Chương 23.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người về đến nhà cũng vừa lúc thời gian phát sóng của đoàn tổng hợp kỳ thứ hai, Vương Nhất Bác ngay cả va li cũng không mở ra liền lôi kéo Tiêu Chiến cùng ngồi một chỗ xem.

Bởi vì Vương Nhất Bác Vương Nhất Bác nổi bậy hơn cho nên chương trình hôm nay sẽ phát nhiều phần hơn một chút nhưng cũng không quá nhiều, trong hình xuất hiện hai người là Vương Nhất Bác cùng Đại Thành. Hình như hai người đang đọc diễn văn, chính xác hơn mà nói là Đại Thành đang nói cho Vương Nhất Bác nghe, ống kính đến gần mới nghe được hai người đối thoại.

"Không buồn cười sao? Tại sao anh không cười?"

"Ừm."

"Ừm, là có ý gì?"

"Không buồn cười."

"Được, em nói không buồn cười vậy anh nói cho em nghe một lần."

"Anh không nói, vô vị."

Vương Nhất Bác nói xong cũng vào phòng luyện tập, Uông Trác Thành tức giận trực tiếp nhảy từ phía sau đến trên lưng Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác không có chuẩn bị hai người đều ngã xuống

Lý Bạc Văn, Tống Kế Dương: "Nhất Bác, không có sao chứ."

"Ừm, không có việc gì, dù sao cậu ấy vẫn luôn làm vậy với em."

"Vậy vì sao cậu vẫn không thể đỡ được tôi?"

"Cậu biết tôi không đỡ nổi còn nhảy?"

Uông Trác Thành tự biết đuối lý liền dời đi mũi nhọn

"Hai người các cậu như thế nào không quan tâm tôi mà chỉ quan tâm Nhất Bác a, tôi cũng ngã có được hay không."

Lý Bạc Văn, Tống Kế Dương: "Rõ ràng cậu khi dễ người ta còn muốn chúng tôi quan tâm cậu."

Vương Nhất Bác: "Tuổi tác cậu ấy lớn, xác thực hẳn là quan tâm xương cốt một chút."

Uông Trác Thành: ...

Mưa đạn

"Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Đại Thành thật thê thảm."

"Vương Nhất Bảo oán giận Đại Thành mvp có vấn đề sao?"

"Ta là nhìn ra, Vương Nhất Bác là được sủng nhất nhóm, Đại Thành là bị cả nhóm bắt nạt."

"Tình cảm bọn họ thật tốt a."

"Cùng một chỗ luyện tập rất lâu rồi quan hệ đương nhiên tốt."

"Vương Nhất Bác mặc dù ít nói nhưng là oán giận Đại Thành thật ha ha ha ha ha ha."

"Kết quả mỗi lần Đại Thành đều là người bị oán giận, hơn nữa còn bị trêu chọc rất thê thảm ha ha ha ha ha."

Ống kính lại là chuyển một cái, luyện tập kết thúc bốn người đều ngồi trên sàn nhà nghỉ ngơi

Uông Trác Thành: "Nhất Bác, đầu gối cậu bị làm sao?"

Vương Nhất Bác: "Ừm? Không làm sao a?"

Uông Trác Thành: "Cái kia phình lên."

Vương Nhất Bác: "Là bao đầu gối, đần."

Uông Trác Thành: "Trước kia không phải cậu nói mang bao đầu gối không ngầu nha, như thế nào bây giờ lại mang."

Vương Nhất Bác: "Có người bằng hữu mua cho tôi, nói như thế không tổn thương đầu gối."

Nói xong còn nhìn Uông Trác Thành một cái

Uông Trác Thành: Tôi liền không nên hỏi

Mưa đạn

"Cậu nói rõ một chút. "

"Tôi có người bằng hữu, muốn biết người bạn kia của cậu là ai"

"Tôi có người bằng hữu, ."

"Tôi không có bằng hữu, chính là tôi muốn biết."

Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác ngã sấp xuống lông mày liền nhăn cùng một chỗ, nhưng  nhìn xuống giống như không có việc gì, nhìn đứa nhỏ bên cạnh nghiêm túc xem, Tiêu Chiến cũng không có quấy rầy, chờ đến khi xem xong, mới đem chân đứa nhỏ đặt bên trên chân của mình, nhìn thoáng qua đúng là máu bầm.

"Lần sau nhớ cẩn thận một chút, đi tắm rửa,  tắm xong anh bôi thuốc cho em."

"A, tốt."

"Có đau hay không." Tiêu Chiến một bên xoa thuốc một bên đau lòng nhìn người trên giường, Vương Nhất Bác đã tắm xong, trên người còn mang theo nhiều mùi sữa gần nhất đều không có ngửi được mùi vị quen thuộc. Vương Nhất Bác kỳ thật không có đau chút nào, nhảy múa, trượt ván mấy năm này đối với cậu mà nói bình thường như ăn cơm, nhưng nhìn bộ dáng quan tâm mình của Tiêu Chiến liền hừ hừ nói đau. 

"Đau thì sau này sẽ phải cẩn thận một chút, biết không?"

"Biết, lần sau nhất định chú ý." cậu hôn 'chụt' lên mặt Tiêu Chiến một cái.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng biết Vương Nhất Bác là đang làm nũng nên cũng rất là hưởng thụ.

Bôi thuốc xong, hai người mặt đối mặt nằm ở trên giường, nửa tháng không gặp nhau trong mắt hai người đều tràn đầy nhung nhớ, Tiêu Chiến hận không thể đem Vương Nhất Bác nhào nặn vào trong thân thể của mình.

"Bảo bảo, khẩn trương sao?"

"Anh muốn nghe lời nói thật sao?"

"Đương nhiên."

"Vậy em nói, anh không được cười em."

"Được, em nói đi."

"Thật ra em rất khẩn trương, sợ ngày mai trên sân khấu phát huy không tốt, sợ em quá trẻ mọi người không thích em."

"Đừng khẩn trương, em tốt như vậy, mọi người nhất định sẽ thích em, cho dù em thế nào thì trong lòng anh Vương Nhất Bác em mãi mãi cũng là tuyệt nhất."

Vương Nhất Bác lại gần hôn một cái

"Chúc ngủ ngon, ngày mai nhất định sẽ thuận lợi."

"Nhất định, chúc ngủ ngon."

Vương Nhất Bác vốn cho rằng đêm nay sẽ mất ngủ, nhưng Tiêu Chiến ôm mình đêm nay ngủ lạ thường an tâm, sáng ngày thứ hai lúc Tiêu Chiến gọi cậu thì cậu còn không muốn rời giường.

"Bảo bảo, mau dậy đi, cùng đi công ty, thời gian rất eo hẹp,  em phải diễn tập cùng với mọi người một lần, buổi chiều còn phải trang điểm nữa."

"Ừm, ôm."

Tiêu Chiến đem người ôm đến trên bồn rửa tay, bóp kem đánh răng Vương Nhất Bác còn ghé vào bờ vai Tiêu Chiến nhắm hai mắt.

"Bảo bảo, đánh răng có được hay không?" Tiêu Chiến nhìn bộ dạng này của Vương Nhất Bác tâm đều phải tan, cái kia không còn cam lòng thúc giục.

"Ngủ tiếp một chút, chỉ một chút."

Tiêu Chiến không thể làm gì khác hơn là cầm bàn chải đánh răng giúp đứa nhỏ trong ngực đánh răng, động tác rất nhẹ nhưng cũng cẩn thận vô cùng. Vương Nhất Bác cảm giác được Tiêu Chiến đang giúp mình đánh răng liền tỉnh táo lại, cậu đỏ mặt nhìn Tiêu Chiến nghiêm túc như đánh răng cho chính mình, cậu có chút ngượng ngùng.

"Tỉnh? Vậy tự mình rửa mặt có được hay không? Anh đi cho lấy quần áo cho em, thay xong xuống lầu ăn cơm."

Vương Nhất Bác mang theo miệng đầy bọt gật đầu, Tiêu Chiến đánh răng xong cho người ta mới đi ra ngoài. Vương Nhất Bác đứng trước gương ngẩn ngơ, Tiêu Chiến đối với mình cũng quá tốt rồi.

Cho tới buổi diễn tập buổi trưa kỳ thật không tính mệt mỏi, buổi tối chính là buổi họp báo. Người đại diện lo lắng bọn họ tổn thương chỉ là đơn giản nhớ vị trí đưa là có thể. Vội vã ăn cơm trưa, một đoàn người liền bắt đầu hoá trang điểm, bởi vì là tổ hợp, cho nên quần áo màu sắc dĩ nhiên là một kiểu, nhưng mỗi người đều có khác biệt, trang phục do lão sư dựa vào trang điểm, tướng mạo đều thêm những thiết kế nhỏ, mới nhìn không thấy gì nhưng mỗi chi tiết đều rất xuất sắc. 

Buổi họp báo định tại ba giờ rưỡi, bởi vì từ dưới xe sẽ phải bắt đầu chụp, cho nên Tiêu Chiến không có cùng Vương Nhất Bác ngồi chung một xe, Vương Nhất Bác mới vừa xuống xe liền bị một trận a a a a a a dọa cho phát sợ, một đám fan hâm mộ cầm băng rôn của mình cùng các ca ca thét lên chói tai, có người còn nói: Vương Nhất Bác, ma ma yêu con, Vương Nhất Bác tìm theo tiếng hét nhìn qua là những cô gái giống mình chênh lệch không nhiều... Bốn người bước nhanh vào thang máy thở phào một hơi.

Uông Trác Thành: "Không nghĩ tới, chúng ta nhanh như vậy đã có fan hâm mộ."

Tống Kế Dương: "Cảm giác còn có chút không chân thực."

Lý Bạc Văn: "Đợi chút lên sân khấu tất cả mọi người chớ khẩn trương."

Tào Dục Thần nhìn Vương Nhất Bác luôn luôn không lên tiếng có chút lo lắng, nghiệp vụ năng lực Vương Nhất Bác là anh ta không lo lắng, chỉ có điều không biết một chút phân đoạn phỏng vấn có thể giống như thiêu thân hay không . . .

Trong hội trường đã tụ tập không ít fan hâm mộ, người dẫn chương trình cũng đã bắt đầu hâm nóng sân khấu, bốn người ở phía sau sân khấu chuẩn bị lần cuối, chuyên gia trang điểm đều bận bịu làm một đoàn, điện thoại Vương Nhất Bác trong túi quần đột ngột vang lên một tiếng, là Tiêu Chiến

【 Đừng sợ, anh luôn bên cạnh em. 】

Vương Nhất Bác chưa kịp trả lời điện thoại liền bị lấy đi, cái kia bọn họ lên sân khấu, bốn người tại góc khuất sân khấu thở một hơi thật dài, tay để cùng một chỗ thấp giọng kêu câu cố lên, chậm rãi đi đến sân khấu. Dưới sân khấu fan hâm mộ không ngừng thét chói tai, Vương Nhất Bác hôm nay mặc cái áo sơ mi màu trắng bên trong sơ mi T-shirt màu lam nhạt, ở ngực tô điểm thêm một cái trâm ngực hình sư tử con, xem tổng thể rất sạch sẽ đơn giản lại hào phóng, giống như là thiếu niên tuổi dậy thì dưới ánh mắt trời.

Bốn người đứng vững, âm nhạc vang lên là RINCE ca khúc thứ nhất « niên thiếu » làm trong bài hát đầy ắp lấy thanh xuân dào dạt, đến phần rap của Vương Nhất Bác, hai mắt Tiêu Chiến tỏa sáng, lúc trước tuyển chọn thi đấu hắn nghe qua Vương Nhất Bác ca hát, là giọng sữa mềm mềm, thế nhưng khi rap lên lại không giống như vậy. Giọng sữa biến thành giọng trầm làm người hâm một hét lên rất nhiều. Tiêu Chiến cứ nhìn Vương Nhất Bác trên sân khấu, chỉ cảm thấy cậu đang tỏa sáng, có thể nói hắn khác người hắn cảm thấy ảm đạm không ít, hoặc có thể nói là trong mắt Tiêu Chiến chỉ nhìn có thể nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Ca hát xong kế tiếp chính là một điệu nhảy của Hàn, bốn người mấy tháng này luyện tập vô số lần đã sớm tạo thành cơ bắp, động tác biến hóa, thời khắc di chuyển đã sớm một mực khắc vào trong lòng cho nên biểu diễn rất hoàn mỹ cũng rất thuận lợi. Một khúc kết thúc, bốn người duy trì động tác ending ở ngực không ngừng nhấp nhô thở hổn hển.

Người dẫn chương trình ra sân đều đưa micro cho mỗi cá nhân

"Tốt sau đây, mời các thành viên RINCE của chúng ta tự giới thiệu một chút."

"Mọi người tốt tôi là Lý Bạc Văn, đội trưởng của RINCE , hi vọng mọi người yêu thích chúng tôi."

"Mọi người tốt tôi là RINCE Tống Kế Dương, cảm tạ mọi người hôm nay ủng hộ."

"Mọi người tốt ta là RINCE Uông Trác Thành, nhìn thấy có nhiều người yêu thích chúng tôi như vậy, tôi rất vui vẻ cảm ơn mọi người."

Khi ba người tự kết thúc phần giới thiệu, đến lượt Vương Nhất Bác, người hâm mộ liền hét chói tai.

"Mọi người tốt ta là RINCE Vương Nhất Bác." Thời điểm mọi người còn mong đợi Vương Nhất Bác nói thêm gì đó, Vương Nhất Bác đã buông micro xuống . . .

Dưới sân khấu người hâm mộ: Cái này hết rồi?

Hóa ra Vương Nhất Bác là coolguy?

Đã nói xong tiểu nhiều sữa đây?

Chỉ có mình Tiêu Chiến biết tiểu bảo bảo thẹn thùng

Tào Dục Thần: Vương Nhất Bác tôi chuẩn bị cho cậu rất nhiều, cậu chỉ nói đúng tên?

Người chủ trì: "Xem ra các thành viên của RINCE hôm nay đều rất xúc động a, hôm nay là buổi họp báo của RINCE, vì để cho fan hâm mộ càng hiểu rõ sâu hơn các vị thành viên, chúng ta tới tâm sự các thành viên ngày thường đều làm những gì a."

Lý Bạc Văn: "Ngày thường lúc tôi không có chuyện gì làm sẽ xem sách."

Người chủ trì: "Xem ra đội trưởng của chúng ta còn rất nghệ thuật a."

Tống Kế Dương: "Tôi xem sách, mở truyền hình nghe âm nhạc một chút."

Uông Trác Thành: "Ngày thường không có việc gì tôi thích ăn ăn vặt, đều ở nhà ăn khoai tây chiên xem phim, nhưng là cũng đã lâu chưa từng có, người đại diện không cho."

Fan hâm mộ: Ha ha ha ha ha ha Đại Thành ủy khuất

Tào Dục Thần: Một câu cuối cùng không cần phải nói, thật

Lại đến Vương Nhất Bác "Ngày thường tôi chính là tập nhảy, trượt ván, ráp lego, nấu cháo gì gì đó, không có gì đặc biệt."

Người chủ trì: "Oa, chúng ta Nhất Bác lại còn trượt ván, hôm nay có muốn biểu diễn một chút hay không?"

"Cái này không cần a."

Người chủ trì: "Ha ha ha ha vậy thì tốt, Nhất Bác mới nói được mình bình thường lại còn nấu cháo cho nên cậu là biết làm cơm thật sao?"

"Sẽ không, chỉ biết nấu cháo, còn biết mì tôm." Vương Nhất Bác nghĩ một lát

"Dưa leo trộn được tính sao?"

Người chủ trì: "Ha ha ha ha ha ha, xem ra hàng ngày Nhất Bác chúng ta rất dưỡng sinh a."

Người chủ trì nội tâm: Ta quá khó khăn, chủ trì cuộc đời thê thảm bị Waterloo, vì sao lại có người như thế am hiểu đem thời gian trò chuyện giết chết a. . .

Fan hâm mộ: Oa! Vương Nhất Bác Thật ngầu a, còn biết trượt ván

Lớn lên đẹp, nhảy múa lại tốt lại còn rap còn có thể trượt ván đây là thần tiên nam hài

Tiêu Chiến ngồi hàng phía trước nghe lấy xếp sau fan hâm mộ líu ríu đột ngột có chút đắng chát, giống như là tiểu bảo bối của mình bị người khác phát hiện, nhưng là Vương Nhất Bác có thể được nhiều người thích như vậy cũng là chuyện tốt.

Sau đó lại là mấy cái không đau không ngứa hỏi đáp, làm hai cái trò chơi mục đích chính là để fan hâm mộ đại chúng hiểu rõ hơn bọn họ, cho bọn họ ôm phấn. Buổi họp báo kết thúc đã năm giờ rưỡi, Vương Nhất Bác cảm thấy hai này giờ so với mình tại luyện tập phòng luyện tập một ngày còn mệt mỏi hơn. Trở lại hậu trường mới vừa ngồi vào trên ghế liền bị Tào Dục Thần mắng

"Vương Nhất Bác, chuyện gì xảy ra với cậu?"

Vương Nhất Bác một mặt mơ màng? ? ?

"Cậu báo tên tôi không nói, thời điểm người dẫn chương trình nói chuyện với cậu liền không thể nói nhiều thêm vài câu sao?"

Vương Nhất Bác có chút ủy khuất "Tôi đều là ăn ngay nói thật a."

Mới lại vừa muốn mở miệng, Tiêu Chiến đi vào

"Làm sao? Tôi nhìn Nhất Bác biểu hiện rất tốt, người hâm một phía sau đều nói thích cậu ấy đây."

"Thế nhưng là cậu ấy cũng nói quá ít, không nói là đã nói một chút liền đem người oán giận không có cách nào tiếp."

"Ít nói liền ít, không phải có người nhiều lời sao?" Tiêu Chiến nhìn thoáng qua Uông Trác Thành bên cạnh

Tiêu Chiến đều nói như vậy Tào Dục Thần cũng không có cái gì biện pháp, anh ta ẩn ẩn cảm thấy Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác có chút không giống nhau, không đúng giống như bốn người này cùng Tiêu Chiến quan hệ cũng không bình thường, anh ta liếc nhìn ba người ngã trên ghế sa lon , người bình thường nào có tổng giám đốc mình vào đây còn nằm ở trên ghế sa lon, không đứng dậy chào hỏi?

Tổng thể tới nói buổi họp báo rất thành công, Vương Nhất Bác mặc dù ít nói nhưng là bởi vì lớn lên đẹp nói ngay thẳng vẫn là ôm không ít fan hâm mộ.

Bốn người một bên tẩy trang, một bên Tào Dục Thần nói lịch trình cho bọn họ, bởi vì mới xuất đạo nên nhân khí thấp, cho nên bây giờ chính là nhìn mặt, để cho số đông biết đến bọn họ. Cho nên gần đây lịch trình đều sắp xếp dày đặt, tống nghệ, tạp chí một cái chính mà ba ngày. Tài nguyên tạp chí đều do Tiêu Chiến kéo tới cho bọn họ, là tạp chí rất có tiếng trong giới, nghệ sĩ bình thường hoàn toàn không dám nghĩ tới, càng khỏi nói bọn họ mới xuất đạo càng trong suốt. Cho nên thời điểm bàn bạc Tào Dục Thần cũng rất kinh ngạc, nhưng suy nghĩ một chút ông chủ nhà mình rất có năng lực, có thể trong vòng nửa năm ngắn ngủi đem SY phát triển như vậy, chỉ là một tài nguyên tạp chí không tính là bao nhiêu.

Tào Dục Thần có dự cảm RINCE nhất định sẽ đại hồng, đặc biệt là Vương Nhất Bác, thế là ở trong lòng anh ta thầm hạ quyết tâm nhất định phải đối với Vương Nhất Bác nhìn kỹ chút, tuổi tác cậu còn nhỏ nhưng đừng gây sự mà nói chuyện yêu đương.
-----

Vương Nhất Bảo: Không gây sự là không thể nào tộ còn phải lôi kéo ông chủ cùng một chỗ gây sự

09.05.22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#zsww