Chương 3: Vai chính cùng vai ác thế mà lại là bạn học cấp ba!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tạ Từ cảm giác toàn thân mình như bị một ngọn lửa thiêu đốt, đốt đến đầu óc hắn vang lên ầm ầm, chỉ có thể giống như chó điên mà nghiền áp miệng thiếu niên, mạnh mẽ đưa đầu lưỡi vói vào, hết liếm lại mút.

"Hưm, a......"

Hứa Nhạc tức giận đến mức cả người nhũn ra, bị Tạ Từ ôm vào ngực.

Trong miệng thiếu niên có một cỗ hương khí sâu thẳm, mê hoặc đến mức Tạ Từ nhịn không được đem đầu lưỡi hướng tới nơi tỏa ra hương thơm, muốn tìm kiếm nơi mùi thơm phát ra.

Hứa Nhạc vừa tức vừa bực, cắn lấy đầu lưỡi của Tạ Từ, đến lúc này Tạ Từ mới rút đầu lưỡi ra, kết thức nụ hôn dài dòng này.

"Đừng hôn tớ nữa !"

Hứa Nhạc thở hổn hển, buồn bực mà kêu một tiếng.

Tạ Từ nghe thấy Hứa Nhạc từ chối nụ hôn của hắn liền không vui, cậu lớn lên như vậy xinh đẹp, miệng cũng như một miếng thạch trái cây, vừa đầy đặn lại mềm mại, đúng là trời sinh để cho nam nhân ngậm trong miệng đùa giỡn thật tốt.

"Không được!"

Tạ Từ cau mày phản đối lời cự tuyệt của Hứa Nhạc.

Bị đối phương phản đối Hứa Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn Tạ Từ, cậu nào đã gặp qua người vô liêm sỉ như vậy.

Tạ Từ ôm Hứa Nhạc như ôm một đứa nhỏ, nâng mông đứa cậu lên giường ký túc, cúi người đè lên.

Hứa Nhạc bị động tác bất thình lình của hắn dọa sợ, kinh hoảng thất thố mà nhìn.

Tạ Từ.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì!

Hứa Nhạc bị động tác của Tạ Từ làm cho mơ màng, trong lòng vừa vội vừa tức, thấy Tạ Từ vẫn như cũ tự làm theo ý mình, thậm chí còn muốn quá đáng hơn, lòng càng buồn tủi, nhịn không được mà rơi nước mắt.

Tạ Từ vốn định liếm thân thể Hứa Nhạc, hắn hoài nghi Hứa Nhạc có phải làm từ đường hay không, muốn nếm thử xem có phải thơm thơm, ngọt ngào không.

Nhưng hắn vừa mới đưa Hứa Nhạc lên giường, liền nghe tới tiếng khóc kìm nén của Hứa Nhạc.

Hắn vừa ngẩng đầu lên liền thấy đôi mắt nho đen của Hứa Nhạc chứa đầy nước mắt, chảy vào tóc.

Đặc biệt đáng thương.

Tạ Từ luống cuống, nước mắt Hứa Nhạc như hóa thành kim đâm vào tim hắn, không khỏi cảm thấy chua xót cùng bi thương.

Giống như hắn lúc nào cũng có thể thấy Hứa Nhạc khóc như vậy

Tạ Từ chịu không nổi, hắn hoảng loạn mà vươn tay lau sạch nước mắt Hứa Nhạc.

"Đừng khóc mà, tôi không hôn cậu nữa, cậu đừng khóc, cậu khóc khiến lòng tôi khó chịu......"

"Cậu nói cái gì tôi đều đồng ý, đừng khóc mà......"

Không hiểu tại sao lại tiến vào một thế gới khác, hệ thống lại còn gặp trục trặc, gọi thế nào cũng không đáp lại, Hứa Nhặc đáng thương ngoại trừ biết cốt truyện gốc phát triển thế nào ra, thì đến nhiệm vụ cũng không biết là cái gì.

Lại bị nam sinh cấp ba không chịu nói lý bắt nạt cưỡng hôn, trả đũa.

Hứa Nhạc tứ cố vô thân kìm nén uỷ khuất trong lòng, nước mắt liên tục rơi.

Cậu rõ ràng chỉ muốn vai chính tha thứ cho mình, đều kìm nén tính tình cho hắn hôn rất nhiều lần.

Tạ Từ thấy dỗ thế nào Hứa Nhạc cũng không nín, khóc không ngừng, gấp đến độ đầu lưỡi phát đau.

Tạ Từ kéo Hứa Nhạc vào trong lòng mình, giống như dỗ dành trẻ con mà giúp cậu nhuận khí.

Dáng người Hứa Nhạc nhỏ, thân thể mềm yếu, không thể phản kháng bị hắn ôm vào trong lòng ngực.

Tạ Từ là học sinh thể dục, vừa cao vừa lớn, ôn Hứa Nhạc như ôm trẻ con, đem Hứa Nhạc bao phủ ở trong lồng ngực.

"Ngoan nào bé cưng, đừng khóc......"

Hứa Nhạc nắm lấy góc áo Tạ Từ, lau nước mắt lên quần áo Tạ Từ.

Qua rất lâu, Hứa Nhạc mới ngừng thút thít, lý trí quay lại, hậu tri hậu giác mà cảm thấy mất mặt.

Trời ạ, cậu vừa mới làm cái gì? Thế mà cậu lại oà khóc trong lòng vai chính lâu như vậy!

Hứa Nhạc quả thực xấu hổ và giận dữ muốn chết, run run rẩy rẩy mà sờ sờ nước mắt, "Cậu thả tớ xuống đi......"

Sau khi khóc giọng nói có chút khàn, đuôi mắt đỏ lên, đôi mắt uỷ khuất còn chưa kịp tiêu tán, tự như một bé mèo con ướt dầm dề, làm người ta đồng tình quá độ.

"Cậu không sao chứ?"

Tạ Từ đưa Hứa Nhạc lên giường ngồi, còn bản thân thì ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn Hứa Nhạc, muốn xem xem bé con có còn điểm gì không thích hợp nữa không.

Hứa Nhạc cúi đầu nhìn vào đôi mắt tràn nhập lo lắng của hắn, làm cậu không hiểu sao lại nhớ đến người nhà của mình.

Đáy lòng Hứa Nhạc lòng thở dài một hơi, mặc kệ thái độ của Tạ Từ đối với mình ác liệt như thế nào, dù sao hắn cũng là người duy Nhật cậu quen thuộc trên thế giới này.

Trong lòng chảy dài một dòng nước ấm, Hứa Nhạc lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không có việc gì, cậu đừng lo lắng."

Đến lúc này Tạ Từ mới yên lòng, giơ tay lau đi giọt nước trên khóe mắt Hứa Nhạc.

Tay Tạ Từ vừa đen lại lớn, gân xanh rõ ràng, lại quanh năm tập thể dục, ngón tay đều phủ một lớp chai dày, sờ một lần liền khiến làn da phấn nộm cửa Hứa Nhạc đỏ ửng.

Tạ Từ bất động thanh sắc, rất nhanh liền thu tay lại.

Khóe mắt Hứa Nhạc có chút tê, thấy Tạ Từ thành thật ngồi xổm trên mặt đất, vẻ mặt chân thành mà nhìn mình, đánh bạo nói: "Tớ muốn đi tắm, nãy giờ ra nhiều mồ hôi quá."

Vốn dĩ mùa hề nóng bức đến Hứa Nhạc đã toát ra một thân mồ hôi, lại bị Tạ Từ gián đoạn một lúc, nên đã quên mục đích trở về ký túc xá.

Tạ Từ mơ mơ màng màng nghĩ, trách không được trên người cậu thơm như vậy, mê hoặc hắn đến thần hồn điên đảo.

Thì ra đây là mùi thơm cơ thể của Hứa Nhạc.

Hắn còn tưởng rằng tiểu thiếu gia này xịt nước hoa cơ !

Hứa Nhạc lấy quần áo để tắm rửa, cầm chậu tắm của mình, tiến đến phòng tắm.

"Cửa hỏng rồi, tôi ở bên ngoài giữ cho cậu? Mạnh Nghiêu Đình một lát nữa sẽ trở lại."

Tạ Từ như một thần giữ cửa đứng bên cạnh phòng tắm, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Hứa Nhạc.

Mạnh Nghiêu Đình?!

Hứa Nhạc nghẹn họng trân trối, Mạnh Nghiêu Đình trong nguyên tác chính là vai ác quan trọng! Sao lại có thể ở cùng ký túc xá của vai chính được?!

Nguyên thân chỉ là một pháo hôi ác độc trong cốt truyện gốc thôi, tình tiết cấp ba của nam chính bị giản lược, cho nên về căn bản Hứa Nhạc không hề biết vai chính cùng vai ác là bạn cùng phòng.

Trên mặt Hứa Nhạc không giấu được buồn bực, Tạ Từ liếc mắt liền nhìn ra được Hứa Nhạc sau khi nghe được tên Mạnh Nghiêu Đình liền trở nên khác lạ.

Lúc này hắn mới nhớ tới một lời đồn trong trường học.

Tiểu thiếu gia Hứa gia đau khổ lưu luyến si mê Mạnh gia đại thiếu, từ thành phố S theo đuổi tới thành phố A.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Từ lập tức có một trận hụt hẫng, hắn hít hít mũi, chớp mắt nói: "Cậu sẽ không cho rằng hắn dọn về ký túc xá cậu liền có cơ hội đi? Mạnh Nghiêu Đình bị ba hắn bắt buộc dọn đến, không sớm thì muộn sẽ dọn ra ngoài thôi.".

Ngôn ngữ Tạ Từ khắc nghiệt, oán khí tận trời.

"Hắc ra vừa nghe cậu chuyển trường đến đây, liền lập tức dọn khỏi ký túc xá, hắn căn bản không thích cậu! Tôi khuyên cậu nhân lúc còn sớm liền chết tâm đi!"

Hứa Nhạc nào biết cậu cùng Mạnh Nghiêu Đình còn có quan hệ như vậy, bị Tạ Từ nói liền xấu hổ.

"Tớ không thích hắn, cậu đừng nói nữa." Hứa Nhạc mềm mại mà nói.

Tạ Từ nghe được câu này của Hứa Nhạc, cục tức trong lòng hắn vì vậy mà tiêu tan, khóe miệng không kiềm được mà nhếch lên.

"Khụ khụ, tôi biết rồi, chờ Mạnh Nghiêu Đình trở lại, cậu không cần phản ứng lại hắn, biết không?"

Hứa Nhạc làm sao giám chủ động chào hỏi Mạnh Nghiêu Đình? Sau tận thế, hắn có thể một tay xé nát xác sống đấy!

Hứa Nhạc trước ánh mắt nghiêm túc của Tạ Từ gật gật đầu, lúc này Tạ Từ mới hài lòng, tránh khỏi cửa, cho Hứa Nhạc đi vào tắm rửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro