Chương 4: Bạch Tu Nhiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Bạch Tu Nhiên

Edit: Xia_Selenee

•✿•

Bạch Khởi La điềm đạm cười nhàn nhạt, tinh xảo ngọt ngào, nếu không phải vừa rồi nàng ở chỗ này đại sát tứ phương thì không ai là không tin cả.

Ánh mắt nàng đảo qua vị hôn phu trên danh nghĩa, nghiêng đầu cười nhẹ hỏi: "Như thế nào? Muốn tôi ở đây cùng nhau chờ tiểu Phượng Tiên?"

Phùng Kiêu ngay lúc đó liền ngượng ngùng, như để giảm bớt sự xấu hổ. Hắn lập tức nở nụ cười thân thiết gần gũi làm cho người ta cảm thấy như tắm mình trong gió xuân: "Được a, đương nhiên là được"

Hắn tiến lên mấy bước nói: "Xin chào, anh là Phùng Kiêu. Không ngờ lần đầu tiên gặp nhau lại ở đây. Những chuyện này xảy ra đều do duyên phận, có thể gặp ở đây cũng là duyên phận đi. Vừa rồi không có việc gì chứ? Ăn cơm tối chưa?"

Bạch Khởi La lắc đầu.

"Vậy tốt nhất là hãy thử một số món ăn nổi tiếng ở đây. Mỗi lần anh đến ăn đều cảm thấy nó rất ngon nha. Xem này, lầu một này là dùng không được nữa. Nhưng không có việc gì, để lão Tạ sắp xếp một chỗ ngồi. Lát nữa Tiểu Phượng Tiên mà có đến đây du học sinh như em cũng đừng ghét bỏ a, thử một lần đi, thật sự không tồi đâu."

Hắn xoay người: "Lão Tạ, chỗ này lộn xộn như vậy nhanh tìm một chỗ thích hợp đi."

Tạ đại thiếu đờ đẫn gật đầu, cảm giác có chút không theo kịp tiết tấu của Phùng lão ngũ.

"Đúng vậy, giới thiệu với mọi người đây là mấy anh em của tôi Tạ Dương, Từ Tiến Minh. Còn đây là vị hôn thê của tôi Bạch tiểu thư, đây là dì nhỏ của cô ấy Trần nữ sĩ. Sau này mà có gặp nhau thì cũng gọi như tôi một tiếng dì nhỏ đi, đều là người một nhà cả mà không cần khách khí như vậy."

Trời ơi~ mẹ nó người một nhà không cần khách khí.

Đối với cách giới thiệu cùng làm quen của Phùng Kiêu chỉ làm Trần Mạn Du nghẹn họng trân trối nhìn, mà nhìn thế là đủ rồi. Ngay cả Tạ đại thiếu cùng Từ Tiến Minh cũng đều cảm thấy rằng nếu không biết xấu hổ thì làm cái gì cũng thuận lợi cả.

Bạch Khởi La cũng không ngờ rằng, 'vị hôn phu' này của nàng còn thật sự nhanh chóng carry toàn bộ nơi này. Nếu không biết, còn tưởng bọn họ đã nhu tình mật ý[*] lắm. Nhưng trên thực tế, đây thật sự là lần đầu tiên họ gặp nhau.

[Nhu tình mật ý•柔情蜜意•: Đối xử với ai đó dịu dàng, ngọt ngào tình cảm]

Tuy rằng có hôn ước, lúc đó định ra việc này thì nàng còn đang lờ mờ nằm trong bệnh viện dưỡng thương, không được nhìn thấy ai, rồi sau đó đem theo hành lý mà đi ra nước ngoài. Chính là như vậy, bọn họ chính thức gặp mặt, cũng là không có.

Tuy nhiên, nàng cũng không sợ hãi, mỉm cười trêu chọc: "Sẽ không có ai tới la lối chứ?"

Phùng Kiêu có chút trẻ con cười, nhướng mày: "Điều đó không thể, lão Tạ chắc là không để cho người khác đi lung tung trong khách sạn của mình đâu?"

Tạ đại thiếu lúc này cũng trở lại bình thường, hắn lập tức tươi cười, gật đầu bảo phải, sau đó nói: "Thế này đi, tôi thu xếp cho mọi người ở đại sảnh tầng hai, bình thường chỉ mời bằng hữu, đúng lúc mọi người đều người một nhà. . . Khụ khụ, đều là người một nhà cả cùng nhau ngồi đi. Tôi cùng Tiến Minh còn có việc, không làm phiền mấy vị."

Tạ đại thiếu cũng không sắp xếp người phục vụ khác, tự mình dẫn mọi người lên lầu.

"Két két. . ." Mới vừa bước lên cầu thang, bên ngoài truyền đến tiếng thắng xe chói tai.

Ngay sau đó là rất nhiều tiếng còi xe vang lên.

Bạch Khởi La như như cảm thấy gì đó, nàng dừng lại và nhìn ra ngoài cửa.

Quả nhiên, cửa lớn mở ra, người đàn ông trung niên mặc tây trang đen, mắt kính gọng vàng, lịch lãm sạch sẽ không ai khác chính là cha nàng, Bạch Tu Nhiên.

Bạch Tu Nhiên tao nhã mỉm cười, gọi: "A La."

Bạch Khởi La sửng sốt, sau đó chạy xuống bậc thang, lao thẳng vào lòng Bạch Tu Nhiên: "Cha."

Bạch Tu Nhiên cười vỗ vỗ lưng con gái, mỉm cười ôn hoà: "Làm sao vậy? Bị uỷ khuất sao?"

Vốn ánh mắt đang dịu dàng ngay lập tức trở nên sắc bén, hắn liếc nhìn mấy người ở hiện trường, mắt nhìn người khác như muốn đâm thủng một lỗ trên người hắn, làm cho họ sợ hãi vô cùng.

Bạch Khởi La nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng vô cùng kích động.

Nàng nhiều năm không gặp cha mình như vậy, trong lòng không cao hứng sao được! Tuy rằng khi nàng ở nước ngoài đã thuyết phục bản thân mình không phải Bạch Khởi La, đây cũng không phải cha nàng. Nhưng khi gặp rồi thì lại khác.

Ai nói đây không phải cha nàng?

Rõ ràng là một người.

Nàng đỏ hốc mắt, thì thầm: "Con nhớ cha."

Bạch Tu Nhiên cứng người trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, hắn cảm giác được sự ướt át trên vai mình, đem khuôn mặt con gái mình ra thì thấy, quả nhiên, đầy nước mắt.

Đứa trẻ uỷ khuất như vậy, có thể thấy mấy năm ở nước ngoài cực khổ thế nào.

Hắn nháy mắt khó chịu: "A La, không khóc, không khóc nào!"

Bạch Khởi La qua loa lau nước mắt, cố lau đi những giọt nước mắt, nhưng làm thế nào cũng không được, nước mắt như những hạt châu bị đứt, càng lau càng nhiều.

Bạch Tu Nhiên nhìn thấy con gái khóc rất đáng thương, hắn cũng cảm thấy khó chịu, hốc mắt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "Là cha không tốt, là cha sai, cha không nên đưa con ra nước ngoài. Con nói con tuổi nhỏ như vậy, con lại là con gái yếu đuối. Làm sao có thể ra nước ngoài một mình chứ. Cha đúng là bị mỡ heo che tâm mà.

Càng nói càng thương tâm, Bạch Tu Nhiên cũng tơi nước mắt theo.

Hai cha con ôm nhau mà khóc.

Trần Mạn Du nhìn thấy hai cha con như vậy, trong lòng cũng cảm động theo,  nhưng cuối cùng vẫn nói: "Anh rể, chúng ta đừng như vậy đứng đây, thật sự là không đúng. Không bằng. . ."

Nàng do dự, do dự nên đi phòng của ai thì mới thích hợp, liền nghe Phùng Kiêu nói tiếp: "Vậy chúng ta lên lầu hai đi."

Hắn nháy mắt với Tạ đại thiếu, Tạ đại thiếu lập tức nói: "Xin mời."

Hắn dẫn mọi người đến phòng khách ở lầu hai, nơi này cũng không hướng ra bên ngoài, đây chắc là nơi hắn riêng tư chiêu đãi bằng hữu đi. Tuy rằng cảnh không giống như nhà ăn ở lầu một nhưng lại vô cùng xa hoa và sang trọng.

Hai cha con họ gặp nhau, nếu còn ở đó, e rằng không thích hợp.

"Chú Bạch, Bạch tiểu thư cùng Trần nữ sĩ cũng chưa có ăn gì đi. Cháu nghĩ, ngài đi đường tới đây mệt nhọc, nhất định là đã đói rồi. Để cháu xuống lầu kêu người chuẩn bị một chút." Phùng Kiêu cung kính vừa khách sáo.

Bạch Tu Nhiên cuối cùng cũng ngưng khóc, hắn nhìn Phùng Kiêu, tự hỏi hắn (Phùng Kiêu) tại sao lại xuất hiện ở đây, nhưng lại nhanh chóng gật đầu nói: "Đi."

Phùng Kiêu cùng Tạ đại thiếu cùng nhau đi xuống lầu, Tạ đại thiếu hít thật sau một hơi, hắn thở dài xúc động: "Trăm nghe không bằng một thấy, không nghĩ tới Bạch Tu Nhiên lại là người thế này."

Bạch Tu Nhiên là ai, phó cục trưởng tài chính, cư nhiên, ở thành Bắc Bình ngoạ hổ tàng long[*] như vậy, một người phó cục trưởng tài vụ có thể coi là một nhân vật khó lường. Nhưng mà cố tình. Bạch Tu Nhiên rất trâu bò.

[Ngọa hổ tàng long• 柔情蜜意 •: nghĩa là nói về những người có tài năng, có năng lực nhưng luôn ẩn mình, chờ thời, không thể hiện ra nhưng tới lúc cần thì họ mới thể hiện.]

Trâu bò đến mức nào?

Biến đá thành vàng.

Hắn chỉ mua một cục đá, sau đó hắn có thể mân mê nó thành kim cương.

Trong thời đại đầy biến động thế này, tuy rằng nhìn như nhất phái tường hoà[*] nhưng phía sau nó còn có rất nhiều tổ chức ngầm. Nói một ngàn nói một vạn [mười ngàn](?), một là quyền lực hai là tiền, mà cái trước lại cần cái sau duy trì.

[Nhất phái tường hòa•一派祥和•: Yên bình,hòa bình]

Cho nên giá trị con người của Bạch Tu Nhiên ngay lập tức thay đổi.

Dù là quan chức cao, thương nhân nhà quyền thế nhìn thấy hắn cũng chạy theo như vịt.

Theo lời đồn, vị nhân huynh này tồn tại như một vị thần.

Tuy nhiên, lời đồn kia là nói bừa, bản thân lại là một cái hay khóc.

"Vừa rồi ông ấy khóc, đúng là dọa tới tôi rồi. . ." Tạ đại thiếu không nói nên lời.

"Ông ấy là đau lòng con gái." Phùng Kiêu ngược lại là bình tĩnh.

Tạ đại thiếu giễu cợt, chế nhạo: "Đau lòng con gái nhưng chọn một người khốn nạn như cậu là thế nào?"

•✿•

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro