Chương 4: Địch Địch Uý vừa thành lập đã bị diệt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đọc, mọi người nhớ ghé thăm page Facebook của bọn mình nha: Gờ Gờ Gờ Team 😘
______._._.

[THUỐC TRỪ SÂU KỶ SỰ] 敌敌畏纪事
Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường 一世华裳
Edit: Yuantes
Beta: Finn

Chương 4: Địch Địch Úy vừa thành lập đã bị diệt.

(*Chú thích: Địch Địch Úy là phiên âm của DDVP-tên một loại thuốc trừ sâu)

Được được ngươi nói ta bay ta liền bay.
Không khí quả thực ngưng trọng lại.

Đám người Tạ Lương hóa đá mà nhìn không trung.
Giờ khắc này, cái bóng nhỏ đang bay xa phía kia trước mặt bọn họ không phải là người nữa, mà là Ultraman Tiga.(Chú thích: Ultra Series (ウルトラシリーズ Urutora Shirīzu?) là tên tập hợp các chương trình sản xuất bởi Tsuburaya Productions có Ultraman, và vô số các Ultra Monsters. Ultra Series là một trong những sản phẩm siêu anh hùng nổi tiếng thể loại tokusatsu ở Nhật Bản, bên cạnh Kamen Rider, Super Sentai, và Metal Hero.)

Tạ Lương vẫn như cũ là người bình tĩnh lại sớm nhất.
Cậu xoay đầu nhìn về phía mập mạp, hỏi: “Đó là cái gì?”

Tiếng nói vừa dứt, mấy người đang hóa đá khác cũng “Xoạt” một cái nhìn qua, hận không thể ở trên người mập mạp nhìn chằm chằm ra một cái động.

Mập mạp không hiểu: “Khinh công đó, còn có thể là cái gì nữa?”

Nghe được quả nhiên là cái này, tập thể mấy người bọn họ phát ra một tiếng “Ồ”, biểu tình cao thâm khó đoán, kỳ thật là bị chấn động đến hồn bay đi đâu mất.
Bọn họ chậm rãi tiêu hóa xong, trong đầu lại lần nữa có cùng suy nghĩ: Mẹ nó trong TV diễn khinh công không phải đều là gạt người sao, vì cái gì nơi này thế nhưng trở thành sự thật?!

Tạ Lương biết rõ một điều, cậu cuối cùng biết Kiều Cửu là như thế nào leo lên đỉnh xe.
Làm một người hiện đại học qua lực vạn vật hấp dẫn, lực tương tác, cậu ép buộc chính mình phải chuyên chú ngay lập tức, không ôm hy vọng nói: “Chúng ta nói chính là chạy, sao lại có thể sử dụng khinh công?”

“Không đúng,” mập mạp nói, “Chúng ta nói chính là cơ quan xe chạy trốn hơn người được không, ta lại chưa nói với ngươi là chạy kiểu gì.”

Tạ Lương nghe liền biết đây chính là kết quả, không biện luận nữa.

Mấy người Đậu Thiên Diệp còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Bọn họ ngày hôm qua không nhìn thấy Kiều Cửu dùng khinh công, sau lại đến đây, mọi người vừa thấy bọn họ liền chạy, thuần lương đến không nỡ, cho nên bọn họ chỉ cho rằng là tới cổ đại, căn bản không còn suy nghĩ nào hết —— lại nói người bình thường đang tốt lành ai lại sẽ nghĩ đến cái chuyện mơ hồ này? Ngay cả Đậu Thiên Diệp “kiến thức rộng rãi” như vậy trong đoạn thời gian ngắn cũng không nghĩ tới!

Cơ mà giờ phút này nghe thấy Tạ Lương nói, bọn họ liền không rảnh lo về thế giới quan gì nữa hết.
Bởi vì trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn: Đánh cược.

Mấy người chỉ cảm thấy trong miệng khô khốc, ngón tay lạnh cả người, đại não trống không, cả người đều mơ hồ.

Đây chính là sự chênh lệch giữa hai trăm lượng cùng mười lượng đó.
Bay đi mất không phải là người, đều mẹ nó là bạc đó!

Nhưng hiện tại nói cái gì cũng vô dụng.

Mấy người thấp thỏm chờ đợi một lát, thấy cuối đường nhỏ xuất hiện một bóng người, là hộ viện lộn trở về.
Bọn họ lòng đều lạnh, trơ mắt nhìn hộ viện thứ hai, thứ ba xuất hiện, sau đó mới là xe tham quan quen thuộc.

Khoan, từ từ!
Tổng cộng tám hộ viện, chỉ cần chạy hơn một nửa số người liền tính thắng, hơn nữa theo hiểu biết của bọn họ về thế giới võ hiệp, xem ra các đại hiệp đi đường xa đều phải cưỡi ngựa, đại khái khinh công cũng hao phí nội lực, không thể sử dụng vô hạn, Triệu ca còn có hi vọng!

Ý niệm mới vừa chợt lóe qua, bọn họ liền thấy hộ viện thứ bốn đuổi theo lại đây vượt qua xe ngắm cảnh —— khinh công có lẽ sẽ hao nội lực, nhưng người ta có thể ở trên đường giữ gìn thể lực, chờ khi lao đến thì lại bùng nổ.

Xe tham quan cuối cùng chỉ vượt qua hai gã hộ viện.
Này đương nhiên là thua rồi, bọn Tạ Lương không có can đảm đổi ý nói không bán, nhịn đau tiếp nhận mười lượng bạc.

Tạ Lương nhìn theo mập mạp cùng chàng thanh niên đứng bên cạnh hắn quay trở vào trong, đến bên cạnh Triệu ca đang dạy một tên hộ viện cách lái xe, làm bộ dáng tò mò dò hỏi hộ viện: “Ta nghe nói các ngươi là người tập võ rất lợi hại, tùy tiện ném tảng đá đều có thể giết chết người, là thật sự sao?”

Hộ viện nói: “Đúng vậy.”

Tạ Lương chưa từ bỏ ý định: “Chúng ta chưa từng thấy qua, có thể biểu diễn một chút không?”

Đám người Đậu Thiên Diệp lập tức khẩn trương mà ngừng lại hô hấp.

Hộ viện thấy thế khinh bọn hắn là đồ nhà quê không có kiến thức, ha ha cười nói một tiếng “Được”, khom lưng nhặt lên một hòn đá nhỏ, ngón tay bắn ra, nhẹ nhàng bắn vào cái cây lớn bên cạnh.

Mấy người Tạ Lương : “……”
Đây là súng đó chòi má!

Bọn họ cả người đều không ổn.
Xuyên qua cổ đại không đáng buồn, đáng buồn chính là mở phải chế độ địa ngục.
(*Chú thích: “Chế độ địa ngục ở đây là một từ ngữ trong game, vào chế độ địa ngục hoạt động trên màn hình lựa chọn bản đồ chiến đấu, và quái vật ở cấp độ Hell Hell có thể xuất hiện trên bản đồ. Ở đây ý chỉ là mở ra một thế giới mới đáng sợ, ai cũng biết khinh công. Trên thực tế, kinh công chỉ là một chi tiết tưởng tượng trong truyện cổ trang. Trong lịch sử loài người, con người chỉ sáng tạo và sử dụng võ công. Tức là thế giới mà các bạn ấy xuyên qua đại khái là một thế giới ảo, không hề xuất hiện trong lịch sử.)

Sau khi đánh bại quái vật "Cấp độ địa ngục", sẽ có cơ hội cao hơn để có được các vật phẩm trang bị cấp cao, và bạn cũng có thể có được trang bị sử thi!

Tạ Lương trấn định mà hỏi nhiều thêm một câu: “Chúng ta là lần đầu tiên tới Tri Xuân trấn, không biết nơi này là địa phương nào, các vị đại ca tại sao lại lợi hại như thế?”

“Xuân Trạch sơn trang cũng không biết?” Hộ viện kiêu ngạo nói, “Chúng ta chính là một trong tứ đại sơn trang trong giang hồ.”

Toẹt dời, bọn họ thế nhưng không biết sao xui xẻo cùng một môn phái giang hồ đánh cược.
Tạ Lương hít sâu một hơi, áp xuống sự bi phẫn trong lòng này “Từ khi gặp được đám người nhà có tang này đúng thật là bị thần xui xẻo ám rồi” , khách sáo mà cùng hộ viện nói chuyện phiếm, moi được không ít tin tức, như là môn phái nào, giang hồ đệ nhất xx, ma đầu nổi danh…… Thẳng đến khi nghe thấy được có bang phái trong một đêm bị diệt môn.

Bọn họ lại lần nữa cảm thấy có chút không ổn.

Dự đoán trở thành sự thật, này quả nhiên là thế giới võ hiệp.
Hơn nữa với sự hiểu biết của bọn họ mà nói không có gì bất đồng, đều là xì tai(style) “Một lời không hợp liền giết chết ngươi” , giết người hình như hoàn toàn không bị ngồi tù, xui cái là người ở đây đều thực không khoa học, bắn một cục đá là chuyện nhỏ, nghe nói cao thủ có thể một chưởng đánh vỡ tảng đá lớn,vậy thì đập người cũng giống như đập đậu hủ!

Mấy khối đậu hủ tình cảnh bi thảm, nửa ngày không mở miệng.
Chờ Triệu ca chỉ dẫn xong cho hộ viện, bọn họ chạy nhanh rời khỏi sơn trang.

Tạ Lương quét mắt liếc Đậu Thiên Diệp một cái nói: “Agumon, cậu còn muốn quay trở về nữa không?”

“Có... có một chút muốn rồi.” Đậu Thiên Diệp dừng một chút bổ sung, “Kỳ thật có thể nghĩ đến cái tốt mà, trong tiểu thuyết võ hiệp này kia, trong sơn động không ai ghét thăm đều có bí tịch, chúng ta học một cái thì chính là đại hiệp rồi!”

Tạ Lương nói: “Kêu cậu giết người cậu cũng dám?”

Đậu Thiên Diệp nói: “Không nhất định phải giết người mà.”

Tạ Lương nói: “Vậy đem người đánh cho tàn phế, cậu xuống tay được sao?”

Đậu Thiên Diệp hơi hơi hé miệng, trầm mặc.

Mấy người yên lặng trở lại góc xó xỉnh ban đầu, ngồi thành vòng, móc ra mười lượng bạc đáng thương kia.
Hai mặt nhìn nhau trong chốc lát, Đậu Thiên Diệp là người đầu tiên không nhịn nổi được nữa, lấy lại cắn một ngụm.

Mấy người khác: “……”
Cậu mẹ nó xong chưa!

Đậu Thiên Diệp: “Khụ, tôi chỉ là……”

“Biết rồi,” Phương Duyên tức giận mà ngắt lời, “Cậu xem trong TV liền làm vậy, muốn thử xem.”

Đậu Thiên Diệp bị hắn xem thường, cơ trí mà nói sang chuyện khác: “Kế tiếp làm sao bây giờ?”

Tạ Lương đã điều chỉnh tốt cảm xúc, đáp: “Trước tìm nơi đặt chân, lại nghĩ cách kiếm tiền đi.”
Cậu thở dài nói, “Vốn dĩ là tôi nghĩ nếu thật sự cùng đường thì đi Thiếu Lâm làm hòa thượng, tốt xấu có thể sống, hiện tại vẫn là bỏ đi.”

Mấy người khác xúc động: “Ừm.”
Suy cho cùng ở trong thế giới võ hiệp, Thiếu Lâm gì đó đều là nhân vật quan trọng, tỷ lệ phát sinh ẩu đả rất lớn, bọn họ mà đến đó thì chẳng khác nào làm pháo hôi.

Phương Duyên nói: “Vậy thì tìm cái miếu nhỏ?”

Tạ Lương nói: “Miếu nhỏ hương khói ít, nuôi không nổi quá nhiều người, không nhất định sẽ ở được.”

Mà ở được thì thảm hơn chính là, trong miếu toàn bộ chỉ có chút lương thực, bỗng nhiên nhiều ra thêm năm người, không biết làm việc chỉ biết ăn, cứ thế mãi, bọn họ chính là đang ép hòa thượng đại khai sát giới.
Lại nói ngày tháng sau đó khẳng định kham khổ, sống được cũng nghẹn khuất, Tạ Lương tiêu sái hơn hai mươi năm, không đến cùng đường bí lối là sẽ không đi một bước kia đâu.

“Này là đường lui cuối cùng,” Tạ Lương nói, “Nếu thật không nổi nữa, chúng ta đều tự tìm cái miếu nhỏ đi.”

Phương Duyên ngẫm đến cảnh tượng kia, sợ tới mức lắc đầu: “Sẽ không, chúng ta nhiều người như vậy còn không thể nghĩ ra được biện pháp sao?”

“Đúng đúng đúng,” Đậu Thiên Diệp nghĩ đến việc chỉ có một mình sống ở đây, cũng cảm thấy vạn phần thê lương, vội vàng nói, “Người một nhà quan trọng nhất chính là sống chết có nhau.”

Mấy người còn lại: “……”
Mẹ nó có biết nói chuyện không vậy!Bạn gái cậu ngoại tình, có khả năng không đơn thuần chỉ là bởi vì cậu trạch.

Đậu Thiên Diệp không hề biết gì, tiếp tục nói: “Hơn nữa chúng ta có nên nhập gia tùy tục đặt một cái tên bang phái? Không gia nhập giang hồ, thì về sau kinh doanh cũng phải có tên hiệu buôn mà, còn có các cậu nói xem trừ bỏ chúng ta ra có thể hay không cũng có người khác xuyên qua?”

Mấy người khác tức khắc sửng sốt.

Tạ Lương nói: “Có khả năng.”

Phương Duyên thực kích động: “Vậy chúng ta mau đặt một cái tên rõ ràng cho bang phái, giống máy tính bàn phím gì đó, đem bọn họ đều đưa tới.”

“Cậu đợi chút, còn không biết nhân phẩm bọn họ thế nào đâu,” Đậu Thiên Diệp nói, “Vạn nhất bọn họ là người xấu, không thể gặp được người khác xuyên qua, muốn giết chết chúng ta thì sao?”

Tạ Lương nói: “Vậy thì đặt cái tên độc một chút, vừa hiện đại, vừa có phong cách võ hiệp một chút, để cho bọn họ không biết chúng ta là xuyên việt tới.”

Các bé bi khác: “Ví dụ?”

Tạ Lương suy nghĩ mất nửa ngày, rồi nói: “… …Địch địch úy?” (*Chú thích: Địch địch úy là phiên âm tiếng Trung của DDVP- tên một loại thuốc trừ sâu)

Mấy người khác: “……”

Tạ Lương nói: “Các cậu có cái tên hay hơn sao?”

Mấy người kia cũng suy nghĩ nửa ngày, lắc đầu.
Tạ Lương nói: “Vậy trước lấy tên này, về sau nghĩ ra cái hay hơn lại sửa, đi thôi, đi mua miếng vải.”

Đề tài này xoay chuyển quá không liên quan đến nhau.
Mấy người Đậu Thiên Diệp tập thể cùng phát ra một tiếng: “A?”

Tạ Lương nói: “Các cậu lúc quay về chỗ này không phát hiện người ở nơi này không còn trốn đến lợi hại như trước sao?”

Có thể là vừa mới gà bay chó sủa đánh cược một trận xong, cũng có thể là bọn họ cùng người ở Xuân Trạch sơn trang không đánh nhau, bá tánh tuy rằng còn sợ bọn họ, nhưng tốt xấu không chạy trốn trong nhà nữa.

Tạ Lương có để ý đến vài ánh mắt.
Mọi người giống như cố ý vô tình mà nhìn quần áo trên người bọn họ, mới vừa rồi lúc ở sơn trang, hai vị thiếu gia kia cũng nhìn nhìn quần bọn họ.

Cậu hỏi: “Cổ đại lộ đũng quần có phải có chút thất lễ hay không? Cho dù mặc để cưỡi ngựa bắn cung, bên ngoài quần cũng có miếng vải đi?”

Đậu Thiên Diệp nói: “Hình như là vậy……”
Cho nên bọn họ tốt nhất là lấy đại một miếng vải để che đi.

Trong trấn không có tiệm cầm đồ, nhưng có bán vải, bọn họ có thể mua miếng vải tệ nhất chắp vá một chút.

Bất quá để không thất lễ, bọn họ quyết định lúc đi mua cũng che.
Vì thế Phương Duyên tóc dài mặc quần áo cosplay của Đậu Thiên Diệp, cùng đi là Tạ Lương đem áo thun của Giang Đông Hạo và Triệu ca cột trên eo, tuy rằng áo thun một đen một trắng, nhưng miễn cưỡng cũng ra dáng.

Còn bên trong quần áo cosplay của Đậu Thiên Diệp là một cái quần lót tứ giác, quần jean của Phương Duyên nhỏ, hắn mặc không vừa, chỉ giãy giụa mà mặc áo thun màu hồng phấn của Phương Duyên, ngồi xổm dùng quần jean che khuất bộ vị trọng điểm, nói: “Các cậu mau trở lại nha.”

Phương Duyên nói: “Biết rồi.”
Hắn cũng không muốn thấy quần áo của mình bị người khác mặc, nhưng nể Phương Duyên là người để tóc dài duy nhất, càng sát với phong cách cổ đại.

Hai người sửa sang lại một phen chuẩn bị xuất phát, kết quả mới vừa đi ra một bước liền cứng lại.
Chỉ thấy nơi đầu trấn xa xa, quản sự sơn trang mang theo vài tên hộ viện đang không ngừng nhìn quanh bốn phía, giờ phút này đối mặt với tầm mắt bọn họ, liền mang theo người vọt lại đây.

Tạ Lương thần sắc ngưng trọng, nhìn về phía Triệu ca: “Xe có phải hết điện rồi không?”

Triệu ca ngốc: “Không biết nữa.”
Hắn lúc ấy cũng bị thế giới võ hiệp chấn động đến không nhẹ, căn bản không có nhìn thử.

Mấy người bọn họ yên lặng theo lập trường của người trong sơn trang mà nghĩ nghĩ: Hao phí nhân lực đánh cuộc thắng, vốn tưởng rằng chiếm được hời, ai ngờ bọn họ chân trước mới vừa đi, xe liền không thể hoạt động, phản ứng đầu tiên khẳng định là bị lừa.

Đắc tội một môn phái giang hồ, kia còn có thể tốt sao?
Trong lúc nhất thời bọn họ nghĩ tới không ít hình ảnh thảm thiết, Địch Địch Úy mới vừa thành lập sắp bị diệt a!

Muốn lấy lại thể diện sao?
Thiết bị trên xe tùy tiện tháo gỡ một chút cũng so với mười lượng bạc quý hơn đi?
Nhưng cùng người giang hồ không thể nói đạo lí a, Đậu Thiên Diệp sợ tới mức run lập cập: “Chạy…… Chạy mau!”

Thủ hạ Kiều Cửu phái tới theo dõi tìm được miếng dưa bở, ở trên quần áo mà chà chà, đang muốn cắn một ngụm liền thấy quản sự cùng hộ viện, động tác lập tức ngừng lại.

Cửu gia chỉ bảo hắn theo dõi người, cái khác không có nói.
Nhưng người nếu chết rồi, hắn còn theo dõi kiểu gì nữa?

Hắn đang do dự cứu hay không cứu, liền thấy nơi xa dưới tàng cây vài người “phần phật” giơ chân chạy ra, bại lộ ở trong tầm mắt.

Một người mặc áo choàng đen tóc dài đen bay phất phất, một người trên eo buộc hai miếng vải một đen một trắng, còn có hai người thân thể trần trụi, người cuối cùng thân trên mặc áo màu hồng phấn, phía dưới chỉ bọc miếng vải, trên tay ôm cái quần…… Hình ảnh này phi thường quỷ dị.

Thủ hạ: “……”
Thật sự không muốn cứu, cái đám mà Cửu gia bảo hắn theo dõi rốt cuộc là cái quỷ gì đây?

__HẾT CHƯƠNG 4_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro