gì......Sao?"

Khương Phỉ nói chưa nói xong, trên môi xuất hiện một bàn tay.

Thẩm Phóng hoảng loạn dùng ngón cái xoa môi cô, chà đi chà lại nhiều lần, vết son môi nhòe đi cũng không dừng lại.

Khương Phỉ không ngăn cản, chỉ là bình tĩnh nhìn hắn, thật lâu sau cười một tiếng.

Thẩm Phóng nghe cô cười, ngón tay cứng đờ, hắn nhìn cô, thanh âm nghẹn ngào: "Cái ước định kia, hủy bỏ đi."

"Hả?" Khương Phỉ hỏi lại, sau đó mới hiểu ra, "Là chuyện cậu muốn tôi tiếp cận Tống Nghiên ư?"

"......" Thẩm Phóng yết hầu căng thẳng, nói không ra lời.

Khương Phỉ bước hai bước, ngẩng đầu nhìn mắt hắn: "Tại sao lại hủy bỏ, Thẩm Phóng, cậu không phải cùng Nguyễn Đường ở bên nhau sao?"

Hắn cúi đầu nhìn cô, mùi hương thoang thoảng gần trong gang tấc, hắn hoảng hốt, như thể hai người quay lại kỳ nghỉ đó một lần nữa, cô vẫn ở bên hắn.

Không như hiện tại, mỗi lần về đến chung cư, luôn chỉ có hắn lẻ loi một mình.

Khương Phỉ đợi một hồi, không chờ đến khi Thẩm Phóng đáp lại, xoay người rời đi.

"Sau này, em không cần tiếp cận Tống Nghiên," Thẩm Phóng nói trong hốt hoảng rối ren, thanh âm phá lệ khàn khàn, "Tôi không có cùng Nguyễn Đường ở bên nhau."

Khương Phỉ quay đầu nhìn hắn.

"Sau này...... tôi sẽ không......" Thẩm Phóng thanh âm ngày càng thấp, "Em là vị hôn thê của tôi, từ nay về sau......"

"Vị hôn thê?" Khương Phỉ ngắt lời, trào phúng cười, "Cậu thật sự coi tôi là vị hôn thê sao?"

"Có vị hôn phu nào, để cho vị hôn thê của mình chủ động tiếp cận người khác?"

Thẩm Phóng sắc mặt bệch đến dọa người.

Khương Phỉ cúi đầu, nhàn nhạt cười một tiếng: "Thẩm Phóng, kỳ thật tôi vẫn luôn đều biết, cậu không thích tôi, từ lúc bắt đầu liền không thích, trước đến nay tôi tình nguyện ở bên cạnh cậu dây dưa lâu như vậy, hiện giờ rốt cuộc cũng hiểu rõ hiện thực này."

Thẩm Phóng hô hấp căng thẳng, nhìn thần sắc cô bình tĩnh, cảm thấy phía sau trào ra một cỗ lạnh lẽo.

Khương Phỉ vẫn cười: "Tôi thậm chí còn biết, cậu để tôi tiếp cận Tống Nghiên, ngoài việc để cậu cùng Nguyễn Đường có cơ hội bên nhau, còn có thể mượn cơ hội hủy bỏ hôn ước."

Thẩm Phóng đột nhiên lui về phía sau nửa bước: "Tôi......" giọng nói khàn khàn.

Cô đều biết.

Hóa ra cô cái gì cũng biết.

"Hiện giờ tôi có thể đáp ứng cậu," Khương Phỉ ngẩng đầu nhìn hắn, "Chúng ta hủy hôn......"

"Khương Phỉ!" Thẩm Phóng đột nhiên lớn tiếng ngắt lời cô, thanh âm xen lẫn hoảng loạn.

Khương Phỉ không nói gì.

Thẩm Phóng nắm chặt quyền: "Nếu bây giờ khác thì sao? Nếu tôi không muốn giải trừ hôn ước nữa? Không muốn em tiếp cận Tống Nghiên, chúng ta coi như chuyện gì cũng chưa phát sinh, về sau......"

"Có thể sao?" Khương Phỉ nhẹ nhàng hỏi lại.

Thẩm Phóng thân hình cứng đờ, một hồi lâu mới mờ mịt nói: "Vì sao lại không thể? Giống như trước đây không được sao? Ở chung cư, em xem phim, tôi ở cạnh em, em muốn đi dạo liền đi, muốn đi công viên trò chơi đều có thể, tôi không đua xe, cũng không hút thuốc lá, không mang em đi những nơi em không thích, không ném đồ ăn em mang đến......"

Thẩm Phóng càng nói càng nhẹ nhàng, tâm tư vốn bị sương mù bao phủ, lúc này như đang xóa đi mây mù, lộ ra bộ dáng nguyên bản.

Thẩm Phóng nói dần dừng lại, ngơ ngẩn nhìn Khương Phỉ.

Tâm tư rõ ràng, tràn ngập cô.

Khương Phỉ đón ánh mắt hắn, nhìn độ hảo cảm hỗn loạn: "Vì sao?" Cô hỏi ngược lại.

Thẩm Phóng há miệng thở dốc, trong cổ họng từng trận chua xót: "...... Em thích tôi."

Khương Phỉ xoay người rời đi.

"...... Tôi giống như cũng."

Khương Phỉ bước chậm lại.

"Khương Phỉ," Thẩm Phóng thanh âm cực nhẹ, "Hình như tôi...... Cũng thích em." Khoảnh khắc nói ra, mờ mịt trong lòng dần dần hiện rõ.

Khoảng thời gian trước bực bội, cũng đẫ có đáp án, thấy cô cùng Tống Nghiên tiếp xúc liền phẫn nộ, đều cùng một nguyên nhân.

Khương Phỉ nghiêng đầu, thần sắc bình tĩnh: "Cậu lại chơi đùa tôi sao?"

Thẩm Phóng ngơ ngẩn: "...... Cái gì?"

Cô không tin hắn?

"Tôi nhớ rõ cậu chính miệng nói, cậu nếu thích tôi đã sớm thích, như thế nào sẽ chờ tới bây giờ?"

Thẩm Phóng sắc mặt càng thêm trắng.

Khương Phỉ nhìn hắn: "Cậu còn nói, cậu sẽ không thích bình hoa không có linh hồn."

"Khương Phỉ, trước kia chỉ là......"

"Hơn nữa," Khương Phỉ cắt ngang những lời còn lại của hắn, "Nếu tôi đã không còn thích cậu nữa thì sao?"

Bước chân Thẩm Phóng bỗng dưng lui về phía sau nửa bước, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm cô: "Không thể nào."

"Sao lại không thể chứ?" cô cười, "Nếu tôi thích cậu, sẽ hôn người khác sao?"

"Thậm chí ở những nơi cậu nhìn không thấy, còn có nhiều hành động thân mật hơn, cậu muốn nghe không?"

Thẩm Phóng hốc mắt đỏ bừng: "Khương Phỉ!"

Khương Phỉ dừng một chút, cúi đầu trào phúng nói: "Tôi vì cái gì phải thích một người luôn muốn đẩy tôi cho người khác?"

"Nhưng người Tống Nghiên thích là Nguyễn Đường." Thẩm Phóng cao giọng, hoảng loạn nói.

Khương Phỉ lặng im một giây đồng hồ, nghiêm túc mà nhìn hắn: "Thẩm Phóng, người cậu thích cũng là Nguyễn Đường."

Nói xong, cô xoay người.

"Khương Phỉ!" Thẩm Phóng đột nhiên tiến lên, nắm cổ tay cô.

Khương Phỉ không quay đầu.

"Em đừng đi." thanh âm khàn khàn, hắn cảm thấy, nếu cô đi rồi thật sự sẽ không bao giờ quay đầu lại nữa. "Không cần tiếp cận Tống Nghiên."

"Coi như cái gì cũng chưa phát sinh, chúng ta một lần nữa bắt đầu......"

"Thẩm Phóng," Khương Phỉ ngắt lời hắn, quay đầu nhìn chăm chú mắt hắn, hai tròng mắt rưng rưng, "Tôi đợi tám năm rồi."

"Chờ trong vô vọng, chờ đến mệt mỏi rồi."

Cô vừa nói vừa duỗi tay phủ lên mu bàn tay hắn, rồi sau đó nhẹ nhàng gỡ ngón tay hắn ra, đi về phía xe tư nhân đang đợi ở cửa mà không hề quay đầu nhìn lại.

Thẩm Phóng ngơ ngẩn nhìn cô, trong lòng trống rỗng, một hồi lâu dần dần xuất hiện một cơn đau nhức, hắn khom lưng ngồi xuống bồn hoa bên cạnh, rồi sau đó cười đến khàn cả giọng.

Cô nói, cô mệt rồi, không thích hắn nữa.

Cô thích người khác.

Nhưng mà, cô rõ ràng thích hắn tám năm.

Thẩm Phóng không biết mình ngồi ở chỗ này bao lâu, cuối cùng đứng dậy trở về chung cư.

Ở cửa chung cư, hắn gặp một ông lão đang dắt chó, hắn không quen biết ông, ông lão lại gọi lại hắn: "Tiểu tử, đã trễ thế này còn ra ngoài đi dạo sao? Em gái cậu đâu?"

Em gái?

Thẩm Phóng mờ mịt vài giây mới nhận ra người ông lão nói chính là Khương Phỉ.

Như thể sự bình tĩnh ngụy trang cuối cùng cũng bị phá vỡ, hắn im lặng một lúc rồi mới thì thầm: "Cô ấy không phải là em gái cháu."

"Cô ấy là hôn thê của cháu."Chỉ là, cô ấy hiện giờ không cần hắn.

Thẩm Phóng làm lơ sự kinh ngạc của ông lão, đi lên lầu. Hắn còn nhớ rõ Khương Phỉ đã từng ôm đầu gối ở cửa chung cư chờ hắn, thân ảnh nho nhỏ, hắn để cô đợi lâu như vậy, cô lại chỉ nói: May mắn cậu không xảy ra việc gì.

Đi vào chung cư, mở đèn, ánh sáng ấm áp ngập tràn căn phòng.

Thẩm Phóng ngẩng đầu nhìn chằm chằm bóng đèn, đôi mắt đau nhức hắn cũng không rời ánh mắt.

Nó được Khương Phỉ thay.

Dạ dày đột nhiên co rút.

Thẩm Phóng sắc mặt trắng nhợt, ngã xuống sô pha. Trước kia, Khương Phỉ luôn thích lo cho hắn ba bữa một ngày, nhưng bây giờ, hắn đã bao nhiêu ngày không ăn sáng ăn tối, cô cũng chưa từng hỏi qua.

Trên bàn trà, còn có đĩa CD cùng sách cô đã từng mang theo, cô thích để chân trần lên ghế sô pha mà xem phim.

Thẩm Phóng ngơ ngẩn nhìn đĩa CD, thật lâu sau lấy ra một bộ hài kịch điện ảnh cô thường xem để vào máy chiếu phim.

Khi đó, hắn thường trêu mỗi khi cô than ngắn thở dài mà xem một bộ phim hài.

Cô lại lắc đầu nhìn hắn nói: Cậu không hiểu.

Hắn nhìn nhân vật chính trong phim cười một cách khoa trương, ánh mắt chợt chua xót.

Hắn cuộn mình trên sô pha, không thể đi vào cốt truyện, duỗi tay che mắt, có vệt nước mắt từ khe hở ngón tay tràn ra.

Cô làm hắn hình thành thói quen mỗi ngày 8 giờ sáng thức dậy, hiện tại cô lại không muốn ở cùng hắn một phút giây nào.

Thật lâu sau, Thẩm Phóng bỏ tay xuống, nhìn ánh đèn trên đầu.

Ít nhất bây giờ cô...... Vẫn là vị hôn thê của hắn.

......

Thẩm Phóng độ hảo cảm đạt tới 99.

Chỉ còn một bước.

Khương Phỉ nghe xong hệ thống nói, không mặn không nhạt lên tiếng.

Thẩm Phóng mới vừa nhận thấy được tình cảm trong chính mình, có thể lên đến 99 độ hảo cảm đã không tồi.

Chỉ là...... Khương Phỉ nghĩ đến Tống Nghiên rời khỏi sảnh tiệc tìm bóng dáng Nguyễn Đường, hừ nhẹ một tiếng, đứng dậy mở cửa phòng ngủ, vừa vặn thấy dì giúp việc từ dưới lầu đi đến.

"A di, ngày mai con muốn làm người lười, a di không cần gọi con dậy!" Khương Phỉ vội nói.

A di kinh ngạc: "Ngày mai không phải đi học bổ túc sao?"

Khương Phỉ cười: "Không đi."

Cùng lúc đó, trường học.

Tống Nghiên nhìn Nguyễn Đường trước mặt ngồi ở ghế dài một mình khóc thút thít, bước chân hơi dừng lại, cuối cùng đi ra phía trước, đưa cho cô một tờ khăn giấy.

Nguyễn Đường không tiếp nhận khăn giấy, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt đẫm lệ: "Tống Nghiên, cậu cùng Khương Phỉ, hoa ra đã đi tới một bước này rồi sao?"

Tống Nghiên trì trệ, thu hồi khăn giấy, không nói gì.

"Vậy sao cậu không nói sớm?" Nguyễn Đường mắt sưng đỏ, "Lúc tôi đi mời cậu làm bạn nhảy, thời điểm cậu cự tuyệt tôi, vì sao không nói cậu cùng Khương Phỉ đã ở bên nhau?"

"Nguyễn Đường," Tống Nghiên cúi đầu, nhìn trước mắt, nói cái gì? Quan hệ giữa anh cùng Khương Phỉ, chính anh cũng không nói ra được, sao có thể nói cho người khác?

"Xin lỗi." Cuối cùng, anh thấp giọng nói.

Nếu là trước đây, anh sẽ an ủi cô, hiện tại, mối quan hệ mập mờ giữa anh cùng Khương Phỉ, làm anh không còn có lý do quang minh chính đại để an ủi cô.

Hiện giờ anh cũng không đủ sức nhận lấy tình cảm thuần túy của một người.

"Tôi không cần cậu xin lỗi," Nguyễn Đường khóc nức nở, "Tôi đi theo phía sau cậu nhiều năm như vậy, vì sao cho tôi hi vọng, lúc sau lại làm tôi tuyệt vọng......"

"Không cần ôm hy vọng đối với tôi." Tống Nghiên ngắt lời cô.

Nguyễn Đường đột nhiên im bặt, ngơ ngẩn nhìn anh: "Cái gì?"

Tống Nghiên nhàn nhạt nói: "Quan hệ giữa tôi cùng Khương Phỉ, cậu cũng thấy rồi, về sau, không cần lại đem thời gian lãng phí trên người tôi......"

"Tống Nghiên!" Nguyễn Đường có chút hoảng loạn đứng lên, cô không dám nghe anh nói nữa, cô vẫn luôn cho rằng cô đối với anh mà nói có chút đặc biệt, hiện giờ...... Cô không chấp nhận nổi, "Tôi hiện tại không muốn nghe cậu nói, tôi còn có việc, tôi về trước đây."

"Nguyễn Đường......"

"Tôi thật sự có việc."

Nguyễn Đường lau mắt, nhanh chóng bước đi, lại bởi vì đầu gối đau, người ngã sang một bên.

Tống Nghiên thở dài, vươn tay đỡ cô.

Nguyễn Đường nhìn động tác của anh, đột nhiên hỏi: "Cậu thích cô ấy sao?"

Tay Tống Nghiên cứng đờ: "Cái gì?"

"Cậu thích Khương Phỉ sao?" Nguyễn Đường lại lần nữa hỏi.

Tống Nghiên buông lỏng cô ra, cả người im bặt, vẻ mặt căng thẳng, không nói một lời.

Nguyễn Đường trong mắt lóe lên tia sáng yếu ớt: "Tống Nghiên, có phải hay không...... Đã xảy ra chuyện gì, nên cậu mới có sự thay đổi lớn như vậy?"

"Có phải Khương Phỉ ép cậu làm như vậy hay không......"

"Nguyễn Đường." Giọng Tống Nghiên chùng xuống.

Nguyễn Đường nghe vậy, sắc mặt tái nhợt, ủy khuất nhìn anh, giây sau dường như giận dỗi xoay người đi về phía cổng trường.

Tống Nghiên nhìn bóng dáng cô, hồi lâu mới nhìn sang hồ nhân tạo trước mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Vì sao nghe Nguyễn Đường nói "Khương Phỉ ép anh làm chuyện gì đó" anh sẽ sợ hãi?

Điều này rõ ràng là sự thật.

Cô dùng công việc, dùng món nợ, dùng bà ngoại buộc anh chấp nhận sự gần gũi của cô, buộc anh làm những việc anh không thích, buộc anh hôn cô ngay trong sảnh tiệc trước sự chứng kiến của rất nhiều người.....

Anh rốt cuộc đang sợ cái gì?

Sợ Nguyễn Đường biết anh trước mặt người khác ra vẻ đoan trang đạo mạo, sau lại cùng Khương Phỉ làm giao dịch khiến người khinh thường như vậy?

Đáng sợ hơn là...... trong nháy mắt, nếu không phải Nguyễn Đường nhắc nhở, chính anh cũng quên mất chính mình đang bị Khương Phỉ cưỡng ép?

Nghĩ đến đây, sau lưng Tống Nghiên đổ một tầng mồ hôi lạnh, anh xoay người hoảng loạn rời đi.

Đây là lần đầu tiên trong khoảng thời gian này Tống Nghiên một mình đạp xe về nhà.

Không ai vòng tay qua eo anh, cũng không có ai dẫm lên bàn đạp dựa vào vai anh nói chuyện, thực an tĩnh.

Trở lại dưới lầu, Tống Nghiên theo thói quen ngẩng đầu nhìn cửa sổ.

Đen như mực, không có ánh đèn.

Tống Nghiên rũ mắt, Khương Phỉ cao ngạo như vậy, anh từ buổi tiệc chạy ra, cô sao có thể lại đến nơi này chờ?

Vừa bước tới cửa nhà, Tống Nghiên bất giác nhớ đến một đêm anh đi làm về, vừa mở cửa, Khương Phỉ tránh ở phía sau cửa hù dọa anh.

Khi đó, bà anh ngồi ở trên sô pha cười ha hả mà nhìn, Khương Phỉ đắc ý trừng mắt anh.

Tống Nghiên mỉm cười, lấy chìa khóa ra mở cửa , nụ cười dần dần biến mất.

Phòng khách rõ ràng vô cùng hẹp, còn trống rỗng và tối tăm.

"Tiểu nghiên đã về rồi sao?" Giọng bà ngoại từ phòng ngủ chính truyền đến.

Tống Nghiên đáp lại.

"Cùng Phỉ Phỉ khiêu vũ thế nào a?" Bà lại hỏi.

Tống Nghiên ngẩn một chút, không lên tiếng nữa, chỉ an tĩnh ngồi trên sô pha.

Anh không có thời gian sinh bệnh, lúc này, anh hẳn là nên đến phòng bếp, nấu chút gì đó để ăn.

Nhưng anh chẳng buồn di chuyển.

Giây tiếp theo, Tống Nghiên như nghĩ đến cái gì, nhẹ hút một ngụm khí lạnh.

Đây là mục đích của Khương Phỉ sao? Không dấu vết xâm nhập vào cuộc sống của anh, làm anh bắt đầu quen thuộc với sự tồn tại của cô?

Tống Nghiên bực bội đứng lên trở về phòng ngủ, thay lễ phục xong nằm trên giường, ngoài cửa sổ bầu trời đen như mực.

Anh luôn quen với việc vắng vẻ, hiện giờ cũng không ngoại lệ.

Ngây người thật lâu, Tống Nghiên vẫn không cảm thấy buồn ngủ, trái tim trước giờ vẫn luôn bình thường cũng ngập tràn lo âu.

Cho đến khi bình minh ló dạng, Tống Nghiên cuối cùng cũng thấy buồn ngủ, nhưng trước khi ngủ, trong đầu anh nghĩ:

Chờ ngày mai đi.

Ngày mai, khi Khương Phỉ tới học bổ túc, sẽ ổn thôi.

Nhưng mà!

Ngày hôm sau, Tống Nghiên ngồi ở trên sô pha, nhìn cánh cửa không có động tĩnh gì, thần sắc nặng nề.

Bà anh ở một bên khó hiểu nói: "Tiểu nghiên, hôm nay không phải thứ bảy sao?"

"Đúng ạ."

"Thứ bảy không phải ngày con dạy kèm cho Phỉ Phỉ sao?" Bà cụ chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhìn xuống dưới lầu, "Giờ này, Phỉ Phỉ cũng nên đến rồi a."

Tống Nghiên mím chặt môi không nói gì.

Mãi cho đến chiều tối, tiếng gõ cửa vẫn không hề vang lên.

Bà cụ nhìn Tống Nghiên đang trầm mặc ngồi trên sô pha: "Tiểu nghiên, có phải con và Phỉ Phỉ giận dỗi nhau hay không?"

Tống Nghiên giật mình.

Ngày hôm qua cô giận dỗi sao?

Cho tới nay, anh bị bắt phải nghe theo cô, ngày hôm qua cô chính miệng nói, có thể cho anh cả đêm tự do.

"Tiểu nghiên?"

Tống Nghiên hoàn hồn, đứng lên: "Bà không cần nghĩ nhiều, con đi nấu cơm." Nói xong đứng dậy chui vào phòng bếp.

Bà cụ nhìn bóng dáng anh: "Làm nhiều một chút, lỡ đâu chốc lát nữa có người đến."

Tống Nghiên không nói gì.

Anh mơ hồ biết, Khương Phỉ hôm nay sẽ không tới. Chỉ là khi nấu cơm, vẫn "Không cẩn thận" nấu nhiều thêm một chút.

Khương Phỉ quả nhiên không có tới.

Đêm nay, Tống Nghiên nằm ở trên giường, ngày hôm qua chỉ ngủ ba tiếng, hôm nay vẫn không ngủ được, lại thao thức đến gần sáng mới miễn cưỡng ngủ được.

Nhưng chủ nhật, chờ đến giữa trưa, cũng không có nửa bóng người xuất hiện.

Bà ngoại cứ nhắc mãi, đứng ở cửa sổ nhìn ra ngoài.

Tống Nghiên nắm chặt di động, anh đang dạy kèm cho cô, cô nghỉ học mà không xin phép, về tình về lý nên hỏi một chút.

Gọi với tư cách là một "Gia sư dạy kèm".

......

Lúc Khương Phỉ nhận được điện thoại Tống Nghiên thì đang ăn trái cây, nghe hệ thống báo cáo độ hảo cảm của Tống Nghiên kịch liệt dao động.

Di động vang lên, cô thuận tay tiếp.

Đối diện an tĩnh một hồi lâu, thanh âm Tống Nghiên mới vang lên: "Là tôi."

Khương Phỉ cười: "Bạn học Tống?"

Tống Nghiên dừng một chút: "Cậu ngày hôm qua không có tới học."

"A?" Khương Phỉ ra vẻ kinh ngạc, "Tôi tưởng rằng Bạn học Tống cùng bạn học Nguyễn ngày hôm qua có hẹn."

"......" Tống Nghiên lại lần nữa trầm mặc vài giây, "Buổi chiều tới đây, tôi giúp cậu bù lại kiến thức ngày hôm qua."

"Hôm nay sao?" Khương Phỉ khó xử, "Tài xế ra ngoài, không ai đưa tôi qua cả."

"Khương Phỉ!"

Khương Phỉ vô tội nói: "Hay là hôm khác đi."

Nói xong liền muốn gác máy.

"...... vậy liền hủy bỏ học thêm." thanh âm ở đầu dây bên kia mang chút nặng nề.

Khương Phỉ nhướng mày, nhìn tài xế cùng a di đang nói chuyện bên ngoài cửa sổ: "Nhưng là, tài xế trong nhà thật sự đã đi ra ngoài rồi."

Tống Nghiên an tĩnh một lát, cúp điện thoại.

Khương Phỉ cười khẽ ra tiếng, ăn thêm vài miếng trái cây.

Hai mươi phút sau,tin nhắn điện thoại đổ chuông.

Khương Phỉ nhìn thoáng qua, trên màn hình chỉ có hai chữ: Ra đây.

Chờ đến Khương Phỉ thong thả ung dung thay quần áo đi ra, liếc mắt một cái liền thấy thân ảnh cao gầy đứng ở cửa khu biệt thự.

Tống Nghiên vẫn mặc sơ mi trắng sạch sẽ, quần áo khẽ đung đưa trong gió, nước da trắng nõn lạnh lùng quyến rũ.

Anh cũng thấy cô, xoay người lại, ánh mắt giật giật.

Khương Phỉ nhìn phía sau anh: "Xe đạp cậu đâu?"

Tống Nghiên mím môi, đi tới ven đường nhàn nhạt nói: "Tôi đi taxi tới."

Khương Phỉ hiểu rõ, khó trách tới nhanh như vậy.

Dọc theo đường đi hai người ở trong xe taxi, ai cũng không nói gì.

Mãi đến xuống xe, đi đến dưới lầu, Khương Phỉ mới đột nhiên nhớ đến cái gì: "Tôi nhớ rõ trước đây từng nói qua, nếu không xin nghỉ vẫn sẽ trả tiền dạy thêm," vừa nói, cô vừa liếc nhìn Tống Nghiên, "Bạn học Tống đây là...... nhớ tôi sao?"

Tống Nghiên đang lên lầu liền khựng lại nhưng mặt không đổi sắc nói: "Mắt của bà tôi cần cậu."

"Vậy sao," Khương Phỉ gật gật đầu, "vậy tôi xem mắt cho bà bà trong chốc lát liền rời đi."

Tống Nghiên lấy ra chìa khóa tay cứng đờ, không nói gì, mở cửa đi vào.

Bà cụ đang ngồi ở trên sô pha, thấy Khương Phỉ mắt tràn đầy vui mừng: "Phỉ Phỉ đến rồi sao?"

Tống Nghiên nhìn Khương Phỉ mới vừa rồi còn thần sắc kiêu ngạo, giờ đây thay đổi thành bộ dáng cười ngọt ngào, môi bất giác cong lên, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, mím chặt môi.

Khương Phỉ cùng bà cụ hàn huyên vài câu, lại nhìn vào mắt bà cụ một cách tượng trưng, nói mấy câu dỗ dành làm bà cười không thôi, ngồi nửa giờ, sức lực của bà cụ có hạn, dặn dò Tống Nghiên dạy Khương Phỉ học bổ túc thật tốt, liền đi vào phòng ngủ chính nghỉ ngơi.

Khương Phỉ cười tủm tỉm nhìn theo bóng lưng bà, khi cửa phòng đóng lại, cô cũng đứng dậy, bước về phía cửa.

"Cậu đi đâu vậy?" Tống Nghiên đi nhanh vài bước, ngăn trước mặt cô.

Khương Phỉ không nhìn anh: "Tôi nói, xem xong mắt cho bà bà liền rời đi."

Tống Nghiên ngẩn ra: "Cậu còn chưa có học bổ túc."

"Không có tâm trạng."

"Khương Phỉ!"

Khương Phỉ cuối cùng cung nhìn anh: "Bạn học Tống, cậu không cảm thấy cậu rất kỳ quái sao? Cậu nỗ lực kiếm tiền không phải là vì muốn cùng tôi phân rõ quan hệ ư? Bây giờ tôi để cậu nỗ lực kiếm tiền, không cần đối mặt với tôi, cậu ngược lại không cao hứng sao?"

Tống Nghiên mím môi, trầm mặc một hồi lâu: "......vì chuyện tối hôm trước sao?"

Khương Phỉ nhìn anh, không nói.

"Tôi cùng Nguyễn Đường học cùng nhau bảy năm, cô ấy vẫn luôn......"

"Tôi không hứng thú với kịch sử tình trường trước đây của cậu." Khương Phỉ ngắt lời anh.

Tống Nghiên đứng trước mặt cô, vẫn không nhúc nhích, giằng co nửa phút, anh rũ mắt nói: "Cậu cứ ở đây chăm chỉ học hành thì làm sao?"

Khương Phỉ nhướng mày: "Bạn học Tống đây là có ý tứ gì?"

Tống Nghiên không nhìn cô: " Nếu cậu không muốn học bổ túc, tôi sẽ đi tìm việc khác, Hiện giờ, tôi đã nhận tiền của cậu, liền sẽ phụ trách đối với cậu."

"Phụ trách?" Khương Phỉ thong thả ung dung lặp lại hai chữ này, rồi sau đó chậm rì rì nói, "Muốn tôi chăm chỉ học, cũng không phải không thể."

Tống Nghiên nhìn cô, thần sắc bình tĩnh, biết cô nhất định còn có điều kiện khác.

Cô chưa bao giờ ăn thiệt.

"Vào phòng cậu." Khương Phỉ mở miệng.

Tống Nghiên nhíu mày: "Cái gì?"

Khương Phỉ lướt qua anh đi vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy trên bàn chất đầy sách vở cùng giấy bút.

Tống Nghiên đi theo cô vào.

"Đóng cửa." Khương Phỉ lại nói.

Tống Nghiên liếc nhìn cô một cái, do dự chậm rãi đóng cửa phòng.

"Học bổ túc a." Khương Phỉ gõ gõ cái bàn.

Tựa hồ không nghĩ tới cô sẽ dễ nói chuyện như vậy, Tống Nghiên một hồi lâu mới ngồi vào bàn, lấy tư liệu để dạy kèm, triển khai: "Bản thực nghiệm tổng kết chuyên ngành trước đây, cậu chưa hoàn thành......"

"Tôi vì cái gì chưa hoàn thành?" Khương Phỉ chen ngang.

Tống Nghiên ho khụ một tiếng: "Cậu làm chuyện khác."

"Làm chuyện gì?" Khương Phỉ "Khó hiểu".

Tống Nghiên chỉ cảm thấy bên tai nóng rực, cô rõ ràng biết, khi đó cô ở sau núi giả buộc anh "Luyện tập": "Cậu trước tiên nhìn xem......"

"Tống Nghiên," Khương Phỉ gọi anh, "Tôi làm chuyện này sao?"

"Cái gì?" Tống Nghiên quay đầu nhìn cô, Khương Phỉ đột nhiên hôn anh.

Tống Nghiên trong lòng hoảng hốt, đây lần đầu cô cùng anh tiếp xúc gần gũi như vậy từ sau đêm mưa kia, trừ bỏ đêm vũ hội.

Trong đêm mưa đó, cô giao xong phần cơm hộp cuối cùng, hình ảnh bước ra khỏi hành lang đơn sơ lại hiện lên trong tâm trí anh.

Trái tim run rẩy, Tống Nghiên lập tức muốn tránh né sang một bên.

"Không phải hỏi tôi như thế nào mới có thể ở lại học sao?" Khương Phỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Cứ như vậy đi."

Tống Nghiên giật mình, đột nhiên phản ứng lại, tức giận nói: "Khương Phỉ!"

Khương Phỉ lại hôn anh, môi đỏ cọ xát khóe môi anh, nhìn lý trí anh dần trở nên bối rối mờ mịt, độ hảo cảm cũng dao động theo.

Khương Phỉ cười nhạt một tiếng.

Quả nhiên chỉ khi không có lý trí, độ hảo cảm mới có thể dao động.

Tống Nghiên trong lòng cuồn cuộn suy nghĩ phức tạp, tự sa ngã lại mang theo tức giận, lại háo hức muốn thêm nữa, rõ ràng biết là cô cố tình, nhưng anh dường như đã quen với mùi vị trên môi cô lưu lại, không có chút ghét bỏ nào.

Anh không thích người khác chạm vào anh, cũng không thích cô.

Nhưng không ghét bỏ cô đụng chạm.

Khương Phỉ đứng lên, nụ hôn trở nên càng thêm mềm nhẹ, cô ngồi ở trên đùi, ôm cổ anh, cảm nhận được cơ thể căng thẳng cùng hương thơm mát lạnh của Tống Nghiên, cô khẽ cười.

Tống Nghiên nghe cô cười, thân hình cứng đờ.

Tay Khương Phỉ không biết từ lúc nào dừng ở trên cúc áo sơ mi màu trắng, vừa động ngón tay, đã cởi bỏ nút áo, đến khi cởi đến cúc áo thứ ba, Tống Nghiên mới nhận thấy được cái gì, đột nhiên bắt lấy tay cô, thanh âm khàn khàn, xe lẫn tiếng thở dốc cùng chút khó chịu: "Khương Phỉ!"

Khương Phỉ nhìn anh, tay dùng sức tách tay anh ra, lấy bút trên bàn, vén áo anh lên, nhìn nước da trắng nõn trên lồng ngực.

Sau đó cô cười cười, cúi người tựa vào tim anh viết từng nét một.

Tống Nghiên căng thẳng, cảm giác hơi đau đớn và tê dại cứa qua ngực anh một cái, thậm chí tim anh cũng đập dữ dội.

"Tiểu nghiên!" Ngoài cửa, giọng nói bà cụ đột nhiên truyền đến.

Tống Nghiên phục hồi tinh thần, ánh mắt vốn dĩ đang bối rối bỗng trở nên rõ ràng, anh đẩy Khương Phỉ sang một bên, nhanh chóng đứng dậy, cài chặt cúc áo, hai má vẫn còn ửng hồng, anh cố bình tĩnh lại hơi thở gấp gáp, liếc nhìn Khương Phỉ sau đó chạy ra mở cửa: "Bà ngoại?"

Khương Phỉ nhìn bóng lưng anh, cúi đầu cười một cái.

Tống Nghiên độ hảo cảm: 60.

Cô sửa sang lại tóc dài hơi rối, đứng lên đi ra ngoài.

Tống Nghiên đang giúp bà lão tìm đồ vật, thấy cô ra liền ngẩn người, đứng dậy nhìn môi cô hơi sưng đỏ.

Khương Phỉ cười đến ngọt ngào: "Bạn học Tống, bà bà, con về trước đây ạ."

Tống Nghiên nhíu mày.

Bà lão kinh ngạc nhìn cô: "Sao lại về sớm như vậy? Phỉ Phỉ không ở lại ăn cơm tối sao......"

"Không được ạ" Khương Phỉ cười tủm tỉm nói, "Hôm nay a di dặn con phải về nhà sớm, con cũng đã đồng ý rồi ạ."

"Như vậy a," bà tiếc nuối nói, lại nhìn về phía Tống Nghiên, "Tiểu nghiên, con đưa Phỉ Phỉ......"

"Không cần đâu ạ, lúc này mới 5 giờ nhiều," Khương Phỉ lại nói, bắt gặp ánh mắt Tống Nghiên, "Ngày mai chúng ta gặp lại, chuyện chưa kết thúc đâu."

"Hả?" Bà cụ khó hiểu.

Khương Phỉ cười: "Ý con là học bổ túc, vẫn chưa kết thúc ạ."

Tống Nghiên khóe môi khẽ nhúc nhích.

Anh biết rõ, Khương Phỉ đang nói về việc buổi tối hôm trước anh bỏ rơi cô ở sảnh tiệc, vẫn chưa có xong.

Khương Phỉ mỉm cười nhìn hai người, mở cửa rời đi.

Bà lão nhìn về phía Tống Nghiên: "Tiểu nghiên, con cùng Phỉ Phỉ sao lại học trong ngủ?"

Tống Nghiên hoàn hồn, sắc mặt hơi căng lại: "...... Tư liệu đều ở trong phòng ngủ."

"Vậy cũng không nên đến phòng con a," bà cụ nói, "Phỉ Phỉ dù sao cũng là con gái......"

Tống Nghiên mím chặt môi, nghĩ đến Khương Phỉ vừa mới hôn mình.

Có cô gái nào giống như cô chứ, vừa táo bạo lại...... Vô sỉ!

Mãi cho đến khi tìm được thứ bà cần, Tống Nghiên mới đến phòng tắm, cởi cúc áo, thấy rõ Khương Phỉ viết gì lên ngực anh.

"Khương Phỉ".

Chỉ là chữ "Phỉ" chưa viết xong, bị anh hoảng loạn đẩy ra, nên chỉ có "Khương Phi".

Tống Nghiên đờ đẫn, không khỏi nghĩ đến cô vừa mới ngồi trên đùi anh viết từng chữ một, anh duỗi tay nhúng vào nước, ở chỗ chữ Phỉ chưa viết xong chấm thêm một nét.

Giây tiếp theo anh như tỉnh mộng, hất nước lên rửa sạch hai chữ chói mắt kia.

Có thể tưởng tượng đến lúc Khương Phỉ gần đi nói câu kia "vẫn chưa kết thúc", Tống Nghiên lại nhịn không được chau mày.

Cô quả nhiên......chưa bao giờ chịu thiệt thòi.

Tống Nghiên đoán đúng rồi.

Khương Phỉ tính tình không chịu khuất phục, ước định " không được nói 'không' với cô ", cùng với chuyện này, càng để lâu, cô càng thêm bóp chết anh.

Sáng nào anh cũng mang đồ ăn sáng đến, ở cổng trường đợi cô cùng nhau vào lớp, anh không được phép quá thân thiết với người khác, trừ khi mỗi ngày anh đi làm, hầu như thời gian còn lại đều bị cô ngang ngược bá chiếm.

Anh ngẫu nhiên sẽ thấy ánh mắt mất mát của Nguyễn Đường, cũng chỉ có thể vờ như không thấy.

Đôi khi Tống Nghiên sẽ tưởng niệm những ngày chỉ có một mình trước kia, anh càng thêm nỗ lực kiếm tiền.

Hôm nay, hết thời gian ăn trưa, Khương Phỉ vẫn chưa hề đến lớp.

Tống Nghiên nhìn ghế bên cạnh trống không, khẽ nhíu mày.

Cũng vào lúc này, điện thoại anh rung nhẹ.

Tin nhắn của Khương Phỉ: Tới phòng tiệc của trường.

Tống Nghiên dừng lại, nhìn mấy chữ "Trở về đi học" chưa gửi đi, tin nhắn của cô lại lần nữa được gửi đến: Lần cuối cùng, chuyện lần trước liền xóa bỏ toàn bộ.

Tống Nghiên nhìn chữ "Xóa bỏ toàn bộ", nghĩ đến đoạn thời gian vừa trải qua, cuối cùng trốn học, từ lúc nhập học tới giờ, đây là lần đầu tiên.

Ở trong phòng học, Nguyễn Đường nhìn thân ảnh chạy vụt qua, gắt gao cắn môi. Trước kia Tống Nghiên chưa bao giờ thế này, đều là Khương Phỉ...... Dạy hư anh.

Khi đến sảnh tiệc, Khương Phỉ đang đứng trên sàn nhảy, mặc một chiếc váy nhạt màu, dáng người yểu điệu, tóc dài hơi xoăn. Nghe thấy tiếng bước chân, Khương Phỉ quay đầu lại, híp mắt cười: "Cậu đã đến rồi."

Tống Nghiên nhìn cô cười, dừng một chút mới nói: "Chuyện gì?"

Khương Phỉ cẩn thận đánh giá anh, sau đó cười nói: "Cậu đã gần học xong chương trình học, kiến thức trên lớp hẳn là dễ dàng đối với cậu đúng không? Ở lớp học không nhàm chán sao?"

Tống Nghiên cúi đầu: "Nếu trốn học sẽ bị trừ tín chỉ."

"Ừm?"

Tống Nghiên nhìn về phía cô: "Học bổng sẽ không trao cho những người không đủ tín chỉ."

Khương Phỉ hiểu rõ, gật gật đầu, giây sau đột nhiên nghĩ đến cái gì: "Cậu kiếm được bao nhiêu tiền rồi? Tôi giúp cậu tính xem, còn kém bao nhiều mới có thể cùng tôi phân rõ quan hệ."

Tống Nghiên căng thẳng, nhưng chỉ nhìn cô không nói gì.

Khương Phỉ thấy anh không nói, chán nản nhún vai, lại nói: "Cậu có biết tại sao tôi lại gọi cậu đến đây không?"

"Xóa bỏ toàn bộ?"

"Đúng vậy," Khương Phỉ bật cười, "Lần trước, ở chỗ này, cậu bị tôi ép buộc phải hôn tôi, sau đó bỏ tôi rời đi."

Tống Nghiên sắc mặt có chút mất tự nhiên.

"Lần này, vẫn là ở chỗ này, tôi muốn cậu chủ động hôn tôi." Khương Phỉ chậm rì rì nói.

Tống Nghiên sửng sốt, bình tĩnh nhìn cô: "Cái gì?"

"Chủ động hôn tôi." Khương Phỉ gằn từng chữ một, nhắm hai mắt chờ.

Tống Nghiên nhìn cô nhắm chặt hai mắt, hàng mi khẽ run, lòng trở nên o lắng không thể giải thích được.

Bọn họ hai người, trước nay đều là cô chủ động, còn anh bị động thừa nhận, chưa bao giờ.....

Huống hồ,sao anh có thể có những suy nghĩ chủ động đối với cô?

Nhưng nhìn môi cô, nghĩ tới vẻ mặt bình tĩnh trước mặt bà ngoại, Tống Nghiên có chút hoảng hốt

Vì tạm thời được tự do.

Tống Nghiên nắm chặt tay, cúi người tiến lại gần cô, nhưng càng gần, tim càng không tự chủ được đập mãnh liệt

Đây cảm giác khi cô chủ động hôn anh.

Tống Nghiên buộc chính mình phải đến gần hơn......

"Thôi bỏ đi, biết cậu không chịu, lần này tạm tha......" Khương Phỉ mở to mắt.

Tống Nghiên hô hấp cứng lại, trên môi tê dại, môi hai người trong lúc lơ đãng chạm vào nhau.

Khác với những nụ hôn táo bạo trước đây, lần này chỉ là chuồn chuồn lướt nước, cánh môi khẽ chạm, hai người đều ngây ngẩn cả người.

Tống Nghiên nghe thấy rõ ràng trong lồng ngực có gì đó từng cái nhảy lên, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Khương Phỉ khẽ kêu một tiếng, lui về phía sau nửa bước.

Tống Nghiên hoàn hồn, nhìn Khương Phỉ trước mắt.

Giờ phút này, cô cùng ngày thường khác nhau rất lớn, hai má ửng hồng, lông mi run rẩy, như là...... Thẹn thùng.

Anh chưa bao giờ biết cô cũng có một mặt như vậy.

"Tôi về lớp trước!" Khương Phỉ buông những lời này, nhanh chóng xoay người ra khỏi sảnh tiệc.

Tống Nghiên vẫn đứng đó, trong đầu nhớ lại nụ hôn bất ngờ vừa xảy ra, hai má Khương Phỉ đỏ bừng.

Thật lâu sau mới xoay người trở về phòng học.

Lúc này, Tưởng Phi đang ngồi tại chỗ, nghe hệ thống báo cáo độ hảo cảm của Tống Nghiên đã lên tới 70, không khỏi nở nụ cười.

Hôm nay chọn "Xóa bỏ toàn bộ" với Tống Nghiên, đương nhiên là có nguyên nhân.

Sinh nhật Nguyễn Đường sắp đến rồi.

Trong cốt truyện gốc, Nguyễn Đường chính thức tỏ tình với Tống Nghiên chính tại ngày này, mà Tống Nghiên tự nhiên tham dự sinh nhật cô, cũng lần đầu tiên để lại cho Nguyễn Đường một hứa hẹn: Chờ anh.

Trong kì nghỉ sau khi học kỳ kết thúc, Tống Nghiên là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tống, được Tống gia tìm trở về.

Khương Phỉ rất chờ mong.

Đêm nay, Khương Phỉ như thường lệ đến nhà Tống Nghiên, còn anh thì đi làm.

Buổi tối 9 giờ rưỡi, sau khi bà cụ nghỉ ngơi, Khương Phỉ an tĩnh chờ ở cổng tiểu khu, mười lăm phút sau, thân hình Tống Nghiên mới từ từ xuất hiện.

Thấy Khương Phỉ anh ngẩn người, rồi sau đó mới nói: "Ở chỗ này chờ làm cái gì?"

Khương Phỉ cười: "Có một con chó con chưa về nhà, tôi ra ngoài tìm xem."

Tống Nghiên nhíu mày: "Cái gì nhỏ......" Chó.

Lời cuối cùng chưa kịp dứt thì anh đã kịp phản ứng và nhìn cô đầy bất lực.

"Chó con phản ứng còn rất nhanh," Khương Phỉ cười ra tiếng, "Cậu về ròi, tôi liền đi trước."

"Tôi đưa cậu ."

"Không cần," Khương Phỉ quay đầu lại cười một cái, "Tống Nghiên, tôi nói, xóa bỏ toàn bộ."

"Đúng rồi, ngày mai tôi xin nghỉ hai ngày, cậu cũng nghỉ hai ngày đi."

Tống Nghiên sửng sốt, hiện giờ đã là cuối kỳ, cô xin nghỉ?

Trong lòng trống rỗng khó hiểu, rồi giật mình, trào phúng chính mình suy nghĩ nhiều, tự do không phải rất tốt sao?

Ngày hôm sau, Khương Phỉ quả nhiên như lời cô nói, không xuất hiện ở trường học.

Tống Nghiên vẫn ngồi một mình ở góc sau, nhìn sách kinh tế dày cộp, khó tập trung tinh thần. Lúc ăn cơm trưa, một mình đến hòn non bộ, không ai quấy rầy anh. Sau khi tan học, một mình trở về nhà, càng không cần chở theo người nào đó.

Bà anh dò hỏi một câu "Phỉ Phỉ sao lại không đến", Tống Nghiên chỉ nói hôm nay cô xin nghỉ, sau đó liền đi ra ngoài làm việc.

Như thường lệ, anh đưa cơm hộp, xuyên qua các tòa nhà trong thành phố.

Chỉ là đêm đó khi về nhà, gặp được Nguyễn Đường ở dưới lầu.

Cô đang đứng ở dưới đèn đường chờ anh.

Tống Nghiên ngẩn người, rồi sau đó mới từ trong bóng đêm đi về phía trước.

"Tống Nghiên!" giọng nói Nguyễn Đường có chút kích dộng, nhìn thấy trong tay Tống Nghiên đẩy xe cơm hộp liền cứng đờ.

Tống Nghiên cau mày, nhìn cô: "Có chuyện gì sao?"

Nguyễn Đường ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút đau lòng: "Tống Nghiên, năng lực của cậu, Không cần phải làm những việc như vậy như vậy......"

Đôi mày cau có của Tống Nghiên dần giãn ra, nhưng trong lòng dường như vẫn còn bao phủ bởi một tầng mây mù.

Ánh mắt Nguyễn Đường, là tiếc hận, là thương hại.

Anh đột nhiên nghĩ tới đêm đó Khương Phỉ, cô giúp anh đưa xong rồi cơm hộp, sau đó cao ngạo không thay đổi mà nói "Về nhà".

"Có chuyện gì sao?" Tống Nghiên cuối cùng bình tĩnh lại.

Nguyễn Đường cúi đầu: " Tôi đã nghĩ đến những gì cậu nói ngày hôm đó. Chỉ là...... Ngày mai là sinh nhật tôi, ba tôi lại thân thể không tốt, cậu có thể hay không...... ở cùng tôi một lần được không?"

......

Khương gia.

Khương Phỉ ngồi ở phòng khách, chờ Khương ba cùng dì Văn.

Họ đã trở về sau một chuyến công tác được một thời gian, nhưng tối nay họ có những việc khác phải làm.

"Tống Nghiên đáp ứng rồi?" Khương Phỉ trong lòng hỏi.

【 hệ thống: Mua kỹ năng "Tai vách mạch rừng", cần hao phí 10 vạn linh tệ......】

"Mua."

【 hệ thống: Đáp ứng rồi. 】

Tốt.

Khương Phỉ cười cười.

Ngoài cửa có thanh âm truyền vào.

Khương Phỉ đứng lên, mới vừa đi tới cửa, Khương ba dẫn đầu tiến vào, thấy Khương Phỉ liền sửng sốt, rồi sau đó cười cho cô một cái ôm: "Khương Khương, ba ba chút nữa giới thiệu người nhà dì Văn với con được không?"

Khương Phỉ gật đầu.

Cô biết, quyền nuôi nấng Giang Thố hiện giờ còn ở cha cậu bên kia.

Không bao lâu, dì Văn đi đến, phía sau đi theo một thiếu niên sắc mặt tái nhợt gầy yếu.

Thiếu niên tròng mắt đen nhánh, trong suốt lại thuần khiết, thậm chí lúc đi vào biệt thự, còn mang theo vài phần sợ hãi, ngũ quan tinh xảo, tóc mái rũ lòa xòa trên trán càng làm cặp mắt kia thêm sạch sẽ, phảng phất giống như sao trời.

Một vẻ đẹp ngây thơ.

Chỉ là trên đỉnh đầu độ hảo cảm -30, phá hủy hoàn toàn vẻ đẹp.

"Khương Khương, đây là con trai dì Văn, cũng là em trai con, Tiểu Thố." Khương ba giới thiệu.

Khương Phỉ cười tiến lên, vươn tay: "Xin chào, Tiểu Thố."

Giang Thố ngẩng đầu nhìn cô một cái, rồi sau đó sợ hãi rũ mắt, nắm lấy tay cô: "Chị."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro