Chương 92.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần Hứa Chiêu Đệ cho rằng Thi Vân Dạng sẽ không xuất hiện nữa, thì sự thật lại ngược lại. Chỉ hơi khác biệt là lần này Thi Vân Dạng cầm một bó hồng đỏ tươi, đột ngột xuất hiện trước quầy hàng của nàng.

Mỗi lần bất ngờ đối mặt Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ đều có chút gợn sóng, thêm một chút biến động, làm cho gợn sóng chậm rãi lớn dần ra. Cho nên lần gặp lại này, nàng cảm thấy từ tận sâu trong đáy lòng, có một chút vui sướng nho nhỏ.

Cả hai đứng nhìn nhau, không ai nói chuyện trước. Thi Vân Dạng bị Hứa Chiêu Đệ nhìn như quái vật, vốn đang cảm thấy bản thân có thành ý, giờ phút này lại thấy mình ngốc nghếch và xấu hổ.

"Chị ngây ra làm gì, nhanh nhận đi a!" Thi Vân Dạng thấy đối phương không chút phản ứng nào, tức giận nói. Cô biết rõ lãng mạn với Hứa Chiêu Đệ là lãng phí tình cảm và tinh lực của mình, nhưng vẫn mua hoa hồng đỏ, hiện tại thực sự là hối hận.

Hứa Chiêu Đệ thầm nghĩ thà rằng Thi Vân Dạng đưa một cây bông cải còn thực dụng hơn so với bó hoa hồng đỏ này, chí ít còn có thể đem đi nấu được một đĩa đồ ăn. Nàng cảm thấy tặng hoa như vậy không có tác dụng gì cả, vì thế nên hoàn toàn không có chút cảm động hay lãng mạn nào, nhưng vì thấy đông người đang đứng vây quanh Thi Vân Dạng, Hứa Chiêu Đệ không thể không vì mặt mũi của người kia. Bất quá nhận hoa xong vẫn còn thấy phiền, để chỗ nào bây giờ?

Quầy hàng của nàng không lớn, không đủ chỗ trống để đặt bó hồng đỏ vướng bận này, cuối cùng thực sự không còn cách nào, Hứa Chiêu Đệ chỉ có thể nhìn về phía Thi Vân Dạng xin giúp đỡ.

"Chị nhìn tôi làm gì?" Thi Vân Dạng thấy người kia nhìn mình, hình như có lời muốn nói.
"Để hoa chỗ nào?" Hứa Chiêu Đệ bắt đắc dĩ hỏi.

"Chị tự nghĩ đi." Thi Vân Dạng đương nhiên cũng không biết, cho nên hoàn toàn mặc kệ vấn đề này.
"Cô cầm, hay là tôi để xuống đất?" Hứa Chiêu Đệ thầm nghĩ dù chọn một trong hai cách đó thì Thi Vân Dạng đều sẽ thẹn quá hóa giận, cho nên tốt nhất là hỏi ý kiến trước.

"..." Thi Vân Dạng cảm giác tâm tình sốt ruột theo đuổi của mình nhanh chóng bị Hứa Chiêu Đệ giội cho một chậu nước lạnh dập tắt ngóm. Tỏ ra lãng mạn với nữ nhân như vậy, Thi Vân Dạng nghĩ mình rất nhanh sẽ phát hỏa.

Hứa Chiêu Đệ thấy đối phương biểu cảm như bị táo bón, nhưng vẫn tiếp tục nhìn.
Thi Vân Dạng bị nhìn chằm chằm thực sự không có cách nào, cũng chỉ có thể nhận lấy hoa của mình từ trong tay Hứa Chiêu Đệ, tặng hoa cho người ta, sao có thể để xuống đất như ghét bỏ được, nên Thi Vân Dạng lựa chọn cầm lại.
Ôm bó hồng đỏ mười mấy phút, ngoại hình của cô liền thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Bất quá Thi Vân Dạng luôn cảm thấy người khác đang cười cô, vì sợ mất mặt, cuối cùng lựa chọn bỏ bó hoa xuống cạnh quầy hàng.

"Chút nữa chị đừng có quên." Thi Vân Dạng nhắc nhở.
"Ừm, được." Hứa Chiêu Đệ đáp lại một cách qua loa, sau đó liền tiếp tục làm việc.

Thi Vân Dạng lấy ghế ở quầy bên cạnh ngồi xuống, an vị trong chợ đêm chờ Hứa Chiêu Đệ. Hiện tại cô cảm thấy tình yêu đúng là một loại bệnh trạng. Xung quanh toàn đồ nướng, bún thập cẩm cay, chao, ngũ vị pha tạp, trên mặt đất cũng đủ loại bẩn thỉu dơ dáy, tự đặt mình vào hoàn cảnh này vậy mà cô có thể thờ ơ, chỉ cần nhìn thấy Hứa Chiêu Đệ là đã thỏa mãn.

Hứa Chiêu Đệ bận rộn bán hàng, không để ý đến người kia, đến khi bớt khách mới nhớ ra, nàng liền ngẩng đầu nhìn về phía Thi Vân Dạng ngồi, thì ra cô còn chưa đi. Bốn mắt nhìn nhau, Hứa Chiêu Đệ lập tức có một loại ảo giác, người kia hình như là Phương Phương, bởi vì Thi Vân Dạng sao có thể ngoan ngoãn chờ mình ở chỗ mà cô vô cùng ghét bỏ được, chỉ có Phương Phương mới như thế.

Thi Vân Dạng nhìn Hứa Chiêu Đệ suốt một tiếng đồng hồ cũng không thấy chán, thầm nghĩ loại trạng thái này quả thật là có độc, ngay lúc cô cảm giác mình không thể tiếp tục được, thì phát hiện Hứa Chiêu Đệ rốt cục cũng nhớ đến mình. Lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương, trong lòng Thi Vân Dạng có chút mừng rỡ, đặc biệt là cô còn cảm giác ánh mắt Hứa Chiêu Đệ nhìn mình giờ phút này không lạnh lùng như bình thường, chuyện gì đang xảy ra a?

Vì Thi Vân Dạng ở đây nên rất đông khách kéo đến quầy hàng của Hứa Chiêu Đệ, bình thường phải ba tiếng mới bán xong, hôm nay chỉ mới hai tiếng đã bán hết. Hứa Chiêu Đệ bắt đầu dọn quầy.

Thi Vân Dạng thấy vậy liền hết sức vui mừng, có cảm giác như sủng vật được chủ nhân quan tâm, không còn bị vắng vẻ nữa.

"Cô muốn về nhà với tôi sao?" Hứa Chiêu Đệ hiếm khi chủ động bắt chuyện.
"Không phải vậy thì sao tôi lại chờ chị?" Ngữ khí Thi Vân Dạng mười phần ngạo kiều, nhưng không che giấu được cảm xúc vui sướng bên trong.

"Cô có thể cầm giùm tôi bó hoa không?" Hứa Chiêu Đệ hỏi, kỳ thật nàng vẫn cảm thấy số tiền mua hoa này đem đi mua bông cải thì không biết được bao nhiêu ký.

Thi Vân Dạng đang thấy rất hài lòng, nể tình tâm trạng không tệ liền hào phóng ra tay cầm giúp người kia.
Trên đường trở về, cả hai đều rất trầm mặc, không giống những lần về nhà trước đó, bởi vì không biết phải bắt đầu đề tài gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro