Chương 2: Này rất có khả năng là một băng nhóm xã hội đen!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đọc, mọi người nhớ ghé thăm page Facebook của tụi mình nha: Gờ Gờ Gờ Team. 😘

[THUỐC TRỪ SÂU KỶ SỰ] 敌敌畏纪事
Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường 一世华裳
Edit: Yuantes
Beta: Finn

Chương 2: Này rất có khả năng là một băng nhóm xã hội đen!

Đây là một mảnh đất trống.
Phía trước mơ hồ có thể thấy được trùng trùng núi cao, phía sau là một rừng cây, còn bên cạnh là đường nhỏ ngoằn ngoèo, không biết là dẫn đến chỗ nào.

Hai đám người cách nhau mười mét, đều để tóc dài cổ trang, đa số cầm vũ khí trong tay.

Đám người Tạ Lương là lần đầu đến, không dám tùy tiện động đậy, chỉ im lặng nhìn vị tráng sĩ nọ.

Hai đám người kia cũng nhìn nhìn bọn họ, thật là bất khả tư nghị (không thể tưởng tượng nổi).
Mấy người này là từ rừng cây nhỏ mà xông ra, rừng đó chỉ có cây to bằng miệng cái bát, không có khả năng che hết được tận mấy người sống, vậy nên đây là chuyện gì? Bọn họ còn ngồi trên cái thứ kì quái kia nữa, lại là cái trò gì đây?

Tạ Lương đánh giá tráng sĩ sắc mặt âm trầm cùng đao trong tay hắn, sợ hắn ta dơ đao chém người, ho khan một tiếng: “Kia cái gì……”

“Hahahaha!”

Lời còn chưa dứt đã bị một tràng tiếng cười dõng dạc cắt ngang, Tạ Lương quay đầu lại nhìn, tiếng cười kia là đến từ tên cầm đầu của đám người bên phải.
Cậu bị kinh diễm một chút, vị trước mắt này tuy kiêu ngạo, nhưng lớn lên thực sực siêu đẹp, làm cho cậu khẩn trương đến nỗi cảm xúc đình trệ một giây.

Nhưng chỉ là một giây mà thôi.
Bởi vì mĩ nhân đến gần mở miệng: “Đừng có sững người nữa, tiểu nhanh đi, tiểu xong rồi uống.”

Mấy người Tạ Lương: “……”
Ngươi đừng có đổ thêm dầu vào lửa được không!

Quả nhiên, vị tráng sĩ kia lập tức thẹn quá hóa giận, thuận tiện tìm cách lừa bịp để qua cửa, mắng to một tiếng, đem theo người của hắn xông lên phía trước chỗ của tên cầm đầu đám người bên phải.

Mà đám người bên phải cũng không yếu thế, đằng đằng sát khí mà vọt ra.

Xe tham quan kẹt ở giữa, xui xẻo bị bao vây.

Người trên xe hét to một tiếng: “Chạy a!”

Triệu ca cơ hồ lúc bọn họ hét lên liền dẫm chân ga, hướng đến đường nhỏ mà lao như điên.
Cũng may xe tham quan đã khôi phục bình thường, bằng không hôm nay tèo rồi.

Tạ Lương bám lấy tay vịn xe ổn định thân thể, trong chớp nhoáng nhìn một chút kính chiếu hậu, thấy đám người vị tráng sĩ kia lọt ra hai người muốn đuổi theo bọn họ, may mắn là giữa đường bị đám người bên phải ngăn cản lại.

Chiếc xe tham quan mượn cơ hội này rẽ vào một góc, rất nhanh thân ảnh đám người kia liền dần biến mất ở lá cây phía sau, chỉ còn xót lại từng trận chửi bậy.

Một lát sau, tiếng chửi bậy cũng không còn nữa.
Xe tham quan lái lên phía trước một đoạn nữa, thẳng đến khi lao ra khỏi con đường nhỏ đến một con đường to mới giảm tốc độ lại.

Tình hình giao thông một lời khó nói, bọn họ thiếu chút nữa bị xóc đến hộc máu, giờ phút này cuối cùng có thể thở ra một hơi, bèn động đậy thân thể điều chỉnh tư thế, hoảng sợ bất định.

Phương Duyên nói: “Hù chết mất, nói đánh liền đánh, là xã hội đen sao!”

“Còn có người muốn truy sát chúng ta chạy tới nữa chớ,” Đậu Thiên Diệp ở hàng thứ ba vỗ vỗ ngực, “Thiệt là quá không nói lí luôn á, lão đại của bọn họ tự mình nói uống nước tiểu, mắc mớ gì quản đến chuyện của chúng ta chớ, chúng ta thiệt là oan a.”

“Hắn có tật xấu giận chó đánh mèo, ai có thể nghĩ đến ngoài dự kiến sẽ xông ra một đám người? Không đem chúng ta thiêu chết đã không tồi rồi,” Tạ Lương nói, “Vấn đề bây giờ là tiếp theo nên làm gì đây, tôi lúc nãy có nhìn thử, xung quanh không hề có camera hay đồ vật linh tinh gì hết.”

Ngụ ý chính là, đoàn làm phim gì đó là không có khả năng.
Bọn họ đích xác là xuyên việt rồi, hơn nữa xem ra còn là xuyên về cổ đại.

Phương Duyên tiếp tục lau nước mũi: “Trước tìm người hỏi xem đây là nơi nào đi.”

“Thông Thiên Cốc.”

“Ồ…” Phương Duyên nghĩ nghĩ, “Chưa từng nghe qua.”
“Tôi cũng không biết, tôi chỉ biết mấy cố đô như Trường An, Khai Phong,” Đậu Thiên Diệp nói, “Cái nơi nhỏ xíu này có hỏi cũng chẳng ra đâu, trước tiên hỏi triều đại nào cái đã.”

“Thiên Diễn năm thứ sáu.”

Tạ Lương, Giang Đông Hạo, Triệu ca: “……”
Phương Duyên một lần nữa “Ồ” lên một tiếng, tiếp đó liền đứng im.
Đậu Thiên Diệp mờ mịt: “Vẫn là chưa có nghe qua, triều đại nào vậy?”

“Nhạn.”

Tạ Lương, Phương Duyên, Giang Đông Hạo, Triệu ca: “……”
Đậu Thiên Diệp theo bản năng muốn hỏi tiếp, nhưng lúc mở miệng phát hiện có gì đó không đúng, hậu tri hậu giác cũng im bặt.

Trong xe im lặng quỷ dị hai giây, Triệu ca đột nhiên dẫm phanh.
Tạ Lương là người nhảy ra đầu tiên, nhìn lên phía trên, chỉ thấy mĩ nhân kiêu ngạo lúc nãy đang ngồi xếp bằng trên nóc xe.

Mĩ nhân mặc trường bào màu xanh đen, đoan chính phóng khoáng, đối mặt với ánh mắt của cậu, khóe miệng dơ lên cho cậu một nụ cười: “Còn có cái gì khác muốn hỏi không?”

Tạ Lương: “…”

Những người còn lại cũng xôn xao chạy xuống, đứng bên cạnh Tạ Lương cùng nhau nhìn lên người đang ngồi ở trên, trong đầu không hẹn mà hiện lên cùng một thắc mắc: Người này là làm sao mà đến? Vọt lên trên từ lúc nào? Làm sao mà một chút động tĩnh cũng không có nghe thấy? Thật là vi diệu!

Mĩ nhân tựa hồ đối ánh mắt của bọn họ rất hưởng thụ, cười đến càng thêm đẹp.
Ở khoảng cách gần như vậy, đầu tiên chú ý đến không phải dung mạo hơn người của hắn, mà là đôi mắt rạng rỡ có thần của hắn, lại mang trên người loại cảm giác “không kiêng nể ai” , tuyệt đối trong một đám người là sự tồn tại rõ ràng nhất.

Người này khẳng định không phải loại dễ chọc.
Tạ Lương đánh giá trong lòng, lịch sự nói: “Công tử xưng hô như thế nào?”

“Kiều Cửu,” mỹ nhân nói, “Còn các ngươi?”

Tạ Lương nói: “Tạ Lương.”
Đám người Phương Duyên cũng báo lên họ tên.

Kiều Cửu để mặc bọn họ mở miệng, nhanh chóng đánh giá một vòng.

Phương Duyên - người duy nhất trong bọn họ để tóc dài, khá thanh tú, chính là mặt có chút đào hoa, đôi mắt sưng lên, đã khóc.
Đậu Thiên Diệp - người duy nhất trong bọn họ mặc trường bào, lớn lên cũng được, nói với hắn vài câu hắn mới để ý đến, có hơi ngu.
Triệu Vân Binh - người lớn tuổi duy nhất trong bọn họ, vẻ mặt thành thật.
Giang Đông Hạo - tướng mạo lạnh lùng, nãy giờ vẫn chưa có mở miệng, có vẻ ở chung không tốt lắm.

Kiều Cửu bước đầu luận định, ánh mắt quay trở về trên người Tạ Lương.

Tạ Lương - đại khái đầu hai mươi tuổi, tướng mạo tuấn lãng.
Tuy rằng đối hắn thực cảnh giác, nhưng so với người khác càng biết che đậy cảm xúc, từ đoạn đối thoạn ngắn ban nãy cùng với phản ứng lúc xuống xe có thể thấy, người này có lẽ là chủ sự.

Hắn cười nói: “Các vị là người ở đâu?”

“Là người ở một nơi nhỏ,” Tạ Lương đem “Đào Hoa Nguyên Kí” lung tung sửa lại, đem câu “Không biết năm nào” mà giải thích, “Làm công tử chê cười rồi!”

Kiều Cửu nói: “Không sao, các ngươi còn muốn biết cái gì, cứ việc hỏi.”

Tạ Lương bèn không khách khí hỏi: "Chúng ta muốn đến thôn trang hoặc trấn nhỏ cách nơi đây gần nhất, nên từ hướng nào mà đi?"

Kiều Cửu nói: "Theo đường này đi thẳng, phía trước là Tri Xuân trấn."

Tạ Lương nói: "Đa tạ."

"Không cần cảm ơn." Kiều Cửu cúi người dùng khuỷu tay chì trên đùi, ngọ nguậy thân mình một chút, một tay khác chống cằm, hoàn toàn không có ý xuống dưới, "Tại hạ đối với mấy vị công tử nhất kiến như cố (mới gặp mà như quen đã lâu), cố ý muốn kết bạn, không bằng chúng ta đến đó uống vài chén, ở lại đó mấy ngày hé?"

"Trùng hợp, ta đối công tử cũng nhất kiến như cố," Tạ Lương cười rất hoà khí,  nhìn chung quanh một chút, không nhanh không chậm nói hết lời vừa nãy, "Chẳng qua chúng ta còn có việc phải làm, chỉ có thể đợi xong xuôi rồi lại đến cửa ghé thăm."

Kiều Cửu nói: "Ồ, vậy thì..."

"Ừm, thật sự là không thể phân thân," Tạ Lương không chờ hắn ta lại nói ra cái khác, trước chặn một bước, "Hôm nay đa tạ công tử, sau này còn gặp lại."

Mấy người Phương Duyên thở ra một hơi.

Bọn họ mới nãy còn cho rằng Tạ Lương điên rồi. Cho dù có ngu như Đậu Thiên Diệp, muốn thu thập thông tin mà tìm người này tương đối mạo hiểm. Kiều Cửu này xuất hiện một cách tà ma như vậy, rất có khả năng là xã hội đen, bọn họ ngây ngốc mà đi theo hắn vạn nhất bị bán đi thì sao, cũng may là Tạ Lương chỉ nói vài câu xã giao.

Kiều Cửu hai mắt nhìn chằm chằm Tạ Lương, cười nói: “Ừm, vậy sau này gặp lại.”

Hắn đứng dậy nhảy xuống xe, trước ánh nhìn mong đợi của bọn họ mà đi được hai bước, thì đột nhiên đứng lại xoay người.

Tạ Lương ở trong lòng mắng một câu mẹ nó, biểu tình không thay đổi.
Mấy người Phương Duyên thân thể căng thẳng, đồng loạt nhìn hắn.

Kiều Cửu rất có hứng thú mà nhìn đàn chim sợ cành cong này, áp xuống trong lòng ý tưởng ác liệt nào đó, cười đến đẹp không chê vào đâu được: “Có chuyện tại hạ rất tò mò, các vị vừa rồi là như thế nào mà tới?”

Tạ Lương cười ha hả một tiếng: “Thật không dám dấu diếm, chúng ta tới đây quá nhanh, bọn ta cũng chính mơ hồ đây nè.”

Kiều Cửu nói: “Ồ?”

Tạ Lương nói: “Thật sự.”

Kiều Cửu lại hai mắt nhìn hắn, nói: “Tại hạ ở tại trên núi Vân Lãng, nhớ tới tìm ta uống rượu hen.”
Nói xong một câu này, hắn cuối cùng không dây dưa nữa, chậm rì rì mà đi.

Đám người Tạ Lương tiễn vị xã hội đen này đi, vội vàng vọt lên xe trốn chạy.

Bụi bặm trên con đường gào thét bay lên lại dần dần tiêu tán.
Kiều Cửu đi đến chỗ rẽ mà ban nãy xông ra, quay đầu lại vừa nhìn, thấy Tạ Lương bọn họ đã đi xa.
Bên cạnh đi ra một người thủ hạ, có chút khó hiểu chủ tử nhà hắn.

Hắn một đường đều đi theo Cửu gia, ở nơi tối nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ không xót một chữ. Hắn đều có thể nghe ra cái người tên Tạ Lương kia chính là cố ý đuổi người, không lí nào Cửu gia lại không biết.

Tính tình này của Cửu gia, nếu đối chuyện gì mà cảm thấy hứng thú, đừng nói là bị khách khí đuổi người, có bị chỉ vào cái mũi mắng “Cút đi” cũng không tính là chuyện gì, hôm nay sao tự nhiên lại dễ nói chuyện đến thế chứ?
(*Chú thích: Ý thuộc hạ là bình thường bạn Cửu mà bị chuyện chi thu hút thì cho dù có đuổi bạn ý đi bạn ý cùng mặc kệ, sẽ mặt dày làm mọi cách ở lại, nhưng hôm nay tự nhiên không nói nhiều lời đi là đi nên thuộc hạ mới thấy lạ á )

Hắn thử nói: “Cửu gia, muốn phái người theo dõi sao?”

Kiều Cửu nói: “Theo dõi.”

Thủ hạ chần chừ, nhịn không được nói: “Cái hộp kia là thứ gì?”

“Ta vừa mới sờ sờ thử, giống sắt,” Kiều Cửu phỏng đoán, “Đại khái là cơ quan xe gì đó.”

Thủ hạ nói: “Bọn họ thật là từ thôn trang nhỏ ở thế giới khác tới?”

Kiều Cửu cười nói: “Ngươi cũng biết nơi này vì sao lại gọi Thông Thiên Cốc?”

Thủ hạ ngẩn ra.
“Cốc” là vùng đất trũng, mà có thể “Thông thiên” thường thường là những nơi cao, hai điều này quá mâu thuẫn. Quan trọng nhất chính là nơi này chỉ có rừng cây, không núi cao cũng không khe, vì sao lại gọi Thông Thiên Cốc?

Hắn trước kia thật đúng là không có để ý, giờ phút này càng nghĩ càng cảm thấy có vấn đề, hiếu kỳ nói: “Thuộc hạ không biết, vì sao?”

Kiều Cửu vỗ vỗ vai hắn, tươi cười thân thiết: “Không biết thì bỏ đi, đừng nghĩ quá nhiều, đối đầu óc không tốt.”

Thủ hạ: “……”
Người nếu như không muốn nói, vì sao một hai phải liều một phen như vậy?

Thủ hạ bị nghẹn một hơi, cảm giác trong lòng có một con mèo đang cào cào.
Nhưng hắn cũng biết chuyện mà Cửu gia không muốn nói, hắn tìm sợi dây thừng thắt cổ cũng không có tác dụng, liền áp tấm lòng đầy hiếu kì mà đi làm việc.

Kiều Cửu cuối cùng nhìn nhìn hướng đám người Tạ Lương rời đi, lúc này mới trở về, ánh mắt chạm đến rừng cây xanh um tươi tốt, suy nghĩ có chút mơ màng.

Thông Thiên Cốc là cái tên trăm năm trước đã có, hắn từng xem qua một ghi chép liên quan.
Nghe nói Thông Thiên Cốc có một đám người ẩn cư, võ công tuy rằng không cao, nhưng trên người đều mang tuyệt kỹ, bọn họ thời đại trước giờ đều chỉ ở trong cốc, thế sự không hiểu lắm, nhưng nếu một khi ra khỏi cốc đi ra ngoài chắc chắn là cứu thế, cũng bởi vậy mọi người liền đem nơi này đặt tên là “Thông Thiên Cốc”.

Chuyện này chỉ là nghe đồn, hắn vốn không có để ý, thẳng đến hôm nay thấy bọn Tạ Lương mới đột nhiên nhớ tới vụ này.
Hơn nữa “Thông Thiên Cốc” là cái tên mà người bên ngoài gọi, người trong cốc gọi như nào cũng không biết được, xem xét tình huống vừa nãy của bọn họ, cũng không biết bọn họ có phải hay không thật sự đến từ Thông Thiên Cốc.

Hắn mang theo lòng hiếu kì trở lại chỗ ban đầu, định bắt tên nào đó trước mặt mọi người uống nước tiểu, ai ngờ hắn ta chuồn mất rồi.
Hắn tiếc nuối mà tạm thời bỏ qua cho đối phương, đi trước làm chuyện của mình, chờ đến tối làm xong, tin tức liên quan đến đám người Tạ Lương vừa lúc truyền đến.

Hắn hỏi: “Bọn họ đến Tri Xuân trấn?”

Thủ hạ nói: “Vâng.”

Kiều Cửu nói: “Đi Xuân Trạch sơn trang sao?”
Bang phái duy nhất trên Tri Xuân trấn là Xuân Trạch sơn trang, mà Xuân Trạch sơn trang vừa lúc gần đây lại bị xui xẻo, hai bên nếu đánh nhau có khả năng sẽ gây ra chuyện.

Thủ hạ nói: “Không có.”

Kiều Cửu nói: “Thế bọn họ đang làm gì?”

Thủ hạ khóe miệng run rẩy: “Ngồi thành vòng tròn, gặm vỏ cây.”

Kiều Cửu: “……”

_ HẾT CHƯƠNG 2_

Mọi người đọc xong nhớ yêu thích và cho mình thêm động lực edit nhaaaaa!

Yêu,
Yuantes

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro