🎟️[TG3] Chương 120: (11)🎟️

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Zittrasua (Wattpad).

Cũng may, không bao lâu sau, cơ thể Trình Hi còn đang hôn mê bỗng nhiên run lên một chút, nước trào vào trong lồng ngực nháy mắt phun ra, cả người ho khù khụ.

Ân Âm mừng rỡ như điên: "Hi Hi, Hi Hi con tỉnh lại đi." Cô vội đem cơ thể nhỏ nhắn còn đang ướt đẫm của Trình Hi ôm vào lồng ngực.

Hàng mi mảnh mai của Trình Hi hơi run rẩy, chậm rãi mở mắt.

Trước mắt như cũ vẫn là một mảnh tăm tối, dường như cậu đang được người khác ôm vào trong ngực, người kia đang không ngừng kêu tên cậu.

Tựa như là giọng nói và cái ôm ấm áp của mẹ.

Cậu đã chết rồi sao, nên mới nghe được giọng nói của mẹ.

Nơi cổ họng còn ho khan một lúc lâu mới từ từ dịu xuống, gió còn khẽ lướt qua, mang đến bầu không khí lạnh lẽo, khiến cơ thể ướt sũng của cậu bé co rúm lại, cũng giúp cậu nhận ra, cậu vẫn chưa chết.

Cậu được cứu, mà người bên cạnh cậu.

Trình Hi không thể tin được, thằng bé vươn tay sờ soạng, Ân Âm nhìn thấy tay cậu, lập tức nắm chặt lấy, nắm lấy hai bàn tay đều lạnh lẽo như nhau, lại cảm thấy như nhịp tim bình ổn trở lại.

"Mẹ ơi?" Đại khái là vì vừa bị sặc nước, giọng nói vốn non nớt của Trình Hi lại mang theo chút khàn khàn.

"Là mẹ đây, mẹ đến đón Hi Hi. Hi Hi, làm sao con có thể ngốc như vậy, vì sao lại đi tìm chết chứ, nếu con xảy ra chuyện gì, người làm mẹ như vậy làm sao sống nổi." Ân Âm gắt gao ôm Trình Hi vào ngực.

Trình Hi rũ mi, giọng nói đầy bi thương: "Cha đi rồi, Pudding cũng chết, mẹ, con không nên tồn tại mới đúng." Là cậu liên lụy đến mẹ, hại cho mẹ trở thành bộ dáng như thế này.

Nếu cậu chết, có lẽ hết thảy đều tốt đẹp hơn.

Ân Âm mau bị tức chết: "Con bị ngốc sao, ai cho con cái suy nghĩ đó."

Suy xét đến cơ thể hai người vẫn còn đang bị ướt, gió đêm phong lại lạnh, Ân Âm không nhiều lời thêm, cô nói: "Đi, chúng ta về thay quần áo trước, những chuyện khác chờ sau đó lại nói."

Ân Âm đỡ Trình Hi dậy, lại bị cậu nhóc kéo ống tay áo: "Pudding."

Thằng bé mang theo Pudding tiến vào lòng sông, khoảnh khắc mất đi ý thức, Pudding trong ngực sớm đã chìm vào đáy sông.

Cậu muốn tìm Pudding về, nhưng lại sợ nếu mẹ xuống sông lần nữa sẽ gặp phải nguy hiểm.

"Thôi ạ, chúng ta trở về."

"Từ từ, con ở chỗ này chờ mẹ, mẹ đi tìm Pudding."

"Nhưng mà......"

"Không sao hết."

Nói rồi, Ân Âm lại một lần nữa đi bên phía dòng sông, cô biết tầm quan trọng của Pudding đối với Trình Hi, tuy chỉ mới ở chung mấy tháng, nhưng trừ bỏ mẹ ra, cũng chỉ có Pudding bảo vệ thằng bé, cũng là người bạn duy nhất mà Trình Hi có trong chín năm qua.

Đúng vậy, mặc dù ở trong mắt những đứa trẻ khác, Pudding chỉ là một con súc sinh, nhưng trong lòng Trình Hi, Pudding chính là bạn của thằng bé.

Nhưng Pudding lại đi mất, cũng trở thành cọng rơm cuối cùng ép chết Trình Hi.

Ân Âm mò mẫm bên dưới sông, thị lực của cô rất tốt, nương nhờ vào ánh trăng, rất nhanh đã tìm thấy Pudding cuộn thành một đoàn nhỏ dưới sông.

Nhìn Pudding trong lòng ngực, cô âm thầm chua xót.

Trình Hi ở trên bờ, ánh mắt mờ mịt nhìn theo phương hướng của dòng sông, cẩn thận nghe theo động tĩnh, sợ Ân Âm sẽ xảy ra chuyện.

May mắn thay, không bao lâu sau, Ân Âm lại lần nữa trở lại bờ.

Sau đó trong lòng ngực thằng bị nhét vào một thứ đang cuộn tròn

Trình Hi sờ thấy chút lông, lập tức liền nhận ra Pudding của cậu, mất mà tìm lại được, Trình Hi không màng đến chuyện Pudding đã chết, cả người sớm đã lạnh như băng, chỉ đem nó ôm vào trong người.

"Mẹ, con không biết vì sao Pudding lại chết, rõ ràng lúc trước nó còn rất khoẻ mạnh, rất khoẻ." Cổ họng Trình Hi nghẹn ngào.

Pudding chết như thế nào, có ký ức của nguyên chủ Ân Âm tất nhiên biết rõ.

Nó bị Trình Đào dùng thuốc diệt chuột độc chết.

Trình Đào không thích Trình Hi, vì vậy hắn cũng không thích Pudding.

Tuổi còn nhỏ, những tâm tư không nhỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro