Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba bà mẹ của Nhạc gia, Tôn gia, Tiêu gia cũng không phải đã bàn với nhau rồi cùng tới. Ba vị phu nhân chỉ thương lượng trước để Nhạc phu nhân dò xét ý của Yến Phi. Nếu như Yến Phi bằng lòng gặp bọn họ, họ sẽ cùng đi. Trong ba người, Nhạc Thiệu là lão đại, nên ba nhà cũng lấy Nhạc gia dẫn đầu. Chỉ cần là chuyện liên quan đến ba đứa nhỏ, bọn họ cũng đều theo thói quen để Nhạc gia ra mặt.

Nhạc phu nhân gọi điện thoại đạt được mục đích, bà lập tức báo cho Tôn phu nhân và Tiêu phu nhân, hai người liền vội vàng gọi điện thoại cho Yến Phi. Bên này vừa để điện thoại xuống, ba vị phu nhân liền xuất phát trước, ba ông bố sẽ đến sau khi xong việc.

Điền Vãn Hương đem hoa quả các loại đã rửa ra bày trên bàn trà, còn cắt dưa hấu, dựa theo thói quen ăn dưa hấu của "đại gia đình" mà cắt thành những khối nhỏ đặt trong đĩa, sau đó để vào tủ lạnh, đợi "thông gia" tới là vừa lúc ăn. Yến Phi một bên cùng cha mẹ cùng nhau chuẩn bị cơm chiều, một bên cùng ba mẹ nói chuyện phiếm, để bọn họ bớt khẩn trương. Nhưng hiệu quả quá nhỏ, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương ở một mức nào đó mà nói thì rất tự ti, tự ti rằng mình không có bản lĩnh, sợ mình không có bản lĩnh liên luỵ con trai. Mặc dù không rõ lắm tình hình cụ thể của ba nhà Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu, nhưng thực lực ba người họ biểu hiện ra cũng đủ để bọn họ tự ti. Loại tự ti này không chỉ bởi vì bản thân bần cùng, còn có vì mấy chục năm bị thân nhân, người ngoài kỳ thị và ức hiếp.

Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương thấp thỏm khó yên làm cho Yến Phi rất đau lòng, đồng thời lại vô cùng cảm động. Bởi hai người thấp thỏm là vì anh, là vì tình yêu thương dành cho anh. Kiếp trước, "Chung Phong" không có được sự yêu thương chân chính từ ba mẹ như trong thơ văn, đời này "Yến Phi" đã chiếm được. Không làm dịu được vậy thì không làm dịu nữa. Anh tin một thời gian dài, sự khẩn trương của ba mẹ sẽ được xoa dịu.

Gần 40 phút sau, chuông cửa vang lên. Yến Tam Ngưu vội vàng xoa tay một chút rồi đi mở cửa, được hai bước, ông dừng lại, quay đầu nhìn con trai, sau đó lại nhìn nhìn quần áo của mình, sợ không phù hợp. Yến Phi lau tay sạch sẽ, nói: "Ba, con đi mở cửa, ba và mẹ pha trà đi".

"À à, được".

Yến Tam Ngưu khẩn trương đến mức gương mặt có chút cứng ngắc. Yến Phi vỗ vỗ vai ba mẹ, ra mở cửa. Người tới tựa như cũng biết trong biệt thự ít người, Yến Phi lại hành động không được nhanh nhẹn, ấn chuông hai cái rồi không có động tĩnh nữa. Yến Phi vẫn bước đi như bình thường đến cạnh cửa, qua camera điều khiển thấy trên màn ảnh nhỏ quả nhiên là ba vị phu nhân, anh liền đè xuống nút mở khóa. Nhìn thấy ba vị phu nhân tiến vào biệt thự, Yến Phi liền ra ngoài đón, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng đi ra.

Để tài xế lái xe về trước, Nhạc phu nhân, Tôn phu nhân và Tiêu phu nhân mỉm cười đi tới, Yến Phi dẫn theo ba mẹ ra đón. Nhìn thấy ba vị "quý phu nhân" với nụ cười thân thiện, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng bớt khẩn trương một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.

"Dì". Yến Phi là người đầu tiên lên tiếng.

Ba vị phu nhân cười thật tươi với Yến Phi, đồng thời chào Điền Vãn Hương và Yến Tam Ngưu, trước tiên giới thiệu: "Xin chào các vị, chúng ta là mẹ của Thiệu Thiệu, Kính Trì và Tiêu Tiếu".

"Xin chào các vị xin chào các vị". Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương vội vàng đến bắt tay. Đến khi hai bên buông tay ra, Yến Phi gọi bọn họ vào nhà, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương giúp cầm mấy cái túi trong tay ba vị phu nhân, ba người đưa túi cho Yến Tam Ngưu, nhưng không cho Điền Vãn Hương cầm. Các bà nhìn ra Điền Vãn Hương đi đứng không tiện. Bất quá các bà cũng không giao cho Yến Phi, hiện tại anh đang là đối tượng được bảo vệ trọng điểm.

Ba vị phu nhân tươi cười, giọng điệu thân thiết làm Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương lại bớt bất an hơn một ít, chỉ là trong lòng Yến Tam Ngưu có chút nghi hoặc, ông sao lại cảm thấy Nhạc phu nhân và Tôn phu nhân nhìn có chút quen mắt, hình như đã thấy ở đâu rồi. Yến Phi gọi ba người ngồi xuống, nước trà đã được châm, Yến Phi để ba mẹ ngồi bên cạnh mình. Tôn phu nhân mở miệng nói trước: "Chú của con bọn họ qua đây trễ một chút". Sau đó, từ trong ba cái gói to mình mang theo lấy ra hai hộp điểm tâm: "Trời nóng, điểm tâm để lâu không tốt, ăn xong rồi dì sẽ mua thêm cho con".

"Cảm ơn dì". Yến Phi lập tức liền mở hộp ra. Trong lòng tê dại, trong hộp là mấy thứ điểm tâm "Chung Phong" rất thích ăn, dì đều nhớ. Cầm một khối lên, Yến Phi bỏ vào miệng, sờ sờ bụng, cũng không thèm kiêng dè cười nói: "Từ sau khi có hai heo con, con tham ăn gấp mười lần trước đây".

"Ha ha...." những lời này nhận lấy tiếng cười của ba vị phu nhân. Các bà lại làm sao không lo lắng Yến Phi không tiếp nhận được việc đứa nhỏ tồn tại. Nhìn thấy bộ dáng Yến Phi thoải mái như vậy, ba vị phu nhân đối với đứa cháu trai chưa ra đời càng thêm chờ đợi vô cùng.

Nhạc phu nhân và Tiêu phu nhân đem hết các thứ mua cho Yến Phi ra, các bà còn đem theo quà cho Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương. Cho Yến Tam Ngưu là một chai rượu nho Pháp, Điền Vãn Hương là một bộ sản phẩm dưỡng da nước ngoài cao cấp. Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng không dám lấy, vội vàng đẩy trở lại, nhưng không chống lại nổi sự nhiệt tình của ba vị phu nhân, hơn nữa Yến Phi một bên khuyên bảo, bọn họ đành phải thấp thỏm nhận lấy. Trừ hai thứ này, ba vị phu nhân mang đến toàn bộ đều là cho Yến Phi. Có ăn, có đồ dùng, có quần áo, hết thảy đều phù hợp với người mang thai. Còn đứa nhỏ gì đó, bây giờ chưa gấp, đến khi đứa nhỏ bảy tám tháng thì lại mua, miễn cho để quá lâu lại không tốt. Nhạc phu nhân thật sự mua tương giò mà Yến Phi nói muốn ăn,. Yến Tam Ngưu cầm lấy vào phòng bếp cắt ra.

Thời gian cũng không còn sớm, Yến Phi muốn đi làm cơm bị ba vị phu nhân sống chết không chịu để cho anh động tay. Bắt Yến Phi ngồi xuống, ba vị phu nhân vào bếp, hơn nữa rất nhiệt tình gọi Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cùng làm với các bà, cũng không phải cần hai người giúp, mà là nhân cơ hội tiếp xúc nhiều hơn giúp hai người bớt khẩn trương, các bà đương nhiên cũng nhìn ra.

Yên tâm giao hai vị ba mẹ thành thật cho ba người, anh gọi điện thoại cho Nhạc Thiệu một cuộc, bảo ba người về nhà sớm một chút. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu còn không biết hôm nay ba mẹ sẽ tới, Nhạc Thiệu vừa nghe Yến Phi nói trưởng bối ba nhà muốn tới, hơn nữa ba bà mẹ đã có mặt liền nói sẽ lập tức về nhà.

Yến Phi trong phòng khách vẫn chú ý động tĩnh trong bếp, còn lo lắng cho Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương. Nhưng chỉ qua hơn mười phút, anh nghe thấy Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương chủ động nói chuyện liền cười khẽ, câu chuyện bên trong bếp cơ hồ đều là xoay xung quanh người của mình. Chắc là còn sợ anh chưa tiếp thu được chuyện đàn ông lại có thể sinh con, ba vị phu nhân cố gắng không đề cập đến chuyện đứa nhỏ, cũng không cố tình hỏi phản ứng mang thai của Yến Phi. Nhưng Điền Vãn Hương chủ động nhắc tới, ba vị phu nhân liền lập tức kéo bà nhỏ giọng hỏi, hỏi rất cẩn thận. Thấy các bà quan tâm đến con trai như vậy, Điền Vãn Hương cũng càng yên tâm về địa vị sau này của con trai ở ba nhà.

Trong phòng bếp vô cùng náo nhiệt, lại qua một lát, Yến Tam Ngưu đi ra, khóe mắt mang theo vài phần vui sướng, nói với con trai: "Các dì nói tạm thời không cần ba làm gì. Con lớn à, con có muốn đi ra ngoài một chút không?"

"Vâng". Yến Phi đứng dậy, Yến Tam Ngưu lại nói: "Ba đi cùng con đi".

"Ừ".

Người đàn ông rảnh rỗi không có gì làm cùng con trai ra ngoài tản bộ, mặt trời bắt đầu xuống núi, bên ngoài không nóng nữa. Yến Tam Ngưu nhắm mắt đi theo đuôi bên cạnh con trai, rất sợ anh vấp chân một chút, trượt chân một chút. Nhưng ông lại có chút nặng nề, không ngừng suy nghĩ xem rốt cuộc thấy qua Nhạc phu nhân và Tôn phu nhân ở đâu, thật sự càng nhìn càng thấy quen mắt. Yến Tam Ngưu vốn chính là một người ít nói, hơi trầm mặc, hơn nữa hôm nay "thông gia" đến thăm, Yến Phi cũng không suy nghĩ nhiều. Đi một lát, anh nói: "Ba, ngày mai mấy người Tần Ninh, Lão Hắc bọn họ sẽ tới nhà thăm con, trưa tùy tiện ăn một chút, buổi tối bọn con ra ngoài ăn, con bảo Nhạc Lăng đón Yến Tường về".

Yến Tam Ngưu hoàn hồn, lập tức nói: "Thức ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ, hay là ăn ở nhà đi, ba và mẹ con làm cho, không mệt đâu".

Yến Phi nói: "Không có việc gì, bọn họ đến quán quen để ăn, dặn dò đầu bếp để ít muối và gia vị là được. Ngày mai người tới không ít, ba và mẹ đừng làm gì, mệt mỏi lắm. Ăn cơm xong trở về ba mẹ ép ít nước ép, châm miếng trà là được".

Nghe thấy mình có chuyện làm, trong lòng Yến Tam Ngưu liền kiên định, gật đầu lia lịa. Ông không sợ mệt, chỉ sợ không có việc gì làm. Yến Phi biết tính cách của ông, cho nên mới cố ý nói như vậy. Ba vị phu nhân từ cửa sổ sát đất nhà bếp nhìn thấy Yến Phi và Yến Tam Ngưu, trong mắt ba người đầy thâm ý hiểu rõ. Các bà tại sao lại không biết mối quan hệ giữa "Chung Phong" và ba mẹ anh ngày trước. Bây giờ nhìn thấy tình cảm gia đình nồng ấm giữa Yến Phi cùng Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương, các bà cũng rất vui vẻ cho anh. Trải qua nhiều mưa gió như vậy, trắc trở và thống khổ hành hạ, mấy đứa nhỏ này rốt cuộc cũng đợi được hạnh phúc thuộc về chính mình.

Có xe dừng ở cửa biệt thự, Yến Phi và Yến Tam Ngưu đứng lại nhìn sang. Người trong xe dùng điều khiển mở khóa cửa lớn biệt thự, Yến Phi cười, Nhạc Thiệu bọn họ đã về. Ba chiếc xe lần lượt lái vào, đỗ xe rồi Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu cùng bước xuống.

"Các dì và mẹ anh ở trong bếp, anh và ba bị 'đuổi ra'.". Yến Phi cười nói.

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu trong mắt cũng mang theo ý cười. Ba người đi tới, theo thói quen trước tiên ôm Yến Phi một cái, sau đó Tiêu Tiếu đổi chỗ với Yến Tam Ngưu, Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì vào nhà chào mấy bà mẹ. Ba người đã về, Yến Tam Ngưu cũng không ở đó nữa, trở vào trong.

"Mấy ông ba còn chưa tới sao?". Tiêu Tiếu hỏi.

Yến Phi quay trở về: "Các dì nói bọn họ xong việc sẽ tới. Vào nhà chào các dì một tiếng đi".

"Không vội, em đi dạo với anh". Tiêu Tiếu trong lòng biết tâm tư mấy bà mẹ không ở trên người mình, cậu có chào hỏi hay không cũng không sao. Quả nhiên, mẹ Tiêu đối với chuyện Tiêu Tiếu về cũng không chào bà một chút cũng không để ý, trái lại bảo Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì đi ra ngoài với Yến Phi. Nhạc Thiệu và Tôn Kính Trì cũng không khách khí, vào nhà không đầy một lát liền trở ra. Ba người hiện tại lúc xong việc chỉ cần không phải quá muộn, đều cùng Yến Phi đi lại trong sân một chút. Trời mùa này quá nóng, thời gian Yến Phi tản bộ đều là sau 5 giờ.

Bốn người chậm rãi đi lại trong sân, rốt cuộc cũng có một cơn gió nhẹ đi lạc thổi qua. Đi tới đi lui tầm hơn mười phút, lại có xe đến, năm chiếc, trong đó có hai chiếc là xe quân dụng. Nhạc Thiệu nói: "Chắc là mấy người ba tới". Nói rồi cậu đi về phía cửa lớn, mở cửa.

Quả nhiên, năm chiếc xe dừng ở cửa lớn, trên một chiếc xe quân sự và một chiếc xe con có kính cửa sổ đen có đến ba người đàn ông trung niên khí chất bất phàm. Theo bọn họ còn có bảy tám người biểu tình nghiêm túc, ánh mắt đầy sát khí. Bảy tám người này cũng không có ý cùng vào, mà tìm nơi xung quanh biệt thự đứng bất động, là bảo vệ. Ba người đàn ông này thân phận không tầm thường, cho dù là nơi ở cũng có bảo vệ canh gác, huống chi bọn họ đi ra ngoài, cho dù đến nhà con trai cũng phải có người đi theo.

Nhạc Thiệu mở lớn cửa, nói với ba người vài câu, ba người đồng thời nhìn về phía Yến Phi, hơi gật đầu, lộ ra tươi cười thân thiết hòa nhã. Yến Phi bước lên chào, gọi: "Chú Nhạc, chú Tôn, chú Tiêu".

Ba Tiêu cười ha hả nói: "Yến Phi a, con rốt cuộc cũng chịu gặp chúng ta".

"Là con không đúng". Yến Phi thật tình xin lỗi.

Tôn tư lệnh nói: "Lão Tiêu, ông sao có thể vừa thấy con dâu liền quở trách vậy, đây là ông không đúng a".

Mấy lời này của ông làm mặt Yến Phi thoáng cái đỏ lựng, tuy nói thân phận của anh mọi người trong lòng đều biết rõ ràng, nhưng nói vậy cũng thẳng quá... không phù hợp với thân phận của Tôn tư lệnh.

Nhạc tư lệnh cũng không rớt lại phía sau, trêu ghẹo nói: "Yến Phi a, con dâu xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng. Con không những không xấu, còn là một tiểu soái ca, càng hẳn là sớm để chúng ta gặp mặt mới đúng".

Yến Phi không ngóc đầu lên nổi: "Chú, các người tha cho con đi, con sai rồi, sai thật rồi".

Tôn Kính Trì không e dè ôm eo Yến Phi, hộ giá: "Ba, chú, Phi là đàn ông, các người gọi anh ấy là "con dâu" không ổn đâu, phải gọi anh ấy là "nửa con trai"."

Tay Yến Phi không dấu vết cấu eo Tôn Kính Trì một cái. Ba vị quan lớn chính phủ cười ha ha: "Nửa con trai, ừm.. Xưng hô này thích hợp đấy. Yến Phi là đàn ông, gọi "con dâu" đúng thật là ủy khuất nó".

"Chú, mọi người mau vào nhà đi". Yến Phi dùng sức cấu Tôn Kính Trì một cái, Tôn Kính Trì vội vàng nói: "Ba, chú, vào nhà đi". Tiêu Tiếu và Nhạc Thiệu làm bộ không thấy Yến Phi véo Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu dắt tay Yến Phi dẫn anh vào nhà.

Nhạc tư lệnh và Tôn tư lệnh là trực tiếp từ quân bộ đến đây, đều đang mặc quân trang. Ba Tiêu là quan lớn chính phủ, trang phục cũng rất trang trọng. Ba người đến cửa, mấy người trong phòng bếp liền đi ra. Trong phòng khách, Yến Tam Ngưu nhìn thấy ba Tiêu thì hai tròng mắt nhanh chóng trừng lớn, vô cùng ngạc nhiên. Người này, người này.... Đây không phải là vị quan lớn có thể thường xuyên nhìn thấy trong các bản tin trên tivi sao. Ngay sau đó, Yến Tam Ngưu thở dốc vì kinh ngạc, ông nhớ ra vì sao nhìn Nhạc phu nhân và Tôn phu nhân lại có chút quen mắt, cũng là thấy qua trên tin tức! Yến Tam Ngưu hoàn toàn bị dọa ngốc.

Nhạc tư lệnh và ba Tôn là hai đại lão của quân đội, bình thường rất ít lộ diện trên truyền thông, nhưng ba Tiêu lại khác. Ông ấy là quan lớn trong chính phủ, tuy rằng không phải là thừa tướng, nhưng cấp bậc lại gần giống như là vậy, càng giống như là vị quan lớn có địa vị hiển hách nhất trong chính phủ. Đối với người thích xem tin tức trên tivi như Yến Tam Ngưu mà nói, vị quan lớn họ Tiêu này ông đương nhiên sẽ không xa lạ. Cho nên vừa nhìn thấy ba Tiêu, lại nghĩ đến người này họ "Tiêu", người nông dân nửa đời sống tại tầng chót nhất như Yến Tam Ngưu làm sao có thể không ngốc cho được.

Ba Tiêu cũng nhìn ra Yến Tam Ngưu đã nhận ra thân phận của mình, ông liền chủ động tiến lên, thân thiết bắt tay Yến Tam Ngưu, nói: "Xin chào ông thông gia, thật xin lỗi, chúng tôi bây giờ mới tới. Thật sự là công việc quá bận rộn, không thể phân thân". Đem nguyên nhân thực tế là Yến Phi không muốn gặp bọn họ giấu nhẹm xuống.

Yến Tam Ngưu nhìn chằm chằm ba Tiêu, môi run run, tay chân cũng run run, thân thể lại càng run run. Ông sao có thể không run. Ông làm sao có thể tưởng tượng được nông dân tầng chót như mình nhìn thấy nhân vật như trên mây sao có thể không run rẩy. Yến Phi hợp thời lên tiếng: 'Ba, đây là ba của Tiêu Tiếu, chú Tiêu".

"A, à!". Yến Tam Ngưu lại không nói chuyện, mạnh mẽ bắt tay đối phương, chăm chú, chăm chú. Loại tình huống này ông nằm mơ cũng không dám mơ thấy.

"Ông thông gia, xin chào xin chào". Ba Tiêu thân thiết lắc lắc tay Yến Tam Ngưu, buông ra. Sau đó Nhạc tư lệnh bước lên bắt lấy: "Ông thông gia, tôi là ba của Nhạc Thiệu, con trai tôi đã phiền ông quan tâm".

"A, xin chào xin chào xin chào". Yến Tam Ngưu hoàn toàn không kịp phản ứng, lại chăm chú bắt tay đối phương. Ông mặc dù không nhận ra thân phận của Nhạc tư lệnh, nhưng người ta mặc quân trang, lại đi cùng "quan lớn Tiêu", thân phận khẳng định không tầm thường!

Nhạc Hành Quân một tay vỗ vỗ hai tay thô ráp của Yến Tam Ngưu, trấn an, sau đó buông ra. Cuối cùng là Tôn tư lệnh. Ông hai tay nắm lấy tay của Yến Tam Ngưu, cười nói: "Ông thông gia, tôi là ba của Kính Trì. Kính Trì không chỉ một lần nói với tôi ông là một người cha tốt, nếu không cũng không dạy ra được một đứa con ưu tú như Yến Phi". Ba người, mỗi người kêu một tiếng "ông thông gia", da mặt Yến Phi liền giật một cái.

"Mau vào nhà, vào nhà". Yến Tam Ngưu thoáng hồi thần một chút, vội vàng gọi ba vị nhân vật lớn vào nhà, rất sợ có nửa phần thất lễ. Trong lòng bàn tay tất cả đều bị "dọa ra" mồ hôi lạnh. Điền Vãn Hương và ba vị phu nhân đều ở trong phòng khách, nhìn thấy bà, Nhạc tư lệnh, ba Tôn và ba Tiêu tự nhiên lại tránh không khỏi vài câu thân thiết. Điền Vãn Hương không nhận ra ba Tiêu là ai, nhưng bà có thể cảm giác được ba người này là nhân vật lớn, chỉ cần đơn giản nhìn sao trên vai Nhạc tư lệnh và Tôn tư lệnh là có thể biết.

Nói vài câu với chồng xong, ba vị phu nhân lại vào phòng bếp, Điền Vãn Hương và Yến Tam Ngưu cũng muốn đi, nhưng bị ba vị thông gia ngăn lại. Tuy nói lần này đến thăm là do nhất thời quyết định, nhưng cũng coi như lần đầu tiên chính thức gặp mặt Yến gia của bọn họ. Cấp bậc lễ nghĩa nên có phải có. Yến Tam Ngưu quy quy củ củ ngồi trên sô pha, hai tay gắt gao nắm chặt, vô cùng khẩn trương. Điền Vãn Hương bị chồng mình ảnh hưởng, cũng bị quân trang của hai vị thông gia ảnh hưởng, cũng khẩn trương vô cùng. Nhạc tư lệnh, ba Tôn và ba Tiêu không giống như mấy đứa con, rất thân thiết hiền hòa. Ba Tiêu thường xuyên đến các cơ sở, nông thôn để khảo sát thăm viếng các quan chức chính phủ, biết cách nói chuyện như thế nào với người nông dân thành thật như Yến Tam Ngưu. Ông hỏi về cuộc sống trước đây ở nông thôn của Yến Tam Ngưu, hỏi chuyện đi học ở quê của Yến Phi, hỏi thu hoạch ruộng đồng như thế nào, kinh tế quê nhà phát triển ra sao. Dưới sự điều động không khí của ba Tiêu, Yến Tam Ngưu nhất nhất trả lời, dần dần cũng không sợ hãi nữa, thậm chí còn kích động đến hai mắt rưng rưng. Loại kích động được quan lớn chính phủ "gửi lời hỏi thăm" là điều người khác không thể nào trải nghiệm được. Yến Tam Ngưu không thể đem ba Tiêu trở thành thông gia chân chính, cùng lắm chỉ là một lãnh đạo thân thiết với nhân dân mà thôi.

Yến Phi hiểu tính cách của ba người chú, một chút cũng không lo lắng bọn họ đối xử với Yến Tam Ngưu như thế nào. anh yên tĩnh ngồi một bên châm trà rót nước cho ba mẹ và ba vị thúc thúc. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu cũng giữ yên lặng, tùy mấy vị trưởng bối bên kia trò chuyện. Ba người vốn muốn rót trà nhưng Yến Phi không cho làm. Dù cho bụng anh đã nhô lên thành quả bóng nhỏ, anh cũng có thể làm việc mình muốn làm, anh không yếu ớt như vậy, mới không phải là "con dâu"!

Trong phòng khách nói chuyện một lúc, kim đồng hồ rất nhanh chỉ đến bảy giờ, trong bếp truyền đến tiếng hô của ba vị phu nhân: "Ăn cơm thôi!".

Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương lập tức đứng lên đi vào bếp, Điền Vãn Hương càng dùng tới tốc độ nhanh nhất của mình. Để ba "bà thông gia" ở trong bếp làm cơm, hai người đã rất áy náy rồi. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu cũng vào bếp. Yến Phi gọi ba ông bố đến phòng ăn, còn lấy ra một chai rượu ngon.

Rất nhanh, người trong bếp bưng ra một mâm thức ăn. Yến Phi bày ở chỗ mỗi người một ly rượu ngoại trừ mình. Anh bây giờ một chút rượu cũng không được đụng vào. Món chính, món xào và canh dọn xong, mọi người ngồi xuống quanh bàn tròn. Nhạc tư lệnh, ba Tôn và ba Tiêu ngồi ở ba vị trí chính, ba Tôn để Yến Tam Ngưu ngồi xuống bên cạnh mình, bên cạnh Yến Tam Ngưu là Điền Vãn Hương, ba vị phu nhân cũng kéo Yến Phi ngồi xuống bên cạnh, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu ngồi trên ghế gần nhà bếp.

Nhạc Thiệu rót rượu cho mọi người, trước mặt Yến Phi là sữa ngô ép tươi. Sau khi Nhạc Thiệu rót rượu xong, Nhạc tư lệnh, ba Tôn và ba Tiêu giơ chén rượu lên, những người khác cũng nhao nhao nâng chén. Ba vị đại đương gia lần lượt mở miệng.

Ba Tôn: "Hôm nay là người lớn hai bên lần đầu gặp mặt, không đủ chính thức, mong rằng ông bà thông gia bỏ qua cho".

"Không không!". Da đầu Yến Tam Ngưu tê dại, nhìn một cái ông cũng đã là không dám.

Nhạc tư lệnh: "Tam Ngưu, Vãn Hương, hai người có thể yên tâm ở đế đô. Chúng tôi sẽ thương yêu Yến Phi như con ruột của mình".

"Tôi biết, tôi biết....". Yến Tam Ngưu nước mắt ràn rụa, ông thế nào cũng không ngờ ba người kia lại là "hoàng thân quốc thích"!

Ba Tiêu: "Yến Phi a, con bây giờ phải cẩn thận một chút, con là "tương lai" của ba nhà chúng ta đó".

Mặt Yến Phi thoắt cái đỏ bừng, ba vị phu nhân hài lòng cười ha ha, Tiêu Tiếu bị Yến Phi giẫm chân một cái lập tức mở miệng: "Chúng con sẽ chăm sóc tốt cho Phi và đứa nhỏ trong bụng của anh ấy".

Dưới chân Yến Phi liền dùng thêm sức, giận rồi nha!

"Ha ha, các con sắp làm ba rồi. Khi làm ba mới có thể cảm nhận được trách nhiệm. Các con phải làm việc cho tốt, chăm sóc tốt cho cả gia đình và sự nghiệp".

"Bọn con biết rồi". Ba người nghiêm túc bảo đảm, dưới chân Yến Phi lại tiếp tục dùng sức. Yến Phi bị nói đến không ngóc đầu lên được, cầm ly sữa ngô của mình, giả vờ bình tĩnh: "Chú dì phải chú ý thân thể, ba mẹ, hai người vất vả rồi".

"Không vất vả, không vất vả". Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương hai mắt đẫm lệ gật gật đầu.

"Đến, uống chén rượu này xong chúng ta liền ăn cơm đi. Đều là người một nhà, không cần phải khách khí". Ba Tiêu nói. Những người khác cũng phụ họa theo, cùng nhau chạm cốc, sau đó nhấc đũa lên.

Yến Phi trên mặt đỏ đến phát hoảng. Bị người ta nói là "con dâu" còn chưa có gì, nhưng bị người nhắc tới đứa nhỏ, anh vẫn không có cách nào bình tĩnh. Chung Phong anh cho đến bây giờ là đàn ông đầu đội trời, chân đạp đất, chỉ bất quá thay đổi cái thân thể đã thành con gà trống biết đẻ trứng. Kiếp này anh sợ rằng cũng không có cách nào có thể tiếp thu hoàn toàn. Cho nên trên bàn cơm, anh cũng không nói nhiều, chỉ cắm đầu ăn. Trái lại ba ông bố rất hưng trí ngẩng cao đầu, dặn dò Yến Phi ăn nhiều một chút. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu cũng không ngăn cản, bọn họ hy vọng Yến Phi có thể cảm nhận được nhiều hơn sự quan tâm từ các trưởng bối, Tiêu Tiếu bị Yến Phi âm thầm giẫm chân cũng không thèm để ý. Dù sao cậu cũng là mặt liệt, bị giẫm đau người khác cũng nhìn không ra. Yến Phi muốn giẫm thì cậu để anh giẫm, huống chi cũng không đau.

Bữa cơm này, bầu không khí coi như là vui vẻ, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng cảm nhận được rất rõ tình yêu thương của ba mẹ ba nhà đối với con trai mình, và chấp nhận mối quan hệ của con trai và ba người kia. Hơn nữa với thân phận của ba nhà, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương càng thêm cao hứng cho con trai. Ăn cơm xong, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương nói thế nào cũng không để ba vị phu nhân động tay, bọn họ đi dọn dẹp. Ba người tranh giành không thành, đành phải đi gọt hoa quả. Yến Phi ăn cơm ra một thân mồ hôi, anh hiện giờ rất dễ ra mồ hôi, cũng rất sợ nóng, lại đang là mùa hè. Trò chuyện sau bữa cơm với ba người chú một lát thì anh lên lầu đi tắm. Yến Phi vừa mới đi, thần sắc của ba Tôn, Nhạc tư lệnh và ba Tiêu liền lập tức thay đổi.

Ba vị phu nhân đem hoa quả ra bàn, đồng thanh hỏi: "Yến Phi đâu?"

"Anh ấy hiện giờ dễ ra mồ hôi, vừa mới lên lầu tắm rồi". Tôn Kính Trì giải thích.

Đặt hoa quả lên bàn, thần sắc ba vị phu nhân cũng không dễ xem như trước, Tôn phu nhân nói: "Nhìn khẩu vị của Yến Phi cũng không tệ lắm, nhưng sao mẹ thấy hình như khí sắc của nó không tốt vậy?"

Nhạc tư lệnh thì hỏi: "Nó có phải còn chưa tiếp thu được chuyện đứa nhỏ không? Ba thấy chắc là nó không muốn mang đứa nhỏ này".

Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương đang thu dọn rửa bát trong bếp cùng không khỏi dựng tai lên lắng nghe. Nhạc Thiệu nói: "Không phải anh ấy không chấp nhận được đứa nhỏ, mà là không muốn mang. Mấy chục năm anh ấy là đàn ông, đột nhiên có thể mang thai, nhất định sẽ có mâu thuẫn. Không có việc gì, anh ấy tuy không nhắc tới, nhưng tuyệt đối rất cẩn thận về đứa nhỏ".

Tiêu Tiếu nói: "Trọng Bình kiểm tra định kỳ có nói tình huống của Phi rất đặc thù, khí sắc không tốt cũng bình thường, dù sao cũng là mang thai hai đứa".

Tôn Kính Trì nói tiếp: "Có chuyện này bọn con thật sự đúng là muốn nói với mọi người".

"Các con nói đi". Ba ông bố đồng thời mở miệng. Tôn Kính Trì nói: "Đợi chú Yến và dì Yến đi ra, chuyện này con cũng muốn thông báo với họ một tiếng".

Trong phòng bếp, nghe Tôn Kính Trì nói vậy, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương vội vàng rửa bát nhanh hơn, mẹ Tôn không kịp đợi, trực tiếp gọi: "Tam Ngưu, Vãn Hương, hai người qua đây đi, lát nữa lại rửa bát".

Chuyện liên quan đến con trai, hơn nữa hình như còn là chuyện rất quan trọng, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương lập tức rửa tay sạch sẽ ra khỏi bếp, trên hông còn đeo tạp dề. Đợi đến khi hai người ngồi xuống, Nhạc Thiệu và Tiêu Tiếu liền đem chuyện đã giao cho Tôn Kính Trì nói rõ. Có một số việc không thể nói trong điện thoại, tốt nhất là trực tiếp bàn bạc. Vừa lúc hôm nay ba mẹ đều ở đây, ba người cũng muốn đem chuyện tổ chữa bệnh cùng với một vài tính toán của bọn họ nói cho ba mẹ, cũng không giấu Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương.

Theo lời Tôn Kính Trì nói, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương trừng lớn hai mắt, hít khí liên tục. Đây là chuyện bọn họ căn bản không thể tưởng tượng ra! Trưởng bối ba nhà lại nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu, ra vẻ tán thành. Sau khi Tôn Kính Trì nói xong, ba Tiêu hơi nghiêm túc nói: "Trọng Bình lo ngại đúng là có đạo lý. Ba cảm thấy khả thi. Nhưng muốn làm cũng không thể gióng trống khua chiêng. Đối với bên ngoài thì nói là công ty của các con cần dùng".

"Vâng"

Nhạc tư lệnh liếc nhìn ba Tôn, lại nói với ba đứa nhỏ: "Lần trước căn cứ Tây Hàng nháo ra chuyện lớn như vậy, các con cũng phải giáo huấn lại. Năng lực gì đó ba cảm thấy chỉ là thứ hai, chủ yếu là nhân phẩm và thái độ làm việc, năng lực có thể bồi dưỡng, nhân phẩm lại là chuyện các con không thể nào thay đổi".. Im lặng một lát, ông nói tiếp: "So với phẩm tính của bộ đội đặc chủng, cá nhân ba cho rằng những người quân nhân đã trải qua tôi luyện ở biên cảnh và gian nguy càng thêm phù hợp. Sau này các con chọn người cũng đừng ngại chọn trong số những người này. Còn nữ binh thì theo ba nên loại đi".

Ba Tôn nói: "Cốc Xuyên không phải ở Trưởng Phản sao? Các con đã quyết định hợp tác cùng Cốc Xuyên, chuyện này các con cũng nên báo với nó một tiếng, nó ở Trường Phản tiện lợi hơn nhiều".

"Vâng"

Nhắc tới Hứa Cốc Xuyên, mẹ Tiêu sắc mặt có chút khác thường, nhưng cũng không nói gì. Tiêu Tiếu nhìn mẹ mình một cái, nói: "Đêm mai bọn con tụ hội với bạn bè, con bảo Nhạc Lăng đón Tiêu Dương về cùng nhau tụ tập".

"Có một số việc, người làm anh như con cần phải nhắc nhở nó". Mẹ Tiêu trong lời mang theo ý nghĩa khác. Tiêu Tiếu chỉ nhàn nhạt "Vâng" một tiếng, Tiêu Dương còn không biết mẹ mình đã biết chuyện kia.

Đề tài kế tiếp vẫn quay chung quanh trên người Yến Phi và hai đứa bé. Tắm rửa xong Yến Phi xuống dưới lầu, liền nghe bên trong phòng khách đã bắt đầu "líu ríu" thảo luận về tên cho đứa nhỏ. Còn ba ông bố ở đó thì đang tranh giành với nhau.

Ba Tôn: "Đứa nhỏ này cụ thể là nhà ai bây giờ còn khó mà nói, có lẽ đều là của nhà tôi, cho nên phải chuẩn bị hai cái tên".

Ba Tiêu: "Lão Tôn, cái này ông không đúng rồi. Thế nào có thể xác định đều là của nhà ông? Lỡ như đều là của nhà tôi thì sao?"

Nhạc tư lệnh việc tốt không nhường ai nói: "Thiệu Thiệu là lão đại, đứa nhỏ này khẳng định có được trước tiên là Thiệu Thiệu".

Ba Tiêu lập tức phản bác: "Không nhất định như vậy nha. Ba nhà chỉ có mình nhà tôi có hai đứa con, Tiêu Tiếu một phát được hai cũng bình thường".

"Con nói các người đủ rồi đi". Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu nghe không nổi nữa. Nói thêm cũng khó đảm bảo bọn họ không thể so đến chuyên "năng lực", dù gì cũng là quan lớn chính phủ, có chút phong độ có được không?

Nhạc Thiệu cả giận nói: "Các người mà còn tranh, con để đứa nhỏ mang họ "Yến"!. Phi cũng là đàn ông đó!"

Nhạc Thiệu vừa nói như vậy, ba nhà liền không nói gì nữa. Nhạc tư lệnh trực tiếp nói với Yến Tam Ngưu: "Tam Ngưu nha, Yến Phi là đàn ông, nhưng quan hệ này có lợi cho con dâu của chúng tôi. Đứa nhỏ sau này cần theo họ của chúng tôi, ông nói có phải không?"

"Vâng vâng vâng". Yến Tam Ngưu một chút cũng không do dự đem "bán" con trai. Trên lầu Yến Phi đỡ trán, đệt a! Mình có cần phải đi xuống "giúp vui" không? Yến Phi chỉ suy nghĩ một giây, rồi quyết đoán không thể đi xuống "chịu chết".

Đơn giản trấn an Yến Tam Ngưu xong, khẩu pháo của Nhạc tư lệnh nhắm ngay con trai: "Yến Phi đầu tắt mặt tối sinh hạ đứa nhỏ đường nhiên muốn mang họ của các con, như vậy đứa nhỏ lớn lên mới không ai dám bắt nạt chúng nó. Con sao lại có thể không chịu trách nhiệm như vậy chứ?"

"Còn không phải do bị các người ép sao?". Nhạc Thiệu nói thẳng: "Chỉ có hai đứa, các người cướp bể đầu cũng chỉ có hai, không đủ chia!".

Tiêu Tiếu mặt không đổi mở miệng: "Phi có thể mang thai là ngoài ý muốn, anh ấy nếu không muốn giữ, cháu trai của mọi người cũng chỉ có thể tìm người đẻ thay. Hiện giờ các người có thể có cháu trai ruột còn cướp cái gì, lần này không có thì lần tới khẳng định sẽ có"

"Đã lần này có thể có vì sao Phi phải chờ tới lần tới chứ? Lần tới cũng không biết là lúc nào. Cũng không thể Yến Phi vừa mới sinh ra lại bắt nó phải ôm thêm chứ. Ít nhất cũng phải hai ba năm, con đợi được, ba với ông của con không đợi nổi!". Ba Tiêu lúc này không hề có lý trí thích đáng nói.

Tôn Kính Trì lật trắng mắt, vò mẻ chẳng sợ nứt nói: "Dù sao cũng chỉ có hai đứa nhỏ, ai cũng không có cách gì để thay đổi. Các người có bức tử bọn con cũng biến không ra ba đứa được".

Mẹ Tôn chợt thêm vào một câu: "Mẹ đã đặt xong nôi, bình sữa và mấy thứ mà đứa nhỏ cần dùng sau khi sinh". Cái này gọi là tiên hạ thủ vi cường!

Mẹ Tiêu nhìn con mỉm cười, có chút uy hiếp: "A, này đúng là khéo, mẹ cũng chuẩn bị xong rồi".

Nhạc phu nhân nhàn nhạt một câu: "Mẹ đã tìm vú em xong rồi".

Nhạc tư lệnh lập tức bội phục quay đầu nhìn vợ mình. Đồ dùng trẻ sơ sinh thì tính gì, tìm vú em mới là cần thiết nhất!

"Các người là muốn bức tử bọn con sao!". Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu tức đến muốn nổ đầu, đứa nhỏ này nếu như không có phần của ai, người đó sẽ thành tội nhân của nhà đó a!

Nhạc phu nhân liếc mắt nhìn con trai một cái, ý tứ không cần nói cũng biết. Nếu đứa nhỏ không có phần của Nhạc gia, mẹ lột một lớp da của con! Nhạc Thiệu lập tức hạ lệnh đuổi khách: "Thời gian không còn sớm, mọi người nên về đi, đã sắp đến giờ Phi buồn ngủ rồi".

"Con đi xem Phi tắm xong chưa". Bị bức tới khó chịu, Tiêu Tiếu liền đứng dậy nhanh chóng chạy đi.

"Mọi người bận rộn như vậy, nếu không có việc gì cũng không cần tới đây, lúc rảnh bọn con sẽ đưa Phi về gặp mọi người". Tôn Kính Trì cũng muốn nhanh chóng thoát khỏi hành hạ của ba mẹ một chút.

Nhìn nhìn thời gian, đúng là cũng đến lúc phải về. Trưởng bối ba nhà tuyệt đối là người bận rộn, đợi Yến Phi xuống đến, bọn họ liền rời đi. Trên lầu, Tiêu Tiếu ôm Yến Phi than thở: "Anh, anh xem, bọn họ chính là ép bọn em như vậy đó". Tiêu Tiếu vừa lên liền thấy Yến Phi đứng ở góc khuất hành lang, rõ ràng nghe thấy tranh chấp trong phòng khách, cậu cũng không nói nhiều, hành động đầu tiên chính là ôm lấy người kia kể khổ.

Yến Phi lập tức đen mặt, sờ sờ sau lưng Tiêu Tiếu, anh nói: "Bọn họ còn ép bọn em, thì bọn em nói đứa nhỏ được sinh ra sẽ mang họ "Chung"!"

Tiêu Tiếu lại càng ủy khuất: "Không muốn, em không muốn lưu lại con cháu cho Chung gia, em thà rằng đứa nhỏ mang họ "Yến"!.."

Yến Phi không biết mình có nên đen mặt hay không, lại nói: "Buông ra đi".

Tiêu Tiếu buông Yến Phi ra, cầm tay anh đi xuống. Nhìn thấy Yến Phi xuống, trưởng bối ba nhà đều đứng lên, cười ha hả tỏ vẻ phải đi về, một chút cũng không thấy nửa điểm càn quấy. Trước khi đi, trưởng bối ba nhà còn căn dặn Yến Phi phải chú ý thân thể, dặn dò con trai chăm sóc tốt cho Yến Phi, lúc này mới ngồi lên xe rời đi cùng với vệ sĩ. Cho đến khi bọn họ rời khỏi, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì, Tiêu Tiếu và Yến Phi đều đồng thời phào nhẹ nhõm thật dài, ngay cả Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương cũng cảm thấy áp lực chợt giảm xuống.

"Cuối cùng cũng đi rồi. Trước khi đứa nhỏ sinh ra đừng cho bọn họ tới nữa". Tiêu Tiếu oán giận.

"Tôi cho rằng bọn họ qua đây còn có thể có chút ngại ngùng". Nhạc Thiệu châm chọc.

"Không còn một chút lý trí luôn, đây có đúng là bọn họ không thế?". Tôn Kính Trì hoài nghi.

"Ba mẹ, hai người về nhà đi, phòng bếp để con dọn dẹp cho, hai người hôm nay cũng mệt mỏi rồi". Yến Phi cũng chuẩn bị trở vào nhà.

Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương thu hồi tầm mắt nhìn theo đoàn xe, nói: "Thu dọn cũng không còn bao nhiêu nữa". Sau đó kéo kéo chồng mình. Yến Tam Ngưu liếc bọn Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì và Tiêu Tiếu mấy lần, trong bụng đầy "lo lắng" theo vợ vào phòng bếp. Sau khi bọn họ vào bếp, Yến Phi liền nói: "Hôm nay làm ba mẹ anh sợ lắm rồi".

"Lâu dài thì sẽ tốt hơn". Ba người cũng không quá lo lắng.

Trong phòng bếp, Điền Vãn Hương nhỏ giọng hỏi chồng mình: "Ba của Tiêu Tiếu rốt cuộc là quan lớn gì vậy?"

Yến Tam Ngưu thần bí trả lời: "Về nhà rồi nói".

"A".

# Hết chương 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro