Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bởi vì câu nói cuối cùng kia của Đinh Khải quá gây sốc, cảm xúc của Hàn Tiêu cứ thăng trầm cả một buổi chiều.

Giây này ở dưới địa ngục, giây tiếp theo đã ở trên thiên đường.

Loại tương phản mãnh liệt này làm cho Hàn Tiêu cũng từ bỏ lý trí, não bắt đầu nổi bong bóng xà phòng.

Hàn Tiêu nghĩ thầm: Giám đốc Lục vậy mà cũng thích con trai —— đó có phải ý nói cậu vẫn còn cơ hội?

Dù sao cũng bị lộ rồi, có nên dứt khoát một chút theo đuổi giám đốc đại nhân không nhỉ?

Suy nghĩ điên cuồng này nếu là trước đây sẽ khiến cậu kích động không thôi, cậu thật ra vẫn có chút lưỡng lự, đành phải xé một tờ giấy từ quyển sổ ghi chú, bắt đầu xé, nghĩ thầm xé đến mảnh cuối cùng chính là kết quả.

Nên. Không nên. Nên. Không nên. Nên. Không nên. Nên......

Lâu như vậy rồi...... Vì sao vẫn chưa xé xong!

Hàn Tiêu hộc máu.

Cuối cùng, giữa ngón cái và ngón trỏ chỉ còn lại một vụn giấy cực nhỏ, Hàn Tiêu nhìn chằm chằm vụn giấy không thể xé nhỏ hơn được nữa, đọc kết luận: "Không...... Nên?"

Hàn Tiêu chớp chớp mắt, một lát sau, lấy bộ kim chỉ trong ngăn kéo của khách sạn ra, rút một cây kim ra, đặt vụn giấy lên bàn, dùng kim chọc vào giữa vụn giấy xé rách nó ra, Hàn Tiêu cười nói: "Muốn!"

Đây chính là ý trời mà. Hãy là người đọc văn minh, ủng hộ editors tại watt.pad và hygge5.wordpress.com. Thanks!

Sau khi quyết định xong, Hàn Tiêu vui vẻ mà quét sạch sẽ đống giấy vụn đầy đất.

Cậu nhìn chiếc giường trống bên cạnh, ôm cuốn sổ nằm xuống giường mình, bắt đầu nhiệm vụ mỗi ngày: Vẽ nam thần.

Đầu tiên là nam thần với khung thoại đánh dấu "Tôi không ăn cay" và bản thân nước mắt lưng tròng cầm đồ ăn vặt vị cay.

Tiếp theo là nam thần ngồi ở mép giường nghiêm túc lau tóc, nam thần tưới hoa trồng cây trong tưởng tượng, nam thần ánh mắt sắc bén đi ở bên hồ......

"Cốc cốc cốc."

"Cửa không có khóa, vào đi." Hàn Tiêu ở trong phòng hét lớn.

Trần Hạo trong tổ đi vào: "Tiểu Hàn, đi ngâm suối nước nóng không?"

Hàn Tiêu vội buông đồ trong tay xuống: "Tới liền đây."

Trần Hạo nhìn cậu luống cuống tay chân đóng cuốn sổ lại, cười xấu xa nói: "Làm gì đấy, lén viết thư tình cho bạn gái à?"

Lỗ tai Hàn Tiêu đỏ lên: "Không phải, nhàm chán quá, tùy tiện vẽ vài thứ thôi."

Trần Hạo nhìn trong phòng, thấy trên giường Hàn Tiêu lộn xộn, đồ vật loạn lung tung, một chiếc giường khác lại sạch sẽ ngăn nắp, gọn gàng, thuận miệng hỏi: "Chỉ một mình cậu, giám đốc không ở đây à?"

Hàn Tiêu xỏ giày, nghe vậy suýt chút nữa trẹo chân, cậu chột dạ mà cúi đầu: "Không, không nhìn thấy anh ấy."

"Ồ. Cả buổi trưa cũng không nhìn thấy người đâu, anh Vương còn nói muốn kêu giám đốc buổi tối cùng nhau đánh bài đấy...... Vậy đi nhanh thôi."

"Được." Hàn Tiêu khóa cửa phòng, đi theo sau Trần Hạo đến khu suối nước nóng.

Suối nước nóng chia hai khu nam và nữ, hai bể tắm nước nóng chỉ cách nhau một hòn non bộ.

Hàn Tiêu bước vào phòng thay đồ, học theo bộ dạng của người khác, sau khi tắm rửa đơn giản xong, quấn một chiếc khăn tắm ngang hông, tiến vào khu tắm nam. Cậu tay dài chân dài, làn da trắng nõn, một khuôn mặt thanh tú khôi ngô, vừa đi vừa cúi đầu kiểm tra xem khăn lông đã quấn chắc hay chưa.

Trần Hạo đi bên cạnh Hàn Tiêu, nhìn thân trên trần trụi của cậu, nhịn không được nắn nắn cánh tay cậu, cười nói: "Tiểu tử cậu sao da thịt non mịn vậy, đợt trước mùa hè cùng anh phơi nắng lâu như vậy lại trắng trở lại rồi."

Hàn Tiêu có chút ngượng ngùng mà đỏ mặt: "Em cũng không biết, từ nhỏ phơi nắng đã không đen rồi. Thật ra em cũng hâm mộ người khác có thể rám nắng."

"Ha ha," Trần Hạo bị cậu chọc cười, anh ta vẫn luôn thích người đồng nghiệp mới trẻ tuổi thành thật này, lúc này nhân tiện nói, "Tiểu Hàn cậu bao nhiêu tuổi?"

"26 ạ."

"Có người yêu chưa?"

"Vẫn chưa có."

"Lát nữa để anh đây giới thiệu cho." Trần Hạo nháy nháy mắt.

"Cái đó...... Cảm ơn anh Trần, không cần đâu ạ."

"Khách sáo cái gì." Trần Hạo hiển nhiên xem sự từ chối của Hàn Tiêu là vì ngượng ngùng.

"Thật, thật sự không cần đâu ạ, em có người mình thích rồi."

"Tiểu tử cậu cũng thật là trong nóng ngoài lạnh nha, vậy mau tỏ tình đi, thành công nhớ mời anh Trần uống rượu, đừng quỵt nợ đấy."

"Được, nhất định." Hàn Tiêu cười khổ.

Trong lòng lại nói: Nếu em thật sự tỏ tình thành công, vậy rượu này anh có dám uống hay không cũng chưa biết đâu.

Hai người đi đến khu bể tắm. Hãy là người đọc văn minh, ủng hộ editors tại watt.pad và hygge5.wordpress.com. Thanks!

Bể tắm nước nóng đầy sương mù nóng ẩm, quét mắt nhìn toàn là đàn ông con trai vai trần lớn tiếng nói chuyện với nhau, ầm ĩ cả lên, nào giống như ngâm suối nước nóng trong trí tưởng tượng của Hàn Tiêu, quả thật không khác gì nhà tắm lớn thời thập niên 80-90.

"Nhiều người như vậy à, hay là thôi đi......" Hàn Tiêu có thói quen sạch sẽ, thấy thế khóe miệng liền giật giật, bước chân không khỏi rụt lại.

Trần Hạo cũng không quay đầu lại, bắt lấy cậu: "Càng nhiều người càng náo nhiệt mà, đi thôi."

"......"

Hàn Tiêu bị ép đi đến bên cạnh bể.

Khu bể tắm nước nóng này có lẽ bị đồng nghiệp của bộ phận thị trường và bộ phận thiết kế chiếm hết, mọi người ai cũng quen mắt, liền cùng nhau chào hỏi vài câu.

Lúc đầu Hàn Tiêu còn có chút khách sáo thẹn thùng, nhưng sau khi đi theo Trần Hạo tìm chỗ ngồi, cũng từ từ thả lỏng hơn, thậm chí còn nhàn hạ so sánh dáng người của mọi người.

Cậu đắp khăn lông trên đầu, lưng tựa vào thành bể, hai tay cong lại, trụ ở sau lưng, đôi mặt đảo quanh bốn phía, trong lòng âm thầm bốc phốt: Cái người bên này, bụng bia, người đầy thịt mỡ, vừa nhìn là biết toàn ở trên bàn nhậu; cái người bên cạnh, cơ bắp mềm yếu, chắc là thiếu vận động; cái người bên kia, một thân da bọc xương, gầy đến sắp nhìn không ra người, bị ai ngược đãi hay gì......

Nhìn một vòng, cũng không có dáng người nào có thể so sánh với nam thần trong lòng cậu.

Nghĩ đến dáng người tuyệt đẹp của giám đốc Lục, Hàn Tiêu cúi đầu nhéo nhéo cái bụng của mình, vì cái bụng hầu như không có múi mà yên lặng thở dài.

Thật đáng tiếc mà, giám đốc Lục không ở chỗ này, nếu không sẽ lóe mù nhóm người này, làm cho bọn họ tự biết xấu hổ đến không dám cởi quần áo xuống bể ngâm suối nước nóng. Hàn Tiêu âm thầm nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro