Chương 6: Cậu cảm thấy bản thân chưa có tỉnh ngủ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đọc, mọi người nhớ hãy ghé thăm page Facebook của bọn mình nha: Gờ Gờ Gờ Team 😘
Cảm ơn mn đã theo dõi tụi mình nhe :333
_____________.-.-.

[THUỐC TRỪ SÂU KỶ SỰ] 敌敌畏纪事
Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường 一世华裳
Edit: Yuantes
Beta: Finn

Chương 6: Cậu cảm thấy bản thân chưa có tỉnh ngủ.

Sáng sớm hôm nay, Giang Đông Hạo không hề ngoài ý muốn mà không xuất hiện ở trên bàn ăn.

Tạ Lương âm thầm suy đoán hắn chắc là đang suy ngẫm, hoặc là đang ngủ bù.
Triệu ca hiền lành thì lại không yên tâm, mang điểm tâm đi thăm hắn, rất nhanh sau trở lại, nói là đang ngủ. Mấy người Tạ Lương liền không để ý đến hắn nữa, ngồi ở nhà ăn chờ ăn cơm.

So sánh với bên này, Thạch Bạch Dung cũng một đêm không ngủ nhưng một chút ủ rũ đều không có, vẫn cứ là bộ dáng điềm nhiên kia.
Hắn sáng sớm trước hết là đi thăm đệ đệ, lúc nhận được tin của Giang Đông Hạo thì lúc ấy người ta đang leo “núi giả”, liền chỉ có thể lúc đang ăn cơm quan tâm hỏi một câu: “Giang công tử vẫn tốt chứ?”

Tạ Lương nói: “Ừm, hắn thích leo núi.”

Thạch Bạch Dung nói: “Nghe nói hắn có chút không ổn?”

“Không có việc gì, hắn mỗi lần đứng ở trên núi đều như vậy, có khả năng là từng ở trên núi chịu qua trọng thương,” Tạ Lương thuận miệng bịa chuyện, “Các ngươi không cần để ý tới, trở ngại của hắn chỉ có tể tự mình hắn vượt qua."

Thạch Bạch Dung gật gật đầu: “Ta đêm qua xem bước cờ của hắn thì cảm thấy tính khí hắn cứng cỏi, mặt mũi rất có linh khí, nếu có thời gian bồi dưỡng tất sẽ thành châu báu.”

Đúng vậy, nhưng vấn đề trước hết là trước khi hắn trở thành châu báu hắn sẽ không đem chính bản thân mình hại chết đi.
Mấy người Tạ Lương đồng loạt chỉnh tề lại trưng ra nụ cười khả ố, không muốn nói thêm gì nhiều.

Lúc này trang chủ vừa lúc bước vào cửa.
Tiếp theo đồ ăn được đồng loạt bưng lên bàn.

Tạ Lương nhìn thoáng qua trang chủ.
Trang chủ này vẫn như cũ là vẻ mặt u sầu, lời nói rất ít, cơ bản đều là Thạch Bạch Dung cùng bọn họ tán dóc. Bất quá có thể hiểu được, tiểu nhi tử đột nhiên như vậy, ai ở trong lòng đều sẽ không thấy thoải mái.

Trang chủ nhận thấy được tầm mắt cậu nhìn về phía ông, cử động môi tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, gật đầu với cậu một cái xem như chào hỏi, sau đó duỗi tay lùa cơm, thần sắc càng thêm sầu khổ.

Tạ Lương chấn chỉnh lại tâm trạng, tùy tiện tìm một cái đề tài nào đó muốn cùng trang chủ tâm sự.
Nhưng chính là thực kì lạ, liên tục ba lần đều là Thạch Bạch Dung tiếp lời. Sau ba lần cậu liền không nói nữa, miễn cho “Biết quá nhiều” rước họa vào thân.

Nhưng thật ra trang chủ nhìn thấy thần sắc của cậu, sợ cậu nghĩ nhiều, chủ động giải thích nói: “Tạ công tử chớ trách, ta gần đây không tiện mở miệng.”

Tạ Lương vẫn không có nói tiếp, Đậu Thiên Diệp liền tò mò: “Vì cái gì? Giọng nói của ngài hình như không có bị gì nha?”

“Đúng là không có việc gì,” Thạch Bạch Dung nói, “Do bệnh của đệ đệ quá quái lạ, chúng ta liền tìm Thiên Hạc Các muốn xem thử, trừ bỏ tiền đặt cọc ra, Kiều các chủ còn có một cái điều kiện khác là muốn gia phụ trong một tháng mỗi ngày chỉ có thể nói mười câu.”

Trang chủ gật đầu, đáy mắt mang theo chút bi phẫn.

Mấy người Tạ Lương: “……”
Trên giang hồ thật là kiểu người gì cũng có.

Đậu Thiên Diệp nói: “Hắn vì sao lại ra điều kiện này?”

Thạch Bạch Dung ho khan một tiếng, thấy phụ thân cũng không tức giận, tìm từ để nói: “Gia phụ ông ấy…… Ngày thường rất thích cùng người khác tán gẫu, thêm việc lúc đệ đệ sinh bệnh nhất thời nóng vội, ngày đó cùng Kiều các chủ lời nói liền có chút nhiều.”

À, nói trắng ra chính là lảm nhảm đó hẻ?
Khiến một người hay lảm nhảm một ngày chỉ nói mười câu, vị các chủ kia cũng có tài.

Đậu Thiên Diệp cùng Phương Duyên phản ứng một chút, không hẹn mà cùng nhìn về phía Tạ Lương.
Đều đã đáng thương đến như vậy, kết quả sáng sớm đã bị ngươi lãng phí mất một câu nói, ngươi có tội a!

“……” Tạ Lương trấn định mà dời đi lực chú ý của hai tên nhà có tang kia, nhìn Thạch Bạch Dung, “Các chủ kia họ Kiều? Kiều gì ?”

Thạch Bạch Dung nói: “Kiều Cửu.”

Mấy người Tạ Lương: “……”

Thạch Bạch Dung nói: “Làm sao vậy, quen biết à?”

Tạ Lương nói: “Gặp qua một lần, lúc ấy không biết thân phận của hắn.”

Kiều Cửu là người đầu tiên bọn họ quen biết sau khi xuyên qua, bề ngoài xem ra Thạch Bạch Dung có vẻ rất thẳng thắn, cậu liền hỏi nhiều thêm một câu, không nghĩ tới thật sự là vị các chủ kia, cậu vì thế mà tò mò hỏi xem thử về Thiên Hạc Các.
Bất quá đại khái là có chút kiêng kị, Thạch Bạch Dung nói không nhiều lắm, chỉ nói Thiên Hạc Các là một nơi mua bán tin tức, Xuân Trạch sơn trang lần này mua là chuyện xảy ra trước lúc tiểu thiếu gia nhà mình mắc bệnh.

Tạ Lương thấy Thạch Bạch Dung không quá sẵn lòng bàn luận về Kiều Cửu này, thức thời mà không hỏi nữa, vừa ăn cơm vừa hồi tưởng về Kiều Cửu toàn thân không kiêng nể gì kia, trong lòng nghĩ thầm này rất giống việc hắn sẽ làm. (*Chú thích: Bạn Lương nói rất giống việc bạn Cửu sẽ làm là việc khiến cho trang chủ Xuân Trạch sơn trang ngày chỉ nói 10 câu ý, chứ không phải việc hãm hại tiểu thiếu gia. Ý chỉ việc làm ấy rất hợp với kiểu cách không kiêng nể ai của bạn Cửu.)

Giờ phút này Kiều các chủ đang bị người ta thảo luận mới vừa nhận được tin tức của thủ hạ.

Hắn gần đây nhất có việc muốn làm, cũng chưa về núi Vân Lãng, chỗ đó cách Tri Xuân trấn không quá xa.
Xem xong nội dung trên tờ giấy, hắn cười nói: “Xuân Trạch sơn trang này là muốn tìm bọn họ hỗ trợ đây mà.”

Tâm phúc nói: “Thu Nhân sơn trang chịu sao?”
Kiều Cửu nói: “Trừ phi bọn họ có thể tra được lai lịch của đám người Tạ Lương, bằng không phải thế thôi.”

Tâm phúc tiếp lời, đang suy xét về bức vẽ trên tờ giấy thiếu chút nữa làm mù mắt thủ hạ, phỏng đoán nói: “Bọn họ lăn lộn như vậy, có phải là muốn đi mua quần áo hay không?”

“Hẳn là vậy,” Kiều Cửu cười đứng dậy, “Việc này chờ quen thuộc hơn với bọn họ là có thể xác định.”

Tâm phúc sửng sốt: “Ngài là nói……”

Kiều Cửu nói: “Không phải mối làm ăn tiếp theo chính là của Xuân Trạch sơn trang sao? Ta cũng qua đó đi tra xem.”

Tâm phúc nói: “Ngài tự mình đi?”

Kiều Cửu nói: “Ta rảnh.”

Rảnh cái gì mà rảnh, quả nhiên vẫn là đối đám người kia tò mò đi?
Tâm phúc không dám chọc phá tâm tư của hắn, hiền lương thục đức mà bắt đầu thu thập hành lý cho hắn.

——————

Sau cơm sáng, bọn người Tạ Lương rốt cuộc gặp lại được vị tiểu thiếu gia kia.

Hắn được hầu hạ rửa mặt súc miệng, tuy rằng quần áo lại bị làm cho có chút loạn, nhưng bộ dáng so với ngày hôm qua khá hơn nhiều, ít nhất không giống Samurai nữa.

Đậu Thiên Diệp chủ yếu là để ý đến đầu tóc ngắn của hắn, trong miệng gia đinh moi ra được là tự chính hắn thiêu đốt.
Phương Duyên cẩn thận mà sáp vào nhìn kỹ, gật gật đầu với bọn Tạ Lương, ý tứ chính là xác thật giống như bị thiêu đốt.

Cho nên quả nhiên là kẻ điên?
Đậu Thiên Diệp có chút chưa từ bỏ ý định, lôi kéo bọn Tạ Lương muốn quan sát nhiều hơn trong chốc lát, lúc này gia đinh vừa lúc đem thuốc bưng tới, tiểu thiếu gia đại khái là gần đây uống có hơi nhiều, ngửi được mùi liền không vui, giãy giụa đập một chưởng lên bàn.

“Phanh!”
Cái bàn vỡ thành vụn gỗ.

Gia đinh sắc mặt khẽ biến: “Mau mau mau, nội lực của tiểu thiếu gia lại giải khai!”
“Mau đi kêu đại thiếu gia, miễn cho tiểu thiếu gia lỡ tay lại đả thương người!”

Đoàn người Tạ Lương quay đầu liền đi.
Xong xuôi, chuyện như vậy là xong xuôi rồi, như vậy đám người không khoa học này tuyệt đối không phải băng đảng xã hội đen có ý xấu.

Tạ Lương xác nhận xong chuyện của tên điên, chuyện thứ hai chính là mượn cớ “Tính toán làm chút việc làm ăn khác”, muốn nhân cơ hội đi tìm hiểu tin tức, Thạch Bạch Dung phái cho cậu hai tên hộ viện, cậu liền mang đi theo.

Đậu Thiên Diệp cùng Phương Duyên xem náo nhiệt mà đi theo cậu, âm thầm đối cậu giơ một ngón tay cái.

Tạ Lương lười phản ứng với bọn họ.
Hai người kia hiển nhiên là cảm thấy chủ ý “Nhân cơ hội đi đại thành tìm hiểu tin tức” này không tồi, nhưng kỳ thật lúc Thạch Bạch Dung chịu thống khoái mà để cậu đi, cậu cơ bản đã có tính toán hết rồi.

Sự tình đúng như cậu suy nghĩ.
Sau khi vào thành, cậu cũng không cố tình tìm người dò hỏi chuyện của Xuân Trạch sơn trang, chỉ làm ra một bộ dáng thương nhân tùy tiện nhìn xem, sau đó tìm mấy cái trà lâu tửu quán ngồi một chút, hoặc lúc đi ngang qua trà lâu thì đi chậm lại một chút, tự nhiên mà như vậy liền nghe được không ít chuyện.

Mấy cái nơi này đều là tùy cơ lựa chọn, Thạch Bạch Dung lại không biết cậu hôm nay sẽ vào thành mà an bài trước những người này ở trước mặt cậu diễn kịch, tỷ lệ này quá thấp, bởi vậy việc đi Thần Tuyết Phong cầu phúc xem ra là thật, việc vị tiểu thiếu gia kia nổi điên cũng xác thật là nháo đến rất lớn, không ít người đều đang bàn tán.

Cậu đơn giản mua chút đặc sản, trước lúc trời tối liền chạy về sơn trang.

Triệu ca lưu lại làm bạn với Giang Đông Hạo, không đi theo vào trong thành, lúc này đang ở đình hóng gió thở ngắn than dài mà rót nước trà, bởi vì Giang Đông Hạo lạnh lùng mà ngồi đối mặt với hắn, lưng ngồi đến thẳng tắp, trên mặt dại ra lại nghiêm túc, trạng thái nghiêm trọng không ổn lắm.

Tạ Lương xách theo đặc sản rảo bước tiến tới, hỏi: “Còn chưa hết nữa à?”

Triệu ca thở dài: “Giữa trưa ngủ dậy ăn hai bát mỳ, lại cùng đại thiếu gia của bọn họ chơi mấy ván cờ, liền thành như vậy.”

Tạ Lương thực vui mừng.
Xem ra não tàn kia chính hắn cũng biết hành vi lúc sáng kia của mình không ổn, không có xúc động ức chế mà chạy đi leo núi nữa, khá tốt, có tiến bộ.

Cậu đang muốn khen, chỉ nghe Đậu Thiên Diệp hỏi: “Lần này không leo núi sao?”

Triệu ca nói: “Trên “núi giả” kia có tiểu thiếu gia nhà bọn họ rồi.”

“……” Tạ Lương nuốt xuống lời khen chạy đến bên miệng, đem đặc sản đặt lên bàn, hoàn toàn làm lơ người nào đó, ý bảo bọn họ vây lại đây nói chuyện chính sự.

Đầu tiên, kết hợp lại những tin tức Kiều Cửu nói lúc trước cùng với cái thế giới võ hiệp không khoa học này, cơ bản có thể xác định đây là triều đại bọn họ trước đây chưa từng nghe qua, theo cách nói của Đậu Thiên Diệp chính là cùng loại với kiểu thế giới hư cấu; tiếp theo, cậu hôm nay ở trong thành nghe được nguyên một nùi chuyện bát quái, xác định Thạch Bạch Dung không có gạt người, chờ mấy ngày nữa xác định thêm vài chuyện nữa, việc này liền có thể nhận rồi.

Cuối cùng chính là việc lên núi cầu phúc chỉ cần một người, vì để tránh bị người khác chế giễu, Tạ Lương sẽ tự mình đi, việc những người còn lại cần phải làm là dùng hết khả năng thu thập tình báo, để chọn ra một nơi an toàn.

Cậu thấy bọn họ không có ý kiến, liền bảo tan họp, đi phòng bếp tìm chút gì đó để ăn liền trở về phòng.
Trước lúc sắp đi ngủ cậu ở trong đầu tổng kết qua một lần chuyện của hai ngày nay, tuy là có chút không như ý, nhưng đang phát triển theo chiều hướng tốt, miễn cưỡng tiếp thu.

Cậu ngủ một giấc thật kiên định, ngày hôm sau im lặng yên ổn mà mở mắt ra, thấy bên cạnh đang nằm một người nam nhân.
Nam nhân nghiêng người đối mặt với cậu, một tay gối đầu, một đôi mắt phát sáng rực rỡ, thấy cậu nhìn qua, giương lên một nụ cười mê người.

Kiều Cửu: “Trùng hợp ghê, lại gặp nhau rồi.”

Tạ Lương lãnh khốc vô tình mà xoay người nhắm mắt lại.
Cậu cảm thấy bản thân chưa có tỉnh ngủ.

__HẾT CHƯƠNG 6__

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro