Chương 91.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thi Vân Dạng thực sự cảm thấy mất mát, vô luận làm gì cũng không có hứng thú, cũng không muốn tâm sự với bất kỳ ai, mặc cho tâm tình của mình có mốc meo thế nào.

Ba tháng qua Tần Vãn Thư đều ở nước ngoài, vừa trở về liền nhìn thấy bộ dáng không muốn sống nữa của Thi Vân Dạng, hiển nhiên là thất tình. Trước kia người này lúc nào cũng thích náo nhiệt, mà hiện tại lại như ngọn lửa bị dội nước vào tắt ngóm, mười phần không giống bình thường.

"Nhìn trạng thái của cô không được tốt." Tần Vãn Thư không khỏi có chút lo lắng.
"Tôi vậy mà lại thất tình, thực sự là chuyện cười lớn nhất từ trước đến nay." Thi Vân Dạng tự giễu.

"Ba tháng qua đã xảy ra chuyện gì?" Tần Vãn Thư hỏi, nàng còn tưởng rằng Thi Vân Dạng không tìm đến mình than vãn, hẳn là đã giải quyết xong vấn đề tình cảm cá nhân, xem ra nàng đã đánh giá quá cao EQ của người kia.

Thi Vân Dạng liền kể tóm tắt chuyện phát sinh với Hứa Chiêu Đệ.
"Vậy cô định thế nào?" Tần Vãn Thư hỏi.
"Tôi còn có thể thế nào, chị ấy cũng biểu hiện là không thích tôi rồi, còn cố lấy nhiệt tình đi câu dẫn nữ nhân lạnh như băng đó làm gì nữa." Thi Vân Dạng nhớ tới bộ dáng cự tuyệt của Hứa Chiêu Đệ, trong lòng liền khó chịu.

"Thích một người, không phải chỉ thừa nhận thích thôi là đủ, nên vì người trong lòng mình mà cố gắng một chút, đúng chứ?" Tần Vãn Thư hỏi, mặc dù nàng biết Thi Vân Dạng có thể thừa nhận chuyện thích Hứa Chiêu Đệ đã không phải dễ dàng gì, nhưng đối với người mới nếm trải tình yêu thì đây chỉ là bước khởi đầu.

Hứa Chiêu Đệ từ chối Thi Vân Dạng là kết quả của lý trí, vì nàng thấy đối phương không đủ tin cậy, mà nàng lại là một người tuân thủ quy tắc sinh hoạt nên cho rằng cả hai khó hợp nhau.

"Vậy chị ấy còn muốn tôi thế nào nữa?" Thi Vân Dạng nghĩ lần trước mình đã đem tâm can dâng đến trước mặt Hứa Chiêu Đệ rồi, mà nàng vẫn nói không cần, mình còn có thể làm gì đây.

"Không phải chị ấy ép buộc cô phải như thế nào, mà quan trọng là cô muốn như thế nào?" Tần Vãn Thư hỏi, nếu Thi Vân Dạng cứ phô trương tư thái bất đắc dĩ như vậy, nàng cho rằng chỉ cần là người bình thường cũng sẽ không đồng ý tiếp nhận sự miễn cưỡng đó. Bất quá Tần Vãn Thư cảm thấy sự xuất hiện của Hứa Chiêu Đệ đối với Thi Vân Dạng là một chuyện tốt, Thi Vân Dạng thực sự đã thay đổi từng chút một, chẳng qua loại tiến bộ này duy trì được bao lâu, còn phải xem mị lực của Hứa Chiêu Đệ.

"Tôi thích chị ấy, đương nhiên là muốn ở cùng với chị ấy rồi." Thi Vân Dạng trả lời.
"Vậy thì ở cùng với chị ấy." Tần Vãn Thư cảm thấy theo miêu tả của Thi Vân Dạng thì Hứa Chiêu Đệ cũng không phải là hoàn toàn không có tình cảm với người kia. Bất kể tình cảm này có phải là sót lại vì Phương Phương hay không, nhưng nàng cảm thấy Thi Vân Dạng hoàn toàn có thể lợi dụng sự mềm lòng của Hứa Chiêu Đệ. Người chậm nhiệt như Hứa Chiêu Đệ, tình cảm cũng mờ nhạt hơn so với lý trí, tốt nhất nên áp dụng chiêu 'nước ấm nấu ếch'.

"Chị ta đã từ chối tôi rồi, tôi cũng là người có tự trọng, sao có thể đi theo gót chân chị ta đây, mặt mũi của tôi còn đâu nữa chứ?" Thi Vân Dạng khó chịu nói, cô nhiều lần đi tìm Hứa Chiêu Đệ, không quản mất hết thể diện, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó.

"Da mặt của cô từ lúc nào lại mỏng như vậy, lúc trước có thấy cô quá mức nhạy cảm như này đâu." Tần Vãn Thư vừa cười vừa nói.

"Cái đó không giống." Thi Vân Dạng thầm nghĩ trước kia có thể lấy vô số lý do, nhưng bây giờ cô không tìm được bất kỳ cớ gì nữa, cô cảm thấy bản thân hiện tại quá mong manh dễ vỡ, Hứa Chiêu Đệ chỉ cần lạnh lùng một chút, đã chịu không được.

"Trước kia làm sao Phương Phương theo đuổi được Hứa Chiêu Đệ?" Kỳ thật Tần Vãn Thư cũng đã đoán được một chút, Hứa Chiêu Đệ là người hiếm khi chủ động trong chuyện tình cảm, chắc chắn là do Phương Phương ép buộc mới chịu khuất phục.

"Đương nhiên là vì Phương Phương có mị lực, Hứa Chiêu Đệ thích Phương Phương trước." Dù sao Phương Phương cũng là một phần của mình, Thi Vân Dạng tất nhiên sẽ không nói sự thật cho Tần Vãn Thư biết.

"À..." Tần Vãn Thư liền mỉm cười, hoàn toàn không tin nhưng cũng không vạch trần người kia.

"Nói vậy là có ý gì?" Thi Vân Dạng bất mãn hỏi ngược lại, rõ ràng Tần Vãn Thư chỉ trả lời lấy lệ.

"Không có gì, dù sao tôi cũng cảm thấy cô nên đi tìm Hứa Chiêu Đệ lần nữa, khó mà tìm được người cô thích như vậy, nếu cứ bỏ qua như thế, tôi thật lòng cảm thấy đáng tiếc thay cô." Giọng điệu Tần Vãn Thư cực kỳ nghiêm túc.

"Tôi nên đi tìm chị ta?" Thi Vân Dạng có chút không xác định.
Tần Vãn Thư gật đầu, nàng biết đây rõ ràng là ý muốn trong đầu Thi Vân Dạng, thích một người chắc chắn rất muốn nhìn thấy đối phương, chỉ là đôi lúc có chút kiêu ngạo, không bỏ được tự tôn của bản thân.

"Hay là từ bỏ đi, chị ta chậm nhiệt như vậy, cứ thích dán vào cái mông lạnh của chị ta, có ý nghĩa sao?" Thi Vân Dạng nhớ đến mấy câu cự tuyệt kia vẫn cảm thấy như cục đá đâm người, ghim trong tâm cô thực sự rất không thoải mái.

"Chị ấy sẽ châm chọc khiêu khích cô, khiến cô mất mặt rồi từ bỏ đoạn tình cảm này sao?" Tần Vãn Thư hỏi.
Thi Vân Dạng lắc đầu, Hứa Chiêu Đệ chắc chắn sẽ không làm như thế.

"Vậy cô sợ cái gì đây? Thích một người vốn là nên chủ động một chút, nếu không thì cô dựa vào cái gì mà muốn người ta đáp lại mình chứ?" Tần Vãn Thư hỏi ngược lại.
Thi Vân Dạng nghe xong, thầm nghĩ hình như mấy lời này rất có đạo lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro