Chương 7: Ta cảm thấy ngươi thiếu một thư đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi đọc, mọi người nhớ hãy ghé thăm page Facebook của bọn mình nha: Gờ Gờ Gờ Team 😘

[THUỐC TRỪ SÂU KỶ SỰ] 敌敌畏纪事
Tác giả: Nhất Thế Hoa Thường 一世华裳
Edit: Yuantes
Beta: Finn

Chương 7: Ta cảm thấy ngươi thiếu một thư đồng.

Tạ Lương lần đầu tiên gặp Kiều Cửu, cảm thấy diện mạo của hắn không tầm thường, thực làm cho người ta kinh diễm.
Lần thứ hai là ở trên nóc xe, cảm thấy hắn khẳng định là kiểu không dễ chọc vào, sau này lại ở chỗ Thạch Bạch Dung nghe được chuyện của Thiên Hạc Các, suy đoán địa vị của hắn ở trong chốn giang hồ đại khái không thấp, sống thực tùy ý.

Mà lần thứ ba…… Chính là hiện tại đang ở trên giường.
Tạ Lương cảm thấy nói hắn tùy ý làm bậy còn nhẹ, này quả thực không phải là một người bình thường.

Người bình thường ai sẽ cùng với người mà chỉ gặp qua một lần, mới nói qua mấy câu, lúc gặp lại lần nữa liền không hề băn khoăn mà bò thẳng lên giường của người ta?
Bò lên thì thôi đi, hắn còn có thể giống như không có việc gì mà hàn huyên chào hỏi, lại còn “Trùng hợp ghê, lại gặp nhau rồi”, mặt thực là dày, hắn cho rằng đây là đang ở trên đường sao?

Đương nhiên, không ngoại trừ đang cố ý câu dẫn.

Nhưng Tạ Lương nhìn ngang nhìn dọc, đều không cảm thấy vị này có ý ở mặt đó.
Nhưng đánh lại đánh không lại, cậu khắc chế mà nuốt xuống lời thô tục trong miệng, dứt khoát cũng khách sáo nói một câu: “Thật trùng hợp, chào buổi sáng.”

Đuôi lông mày của Kiều Cửu khẽ nhếch.
Hắn đã nghĩ tới vài loại phản ứng mà Tạ Lương sẽ có, cũng chuẩn bị tốt việc nếu mà Tạ Lương kêu to thì lập tức điểm huyệt, bất quá tuy là hắn cũng có cả loại suy đoán bao gồm “Tạ Lương sẽ bình tĩnh đối đãi”, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Tạ Lương có thể mặt không đổi sắc mà nói tiếng chào buổi sáng.

Hắn cười: “Chào buổi sáng.”
Cười một chút, hắn săn sóc nói, “Xem ngươi giống như còn hơi buồn ngủ, nếu không thì ngủ tiếp một lát?”

Tạ Lương nói: “Không cần.”
Cậu vừa mới nãy chỉ là muốn xoay người bình tĩnh một chút, sau khi bình tĩnh vẫn là phải đối mặt với hiện thực. Cậu ngồi dậy, hòa khí mà hỏi lại: “Kiều công tử buồn ngủ sao? Nếu là buồn ngủ thì ngủ thêm một lát đi.”

Kiều Cửu thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu không giống giả vờ, cảm thấy người này có chút thú vị, cười nói: “Ta cũng không buồn ngủ.”
(Lại là “Chàng trai này thật thú dzị" nữa hả? :v)

Nói xong câu này, hắn vén lên chăn màn, lưu loát mà bước xuống giường.
Tạ Lương lúc này mới chú ý tới hắn chỉ nằm ở mép giường, hơn nữa chân đang đắp chăn cả giày cũng chưa cởi, tâm tư vừa động, suy đoán hắn có thể là vì đang trốn người, rốt cuộc thì hỏi cái câu ở dưới tình huống bình thường nên hỏi: “Kiều công tử tại sao lại ở trên giường ta?”

Kiều Cửu nói: “Chạy nguyên một đêm có hơi mệt, thấy ngươi không thức dậy liền mượn giường ngươi nghỉ ngơi một lát, dù sao đều là nam nhân, không sao cả.”

Được rồi, ngươi nói cái gì thì chính là cái đó.
Bất quá ngươi mà biết tính hướng của bố mày, ta xem ngươi có còn hay không cái gọi là “không sao cả”.

Tạ Lương chửi thầm một câu, xuống giường mặc quần áo chỉnh tề, đi đến trước bàn pha cho cả hai chén nước, hỏi: “Vậy thì Kiều công tử là cố ý tới tìm ta, hay là đi ngang qua?”

Kiều Cửu liếc mắt một cái đánh giá.
Bọn Tạ Lương sau khi ở lại Xuân Trạch sơn trang liền đổi sang quần áo của người Trung Nguyên, phỏng chừng là còn chưa quen, cổ áo của trường bào có hơi lộn xộn, nhưng lại không lôi thôi, ngược lại mang một bộ dáng tùy tiện, lộ ra vài phần tiêu sái.
Hắn cười đi qua ngồi ở đối diện cậu: “Tới tìm ngươi.”

Tạ Lương nói: “Có việc?”

Kiều Cửu nói: “Các ngươi có phải muốn đi Thần Tuyết Phong cầu phúc hay không?”

Tạ Lương nói: “Phải.”

Kiều Cửu nói: “Ta cảm thấy ngươi thiếu một thư đồng.”

Tạ Lương ngẩn ra: “Thư đồng?”

Kiều Cửu vươn tay, chỉ chỉ chính mình.

Tạ Lương yên lặng phản ứng một chút, suy đoán nói: “Là để điều tra chuyện của tiểu thiếu gia nhà bọn họ?”

Kiều Cửu cười nói: “Ồ, ngươi biết?”

Tạ Lương nói: “Nghe Thạch công tử nói qua, các ngươi tra được manh mối rồi sao?”

“Không có,” Kiều Cửu nói, “Nhưng hắn đột nhiên nổi điên, xác thật có chút kỳ quặc.”

Hơn nữa ngay khoản thời gian rất đáng chú ý.
Nếu không phải là liên quan tới người nào, thì chính là liên quan đến sự việc nào đó.
Về người thì bên kia có thủ hạ của hắn đang tra, về chuyện thì bên này hắn quyết định tự mình tới theo dõi, nếu kẻ đứng ở phía sau là vì muốn phá hư chuyện cầu phúc của Xuân Trạch sơn trang, biết bọn họ tìm người thay thế, có lẽ sẽ lại ra tay.

Tạ Lương cũng nghĩ tới loại khả năng này, vấn đề an toàn của cậu vừa lúc liên quan đến một số chi tiết mà cậu cần xác nhận với Thạch Bạch Dung, nhưng hiện tại Kiều Cửu tự đề cử mình…… Cậu hỏi: “Võ công của Kiều công tử thế nào?”

Kiều Cửu tự tin cười: “Khó gặp được địch thủ.”

Tạ Lương nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục hỏi: “Chuyện đi theo này Thạch công tử biết sao?”

Kiều Cửu lắc đầu: “Trước khi mọi chuyện được điều tra rõ, càng ít người biết càng tốt.”

Tạ Lương nghe một câu như thế, cơ bản có thể xác định hắn là trộm tiến vào.
Nếu có thể tránh thoát những hộ viện đó, võ công hẳn là có thể so với Thạch Bạch Dung, chỉ là có một vấn đề lớn. Cậu đánh giá dáng người Kiều Cửu, nói: “Dáng vẻ của Kiều công tử không giống thư đồng lắm, sẽ dễ dàng khiến cho người khác hoài nghi đi ?”

Kiều Cửu nói: “Ta có thể súc cốt dịch dung.”

“……” Tạ Lương nói, “Ta đây không thành vấn đề.”

Cùng người thông minh nói chuyện chính là tiết kiệm sức lực và thời gian, Kiều Cửu cười một tiếng, cùng cậu hẹn rõ thời gian cùng địa điểm gặp mặt liền đứng dậy cáo từ, đang định đứng dậy rời đi lại nhớ tới một chuyện, quay đầu lại nhắc nhở: “Vị bằng hữu họ Giang kia của ngươi hình như có chút chuyện, ngươi tốt nhất nên đi xem thử, ở chỗ 'núi giả' á.”

Hắn lúc trời tờ mờ sáng đã đến sơn trang, vốn là muốn phóng qua núi giả, lại thấy trên núi có một người đứng thẳng ngơ ngác, liền bất đắc dĩ mà thay đổi tuyến đường, cũng bởi vậy bị hộ viện phát hiện một chút động tĩnh. Cũng may hộ viện không có nhìn thấy hắn, chỉ là nghi hoặc mà đi xung quanh nhìn nhìn, hắn vì thế liền chui vào giường của người ta. Bất quá hắn thừa nhận, có một bộ phận nguyên nhân là hắn nhất thời ác ý với hứng thú muốn nhìn thử một chút phản ứng của Tạ Lương.

“À, cậu ta á hả,” Tạ Lương đoán chắc là lại chơi cờ cả đêm, mặt vô biểu tình nói, “Nếu là cậu ta đang ngẩn người vậy không có việc gì, không cần gián đoạn cậu ta.”

Kiều Cửu liền không quan tâm nữa, xoay người đi .
Tạ Lương chậm rãi uống xong một chén nước, chờ đến lúc mở cửa đi ra ngoài, sớm đã không thấy bóng dáng Kiều Cửu. Cậu đi đến núi giả nhìn nhìn, thì thấy Giang Đông Hạo quả nhiên đang đứng ở trên ấy.

Bọn gia đinh đại khái được phân phó, lần này không có sửng sốt kinh ngạc nữa, hơn nữa còn cố tình giảm nhẹ đi tiếng quét rác, để tránh chậm trễ việc người ta “suy ngẫm”. Hai bên đều làm việc của mình không nói một lời, một người thì lặng im đứng dại ra hồn vía lên mây, toàn bộ hình ảnh vừa quỷ dị lại hài hòa.

Tạ Lương bình tĩnh mà đi ngang qua, làm bộ cái gì cũng chưa có nhìn thấy.

Hôm nay sáng sớm Giang Đông Hạo lại một lần nữa không xuất hiện ở trên bàn cơm, Thạch Bạch Dung vẫn như cũ ở đấy, chính là có chút hậm hực.
Tạ Lương đối với việc này thực có thể hiểu được, Giang Đông Hạo tốt xấu còn ngủ bù được, thiếu gia này là thức trắng cả hai ngày một đêm, cũng hơi để bụng là phải.

Cậu vốn định cùng Thạch Bạch Dung xác nhận một số chi tiết, nhưng sau khi ăn xong nghe hắn nói phải về phòng nghỉ ngơi trong chốc lát, liền săn sóc mà để người ta nghỉ ngơi, đi tìm trang chủ trước, tỏ vẻ còn muốn đi dạo trong thành nữa.

Đậu Thiên Diệp cùng Phương Duyên theo thói quen đi theo cậu, kỳ quái nói: “Sao lại đi nữa?”

Tạ Lương nói: “Muốn đi dạo.”

Đậu Thiên Diệp nói: “Được nha, bọn tôi cũng đi.”

“Không cần, tôi đi một vòng là trở về,” Tạ Lương nheo lại mắt, “Các cậu để ý cái tên não tàn kia đi, chờ cậu ta ngủ dậy thì ngăn lại, đừng để cậu ta lại tìm người ta chơi cờ nữa, tôi phải nói chuyện chính sự.”

Đậu Thiên Diệp cùng Phương Duyên gật đầu, tỏ vẻ nhất định sẽ làm được.

Tạ Lương liền yên tâm mà vào thành, theo hẹn với Kiều Cửu mà đi đến bên trong tửu lâu lớn nhất trong thành trước, thấy bên cạnh vây quanh thành một vòng người, vài âm thanh thỉnh thoảng từ bên trong truyền ra tới.

“Ta đặt năm mươi lượng!”
“Sáu mươi lượng!”
“Tám mươi lượng!”

Mọi người nghe được liền hít một ngụm khí, sôi nổi líu lưỡi, vây xem càng ngày càng nhiều.

Tạ Lương cố sức mà chen đi vào, thấy một đại hán đứng ở giữa, bên cạnh là một thiếu niên đang bị bao quanh, thiếu niên trên đầu cắm một nhánh cây, ý là phải bị bán.

Hắn nhìn về phía thiếu niên.
Thiếu niên này diện mạo đáng yêu, bề ngoài khoảng mười lăm mười sáu tuổi, lúc cậu nhìn đến thì đồng thời một ánh mắt ngó qua, một đôi mắt rạng rỡ phát sáng, xinh đẹp đến không tả được.

Tạ Lương: “……”
Súc cốt lại thêm dịch dung, này quả thực giống như đầu thai thêm một lần, thế nhưng có thể không khoa học đến loại trình độ này sao?

Đại hán nghĩ nếu để kẻ khác mua phải Cửu gia nhà bọn họ, cảm giác ăn một xe dưa gang cũng không có biện pháp nào để an ủi, giờ phút này thấy Tạ Lương rốt cuộc xuất hiện, vội vàng hỏi: “Công tử muốn mua sao?”

Kiều Cửu cũng yên lặng nhìn cậu, thần sắc hiện ra một tia khẩn cầu: “Công tử, mua ta đi!”

Tạ Lương nói: “Bao nhiêu tiền?”

Bên cạnh lập tức có người tiếp lời: “Đã kêu lên tám mươi lượng mà!”

“À,” Tạ Lương nói, “Ta không có tiền ."  

_HẾT CHƯƠNG 7_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro