Thiếu soái sủng tiểu kiều thê (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Nghe vậy, Liên Mị chậm rãi ngẩng đầu lên.

Dung nhan tuyệt sắc được trang điểm kĩ càng, rực rỡ như hoa hồng trong xuân sắc.

Tóc mai đen mượt yêu kiều, dung trang rực rỡ, đuôi mắt đỏ tươi màu phấn.

Ánh mắt lưu chuyển, mị hoặc nghiêng thành.

Quả thật không phụ với cái tên "Liên Mị".

Vị thiếu soái một thân quan trang màu lục, khí thế tôn quý cong lưng, vươn ngón tay thon dài mang bao tay màu bạc, hơi hơi nâng lên cằm của nữ tử, làm "nàng" ngẩng đầu lên.

Cổ Liên Mị lộ ra một đường cong mĩ lệ.

Dung mạo diễm lệ sặc sỡ đến lóa mắt, rất dễ là người ta xem nhẹ đến của hắn... ngay phía dưới...

Từ trong vạt áo hồng hồng, lộ ra hầu kết.

Phong Hoa nhẹ cong khóe môi, nhỏ đến mức không phát hiện được.

Gương mặt hai người cách thật gần.

Liên Mị thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở thanh lãnh của vị thiếu soái này phả vào mặt.

Hương thơm vậy mà lại nhè nhẹ như của con gái vậy.

Cái ý niệm này chỉ chợt thoáng qua trong đầu Liên Mị.

Ngay sau đó.

Ánh mắt Liên Mị đặt ở nụ cười nhạt nơi khóe môi Phong Hoa.

Lương bạc mà lãnh diễm.

Giống như cười mà không phải cười, tựa như hiểu rõ cái gì.

Nụ cười này rơi vào mắt Liên Mị, lập tức làm hắn hãi hùng khiếp vía lên.

Phong Hoa khẽ mở đôi môi, thanh âm mát lạnh nói:

"Đem một chậu nước lại đây."

Nàng chính mình lấy ra một chiếc khăn, hướng lên mặt Liên Mị mà lau đi.

Bàn tay cầm chiếc khăn trắng tinh, cẩn thận nhẹ nhàng từng chút lau đi lớp phấn son dày đặc trên khuôn mặt người con gái.

Thiếu niên dung nhan tinh xảo tuyệt mỹ đứng trong ánh mặt trời, bên vai huy chương rạng rỡ lóng lánh, tua vai vàng hơi lắc nhẹ, toàn thân tỏa ra cảm giác cao quý thánh khiết, không thể xâm phạm.

Nàng nghiêm mặt ngắm nhìn, thần sắc nghiêm túc, cử chỉ ôn nhu.

Dường như hết thảy chỉ có người trước mắt này làm mới có thể khiến nàng để trong lòng.

Cằm nhỏ bị nâng lên, mắt Liên Mị chỉ có thế nhìn thấy Phong Hoa.

Nhưng là, thần sắc của Liên Mị lại không có nửa phần gợn sóng.

Dung sắc lãnh mị, tâm như nước lặng.

"Thiếu soái, nước đã bưng tới."

Một vị phó quan người mặc quân trang, trong tay bưng một thau đồng chứa đầy nước đi tới, đứng yên ở bên cạnh Phong Hoa, chờ đợi sai bảo.

Lúc này, Liên Mị nhìn vào mắt Phong Hoa, rốt cuộc chậm rãi mở miệng, thanh âm kiều diễm như say.

"Thiếu soái là muốn Liên Mị tẩy xuống trang điểm sao?"

"Vẫn là để cho Liên Mị tự làm đi, đôi tay Thiếu soái cao quý, sao có thể để người có địa vị cao như ngài làm chuyện như vậy?"

Nói xong...

Liên Mị nâng lên bàn tay nhỏ dài xinh đẹp, ngón tay như ngọc nhẹ lưu chuyển, ý định cầm lấy chiếc khăn đã nhiễm phấn son trong tay Phong Hoa.

Thanh âm mang ba phần yểu điệu, mị hoặc đến tận xương, làm cho thân thể của nam nhân ở đây lập tức mềm đi hơn phân nửa, trong lòng hiện lên một tia lửa nóng.

Nhưng, "nữ nhân" mà Thiếu soái vừa ý, ai dám nhúng chàm?

Tiểu yêu tinh, chúc mừng ngươi thành công làm cho bổn thiếu soái chú ý.

Phong Hoa hơi hơi mỉm cười.

Trong tươi cười, lại có một tia ý vị lãnh diễm.

Nàng tránh đi bàn tay của Liên Mị, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lướt qua một nụ cười tuyệt diễm phong lưu.

Ngữ khí ngả ngớn, gắn bó, nói ra một đoạn sầu triền miên:

"Vì một người trang điểm họa mi, là sự tình hương diễm đến chừng nào, bản thiếu soái lại không cảm thấy có gì không ổn, Liên Mị 'cô nương' cần gì phải tự xem nhẹ mình đâu?"

Nghe vậy, Liên Mị đành phải hạ tay xuống, không giãy giụa nữa.

Thời đại này, son phấn đều là dùng chế tác thủ công, thuần túy tự nhiên, không cần vật phẩm tẩy trang, chỉ cần dùng nước là có thế rửa sạch sẽ.

Thấm ướt khăn, từng chút từng chút tẩy sạch phấn son.

Chân dung Liên Mị hiển lộ.

Ngũ quan xinh xắn, cặp mắt đào hoa vũ mị mà liễm diễm, mi tâm đỏ thắm mỹ nhân chí, diễm lệ câu nhân.

Dung sắc thanh lãnh, băng cơ ngọc cốt.

Phong Hoa ánh mắt sáng rực, ngón tay nắm cằm Liên Mị có chút dùng sức, hỏi:

"Cô, có nguyện làm 'nữ nhân' của bản thiếu soái?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro