🎟️[TG3] Chương 111: (2)🎟️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Zittrasua (Wattpad).

"Đừng đánh Pudding, đừng đánh nó." Trình Hi lên tiếng bảo vệ.

Nhưng chỉ có một tên nhóc mù nói, đám người Trình Đào làm sao sẽ để vào mắt, vẫn liên tục mạnh bạo xuống tay.

Trình Hi nghe thấy âm thanh Pudding vì đau đớn mà thấp giọng kêu rên lại vô cùng đau lòng, cậu sờ soạng đem Pudding ôm vào trong ngực, vì vậy quải trượng trên tay tên Trình Đào kia liền va vào tấm lưng nhỏ gầy của cậu.

Trình Hi cắn răng, kêu lên một tiếng.

Trình Đào cho dù thấy vậy, nhưng vẫn cảm thấy chưa đã giận, vẫn tiếp tục đánh thêm mấy gậy nữa, sau đó ném cây gậy rớt vào trong một hố gà chứa đầy nước mưa.

"Không vui chút nào, đi đi đi, trở về ăn cơm." Trình Đào vỗ vỗ tay, mang theo những đứa nhóc khác rời đi, chẳng qua trước khi rời, Trình Đào vẫn ngoái lại nhìn thoáng qua Pudding đang được Trình Hi ôm trong lòng ngực, cười âm hiểm.

Thẳng đến khi bọn chúng đã đi xa, không còn nghe thấy giọng nói nữa, Trình Hi mới đứng dậy, chỉ là trong nháy mắt đứng dậy, phía sau lưng liền truyền đến trận đau âm ỉ, Trình Hi hít hà một hơi.

Pudding trong lòng ngực Trình Hi liếm liếm trên mặt một chút, ngay sau đó liền giãy giụa đòi xuống, rồi đi đến vũng nước trước đó, một bước một nhảy vào bên trong.

Pudding còn tương đối nhỏ, vũng nước thì khá sâu, thời điểm Pudding nhảy xuống bên dưới khiến toàn thân nhỏ nhắn của nó đều bị nước bao phủ, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ.

"Pudding, cậu đang làm gì vậy?" Trình Hi nhìn không thấy, chỉ có thể hỏi.

Pudding đã bơi đến trung tâm của vũng nước, hé miệng, cắn lấy quải trượng, bởi vì nước ở đây có vẻ sâu, Pudding đôi khi còn phải nuốt vào mấy ngụm nước.

Nó cắn răng, từ từ kéo cây gậy ra khỏi vũng nước.

Cho đến tận khi nó hoàn toàn kéo cây gậy kia ra khỏi đầm lầy, màu lông vốn lộn xộn đã sớm dính đầy đất đỏ.

Nó ngậm lấy quải trượng đặt ở trước mặt Trình Hi, kêu một tiếng, cái đuôi nhỏ không ngừng vẫy vẫy.

Trình Hi sờ thấy quải trượng, lại xoa xoa cơ thể ướt nhẹp đầy đất đỏ của Pudding, cũng đoán ra được chuyện gì.

"Pudding, cảm ơn cậu." Trình Hi muốn ôm Pudding vào trong lòng ngực, lại nhớ đến trên người nó còn đang ướt dầm dề.

"Đi thôi, tớ mang cậu đi tắm."

Trình Hi hướng pudding trên người nhẹ nhàng vỗ vỗ, pudding loạng choạng cái đuôi nhỏ, đi theo hắn phía sau.

--

Nhà ở của Trình Hi là một căn nhà kiểu tây*, cũng là căn nhà kiểu tây hiếm hoi của thôn Hàng Hậu, bởi vì Trình gia là gia đình duy nhất ở thôn Hàng Hậu khai trương được một siêu thị lớn, làm ăn khá tốt, Trình gia cũng là gia đình giàu có hiếm hoi của thôn Hàng Hậu này.

(*Mình nghĩ "tây" ở đây là nhà được xây bằng gạch ngói í, bối cảnh thời này thì nhà được xây lát gạch còn khá là hiếm).

Lúc Trình Hi mò mẫm trở về Trình gia, đã là hơn nửa tiếng sau, cậu không mang theo Pudding trở về, bởi vì người trong nhà đều không thích Pudding.

Cậu nhóc vô tình nhặt được Pudding vào hai tháng trước, bởi vì cậu chỉ là tên nhóc mù, nên ngày thường không có ai nguyện ý chơi cùng cậu, cho nên khi nhặt được Pudding về, cậu nhóc vô cùng vui vẻ.

Cái tên Pudding này, là cậu đặc biệt lấy, bởi vì cậu nhóc nghe người khác nói rằng, pudding này có vị ngọt ăn rất ngon, nhưng chín năm cuộc đời cậu vẫn chưa từng được nếm thử.

Không sai, bên ngoài Trình Hi trông như đứa trẻ chỉ gần bảy tuổi, nhưng trên thực tế cậu đã chín tuổi.

Pudding rất ngoan, cũng rất thông minh, ví dụ như lần này, gậy của cậu bị ném mất, nó còn giúp cậu nhặt về.

Trình Hi suy nghĩ, nếu sau này có thể nuôi Pudding ở bên người mình thì thật tốt.

"Ui, tên nhóc mù đã trở lại." Thằng bé vừa tiến vào nhà, liền có một đứa trẻ khinh thường kêu to.

Trên bàn cơm có hai thằng nhóc cùng một bé gái đang ngồi, một tên nhóc trong số đó lại chính là Trình Đào, bọn chúng còn đang bận ăn ngấu nghiến, ăn đến mức miệng dính toàn dầu mỡ.

Ba đứa trẻ đó, cũng là người thân của Trình Hi, chúng chính là con của em trai Trình Trấn Bình.

Tuy rằng đã phân gia, nhưng mấy đứa nhóc này vẫn luôn đến đây để ăn chực.

Đúng lúc này có một bà lão bưng lấy đĩa đồ ăn từ trong phòng bếp đi ra, nhìn thấy Trình Hi đang đứng ở bên đươi, lửa giận từ đâu ra len lỏi bốc lên, bà ta tức giận nói: "Còn sững sờ ở đó làm cái gì, chẳng lẽ mày muốn tao phải hầu cơm, đút đến tận miệng mày hay sao."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro