Chương 99.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thức ăn chị làm rất ngon." Tần Vãn Thư khá bất ngờ, vì mới đầu nhìn mấy món này rất bình thường nhưng hương vị lại rất ngon.

"Tài nấu nướng của chị ấy thực sự không tệ." Thi Vân Dạng ra vẻ đắc ý, giống như khen Hứa Chiêu Đệ chính là khen luôn bản thân.

Hứa Chiêu Đệ vốn cho rằng bữa cơm này sẽ rất áp lực nhưng thực tế thật nhẹ nhàng thoải mái. Đôi lúc nàng nghĩ Tần Vãn Thư và Thi Vân Dạng rất hợp nhau, vì nàng cho rằng Tần Vãn Thư nhất định có thể bao dung Thi Vân Dạng, mà Thi Vân Dạng đối với Tần Vãn Thư lại không có cảm giác quá chênh lệch như với mình. Giờ phút này đối phương giống như một con mèo bị cởi bỏ bộ lông bên ngoài vậy, so với bất cứ lúc nào đều dịu dàng ngoan ngoãn hơn. Ý nghĩ này khiến Hứa Chiêu Đệ có chút cao hứng, cũng có chút khổ sở.

"Vân Dạng, cô đi mua một chút trái cây ăn tráng miệng đi." Tần Vãn Thư đuổi khéo Thi Vân Dạng, nàng muốn nói chuyện riêng với Hứa Chiêu Đệ một chút.

"Tôi có mua trái cây rồi." Hứa Chiêu Đệ nói, hôm nay nàng đã  mua trước khá nhiều.
"Vậy có mãng cầu không?" Tần Vãn Thư cố ý chọn một loại quả hiếm gặp.

Hứa Chiêu Đệ lắc đầu, nàng đã từng thấy loại trái này nhưng chưa bao giờ ăn thử.
"Vậy để tôi đi mua." Hứa Chiêu Đệ đề cử bản thân, tự ngẫm Thi Vân Dạng sẽ không có khả năng đồng ý.

"Chị cứ để cô ấy đi đi." Tần Vãn Thư ôn nhu nói.
"Được rồi, tôi đi mua cho." Thi Vân Dạng có chút không yên lòng khi để Hứa Chiêu Đệ một mình với Tần Vãn Thư, cô sợ Hứa Chiêu Đệ không ngăn được mị lực của Tần Vãn Thư, nhưng chuyện này liên quan đến hạnh phúc cả đời của mình, Thi Vân Dạng không thể không chấp nhận.

Hứa Chiêu Đệ có chút bất ngờ, Thi Vân Dạng đối với Tần Vãn Thư thực sự là cực kỳ nghe lời. Hứa Chiêu Đệ đang nghĩ thầm, có lẽ Thi Vân Dạng để ý Tần Vãn Thư nhưng chính cô cũng không nhận ra được.

"Ở cạnh cô ấy chắc là rất vất vả phải không?" Sau khi Thi Vân Dạng ra ngoài, Tần Vãn Thư lên tiếng.

Bây giờ Hứa Chiêu Đệ mới hiểu ra, Tần Vãn Thư muốn Thi Vân Dạng đi ra ngoài là vì nàng muốn nói chuyện của Thi Vân Dạng với mình.

"Không vất vả." Hứa Chiêu Đệ lắc đầu, ở cùng với Thi Vân Dạng nàng chỉ có loại cảm giác không nỡ.

"Vậy là cảm giác không đành lòng đúng không?" Tần Vãn Thư nói trúng tim đen.
Hứa Chiêu Đệ gật đầu.

"Chị không phát hiện sao? Kỳ thật cô ấy đã thay đổi một chút, mặc dù vẫn thích cậy mạnh sai bảo người khác nhưng quan trọng là cô ấy nguyện ý thay đổi vì chị." Tần Vãn Thư ôn nhu nói.

"Ai cũng có bản chất nguyên thủy, cho dù thay đổi cũng chỉ là thời gian ngắn. Em ấy chỉ nhất thời thỏa hiệp vì người khác, chứ từ đầu đến cuối vẫn là em ấy." Hứa Chiêu Đệ không nghĩ lạc quan như vậy.

"Không sai, bản chất thực sự của một người sẽ không thay đổi quá nhiều, nhưng chị không cảm thấy Phương Phương mới là dáng vẻ vốn có của cô ấy sao? Vân Dạng xác thực có xấu có tốt, nhưng bản chất cô ấy lại không hề xấu. Điều chị cần cô ấy thay đổi cũng không phải là bản chất của cô ấy, mà là một chút thói quen xấu của Vân Dạng mà thôi." Tần Vãn Thư tiếp tục nói.

Hứa Chiêu Đệ không trả lời ngay, nàng cảm thấy Tần Vãn Thư nói như vậy hơi đơn giản, có chút tránh nặng tìm nhẹ, nhưng Tần Vãn Thư nói Phương Phương mới là bản chất thực sự của Thi Vân Dạng, điều này làm nàng có chút xúc động.

"Nếu chị rời đi, có khả năng cô ấy sẽ giống như trước kia, buông xuôi một mình đến già. Cô ấy chỉ như một đứa trẻ to xác, đôi khi căn bản không biết mình muốn cái gì. Chị thật sự nhẫn tâm bỏ mặc một đứa trẻ to xác mất đi phương hướng sao, cô ấy vươn tay về phía chị chính là đang cầu cứu chị, chị thật sự không muốn nắm lấy bàn tay đó sao?" Tần Vãn Thư tiếp tục ôn nhu nói.

"Em ấy với tôi không cùng một loại người, tôi cũng chưa hẳn là cuộc sống em ấy muốn." Hứa Chiêu Đệ nói đến vấn đề thực tế nhất.

"Chị hợp với Vân Dạng. Tôi hiểu rất rõ cô ấy, ở chung với chị càng lâu, cô ấy sẽ càng không thể rời khỏi chị được. Giữa hai người ngoại trừ chuyện chênh lệch về vật chất, thì còn lại cô ấy mới là bên yếu thế, nhân sinh của cô ấy trải qua quá mức trôi chảy, nội tâm thực sự yếu đuối đến độ không chịu được một kích, chị mới là chỗ dựa tinh thần để cô ấy nhờ cậy. Lúc trước chị muốn buông tay Phương Phương, chị có thể buông được, nếu quả thật có một ngày chị muốn buông Thi Vân Dạng, chị cũng sẽ làm được. Mặc dù nói như vậy đối với chị có chút không công bằng, nhưng nể mặt Phương Phương, thử một chút đi. Tôi tin Phương Phương trong lòng chị sẽ không còn tồn tại giống như trước nữa." Tần Vãn Thư cực kỳ thành khẩn.

Hứa Chiêu Đệ cảm thấy Tần Vãn Thư nhất định là thuyết khách lợi hại nhất, trong lòng nàng hiện tại có chút giằng co không ngừng.

"Vân Dạng chỉ là đứa trẻ to xác luôn khiến người khác lo lắng và không an tâm." Tần Vãn Thư vừa cười vừa nói, nàng biết Hứa Chiêu Đệ ít nhiều đã bị mình lay động, nhưng là có thể hạ quyết định hay không thì phải xem vận khí của Thi Vân Dạng đã.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro