Thế giới thứ nhất (4): Vương gia, thỉnh ôn nhu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Khanh nhướng mày, nhìn Túc Vương đã khôi phục bình thường, buồn bã nói: "Tỉnh?"

Kim châm vẫn còn đang cắm trên đỉnh đầu, Túc Vương tất nhiên không thể cử động. Bất quá, ánh mắt đã chứng minh hắn hoàn toàn thanh tỉnh.

"Rút châm đi." Thanh âm Túc Vương nghẹn ngào, sâu trong mắt hắn hiện lên một tia mệt mỏi. Nhưng ngay sau đó, đôi mắt vốn trầm trầm tử khí lại sáng lên một chút. Sau khi kim châm được lấy ra, hắn hỏi: "Nếu đã có giải dược, khi nào độc mới có thể trừ tận gốc?"

"Vương gia, đây không phải là giải dược trị tận gốc, chỉ là tạm ức chế mà thôi." Đường Khanh vừa che miệng vết thương, vừa nghĩ người bên cạnh nam chủ quả nhiên không phải ai cũng làm được, nàng phải nhanh chóng tìm được nữ chủ. Vì thế nhe răng trợn mắt nói: "Dược này tuy có thể giúp Vương gia giảm bớt thống khổ, nhưng lại không thể dùng lâu dài. Qua một thời gian, dược hiệu sẽ giảm xuống."

Kỳ Quân Túc nghe hiểu ẩn ý trong lời nàng, trực tiếp nói: "Nói trọng điểm."

"Vương gia hẳn là có nghe qua Độc Vương đi?" Đường Khanh đột nhiên nhoẻn miệng cười, "Trong tay Độc Vương có một dược nhân, thế gian này độc nhất vô nhị*. Nếu có người đó làm thuốc dẫn, bệnh của Vương gia nhất định sẽ có phương pháp chữa khỏi."

*độc nhất vô nhị: có một không hai.

Kỳ Quân Túc cũng không cảm thấy cao hứng vì có biện pháp giải độc, ngược lại mắt phượng nheo lại, thanh âm lạnh lẽo, nguy hiểm hỏi: "Ngươi làm sao biết hắn có dược nhân?"

Nô tỳ này ở bên cạnh hắn cũng đã mấy tháng, nếu biết có biện pháp cứu chữa, tại sao bây giờ mới mở miệng? Kỳ Quân Túc hắn không ngu, nếu không, hắn cũng không sống được đến ngày hôm nay.

Đường Khanh sắc mặt bình tĩnh, nội tâm lại nhanh chóng cầu xin hệ thống giúp đỡ: "Hệ thống! Nam chủ có tư liệu về nguyên chủ pháo hôi hay không, như thân thể bối cảnh chẳng hạn?"

Hệ thống nói: "Yên tâm, tư liệu mấy kẻ pháo hôi giết người yêu của hắn, hắn còn lười đi điều tra. Trực tiếp đem đi ngũ mã phanh thây thôi."

Đường Khanh: Ha ha, nghe giải thích xong cũng không có nổi nửa điểm cao hứng, ngược lại cảm thấy vô cùng lạnh lẽo a.

Tựa hồ là cảm nhận được ký chủ sợ hãi, hệ thống chịu khó an ủi, nói: "Yên tâm, thương thành hệ thống có thuốc giảm đau đớn, thời điểm ngươi chết, ta có thể cho ngươi một viên."

"Ha ha, thật tình cảm tạ ngươi." Đường Khanh khinh bỉ hệ thống xong xuôi, trên mặt bình tĩnh nói: "Mẫu thân ta y thuật vô cùng lợi hại, một thân y thuật này cũng là do bà truyền dạy. Về chuyện dược nhân, ta cũng chỉ vô tình nghe bà nhắc đến một lần."

Đối với giải thích của nàng, Kỳ Quân Túc dường như cũng không có nghi ngờ: "Chuyện dược nhân, bổn vương sẽ nghĩ cách, ngươi lui ra đi."

Đường Khanh thở nhẹ một hơi, cuối cùng cũng không phải đối mặt với tên bệnh thần kinh này nữa.

"Vâng, dân nữ cáo lui."

Đường Khanh an tâm lui xuống, lại không biết rằng ngay lúc nàng vừa rời đi, Kỳ Quân Túc trên mặt lạnh lẽo, nặng nề: "Điều tra thân phận Vân Chỉ!"

- - - - - - - - - - - -

Ngày hôm sau, Đường Khanh đang dùng tư thế hình chữ X ngủ say, đột nhiên cảm thấy miệng vết thương ở cổ hơi ngứa, giống như có người đang khẽ vuốt ve. Nàng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là trên cổ có sâu, trực tiếp dùng tay đánh.

Bỗng dưng, một thanh âm thanh thuý từ bên tai vang lên, doạ nàng cả kinh, ngồi bật dậy.

"Vương...... Vương gia?"

Kỳ Quân Túc tuy bị đánh trúng, nhưng tay hắn vẫn chưa rời khỏi cổ nàng, ngược lại như có như không vỗ về: "Nhìn thấy bổn vương khiến ngươi sợ hãi?"

"Không không không, dân nữ làm sao dám sợ hãi." Đường Khanh vừa nói, vừa trộm lui về sau.

Mới sáng sớm đã thấy sát thần như ngươi, không sợ hãi chính là ngạt người đó!

Kỳ Quân Túc không đợi nàng thành công lui về phía sau, môi mỏng khẽ mở, lành lạnh nói: "Nếu ngươi còn tiếp tục lui về sau, bổn vương cũng không biết cổ ngươi còn có thể hoàn hảo như lúc ban đầu hay không." Dứt lời, liền thấy đối phương không tiếp tục lộn xộn, hắn liền lộ ra một nụ cười tà mị.

Nụ cười này đem Đương Khanh doạ sợ không nhẹ: "Hệ thống đại nhân! Bổn bảo bảo sợ hãi!"

Hệ thống nói: "Chủ hệ thống sẽ phù hộ cho ngươi."

"Không, chủ của ngươi chỉ biết trừng phạt ta thôi." Đường Khanh khóc lóc, chủ hệ thống còn lãnh khốc vô tình hơn so với hệ thống a.

Kỳ Quân Túc thấy nàng cúi đầu không nói, liền tiếp tục: "Sự tình của Độc Vương, bổn vương sẽ suy xét một chút."

Nghe vậy, Đường Khanh lập tức ngẩng đầu, đôi mắt mở to, tò mò nhìn về phía hắn.

"Chờ vài hôm nữa, ngươi cùng bổn vương lên đường tìm hắn."

"Gì cơ?" Đường Khanh một trận kinh hô, một Túc Vương đã đủ mệt, hiện tại lại thêm một Độc Vương vô cùng biến thái. Nàng không muốn đi đâu!

"Ngươi không muốn đi?"

Thanh âm lạnh lẽo vang lên, cảm giác nhiệt độ chung quanh cũng giảm xuống không ít. Tức khắc, Đường Khanh vô cùng cung kính nói: "Nào dám, nào dám. Vương gia xem trọng dân nữ, là vinh hạnh của dân nữ!"

Nàng vốn nghĩ Kỳ Quân Túc sẽ tự mình tìm nữ chủ đến, sau đó nàng ở bên cạnh phụ trợ một chút. Đến cuối cùng, nàng có thể ăn no chờ chết đợi nhiệm vụ hoàn thành. Nhưng ai biết, tên nam chủ đáng chết này lại gia tăng độ khó cho nhiệm vụ! Nàng có thể cự tuyệt sao?

Tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nàng lại không dám biểu lộ nửa phần. Sợ chọc hắn hắc hoá thì xong đời, vết thương trên cổ nàng còn chưa hết đau đâu.

Đường bảo bảo trong lòng khổ cực, nhưng Đường bảo bảo không nói a~~~

Muốn tìm Độc Vương không dễ dàng, nhưng Túc Vương là ai? Chính là nam chủ mà thế giới này nhận định, cho nên không quá hai ngày, hành tung của Độc Vương đã đến tay Túc Vương. Đường Khanh chỉ có thể tâm bất cam, tình bất nguyện* cùng đi với hắn.

*Tâm bất cam, tình bất nguyện: không cam tâm, không tình nguyện.

Sáng sớm hôm sau, Đường Khanh nhìn một chiếc xe ngựa ở cửa Túc Vương phủ, hơi sửng sốt: "Sao lại chỉ có một chiếc xe?"

"Bổn vương thích thanh tĩnh." Kỳ Quân Túc lạnh nhạt bỏ xuống một câu, liền bước nhanh lên xe ngựa.

Đường Khanh nhăn mặt muốn hỏng, bắt nàng thời thời khắc khắc đối mặt với tên nam chủ ôn thần sắp hắc hoá này, không phải muốn mệnh nàng sao!

Một đám nô bộc không hiểu nỗi đau của nàng, lại thấy nàng chậm chạp không động. Sợ Vương gia dưới cơn giận dữ sẽ liên luỵ đến bọn họ, vì thế mặc kệ nàng cự tuyệt, trực tiếp mạnh mẽ nhét nàng lên xe.

Bên trong xe ngựa, Đường Khanh mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng chỉ có thể tìm một góc cách xa hắn nhất, run rẩy vo thành một đoàn. Cũng may hiện giờ thời tiết cũng hơi lạnh, vo tròn lại cũng coi như ấm áp.

Kỳ Quân Túc bị dáng vẻ không tình nguyện của nàng chọc cười: "Cách xa thế làm gì? Bổn vương cũng không có ăn thịt ngươi."

Đường Khanh đáng thương hề hề, hít hít cánh mũi, nhỏ giọng nói: "Ai bảo không ăn? Vết thương trên cổ còn chưa có lành đâu!"

Kỳ Quân Túc lần đầu tiên trong đời không còn lời nào để nói, nhưng khoé miệng lại giương lên, như có như không cười nói: "Bổn vương giữ lại ngươi, ăn từ từ vậy."

Nghe xong, Đường Khanh tức giận, bản thân tận tâm tận lực chế thuốc giải độc cho hắn, hắn cư nhiên còn muốn ăn nàng!

Tuy rằng nàng cũng không thật sự cố gắng hết sức, nhưng so với đám lang băm kia thì tốt hơn nhiều!

"Vương gia ăn dân nữ, sẽ không còn ai giải độc cho ngài đâu!"

Nhìn dáng vẻ nàng thở phì phì, Kỳ Quân Túc càng lúc càng cảm thấy thú vị. Rất lâu rồi trong mắt hắn cũng không có người hoạt bát như nàng, chỉ có một đám phế vật suốt ngày vâng vâng dạ dạ, động một chút là quỳ xuống xin tha. Túc Vương cảm thấy, nếu có một ngày vật nhỏ này phạm lỗi sai, chỉ cần không quá nghiêm trọng, hắn đều có thể tha nàng một mạng.

Cho nên, vật nhỏ, ngươi phải thật ngoan ngoãn a... 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro