Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương mới tới đây chương mới tới đây ٩꒰*ˊᗜˋ*꒱و

Trước khi đọc, mọi người nhớ ghé thăm page Facebook của tụi mình nha: Gờ Gờ Gờ Team. 😘
----

[THUỐC TRỪ SÂU KỶ SỰ] 敌敌畏纪事
Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường 一世华裳
Edit: Yuantes
Beta: Finn

Chương 3: Người cổ đại mấy người không biết về sức mạnh của công nghệ của tương lai gì cả!

Đám người Tạ Lương đang ăn rau dại.

Lúc đến tình hình giao thông không tốt, xe chạy chậm, cũng may không ai đuổi giết bọn họ, ngã cũng không vội.
Đậu Thiên Diệp ở trên đường đi phổ cập khoa học mấy thứ như xuyên việt các kiểu, tỏ vẻ thế giới mà không ít nhân vật chính trong các tác phẩm xuyên qua đều là thế giới manga, anime hoặc trò chơi bọn họ từng trải nghiệm qua, sau đó lôi kéo bọn họ nhớ lại trước kia, thử xem có nhớ lại từ nào như “Thông Thiên Cốc” “Tri Xuân trấn” không, kết quả bị Tạ Lương hất một bát nước lạnh: “Chúng ta không phải vai chính”, lúc này mới chịu yên.

Chạng vạng, xe tham quan đến Tri Xuân trấn.
Trấn này tựa hồ không lớn, kiến trúc với phong cách cổ trang cùng trong phim không khác lắm, thuần phác mà an hòa.

Đám người Tạ Lương vốn định tìm một gia đình nào đó tốt bụng xin ở nhờ một đêm, nhưng thật quỷ dị, người trong trấn nhỏ thấy bọn họ liền chạy, tiến lên lễ phép mà gõ cửa, người ta không mở cửa, có hai nhà lúc bọn họ gõ cửa lại còn truyền đến tiếng nức nở, phảng phất như bọn họ có thể ăn thịt người.

Này thật làm khó người ta.

Người đi đường nhanh chóng chạy sạch sẽ, mắt thấy sắc trời đã tối, bọn họ không dám thâm nhập, miễn cho đêm này đám lương dân này bị bức đến nóng nảy liền vây công bọn họ, thế nên ở bên ngoài trấn nhỏ tìm cái góc xó xỉnh, tính toán trước tiên ở trên xe chắp vá một đêm, ban ngày thử lại tìm người hỏi thăm tình huống.

Vài người chen ở trên xe, bụng kêu lên.
Triệu ca nhớ tới có biết hai ba loại rau dại, liền mang theo bọn họ đi đào đồ ăn, sau đó đến dòng sông phụ cận rửa sạch. Đậu Thiên Diệp tùy tay xé mấy miếng vỏ cây, cũng cẩn thận mà rửa sạch sẽ, cầm lấy cắn một ngụm.

Mấy người còn lại: “……”
Tôi đệt uống lộn thuốc hả, đột nhiên hung dữ như vậy!

Đậu Thiên Diệp phi phi vài tiếng: “Thật mẹ nó khó ăn!”

Mấy người khác: “……”
Này không phải phí lời hả!

Đậu Thiên Diệp đối mặt với ánh mắt quỷ dị của đồng bọn, nói: “Kia …… trong phim truyền hình cổ trang không phải luôn nói không có cơm ăn thì gặm vỏ cây sao, tôi liền nếm thử xem là mùi vị gì, có lẽ dùng nước nấu xong rồi sẽ ổn hơn chút?”

Tạ Lương thành khẩn mà kiến nghị: “Cậu cũng có thể đào rễ cây thử nữa xem?”

Đậu Thiên Diệp yên lặng phản ứng một chút, nói: “Tôi vẫn là ăn rau dại trước thôi.”

Tuy là nói như thế, hắn vẫn là đem mấy khối vỏ cây kia giữ lại, đại khái là muốn tới lúc không có rau dại ăn thì đem ra nấu. Tạ Lương không biết hắn não bổ thứ gì, mặc kệ hắn, rửa xong đồ ăn liền về lại trên xe.

Người Kiều Cửu phái tới theo dõi cách khá xa, từ góc độ này chỉ nhìn thấy Đậu Thiên Diệp đem rau dại cùng vỏ cây ném ở bên trong, tiếp theo vài người ngồi thành vòng tròn bắt đầu gặm, trong tức khắc khiếp sợ, tỏ vẻ lớn như vậy rồi còn chưa có gặp qua người nào ăn sống vỏ cây, vì thế đem tin tức truyền trở về.

Kiều Cửu ở bên kia trầm mặc một chút.
Chỉ qua một buổi trưa, đám người Tạ Lương liền thảm như vậy? Hay là nói đó là sở thích đặc thù?

Thủ hạ kể lại xong, còn bổ sung trừ bỏ vỏ cây còn có mấy cây rau dại, lại hỏi: “Có cần giúp không?”

Kiều Cửu nói: “Không giúp.”

Thủ hạ khó hiểu.
Cửu gia rõ ràng đối mấy người kia rất hứng thú, vì sao không những thả người chạy, còn định thờ ơ lạnh nhạt?

Kiều Cửu xua tay bảo hắn đi xuống, không muốn nhiều lời.
Hắn chỉ muốn biết rõ mấy người kia có phải đến từ Thông Thiên Cốc hay không, nếu không phải, hắn hứng thú cũng chỉ đến đó mà thôi.

——————

Tạ Lương ngồi trên xe nuốt xuống một ngụm rau dại cuối cùng, trầm mặc mà nhìn mấy bông hoa rơi trước mặt.

Có thể là héo đến mức độ nào đó , rơi xuống đồng ruộng này cũng không ai oán giận, ngược lại ngồi ăn cũng rất thơm.

Tiểu 0* không còn khóc, kỳ thủ không thất thần, chú tài xế không thở dài, trạch nam cũng không đau khổ nữa…… Phỏng chừng trạch nam là vui vẻ nhất, bởi vì chuyện xuyên qua này thực phù hợp với phong cách của thế giới giả tưởng.
(*Tiểu thụ | tiểu thụ ở đây chắc là nói Phương Duyên?)

Liền chỉ có mình cậu.
Cậu hôm nay đầu óc không biết có phải bị kẹp vào cửa không, viết xong luận văn ngủ một giấc thật tốt không được sao, đi du lịch cái khỉ gì chứ!

Phương Duyên tương đối mẫn cảm, ngẩng đầu mắt nhìn cậu: “Làm sao vậy?”

Tạ Lương nói: “Thảo luận một chút chuyện quan trọng trước mắt.”

Mấy người khác nói: “Chuyện gì?”

Tạ Lương nói: “Không có tiền.”

Đậu Thiên Diệp nói: “Cổ đại có hiệu cầm đồ, chúng ta cầm chút đồ vật được nha.”

“Ừm, chính là còn chưa xác định được thị trấn này có hiệu cầm đồ hay không, tôi đã hỏi Triệu ca, điện của xe sắp dùng hết rồi, nếu như đi lên trấn lớn, nửa đường khẳng định hết điện, hơn nữa cửa thành có khả năng sẽ có quan binh trông coi, chúng ta lái xe không dễ vào được,” Tạ Lương nói, “Cho nên ý của tôi là nếu là ngày mai tìm không thấy hiệu cầm đồ, liền tìm một người có tiền đem xe bán, mọi người cảm thấy thế nào?”

Mấy người ngẩn ra: “Bán xe?”

Tạ Lương nói: “Xe không thể nạp điện, giữ lại vô dụng. Chúng ta làm cái nhà ở, còn phải ăn uống vệ sinh, cái gì cũng đều cần tiền.”

Giang Đông Hạo bảo trì trầm mặc, không ý kiến.
Phương Duyên nhìn thoáng qua Triệu ca, lo lắng hắn sẽ không vui, muốn đem xe trở thành đồ của riêng mình đem đi bán, nhưng mà cũng may Triệu ca rất hiền lành, hơn nữa nhìn dáng vẻ có vẻ đã sớm quyết định bán xe.

Phương Duyên yên tâm: “Tôi cũng không có ý kiến.”

Mấy người liền nhìn về phía Đậu Thiên Diệp đang tự hỏi.

Đậu Thiên Diệp nói: “Các cậu xem qua Digimon* chưa? Bọn họ cuối cùng chính là ngồi xe trở về.”

(*Chú thích: Digimon Adventure <Cuộc phiêu lưu của những con thú Digimon> là một bộ phim anime truyền hình Nhật Bản được tạo ra bởi Hongo Akiyoshi và sản xuất bởi Toei Animation trong sự đồng điều hành của Bandai và Fuji Television. Nội dung phim kể về chuyến phiêu lưu của Yagami Taichi và sáu cô cậu bé khác được chọn đến Thế giới Kĩ thuật số và chống lại các quái thú gây hại thế giới này, sau lần trở về thế giới thực, em gái của Taichi là Hikari cũng được chọn và cùng bảo vệ sự an toàn của hai thế giới.)

Tạ Lương nói: “Vậy ra cậu là còn muốn trở về sao, Agumon?”

Đậu Thiên Diệp bị kẹt ở câu hỏi thâm trầm này.
Trầm mặc hai giây, hắn lắc đầu, sau đó quan tâm hỏi một câu: “Tôi là không muốn trở về, nhưng anh thì sao? Anh không muốn sao?”

Mấy người khác vì thế nghiêm túc mà nhìn về phía Tạ Lương.

Tạ Lương không chút do dự: “Tôi muốn.”
Tạm dừng một chút, cậu tiếp tục nói, “Nhưng chúng ta phải hiện thực một chút, hiện tại quay trở lại, xe vẫn không có điện, không bằng bán.”

Cậu so với Đậu Thiên Diệp đã sớm nghĩ tới việc ngồi xe có thể trở về thế giới ban đầu hay không.
Nhưng tưởng tượng thì có ích sao? Xuyên việt chuyện này vốn rất quỷ dị, còn không biết có khi nào lại xuyên thêm một lần nữa hay không, lại nói bọn họ căn bản không rõ ràng tình huống ở rừng cây đó lắm, tùy tiện trở về đường cũ rất nguy hiểm.

Quan trọng nhất chính là, cái đám nhà có tang này không nhất định sẽ muốn quay về.
Bởi vậy suy xét lợi và hại, bán xe là lựa chọn tốt nhất.

Đậu Thiên Diệp rất bội phục, an ủi mà vỗ vỗ vai Tạ Lương, dù sao không phải tất cả mọi người đều bình tĩnh giống như cậu.
Phương Duyên theo sát sau đó cũng vỗ vỗ vai cậu, quan tâm đến người anh em của mình. Triệu ca cũng lấy tay đặt ở trên vai cậu, cho cậu sự trấn an của một vị trưởng bối. Giang Đông Hạo biểu đạt không được tốt lắm, chỉ trầm mặc mà nhìn cậu chăm chú.

Tạ Lương nheo lại mắt, khó chịu mà nhìn bọn họ chằm chằm.

“……” Đám người Đậu Thiên Diệp sôi nổi thu hồi tay.

Việc bán xe đã quyết định, bọn họ liền bắt đầu thảo luận giá cả.
Bọn họ đối với tiền tệ ở cổ đại không có nghiên cứu qua, chỉ có Đậu Thiên Diệp ở các loại tác phẩm “Kiến thức rộng rãi”, suy nghĩ nửa ngày mới không xác định mà nói dân chúng cổ đại hình như một năm chỉ tiêu có mấy lượng bạc.

Bọn họ liền đem giá cả định đến một trăm lượng, thỏa mãn mà ngủ.

Tạ Lương ngủ ở phía trước luôn có chút không lạc quan.
Cổ nhân không biết đến xe tham quan, ai chịu tốn một trăm lượng mua thứ đồ chơi này? Trừ phi bọn họ có thể gặp được một đứa con ngốc của nhà địa chủ nào đó.

Sự thật chứng minh cậu không nghĩ nhiều.

Thị trấn rất nhỏ, quả nhiên không có hiệu cầm đồ.
Người trong trấn vẫn như cũ nhìn thấy bọn họ liền trốn, Tạ Lương cảm thấy như vậy không phải biện pháp hay, tính toán giả làm người xấu bắt đại người nào đó hỏi chuyện, đáng tiếc không đợi tìm được người, liền thấy cuối trấn nhỏ có một sơn trang.

Trước cửa có một bảng câu đối được nâng lên bởi một khối đá, mặt trên rồng bay phượng múa mà viết mấy cái chữ to, khí thế bừng bừng.

Mấy người Tạ Lương chỉ xem một cái liền lạnh nhạt mà thu hồi ánh mắt, mẹ nó một chữ đều không biết.

May mà nói còn hiểu, chứ mà đến ngôn ngữ cũng không hiểu, thì bọn họ sống thế nào đây.
Bọn họ bỗng nhiên cảm thấy may mắn.

Người trong sơn trang có lẽ nhận được tin tức, Tạ Lương bọn họ vừa mới tới gần, liền thấy từ bên trong ra tới bảy tám người hộ vệ ăn mặc chỉnh chu, thần sắc của mỗi người kiêng kị.

Quản sự cầm đầu ngoài mạnh trong yếu: “Tới là vị nào?”

Tạ Lương nhìn nhìn tư thế kia, bước xuống xe: “Thương nhân.”

Mọi người trước cửa sửng sốt: “…… A?”
Giây tiếp theo, quản sự cả giận nói, “Bậy bạ, đừng cho là bọn ta sẽ tin, nói cho các ngươi……”

“Không được vô lễ.”
Nửa tiếng này, một thanh niên từ trong sơn trang đi ra.

Thanh niên sắc mặt lãnh đạm, mặc một bộ xanh trắng cẩm y, nhìn Tạ Lương nói: “Các ngươi là thương nhân?”

Tạ Lương cảm thấy người này dù sao cũng không giống con trai ngốc nhà địa chủ, gật gật đầu, chỉ vào xe tham quan: “Chúng ta muốn bán thứ này.”

Thanh niên nói: “Đây là?”

“Cơ quan xe,” Tạ Lương nói ra từ để quảng cáo tối hôm qua bọn họ đã bàn bạc, “Không cần trâu ngựa kéo, tự vận hành chạy.”

Thanh niên nói: “Giá.”

Tạ Lương nói: “Một trăm lượng.”

Không chờ thanh niên mở miệng, trong trang lại ra tới một người.
Người tới tai to mặt lớn, đầy mặt bóng loáng, cũng là một vị thiếu gia ăn vận chỉnh tề, xen mồm nói: “Thứ gì mà những một trăm lượng?”

Vị này vậy mà lại giống con trai ngốc nhà địa chủ nè.
Tạ Lương thoải mái, ngữ khí thân thiết một chút: “Cơ quan xe.”

Tên mập mạp có điểm kiêng kị mà đánh giá bọn họ, hỏi: “Các ngươi chính là ngoại tộc tà giáo?”

Tạ Lương cảm thấy mình có lẽ tìm được nguyên nhân mọi người sợ bọn họ, nói: “Không phải, chúng ta là thương nhân đi ngang qua.”

Mập mạp lại nhìn nhìn bọn họ, phân phó thủ hạ đem cơ quan xe lấy lại đây, Triệu ca nghe vậy phát động xe, mập mạp tức khắc sợ tới mức ngao ngao kêu to chạy ra sau, thẳng đến lúc phát hiện xác thật không nguy hiểm mới lộn trở lại. Bởi vì mất mặt, thần sắc không hề tốt: “Đồ chơi này mà muốn một trăm lượng?”

Đậu Thiên Diệp chạy nhanh đến nói: “Đúng vậy, so với cỗ kiệu cùng xe ngựa kia của các ngươi thoải mái hơn, thật đó.”
Phương Duyên theo sát ra sức đẩy mạnh tiêu thụ: “Lại còn không cần nhân lực cùng ngựa kéo."
Giang Đông Hạo nói: “Ừm.”

Tạ Lương thấy “đứa con ngốc” này tò mò, liền khách khí mà mời hắn ngồi lên đi thử.

Nhưng mà tên mập mạp này quá kinh sợ, là tự tay lái thử, đợi được phản hồi khá tốt, hắn mới tự mình lại đây.
Đậu Thiên Diệp cùng Phương Duyên nhiệt tình mà vây quanh hắn, bắt đầu sự nghiệp nói phét. Mập mạp đánh giá bọn họ hẳn không phải là người ngoại tộc, thử sờ sờ ghế dựa, lá gan lớn hơn, bắt bẻ nói: “Một trăm lượng vẫn là quá đắt.”

Đậu Thiên Diệp nói: “Trên đời này chỉ có một chiếc thôi!”

Mập mạp nói: “Chạy hơn xe ngựa sao?”

Đậu Thiên Diệp chần chờ một chút.
Tối hôm qua Triệu ca phổ cập khoa học, tốc độ này của xe tham quan phỏng chừng chạy không qua ngựa, cũng không biết có thể chạy qua xe ngựa không nha?
Hắn nói: “Không biết, chưa thử qua.”

Tạ Lương bổ sung: "Thứ này của bọn ta chủ yếu là thoải mái, không nhanh như vậy.”

“Đúng vậy,” Đậu Thiên Diệp nói, “Tóm lại so với người nhanh hơn là được rồi.”

Mập mạp nói: “So với người còn nhanh?”

Đậu Thiên Diệp nói: “Khẳng định luôn!”

“Phét đi,” mập mạp cười nhạo, “Các ngươi bớt lừa gạt ta, cái đồ vật rách nát này có thể chạy hơn người?”

Đậu Thiên Diệp vội la lên: “Thật sự có thể!”

“Vậy thử xem, nếu là thật có thể chạy nhanh hơn, ta tốn hai trăm lượng mua, nếu là chạy không qua, các ngươi bán mười lượng ,” mập mạp nói ánh mắt sáng lên, “Ai, đánh cược như vậy, các ngươi dám sao?”

Đám người Đậu Thiên Diệp đôi mắt cũng sáng ngời.
Cược liền cược, người cổ đại các ngươi đối với sức mạnh công nghệ của tương lai hoàn toàn không biết!

Đậu Thiên Diệp nỗ lực khống chế âm thanh, để tránh có vẻ quá kích động: “Nếu là chúng ta thắng, ngươi thật sự sẽ tốn hai trăm lượng mua?”

Mập mạp nói: “Đương nhiên, đã chịu cược thì phải chịu thua.”

Đậu Thiên Diệp thật cao hứng, dò hỏi mà nhìn về phía đồng bọn.
Đám người Phương Duyên cũng cảm thấy có thể cược, nhìn về phía Tạ Lương đang không tỏ thái độ gì.

Tạ Lương đầu tiên là nhìn thanh niên ra trước kia, thấy hắn không nhúng tay, liền biết mập mạp có thể làm chủ.
Hắn theo bản năng gật đầu một chút, đột nhiên nhớ tới Kiều Cửu, dừng một chút, nghiêm túc tự hỏi trong chốc lát, nói: “Chúng ta thử khoảng cách dài càng có thể nhìn ra ưu thế, chúng ta từ nơi này đến đầu trấn lại quay trở lại, một lượt đi một lượt về.”

Hắn chỉ vào hộ vệ: “Hơn nữa các ngươi không thể chỉ cử ra một người, bọn họ đều tính.”
Một vị mĩ nhân quỷ dị thì thôi, đừng nói tất cả mọi người đều quỷ dị đi?

Mập mạp nói: “Vì sao?”

Tạ Lương nói: “Bởi vì cơ quan xe của chúng ta có thể chạy qua đa số người, chứ không phải là vị nào đó mặc trường bào, nhiều người mới công bằng.”

Nghiêm cẩn! Đáng tin cậy!
Đám người Đậu Thiên Diệp tức khắc đối Tạ Lương dựng ngón tay cái.

Mập mạp xua tay: “Tùy ngươi, ta cũng không tin thứ này có thể nhanh như vậy.”

Đánh cược nói mở liền mở.
Tạ Lương bọn họ không lên xe, đứng ở bên cạnh tin tưởng tràn đầy mà cổ vũ Triệu ca, Tạ Lương thuận tiện lại suy nghĩ một lần, cảm thấy hẳn là không thành vấn đề, thối lui đến một bên làm cho bọn họ mỗi người vào vị trí của mình, hô bắt đầu.

Triệu ca giẫm chân ga, lái xe tham quan chạy như điên đi ra ngoài.

Phía sau một đám hộ vệ chạy vài bước, mũi chân trên mặt đất nhẹ nhàng nhấn một chút.
Vèo, bay lên rồi.

Mấy người Tạ Lương: “……”
Triệu ca trên xe: “……”

_______________
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người: Thật mẹ nó có còn là người không sao nói bay liền bay nha!
Mập mạp: Khinh công đó.
Mọi người: (╯‵□′)╯︵┻━┻

_HẾT CHƯƠNG 3_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro