Chương 5: Hỗn Loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5: Hỗn Loạn

Edit: Xia_Selene

◀✿▶


"Ôi không phải, tôi ngọc thụ lâm phong[*] phong độ phiên phiên[*], chọn tôi có gì sai?" Phùng Kiêu liếc Tạ đại thiếu một cái, cười nhạo: "Cậu làm như ai cũng là cậu a. . ."

[Ngọc thụ lâm phong• 玉树临风 • : Chỉ người có phong độ, phong lưu phóng khoáng]

[Phong độ phiên phiên • 风度翩翩 • : Phong thái phong lưu tiêu sái ]

"Khụ khụ" một tiếng ho vang lên.

Phùng Kiêu cùng Tạ đại thiếu nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Tạ đại thiếu khó hiểu: "Chú ba? Sao chú lại ở đây?"

Chú ba Tạ cười lạnh một tiếng, nói: "Ta không đến đây, ta không đến thì ai dọn dẹp mớ lộn xộn này? Thằng em thứ hai của chú hôm nay chặn Trần Mạn Du ở bến tàu, chân sau Trần Mạn Du báo đã với Chương tiên sinh rồi. Điều này cũng kinh động tới Bạch Tu Nhiên. Nếu không phải vì chúng ta quen biết rộng rãi, người các ngươi đắc tội hắn ~ mẹ cũng không biết. Hiện tại mau cút về nhà cho ta rồi nói cho chú hai của ngươi, đem theo lễ vật cùng vợ và thằng con ngu ngốc đến đây để nhận lỗi. Không làm nguôi được cơn giận của Bạch Tu Nhiên với Trần Mạn Du, ta đuổi họ ra khỏi Tạ gia, cho bọn họ ra ngoài đi ăn xin."

Chú ba Tạ vốn là một quân nhân, vẻ mặt đầy lửa giận càng khó coi, cả người sát khí.

Tạ đại thiếu cố nén nụ cười trên mặt, nhận ra tam thúc nhà mình đang thực sự tức giận. Cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng gật đầu: "Dạ được, con đi ngay."

Tạ đại thiếu nháy mắt với Phùng Kiêu, vừa tìm lại tìm, không thấy Từ Tiến Minh đâu, hỏi: "Tiến Minh đâu?"

Chú ba Tạ nhàn nhạt: "Đi trước."

Tạ đại thiếu lúc này cũng không rảnh để hỏi nhiều, liền nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhìn thấy Tạ đại thiếu nhanh chóng rời đi, Chú ba Tạ nhìn về phía Phùng Kiêu, nhiều mây chuyển nắng, xúc động: " Khiến cháu Phùng xem trò cười rồi."

Phùng Kiêu: "Cháu với lão tạ làm anh em nhiều năm như vậy, không có việc gì."

Hắn chỉ chỉ vào phòng bếp, nói: "Cháu đi thu xếp một chút."

Chú ba Tạ: "Nên vậy nên vậy, cháu nên đi."

Phùng Kiêu đối với nơi này rất quen thuộc, cũng nhanh sắp xếp xong xuôi. Tùy rằng đã sắp xếp xong, nhưng hắn cũng không dọn lên lầu liền, cho gia đình nhà người ta có thời gian gặp nhau. Đầu bếp làm đồ ăn, hắn trái lại ở bên cạnh đi theo nếm thử, thật sự là bất diệc nhạc hồ.[*]

[Bất diệc nhạc hồ• 不亦乐乎 •: Ý chỉ làm việc gì đó vui đến quên cả trời đất.]

Chú ba Tạ đến đây thì nhìn thấy một cảnh như vậy.

Lúc này, Chú ba Tạ cũng muốn hỏi một câu giống cháu trai mình, mẹ nó Bạch Tu Nhiên coi trọng cái mặt hàng này chỗ nào! Lại đi chọn hắn.

Nếu đã chọn cái mặt hàng này, cháu trai mình một chút cũng không kém hắn.

Tuy nhiên đầu óc người thông minh cùng người bình thường vốn không giống nhau, nghĩ muốn vỡ đầu, cũng nghĩ không ra.

"Cháu Phùng, cậu xem, cậu cùng lão đại nhà ta là anh em kết nghĩa. Quan hệ vẫn luôn tốt như vậy, chú ba đem cậu coi như là người trong nhà vậy." Chú ba Tạ mang theo ý cười, đối với người như vậy, cười so với khóc thì tốt không bao nhiêu.

"Đều là người trong nhà, cũng không gạt cậu. Ta vừa nhận được tin tức, Chương tiên sinh đã quyết định kết hôn với cô Trần Mạn Du. Cậu xem nhà chúng ta gây ra rắc rối như vậy. Đắc tội Bạch tiên sinh, lại đắc tội Chương tiên sinh. Ta làm gia chủ, cũng thật khó xử. Chỉ là chung quy Tạ gia phải chống đỡ được, ta cũng không thể bỏ mặt Tạ gia xảy ra chuyện gì, nhưng phải làm phiền cháu Phùng nói đỡ giúp vài câu rồi."

Phùng Kiêu đúng là chưa từng nghe qua tin này, tuy nhiên kinh ngạc một lúc rồi cũng hiểu rõ Tạ gia lo lắng vì cái gì.

Phùng Kiêu: "Chú ba đừng khách sáo, chuyện có thể giúp, cháu khẳng định sẽ giúp. Nhưng mà, nói ra thì, chú ba cũng đừng quá trông cậy vào cháu. Chú cũng biết đấy, cháu cùng Bạch gia cũng không quá thân quen. . ."

Đây ngược lại là nói thật.

Chú ba Tạ vỗ vỗ bả vai Phùng Kiêu: "Chú ba biết. Nhưng tóm lại cháu con rể tương lai của Bạch gia, cháu nói một câu, so với chú ba nói một câu thì có ích hơn. Chung quy chú nhận cái tình của cháu, cảm ơn cháu."

Phùng Kiêu gật đầu, một lần nữa đi lên lầu, hắn tự mình đem đĩa, cốc cốc gõ cửa.

"Vào đây."

Phùng Kiêu mỉm cười: "Đói bụng đi?"

Hắn đem hai món ăn đặt lên bàn, cho phục vụ sắp xếp những món ăn còn lại, vô cùng thích hợp.

Bạch Tu Nhiên nhìn lướt qua Phùng Kiêu, nhếch miệng: "Ngồi xuống cùng ăn đi."

Phùng Kiêu ôi một tiếng, đi theo ngồi xuống, nhưng cũng rất khéo, tình cờ ngồi đối diện là Bạch Khởi La. Vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời như nước của thiếu nữ, thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp nhìn hắn mỉm cười, khẽ mở môi đỏ: "Phùng công tử, không phải nói, còn có ca hát sao?"

Giọng nói vừa dứt, Phùng Kiêu lập tức cảm giác được ánh mắt của Bạch Tu Nhiên như phóng dao về phía này.

Hắn ngay lập tức nói: "E là hôm nay không được, hôm khác anh dẫn em đi nghe."

Bạch Tu Nhiên giọng nói u ám: "Cậu mang con gái ta đi đâu?"

Phùng Kiêu lập tức nghiêm mặt nói: "Đi nghe hát, chú Bạch, nghe hát đứng đắn ạ."

Bạch Tu Nhiên cười giễu một tiếng, lạnh lùng cảnh cáo: "Ta có nói không đứng đắn sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng có dạy hư con gái ta!"

Phùng Kiêu đáp ứng, ánh mắt dừng trên người Bạch Khởi La, nàng cười càng rạng rỡ hơn.

Cô gái nhỏ này là cố ý?

Tuy nhiên Phùng Kiêu là người có tâm tư lớn, cũng không để trong lòng, rộng rãi cười: "Chú Bạch yên tâm, không đến mức đó đâu."

Bạch Khởi La cúi đầu cười cười, ý vị thâm trường[*].

[ Ý vị thâm trường • 意味深长 •: Ý tứ sâu xa]

"A La đến đây, ăn chút gì đi, chắc là đói lắm rồi?" Trần Mạn Du gắp đồ ăn cho nàng, ngẩng đầu nói vơi Bạch Tu Nhiên: "Anh rể, em thấy Tiểu Ngũ Tử là người khá tốt, anh cũng đừng quá nghiêm khắc như vậy. Đúng rồi, Tiểu Ngũ Tử, chúng ta đã mấy năm không gặp rồi?"

Phùng Kiêu: "Đã bốn năm rồi, lần đầu tiên là lúc ba của cháu xảy ra chuyện, ngài dẫn cháu đi gặp chú Bạch."

Trần Mạn Du cười cười: "Thời gian trôi qua thật là nhanh, thật là, mấy đứa đều lớn rồi, ta vậy mà già đi."

Phùng Kiêu: "Không có đâu, một chút cũng không già. Ngài vẫn là giống y như lúc đó, liếc nhìn một cái cũng có thể nhận ra."

Bạch Khởi La phụt một tiếng rồi cười.

Đây thật là nói hươu nói vượn đi, nếu nhận ra, vừa rồi đi vào còn nháy mắt ra hiệu với họ Tạ làm gì?

"Ôi hu hu. . . Tam thúc, Tam thúc ngài đừng đánh cháu! Cháu sai rồi, a! Hu hu hu. . . Cháu sai rồi. . ." Tiếng khóc cuồng loạn đột ngột vang lên.

Bạch Tu Nhiên nhíu mày, cười lạnh: "Tạ lão tam đây chắc là cùng ta hát khổ nhục kế rồi!"

Hắn rời khỏi ghế dựa, lạnh mặt nói: "Mọi người ăn đi, ta xuống lầu xem sao."

Bạch Khởi La: "Con cũng đi."

Bạch Tu Nhiên cực kỳ khuyên nhủ: "Con đừng đi xuống chung, ngồi thuyền lâu như thế còn đi qua đi lại đến bây giờ, nghỉ ngơi cho tốt. Sáng mai chúng ta còn phải về Bắc Bình, đến lúc đó lại đi tàu mệt nhọc, con nghe lời có phải tốt hơn không?"

Sợ con gái không hài lòng, hắn còn hứa hẹn: "Chờ con nghỉ ngơi mấy ngày, chúng ta đi xem chỗ ở, con lúc trước không phải muốn mua một cái biệt thự nhỏ để chơi sao? Cha nhìn trúng một cái rồi, thấy nó rất không tồi, chờ con trở về nhìn thấy hài lòng thì mua. Được không?"

Bạch Khởi La: ". . ."

"Con xem chiếc Ford của dì nhỏ thế nào? Khi về cũng mua cho con một chiếc?"

Bạch Khởi La: "................."

"Nếu không, sẽ mua cho con. . ."

"Không cần đâu." Bạch Khởi La ngắt lời điệu bộ thổ hào cha của mình, nói: "Cha có việc phải đi mà."

Bạch Tu Nhiên ngầm thừa nhận, đây là con gái đồng ý lời nói của hắn.

Hắn mỉm cười: "Ba đi xuống trước."

Trần Mạn Du lập tức đứng dậy: "Việc này là do em gây ra, em cùng anh đi xuống."

Bạch Tu Nhiên chần chờ một chút, liếc mắt nhìn Phùng Kiêu một cái, mở miệng, nói một chữ được.

Hai người cùng nhau xuống lầu, Bạch Khởi La không chút do dự đứng lên, tính toán muốn lén đuổi theo.

Phùng Kiêu: ". . ."

Hắn ho một tiếng, thấp giọng hỏi: "Như vậy, là không ổn đi?"

Bạch Khởi La nhướng mày: "Liên quan cái rắm gì đến anh."

Phùng Kiêu: "!!!"

Nàng rón ra rón rén mở cửa, tránh ở góc tường cầu thang đi xuống xem, tuyệt, còn nói gì nữa, ngay tầm nhìn.

Người quỳ dưới lầu bị đánh cả người đầy máu, khóc thành chó không ra người, đúng là khi trước kiêu ngạo đùa giỡn người khác - Tạ gia nhị thiếu.

Bạch Tu Nhiên khoanh tay đứng trước mặt hắn, nhàn nhạt: "Tạ tam gia, trò này, cho qua đi?"

Hắn không khách khí nói tiếp: "Nếu thật sự có tâm, một phát súng bắn chết là được, như vậy là cho Bạch mỗ cái sắc mặt rồi. Chẳng lẽ, tính đe dọa Bạch mỗ? Trên đời sợ là không có chuyện như vậy, tuy rằng vợ tôi đã qua đời, nhưng cô Trần là em gái duy nhất của nàng. Bạch mỗ luôn xem nàng là em gái của mình. Như vậy ăn hiếp em gái của ta, đây là thấy Bạch gia không có người, hay là Trần gia không có ai?"

Tạ tam gia: "Bạch tiên sinh hiểu lầm rồi, chúng tôi không dám nghĩ như thế. Mặc kệ là ngài hay Chương tiên sinh, chúng tôi đều rất tôn kính. Tạ gia chúng ta càng không có chuyện tính toán đe dọa ngài, nó làm sai thì chính là sai. Nhưng chúng ta cũng có quen biết qua. Ta gia cầu ngài tha cho nó một cái mạng chó. Tất nhiên sau này sẽ không cho một nhà bọn họ xuất hiện trước mặt ngài. Còn mong Bạch tiên sinh cho một chút ít nào đó mặt mũi.

Bạch Khởi La dựa ở cạnh tường, lẳng lặng nhìn phía dưới lầu.

Phùng Kiêu đi tới bên người nàng, một ngón tay chọc chọc bả vai nàng, Bạch Khởi La quay đầu lại: "Có việc gì?"

"Tạ tam gia nắm giữ quân quyền ở Thiên Tân Vệ, cùng ta gia gây chuyện chẳng thỏa đáng." Cúi người một chút, hắn nhỏ giọng: "Giáo huấn người, không nhất thiết phải muốn mạng họ."

Bạch Khởi La nhìn về phía mắt hắn, chậm rãi nói: "Anh cùng tôi nói mấy cái này làm gì?"

Phùng Kiêu: "Em nói đi?"

Hắn vươn tay chống lên vách tường, tới gần Bạch Khởi La: "Anh. . . Ê. . .Ôi!"

Mọi người nghe thấy âm thanh, ngẩng đầu thì nhìn thấy, tức khắc trong lòng liền náo nhiệt.

Một đôi nam nữ, đứng ở cạnh tường, thân mật ở gần nhau, giống như, giống như. . . hôn nhau?

"Phùng Kiêu! Ngươi nhanh cút xuống cho ta!" Tiếng rống giận dữ động trời của Bạch Tu Nhiên vang lên trong không gian.

◀✿▶

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro