Chương 44: Hào Môn Đại Thiếu Có Điểm Lãnh (Hoàn)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Chiêu bồi Tiêu Nghiên rất nhiều, rất nhiều năm.

A Chiêu tỉnh lại năm thứ hai, thân thể của cô đã hoàn toàn bình phục, cô cùng Tiêu Nghiên cũng xác định quan hệ yêu đương.

Năm thứ ba, Tiêu Nghiên cầu hôn A Chiêu.

Không có công bố với mọi người, hai người chỉ an tĩnh tổ chức hôn lễ trong một giáo đường nhỏ.

Tại trong buổi hôn lễ, hệ thống ở bên tai A Chiêu khóc đến rối tinh rối mù.

A Chiêu có chút không thể hiểu được: “Miên Hoa Đường, cậu khóc cái gì?”

Hệ thống khóc: “Tôi, tôi luyến tiếc ký chủ.”

A Chiêu: “…… Tôi kết hôn, chẳng lẽ cậu sẽ không còn ở bên người tôi sao?”

Hệ thống sửng sốt: “Không phải nha.”

A Chiêu: “Vậy cậu khóc cái gì?”

Hệ thống nghẹn: “Kia, kia không phải ở trong phim truyền hình, đều diễn như vậy sao?”

A Chiêu: “……”

“A Chiêu, anh thật là cao hứng.” Tiêu Nghiên lần đầu tiên không có kêu cô là lão sư.

A Chiêu mỉm cười nhìn hắn: “Em cũng thật cao hứng.”

Cô thích cảm giác bị ánh mắt ôn nhu của hắn nhìn chăm chú.

Cô thích bị hắn ôm chặt, cảm giác vô cùng ấm áp.

Cô thích bị hắn hôn môi, cảm giác được hơi thở nóng rực vây quanh cô.

Thích hơi thở trên người hắn, thích nụ cười của hắn, thích đôi mắt thâm thúy của hắn, cùng đáy mắt vĩnh viễn không hòa tan được tình yêu.

A Chiêu trước kia không hiểu tình yêu là gì, nhưng hiện tại cũng chưa chắc có bao nhiêu hiểu biết về nó.

Cô chỉ biết, cô thích cảm giác ở cùng với Tiêu Nghiên.

Nhân sinh ở trên đời, chính là sống được hài lòng như ý.

Sau khi kết hôn, A Chiêu vẫn luôn chưa có con, rất nhiều người ở trong tối ngoài sáng nhiều lần đề cập vấn đề này với Tiêu Nghiên.

Chính là không ai có thể đem mấy tin đồn nhảm nhí này truyền tới bên tai A Chiêu, những người khua môi múa mép đó, cũng không được phép xuất hiện ở Tiêu thị.

Thời điểm kết hôn tròn hai năm, A Chiêu rốt cuộc cũng mang thai, sinh cho Tiêu Nghiên một tiểu áo bông (con gái).

Nữ hài nhi nho nhỏ, một đôi mắt hạnh đen bóng, mũi đĩnh kiều, môi tinh xảo, cùng với A Chiêu giống như khắc cùng một khuôn mà ra.

Tiêu Nghiên ở trong nhà đem hai bảo bối một lớn một nhỏ sủng lên trời, hận không thể mỗi ngày cắm rễ ở nhà, nhưng nhìn hai người, hắn liền cảm thấy nhân sinh của chính mình như vậy vô cùng thỏa mãn.

Thời điểm Tiêu Nghiên 50 tuổi, bị bệnh nặng, thân thể hắn suy bại đến mắt thường cũng có thể thấy được.

Khi hắn còn nhỏ chung quy vẫn là bị bệnh đến không dứt.

Không màng y tá bệnh viện ngăn trở, Tiêu Nghiên kiên trì ra viện.

Hắn không nghĩ A Chiêu cuối cùng lại nhớ tới hắn, trong trí nhớ của hắn chỉ có bệnh viện lạnh như băng, cùng sầu khổ.

Bọn họ cùng nhau đi trượt tuyết, cùng đi xem phim, cùng đi sa mạc.

Cuối cùng ngừng ở một thị trấn nhỏ yên tĩnh.

“A Chiêu, anh vẫn luôn cảm thấy anh không thể buông.” Tiêu Nghiên gầy ốm gắt gao nắm tay A Chiêu, hai người bước chậm ở dưới ánh hoàng hôn.

Hắn nhìn ái nhân [1] của chính mình, thời gian đãi ngộ của cô, khi tuổi trẻ, cô là một mỹ nhân vạn người mê, nhưng tới hiện tại, cô vẫn như cũ là một vị phu nhân ưu nhã.

[1] Ái nhân: Tình yêu.

A Chiêu minh bạch ý tứ của hắn.

Cô cẩn thận sửa sang lại khăn quàng cổ cho hắn, cười nói: “Không bỏ xuống được liền không cần buông xuống. Anh không phải đã nói rồi sao? Em đời này, đều là người của anh, anh đều có thể nhìn đến em.”

Tiêu Nghiên đột nhiên liền cảm thấy rất khổ sở.

Hắn cả đời này tự xưng là người thành công, ở trong mắt mọi người đều là cường đại vô cùng.

Chính là hiện tại, hắn chỉ nghĩ ông trời nếu cho chính mình thêm một chút thời gian, cho hắn có thể bồi thê tử chính mình đi thêm một đoạn đường. Hắn chẳng sợ phải dùng thành tựu cùng tiền tài của chính mình để đổi.

Nhưng đều không thể.

“Nếu có thể, anh hy vọng, kiếp sau có thể gặp được em.”

Tiêu Nghiên cả đời này không tin vào luân hồi chuyển kiếp gì đó, nhưng một khắc cuối cùng của sinh mệnh, hắn lại tin, hắn hèn mọn khẩn cầu.

Khẩn cầu kiếp sau...

A Chiêu vẫn luôn biểu hiện thật sự bình tĩnh, đột nhiên nước mắt rơi xuống.

Bởi vì cô hiểu rất rõ ràng, chính mình cùng Tiêu Nghiên sẽ không có kiếp sau.

Cô sẽ đi một thế giới khác, đi làm một nhiệm vụ mới, trợ giúp một người khác.

Tiêu Nghiên cũng giống như người bình thường, cũng sẽ đi vào luân hồi.

Bọn họ sẽ không có kiếp sau....

...

Hai ngày sau, Tiêu Nghiên trong lúc ngủ mơ mà chết bệnh.

A Chiêu cùng ánh mắt lo lắng của mọi người mà an tĩnh xử lý xong hậu sự, cô cự tuyệt con gái tiếp chính mình cùng đi trụ (chùa) thỉnh cầu.

Từ đó về sau, rốt cuộc cũng không có ai gặp lại cô.

[ Hoàn vi diện 1 ]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro