Thế giới thứ nhất (2): Vương gia, thỉnh ôn nhu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Kỳ Quân Túc là người có tiếng tàn nhẫn độc ác, vô cùng chán ghét có người dùng ánh mắt đồng tình nhìn hắn, giống như hắn chỉ là một kẻ yếu ớt vậy.

"Nô tỳ, tốt nhất thu hồi ánh mắt của ngươi lại, nếu không bổn vương không ngại móc hai mắt của ngươi đâu."

Thanh âm âm lãnh vang lên, nếu nói không sợ hãi thì đó là giả, cũng may Đường Khanh đã gặp qua vô số người, nhanh chóng ổn định tâm thần, bình tĩnh nói: "Dân nữ chỉ là một đại phu, nếu lấy đi đôi mắt này có thể khiến ngài vui vẻ, cũng coi như dân nữ đã làm tròn chức trách."

Đường Khanh không hề sợ hãi nói ra, nội tâm lại thấp thỏm không yên. Tuy nàng hiện tại là đại phu ngự dụng của hắn, nhưng ai biết nam nhân này một khi tức giận, liền có thể giết nàng hay không. Bởi vì trước nàng, đã có không ít đại phu bị hắn giết.

"Ha, bổn vương muốn nhìn thử một chút, ngươi có thật sự không sợ hay không." Kỳ Quân Túc mắt phượng híp lại, đột nhiên đứng lên, không đợi đối phương phản ứng, liền hung hăng bóp cổ.

Nữ tử trước mắt, da như ngưng chi, thân hình nhỏ yếu, một đôi mắt hạnh thật đẹp, sạch sẽ thanh triệt, không mang theo nửa điểm sợ hãi nhìn thẳng hắn. Phảng phất giống như nếu hắn thật sự bóp chết nàng, nàng cũng không có nửa câu oán hận.

Kỳ Quân Túc đã quen với những kẻ suốt ngày vâng vâng dạ dạ, chợt cảm thấy do dự, bất quá cũng chỉ là do dự một cái chớp mắt mà thôi. Hắn nhanh chóng thít chặt hai tay, nhìn nàng hô hấp không thuận mà trở nên thống khổ, bất kham.

Đường Khanh hiện tại trong lòng những lời mắng chửi đều đã nói hết, tên này quá phá huỷ hình tượng nam chủ! Thấy khó chịu liền giết người, nói không hắc hóa là lừa nàng hả? Chưa gì đã gặp phải bệnh thần kinh, ai cứu vớt ai còn không biết đâu!

Lúc này, hệ thống vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên sâu kín mở miệng: "Nhiệm vụ thất bại, thế giới sau sẽ có trừng phạt."

"Ta biết!" Đường Khanh nội tâm rống giận, hệ thống gà mờ chính là ở bên thuyền giặc, nàng cũng chỉ có thể cố gắng nuốt xuống tức giận.

Đối thoại với hệ thống cũng chỉ trong chốc lát, Đường Khanh cảm thấy chính mình sắp chết, nếu nàng không làm gì, nhiệm vụ lần này thật sự sẽ thất bại. Vì thế, nàng đứt quãng nói: "Vương gia, giết dân nữ, không ai có thể chữa khỏi cho ngài."

Kỳ Quân Túc trào phúng nhìn mỹ nhân trong tay, nguyên bản còn có một tia thưởng thức, không nghĩ tới vẫn giống lũ phế vật kia.

"Ngươi không phải nói bổn vương dù móc hai mắt của ngươi có thể làm bổn vương vui vẻ, cũng coi như làm tròn chức trách của một đại phu hay sao? Bổn vương hiện tại không muốn chữa bệnh, chỉ muốn móc mắt ngươi."

Một người bị bệnh mười mấy năm, đột nhiên lại nghe có thể chữa khỏi, tất nhiên là cảm thấy không đáng tin, cho nên hắn nghĩ nàng chính là đang sợ chết.

"Vương gia, dân nữ khám ra ngài trúng độc, không sai biệt lắm có mười hai loại, cùng với 'cái kia'......" Đường Khanh cũng không biết nghĩ như thế nào, ánh mắt lại hướng xuống dưới một chút, sau đó liền cảm thấy hối hận không thôi.

Rõ ràng biết đối phương là một người thô bạo, nàng còn cố tình rải muối vào miệng vết thương! Làm một người nam nhân, 'cái kia' không dùng được còn thống khổ hơn so với cái chết! Rõ ràng còn đang nghĩ cách uyển chuyển nói ra, như thế nào liền quản không được hai mắt!

Đường Khanh cảm thấy, lần này nàng sẽ chết không sai biệt lắm.

Quả nhiên, nàng vừa nói xong, đối phương trong mắt tức giận tăng vài phần, mà hai tay bóp cổ nàng, càng dùng thêm vài phần lực.

Ngay lúc nàng chờ đợi cái chết, hai tay vốn dĩ đang bóp chặt cổ nàng, đột nhiên buông lỏng ra, không khỏi làm nàng có kinh ngạc ngẩng đầu.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nàng, Kỳ Quân Túc cư nhiên không giận còn cười. Tiểu nha đầu này thật có ý tứ, làm việc bên người hắn mà còn ngốc như vậy, còn sống tới bây giờ quả thật không dễ dàng chút nào.

Hệ thống: "......" Ký chủ đúng là ngu ngốc không thể nhìn thẳng!

Kỳ Quân Túc chưa búi tóc, tuỳ ý để rối tung ở phía sau, khí thế quân lâm thiên hạ không ai sánh bằng, khiến Đường Khanh chỉ dám nhìn thoáng qua, rồi nhanh chóng cúi đầu.

Bất quá chỉ một cái liếc mắt cũng đủ làm người ta kinh diễm, Túc Vương ngũ quan hoàn mỹ, lại thêm phần khí thế kia, quả thực chính là tiêu chuẩn của nam chủ. Đáng tiếc, nhìn đối phương cười nhạt như có như không, nàng cảm thấy chính mình không chết cũng bị thương.

"Ngươi tên là gì?" Kỳ Quân Túc không chút để ý mở miệng, tuy nói đối phương hình như đã trị bệnh cho hắn một thời gian, nhưng tên của nô tài hắn lười nhớ kỹ. Rốt cuộc ai biết bọn họ có thể hay không liền đi Diêm La Vương đưa tin.

Đường Khanh cúi đầu, ngoan ngoãn nói: "Vân Chỉ."

Kỳ Quân Túc hơi nhướng mày: "Họ Vân...... Đúng là một họ hay."

Họ Vân chính là họ lớn trong tiền triều, nhưng nguyên chủ không muốn vứt bỏ họ Vân này, bởi vì nó đại biểu cho việc nàng đã từng có một dòng họ cao quý. Cho nên, tuy nàng thay tên, nhưng lại không đổi họ.

Nhưng Đường Khanh không phải là nguyên chủ, nàng đối với dòng họ này không có cảm tình gì, chỉ có chút cảm thấy, pháo hôi đúng là pháo hôi, nơi nơi đều tìm chết.

Đường Khanh không biết trả lời như thế nào, đơn giản là ngậm miệng lại, dù sao nói nhiều sai nhiều. Cũng may Kỳ Quân Túc cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề dòng họ của nàng: "Ngươi khám ra bệnh tình của bổn vương?"

"Vâng."

Kỳ Quân Túc trở về chỗ ngồi, lười nhác nói: "Nếu đã biết, còn chưa cút xuống điều chế giải dược cho bổn vương? Chẳng lẽ còn muốn bổn vương tự mình mời ngươi?"

Ngữ khí Kỳ Vương cực kỳ kém, nhưng Đường Khanh lại vô cùng vui vẻ, rốt cuộc cũng không cần ở đây đối mặt với tên âm tình bất định này, Đại Ma Vương!

"Vâng, dân nữ cáo lui."

Kỳ Quân Túc thấy Đường Khanh chạy trối chết, trong mắt hiện lên một tia thú vị ác ý, hắn đã bao lâu rồi không tìm được lạc thú a?

Đường Khanh trở về liền tê liệt ngã xuống giường, cùng hệ thống nói chuyện phiếm.

"Hệ thống, nữ chủ đang ở đâu?"

Túc Vương có bệnh mất ngủ nghiêm trọng, nhưng nữ chủ lại có thể chữa khỏi, bởi vì nữ chủ là dược nhân*, đối với chứng mất ngủ của Túc Vương có trợ giúp rất lớn. Nguyên chủ cũng phải dựa vào điều này mới hấp dẫn được ánh mắt của Túc Vương.

*dược nhân: trên người có kịch độc do từ nhỏ đã bị ngâm trong độc dược.

"Hiện tại nữ chủ còn đang ở trong tay của Độc Vương, ta không kiến nghị ngươi đi tìm nàng ta, quá nguy hiểm." Sau đó, hệ thống lại nói: "Lấy thực lực hiện tại của ngươi, chữa khỏi chứng mất ngủ cho Túc Vương, rất dễ dàng."

Đường Khanh nói: "Chữa khỏi chứng mất ngủ không khó, nhưng ta không có ngốc! Vì sự an toàn của thể xác lẫn tinh thần, tốt nhất ta vẫn nên rời xa nam chủ bệnh thần kinh. Loại nhiệm vụ xả thân cứu giúp này giao cho nữ chủ đi, ta một bên phụ trợ là tốt rồi."

Hệ thống: "......" Lần đầu tiên phát hiện ký chủ mình chọn cũng không quá ngốc.

Tốt xấu cũng đã ở chung 3 thế giới, Đường Khanh ít nhiều cũng hiểu biết hệ thống cao lãnh kiệm lời, vì thế nói: "Ngươi đang chửi ta có phải hay không?"

"Không có."

"Có!"

"Tốt thôi, có đấy."

"Ngươi!" Đường Khanh khó thở, cuối cùng âm dương quái khí nói: "Ngươi thật sự nhẫn tâm phụ lòng người, lúc trước ai cầu ta trói định ngươi, hiện tại cư nhiên lãnh khốc vô tình như vậy!"

Hệ thống: "......" Hắn tạo nghiệt gì, gặp phải ký chủ như nàng a.

Đường Khanh: "Ta mặc kệ, bây giờ ngươi phải nói chuyện cùng ta. Bằng không ngươi không xong với ta đâu!"

Cuối cùng, hệ thống bất đắc dĩ, chỉ có thể nói lời hay ý đẹp. Lúc này mới không bị người nào đó lải nhải đến chết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro