Chương 4: Hormone diễu bước.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phòng cấp cứu hôm nay đặc biệt náo nhiệt hơn mọi ngày, tất nhiên không có nghĩa là những ngày thường không nhộn nhịp sôi nổi, sở dĩ hôm nay náo nhiệt là do mấy y tá ở khoa khác cứ lượn lờ trong khu cấp cứu mãi, như thể bọn họ đã thông đồng đâu vào đấy với nhau là 'cô đến thì tôi đi.'

Trên đường về phòng làm việc, Quan Sam thấy có một nhóm hộ lý mặt mũi đỏ ửng đang châu đầu ghé tai với nhau thì thầm cái gì đó, đến khi đi vào thang máy thì nghe thấy y tá khoa mình ríu rít thảo luận không ngừng.

Y tá A: "Thấy không thấy không? Người nằm trong phòng cấp cứu số 4 chính là nhà vô địch quyền anh Cao Trạm đó, quá là nam tính, cơ bắp cuồn cuộn khiến người khác kìm lòng không đậu."

Y tá B: "Đáng tiếc lại là dân quyền anh, tôi không thích mấy thứ máu me đâu. Tôi thấy người đàn ông đến tìm anh ta lúc sau mới đẹp, cực kỳ đẹp trai luôn á."

Y tá A: "Đúng đó, không nói có khi tôi còn tưởng anh ta là minh tinh cơ? Người thì cao ráo, dáng vóc, tướng mạo, tất cả đều tuyệt vời. Cô có thấy anh ta vừa mở miệng một cái là Cao Trạm liền im thin thít luôn không? Dù sao thì Cao Trạm cũng là quyền vương cơ mà!"

Thang máy dừng ở lầu ba, y tá C chạy tới tham gia chủ đề: "Này này, mấy cô có thấy mấy anh chàng đẹp trai ở trong phòng cấp cứu không? Tôi sống hơn 30 năm cuộc đời cuối cùng cũng được nhìn thấy hormone diễu bước (1) rồi, quan trọng là cái dáng vẻ không cười của soái ca thật quá mê người mà!"

(1) Hormone diễu bước: một từ phổ biến trên mạng xã hội Trung do cư dân mạng bên đó tự đặt ra, dùng để chỉ những người đàn ông nam tính mạnh mẽ, cơ thể rắn chắc trông rất quyến rũ hấp dẫn, khiến bao trái tim thiếu nữ rung động.

"Cô đang nói người nào?"

"Đương nhiên là nói người nhà bệnh nhân rồi, mặc dù quyền vương cũng rất đẹp trai nhưng mà tính tình có hơi cục súc.

"Cô cũng biết, cô cũng biết à." Y tá A hưng phấn liên tục đập tay y tá C.

"Quyền vương Cao Trạm mà, ai mà chẳng biết!" Y tá C lùi về sau một bước, lúc này mới để ý tới Quan Sam vẫn đang đứng sau lưng bọn họ.

Quan Sam nghe mấy cô y tá thao thao bất tuyệt mà thầm thở dài trong lòng, trước khi hai người đàn ông kia đến đây thì cô chính là đối tượng bàn tán của mấy nhân viên y tế trong bệnh viện đấy!

"Bác sĩ Quan." Ba y tá đồng thanh chào hỏi Quan Sam.

"Chào mọi người." Quan Sam gật đầu mỉm cười.

"Bác sĩ Quan mới từ khu cấp cứu trở về à?"

"Ừm."

"Cô có thấy nhà vô địch quyền anh với anh chàng đẹp trai không cười ở bên cạnh anh ta không?" Khi nói đến đàn ông, bạn nhỏ hộ lý có niềm tin mãnh liệt rằng mình cũng có thể khiến giáo sư Quan hứng thú với mấy chuyện này.

Quan Sam lắc đầu, người đàn ông kia đâu chỉ lúc không cười mới mê người, dáng vẻ khi cười rộ lên mới đúng là đẹp trai khí chất, lúc đánh nhau lại càng khỏi phải nói, nam tính quyến rũ vô cùng.

"Ôi, thật đáng tiếc." Y tá B có chút tiếc nuối nhìn Quan Sam.

"Không đáng tiếc, mấy cô nhanh chóng chạy qua đó ngắm cho đã đi."

Ba cô y tá ngơ ngác nhìn Quan Sam, đồng thanh hỏi: "Sao ạ?"

Ngay khi thang máy mở ra, Quan Sam mỉm cười nhìn ba người bọn họ: "Có điều, ngắm trai đẹp cũng phải nhớ làm việc cho tốt đó nghen."

Nói xong cô liền bước ra ngoài trước, y tá A ở phía sau vẻ mặt đầy ngưỡng mộ đi ra khỏi thang máy, vừa đi vừa quay đầu nói với mấy y tá sau lưng: "Đây mới chính là hình mẫu người yêu lý tưởng của chúng ta này, thật ngưỡng mộ."

Trên đường trở về khoa cũng có mấy y tá đang nói về vị 'hormone diễu bước' kia, lúc thấy cô đến thì đồng loạt im lặng, lập tức tươi cười gật đầu chào hỏi: "Chào bác sĩ Quan."

"Ừm." Quan Sam gật đầu chào lại nhóm y tá đó.

Cuối cùng cũng về tới phòng làm việc, bên tai đã yên tĩnh trở lại. Cô nhìn ra ngoài thấy mấy hộ lý lại bắt đầu dồn sát vào nhau, không khỏi thở dài. Có phải người ở khoa này rảnh rỗi quá hay không, trên danh nghĩa cô là phó khoa mà vẫn không thể quản được cấp dưới hay sao? Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô cũng giống như đúc không khác bọn họ bao nhiêu thì làm sao mà quản được chứ?

Quan Sam có hơi nghi ngờ bản thân, vừa mới chìm đắm vào nỗi ngờ vực đó thì chuông điện thoại vang lên cắt ngang, cô nhìn thấy tên của người gọi tới trên màn hình, mỉm cười bắt máy.

"Chị dâu." Quan Sam lưu loát gọi người ở đầu dây bên kia.

Giọng nói Lâm Tâm có chút trách móc: "Quay về cũng không thèm chào hỏi gì hết, nếu không phải lão đại của em nói em trở về thì chị cũng chẳng biết luôn."

Giọng nói Quan Sam oan ức: "Tại mấy ngày nay em bận quá ạ."

"Buổi tối em có rảnh không? Qua đây ăn cơm một bữa?"

Quan Sam nở nụ cười: "Chị dâu, chị đang có thai mà lão đại còn để chị làm việc nhà à, chị phải chỉnh đốn anh ấy ngay đi."

"Chỉnh đốn ai cơ?" Giọng Hứa Biệt truyền đến: "Là lão đại của em xuống bếp đấy, chị dâu em nấu em nuốt trôi được à?"

"Lão đại, anh thay đổi rồi." Quan Sam cười ha ha: "Anh đã hoàn toàn trở thành thê nô rồi."

"Đây chính là thú vui tao nhã đó, em cũng nên đi tìm một người rồi biến anh ta thành nô lệ của mình đi." Hứa Biệt không nhịn được trêu ghẹo.

Quan Sam nghe thấy giọng Hứa Biệt tràn đầy đắc ý, quả thật hoàn toàn đối lập với người đàn ông lạnh lùng trước kia, tình huống này chỉ có thể giải thích cho một chuyện: Trên thế giới này, quả thật chỉ có phụ nữ mới có bản lĩnh thay đổi một người đàn ông.

"Vậy buổi tối đến nhà nếm thử tay nghề của tên thê nô này nhé."

"Dạ, tan làm em sẽ đến."

"Được."

Quan Sam nói chuyện xong cúp điện thoại, đúng lúc trông thấy y tá trưởng Lâm gõ cửa đi vào.

"Bác sĩ Quan, khoa giải phẫu thần kinh muốn mời em qua đó một lát."

Dường như Quan Sam đã đoán được điều gì đó, cô đứng dậy: "Được, em sẽ qua ngay."

Khoa phẫu thuật thần kinh là khoa lớn nhất trong bệnh viện Vân Hoa, đồng thời cũng là khoa có tiếng ở bên ngoài. Viện trưởng Giản Nhạc An xuất thân từ khoa phẫu thuật thần kinh, y thuật của ông được công nhận là cực kỳ tuyệt vời, rất khó có người vượt qua được. Mấy năm gần đây có không ít bác sĩ trẻ bộc lộ tài năng, mà đối tượng thường được mọi người so sánh giống như Giản Nhạc An hồi còn trẻ đó là bác sĩ điều trị Chu Tử Thần, hiện đang làm việc tại khoa phẫu thuật thần kinh bệnh viện Vân Hoa.

Quan Sam tới khoa phẫu thuật thần kinh, cô nhanh chóng tìm thấy người ở giường số 27, bệnh nhân là bé trai ở khoa cấp cứu lúc nãy, bây giờ đang được mọi người vây xung quanh kiểm tra.

"Giáo sư Quan." Âm thanh trầm thấp nhẹ nhàng vang từ trong nhóm áo blouse trắng của bác sĩ.

Quan Sam đưa mắt nhìn sang, thấy một người đàn ông với vẻ ngoài nổi bật đứng tít phía trong cùng cạnh giường bệnh đang tách khỏi nhóm người bước tới.

Cô nhìn thoáng qua tấm thẻ ở trước ngực đối phương: "Bác sĩ Chu."

"Nghe nói giáo sư Quan nghi ngờ bệnh nhân giường số 27 bị tổn thương não?" Chu Tử Thần rõ ràng là đang hỏi thăm Quan Sam, nhưng không hiểu sao lại cảm giác giống như là đang chất vấn hơn.

"Không sai." Quan Sam nhìn Chu Tử Thần, cảm thấy người đàn ông này có vẻ không được thân thiện cho lắm: "Có vấn đề gì sao?"

Chu Tử Thần nhìn thoáng qua cô, tất cả những người có mặt trong phòng bệnh đều đang chăm chú nhìn hai người bọn họ, anh nhìn về phía Quan Sam: "Đứa bé kia la hét muốn gặp cô, cho nên mới gọi cô qua đây một lát."

"Thật sao?" Quan Sam nhìn về phía giường số 27, nhanh chóng đi qua đó nói vài câu với hai mẹ con.

"Thật ngại quá, con tôi quấy phá muốn gặp cô." Chị gái hung dữ lúc nãy bây giờ lại cực kỳ khách khí.

"Không sao, đúng lúc tôi không có việc bận."

"Chị bác sĩ, tại sao lại nhiều anh chị đến khám cho em vậy? Em không thể đi được nữa đúng không?"

Quan Sam xoa đầu cậu bé, nói với nhóc: "Không sao đâu, mấy anh chị này là sinh viên, họ đến đây để nghiên cứu học tập, không phải trường học của bọn em cũng hay dẫn học sinh đi nhiều nơi để tham quan học tập đó sao."

Cậu bé gật đầu: "Vậy thì khi nào em mới có thể đi học lại ạ?"

Quan Sam quay đầu nâng mắt nhìn Chu Tử Thần: "Chuyện này thì em phải hỏi anh bác sĩ kia rồi."

Cậu nhóc nghe thấy vậy liền đưa mắt nhìn Chu Tử Thần: "Anh bác sĩ ơi."

"Yên tâm đi, em sẽ đi được sớm thôi, lại còn có thể đi học nữa." Chu Tử Thần cười với cậu.

"Vậy em nhớ phải nghỉ ngơi cho thật tốt đó nha." Quan Sam nói xong đứng dậy.

Cậu nhóc gật đầu: "Dạ, em sẽ nghe lời."

Đợi mọi người rời đi hết, một lúc sau Quan Sam mới hỏi Chu Tử Thần: "Kết quả CT như thế nào?"

Chu Tử Thần đứng ở cửa phòng bệnh, hai mẹ con vẫn đang nhìn anh, anh khẽ gật đầu cười với họ rồi nói với Quan Sam: "Đi theo tôi."

Không thảo luận về bệnh án trước mặt bệnh nhân và người nhà là phép tắc cơ bản nhất của bác sĩ, Quan Sam yên lặng gật đầu ra hiệu đối phương dẫn đường.

Chu Tử Thần dẫn Quan Sam đến khoa chẩn đoán hình ảnh, kêu bác sĩ Lưu mở phim CT của cậu bé ra, anh lập tức hỏi Quan Sam: "Giáo sư Quan thấy gì?"

Quan Sam liếc nhìn Chu Tử Thần, cô duỗi tay chỉ vào màn hình máy tính: "Có khối máu đông nhỏ ở màng cứng não trong khu vận động."

"Cô đề nghị phương án chữa trị như thế nào?"

Quan Sam buồn cười nhìn Chu Tử Thần: "Bác sĩ Chu, vấn đề đơn giản như vậy chắc không cần tôi trả lời đâu, chẳng lẽ anh cho rằng khối máu đông nhỏ thế này cũng cần phải phẫu thuật à?"

Chu Tử Thần cười cười: "Đúng là không nhất thiết phải phẫu thuật, tôi chỉ muốn hỏi ý kiến của giáo sư Quan một chút thôi."

"Bác sĩ Chu, anh không cần cứ mở miệng là một tiếng "giáo sư Quan" như thế đâu, ở đây đâu phải là trường học, tôi cũng không phải là thầy giáo của anh."

"Cũng đúng." Chu Tử Thần tán thành gật đầu, rồi hỏi lại: "Không dùng thiết bị y tế mà vẫn chẩn đoán ra bệnh, giống như người phụ nữ mang thai mà cô gặp ở trên đường một tuần trước, lần này thì là đứa bé giường số 27, mà cô lại là bác sĩ khoa chỉnh hình?"

Quan Sam hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Chu Tử Thần, "con dao" của khoa phẫu thuật thần kinh cảm thấy không phục một phó khoa nhảy dù xen ngang như cô, cộng thêm việc bọn họ không ở cùng một khoa.

"Bác sĩ Chu, kỹ thuật y học của một bác sĩ không phải chỉ được đánh giá qua việc người đó ở khoa nào, ngoài khía cạnh đó ra, bác sĩ có hơn năm năm kinh nghiệm lâm sàng bắt buộc phải có khả năng hỏi bệnh chẩn đoán cơ bản bằng mắt, cho nên anh đừng suy đoán tuỳ tiện." Quan Sam dừng một lát, nhìn thẳng vào mắt đối phương, thu bớt vẻ khắt khe: "Lời cuối cùng, mặc kệ bác sĩ Chu căn cứ vào nguyên nhân gì gọi tôi đến đây để yêu cầu tôi nói cho anh biết phương án điều trị, tôi cảm thấy không hề thích đáng một chút nào. Nếu không còn chuyện gì khác nữa thì tôi đi trước đây."

Quan Sam nói xong xoay người đi ra ngoài, Chu Tử Thần bị cô gái nhỏ này giáo huấn cho một trận đương nhiên có chút tức tối, hơn nữa nãy giờ bác sĩ Lưu đứng im lặng bên cạnh anh cứ mãi cười trộm, trên mặt ông ta hiện lên một đống chữ "thua đi". Bị mất mặt thảm hại như thế sao có thể dễ dàng cho qua được, nên anh vội vàng đuổi theo cô.

"Chờ đã." Chu Tử Thần gọi Quan Sam lại.

Quan Sam dừng bước, quay đầu nhìn Chu Tử Thần đang đi về phía mình, cô nhét hai tay vào túi áo blouse: "Bác sĩ Chu còn có vấn đề gì sao?"

Chu Tử Thần đứng trước mặt Quan Sam, cúi đầu nhìn cô: "Có."

"Xin được chỉ giáo." Quan Sam kiên nhẫn lắng nghe.

"Rõ ràng cô chọn khoa phẫu thuật thần kinh làm chuyên ngành của mình, thế tại sao lại chuyển qua khoa chỉnh hình?"

Quan Sam nhìn Chu Tử Thần một hồi lâu, ngoài miệng cười nhưng trong lòng không hề vui vẻ: "Anh điều tra tôi à?"

"Học cùng một thầy, chuyện của cô đương nhiên tôi biết rõ." Anh vẫn luôn rất tò mò về vị tiểu sư muội trong truyền thuyết này.

"Anh cũng là học trò của thầy Giản?" Quan Sam không nghĩ tới người trước mặt lại là tiền bối của mình.

Chu Tử Thần gật đầu, năm đó anh ở nước ngoài nghe tin thầy giáo mình nhận một học trò nữ tên là Quan Sam, rất nhiều người hay đem anh ra so sánh với cô gái này, mà anh lại là người có tính hiếu thắng, cho nên hễ mà nghe thấy vị tiểu sư muội này đạt được thành tựu gì là anh lại càng phải cố gắng gấp bội lần.

Cuối cùng anh cũng học thành tài trở về quê nhà, mà không may tiểu sư muội lại xuất ngoại đi mất. Sau này ở chỗ thầy giáo nghe phong phanh cô muốn về nước, anh nghĩ rằng cơ hội cuối cùng cũng đã đến, ai ngờ người ta lại nhảy sang khoa chỉnh hình, thậm chí chức danh còn cao hơn cả mình nữa chứ.

"Đáng tiếc chúng ta không có cơ hội hợp tác." Và đọ sức.

Quan Sam thấy ánh mắt Chu Tử Thần gợn sóng, cô biết vị sư huynh này đang suy nghĩ điều gì, cô đột nhiên chuyển chủ đề: "Sư huynh, anh có nghĩ đến việc gia nhập MSF không?"

Thấy Quan Sam đột ngột chuyển đề tài, còn thân thiết gọi anh là sư huynh khiến anh có hơi bất ngờ, anh khẽ ho một tiếng: "Gia nhập MSF?"

"Đúng vậy." Quan Sam vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười như cũ: "Đến lúc đó anh sẽ phát hiện thật ra bác sĩ còn có một cách định nghĩa khác."

"Em đang giảng đạo anh à?"

"Em nào dám ạ, sư huynh." Quan Sam cố ý kéo thật dài hai chữ 'sư huynh'.

"Em..."

"Bác sĩ Chu, bác sĩ Chu." Một y tá chạy tới cắt ngang cuộc đối thoại của hai người: "Có cấp cứu, anh mau qua đó đi."

Chu Tử Thần nhìn thoáng qua Quan Sam, lời còn chưa nói hết, dáng vẻ rõ ràng rất không tình nguyện xoay người nhanh chóng rời đi.

Quan Sam đưa mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Chu Tử Thần, sau đó cô xoay người đi về cửa thang máy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro