Chương 93.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rốt cục tới khi gần về đến nhà của Hứa Chiêu Đệ, Thi Vân Dạng chịu không được loại trạng thái trầm mặc này.

"Chị thích hoa không?" Thi Vân Dạng mở miệng nói.
"Cũng được, nhưng mà lần sau đừng đưa nữa." Hứa Chiêu Đệ thực sự không có cảm giác với hoa hồng hay bất kỳ một loại hoa nào, bất quá chẳng biết tại sao, nàng vẫn lựa chọn từ chối uyển chuyển một chút.

"Như vậy là không thích, cũng đúng, loại người như chị, khẳng định là không thích hoa." Thi Vân Dạng vốn chỉ tùy tiện tìm chủ đề, cô cũng không bất ngờ về chuyện này lắm.

"Cô biết tôi không thích, vậy tại sao còn đưa?" Hứa Chiêu Đệ hỏi.
"Vì tôi thích, không được sao?" Ngữ khí Thi Vân Dạng đặc biệt ngạo kiều hỏi ngược lại, mặc dù biết đối phương không thích hoa, nhưng hoa tươi để tỏ tình, phản ánh được ý tứ và thái độ của mình là được rồi, Hứa Chiêu Đệ chắc chắn sẽ hiểu, còn chuyện Hứa Chiêu Đệ có thích hoa hay không lại là một chuyện khác.

"À." Hứa Chiêu Đệ thầm nghĩ, cũng rất giống với tính tình tùy hứng của nữ nhân nào đó.
"Hứa Chiêu Đệ, chị không thể nói nhiều hơn vài câu với tôi sao?" Thi Vân Dạng hỏi, cô ghét nhất những khi người kia trả lời qua loa như vậy, cảm giác như mình không được coi trọng.

"Vậy cô muốn nghe tôi nói cái gì?" Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Thi Vân Dạng bất mãn giống như trước đây, Phương Phương cũng đã từng như thế.

"Sao cũng được, tôi sẽ không chế giễu chị." Thi Vân Dạng cam đoan mình sẽ không nói những lời ác độc như trước nữa.
"Bỗng nhiên tôi cũng không biết phải nói cái gì." Vốn từ của Hứa Chiêu Đệ rất ít, nên cũng không tìm được chủ đề.

"Chị có thể miêu tả cách nhìn của chị về Thi Vân Dạng." Thi Vân Dạng đề nghị.

Hứa Chiêu Đệ liền dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đối phương, nàng cảm giác đây là một cái hố sâu mà Thi Vân Dạng đang ép nàng nhảy vào.

"Tôi quen biết cô chưa lâu, cô tự hiểu bản thân 30 năm qua, không phải rõ ràng hơn tôi sao?" Hứa Chiêu Đệ lựa chọn né tránh.

"Vậy còn Phương Phương, vì gì mà chị thích cô ấy?" Thi Vân Dạng chưa nhụt chí, hỏi lần nữa.
"Nàng đối tốt với tôi." Kỳ thật Phương Phương nhiều ưu điểm cũng nhiều khuyết điểm, nhưng những khuyết điểm kia theo Hứa Chiêu Đệ nghĩ cũng không quá ảnh hưởng.

"A Trung cũng đối với chị rất tốt, sao chị chọn Phương Phương mà không chọn hắn?" Thi Vân Dạng hừ lạnh, rõ ràng không hài lòng đáp án này, hiển nhiên cô đã quên lúc đó là do Phương Phương căn bản không cho Hứa Chiêu Đệ cơ hội chọn lựa, trực tiếp 'Bá vương ngạnh thượng cung'.

"Có lẽ vì Phương Phương xinh đẹp và thông minh." Hứa Chiêu Đệ nguyện ý nói lời Thi Vân Dạng thích nghe, kỳ thật nàng cảm thấy chủ yếu nhất là vì sớm chiều có cơ hội chung đụng, lại ngủ chung giường, đương nhiên lý do trên cũng là một phần trong đó.

"Thật không, bình thường chị cũng đâu có mắt thẩm mỹ như vậy." Thi Vân Dạng đắc ý mười phần, giống như bản thân hiện tại là Phương Phương.

"Ừm." Hứa Chiêu Đệ gật đầu, ai cũng rất thích được người khác khen tặng, rất ít ngoại lệ.
"Vậy tôi đối tốt với chị, chị cũng có thể thích tôi sao?" Thi Vân Dạng hỏi, giờ phút này sự thông minh của cô giống như đang bật chế độ Max, bắt bẻ đối phương từng câu chữ.

Hứa Chiêu Đệ lần nữa nhìn người kia bằng ánh mắt kỳ quái, Thi Vân Dạng này thực sự không hề giống Thi Vân Dạng, mà giống Phương Phương nhiều hơn.

"Tôi so với Phương Phương xinh đẹp hơn, cũng thông minh hơn." Thấy người kia im lặng, Thi Vân Dạng không quên tô vẽ thêm lời tốt cho mình.

Hứa Chiêu Đệ thầm nghĩ, Phương Phương cũng giống Thi Vân Dạng, luôn tự tin tuyệt đối vào bản thân, có lẽ ban đầu cả hai thật sự cùng là một người. Bất quá Hứa Chiêu Đệ không trả lời vì nàng biết, nàng đối với Thi Vân Dạng trước mặt giống như Phương Phương này thực sự là không ghét.

"Sao chị không nói gì?" Thi Vân Dạng bất mãn.
"Nếu như tôi thích cô, nhưng sau đó cô không thích tôi nữa thì phải làm sao?" Hứa Chiêu Đệ mở miệng.

Câu này quả thật là hỏi khó Thi Vân Dạng, cô cũng không xác định được là bản thân có thể luôn luôn thích Hứa Chiêu Đệ không. Bất quá cô lại có chút đau lòng thay cho Hứa Chiêu Đệ, nàng không có nhiều tiền, cũng không xinh đẹp, tính cách còn cứng nhắc nữa, nếu như có một ngày mình đá nàng, chẳng phải là nàng sẽ rất đáng thương hay sao, còn mình chỉ cần vung tay một cái là người xúm đến không ít. Nhưng Thi Vân Dạng cũng thật sự không biết sau này mình có thể gặp được người nào khiến bản thân có nhiều cảm xúc như đối với Hứa Chiêu Đệ hay không, liền không đành lòng. Lập tức, cô cảm thấy Hứa Chiêu Đệ lo lắng như thế là hoàn toàn hợp lý. Tuy vậy Thi Vân Dạng cũng không biết, khi thật sự để ý đến một người mới có thể lo lắng cho tương lai của đối phương sẽ không tốt. Đây là lần đâu tiên cô lo lắng có một ngày mình sẽ phụ Hứa Chiêu Đệ, còn trước kia, chưa bao giờ cô quan tâm đến kết cục của bất cứ người nào.

Hứa Chiêu Đệ thấy đối phương không trả lời, liền biết Thi Vân Dạng cũng không chắc chắn với bản thân.

Kỳ thật Hứa Chiêu Đệ cũng không quá để ý đến chuyện một ngày nào đó Thi Vân Dạng sẽ không thích mình. Nếu có một ngày như vậy thì dù sao nàng cũng đã thử qua cảm giác mất đi Phương Phương, chỉ là nàng không thích Thi Vân Dạng nhiều khuyết điểm lại không đáng yêu, đến bây giờ nàng cũng chưa đủ thích người này. Tình cảm của nàng đối với Thi Vân Dạng hiện tại thực chất là do ảnh hưởng bởi Phương Phương, đương nhiên, điều kiện đầu tiên là Thi Vân Dạng phải không có biểu hiện khiến người ta chán ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro