Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng khách. Trên sô pha, Tiêu Bách Chu khóa ngồi trên đùi Nhạc Lăng không có ý định rời khỏi, Nhạc Lăng cũng không có ý muốn thả người, hai tay vòng lấy eo Tiêu Bách Chu, tùy ý để cậu ngồi.

Ngón tay lướt qua khuôn mặt của Nhạc Lăng, Tiêu Bách Chu hỏi: "Anh thích đàn ông sao?"

Cậu biết mình không phải là người đồng tính trời sinh, hoặc là trước kia chưa từng phát hiện. Cậu không biết Nhạc Lăng có phải là đồng tính luyến ái bẩm sinh hay không, lúc này cậu rất tò mò.

Nhạc Lăng thật sự suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Anh cũng không biết. Tình huống này trong quân đội thật ra không ít, nhưng mọi người không công khai, càng có cảm giác giống như là an ủi nhau. Đến khi xuất ngũ, phần lớn bọn họ sẽ tách ra, cưới vợ sinh con. Anh vào quân đội từ lúc tuổi còn nhỏ, lại ngập tràn nhiệt huyết muốn tạo nên thành tích không để cho ông và ba mất mặt nên không chú ý đến chuyện này, chỉ là chiến hữu tốt mà thôi. Sau khi rời khỏi bộ đội, anh trai ném anh vào trường, anh vừa phải học, vừa phải đi theo anh trai làm việc. Anh cũng không gạt em, trước khi gặp em anh đã không còn là xử nam, lúc cùng mấy anh trai ra ngoài, anh cũng có tìm gái để lăn giường".

Vừa nói xong lời này, Nhạc Lăng liền cảm thấy trên eo đau nhói. Không dám kêu lớn vì đau, Nhạc Lăng vội vàng xin tha: "Vợ ơi, anh sai rồi, nếu biết sẽ gặp được vợ, anh nhất định sẽ không xằng bậy như vậy, tuyệt đối để lại một thân xử nam dành cho em!".

"Hừ!". Tiêu Bách Chu không quá vui vẻ, "Thân xử nam của em chính là cho anh. Đúng là thiệt thòi lớn rồi".

Đôi mắt Nhạc Lăng lập tức tỏa sáng: "Không thiệt không thiệt, em nếu không cho anh, anh mới thiệt thòi đấy! Vợ Yêu ơi, anh sai rồi, anh nghiêm túc kiểm điểm. Về sau ở bên ngoài, anh tuyệt đối không thèm liếc phụ nữ một cái luôn".

Tiêu Bách Chu vẫn rất khó chịu. Cậu trước kia từng có bạn gái, nhưng vẫn chỉ là học sinh trung học, cậu cũng không dám quá xằng bậy, lỡ nháo ra "mạng người" thì phiền toái. Không nghĩ tới Nhạc Lăng người này trước khi ở bên cạnh mình đã không còn là xử nam, cậu thừa nhận là mình ghen tị.

"Vậy Về sau cùng với Nhạc ca bọn họ ra ngoài vẫn sẽ tìm gái tay vịn hay sao?". Ngón tay cậu vuốt ve rất nhanh ở phần eo, anh mà dám nói "Đúng vậy", thì chờ bị chia tay đi!

Nhạc Lăng lập tức lắc đầu thật mạnh: "Chắc chắn sẽ không! Anh Đã có vợ, còn đi tìm phụ nữ làm gì chứ, chướng mắt chướng mắt. Mấy người anh bọn họ về sau ra ngoài xã giao cũng sẽ không tìm người bồi nữa". Anh cũng không quên nói tốt cho anh trai mình.

Tiêu Bách Chu vẻ mặt khó chịu, Nhạc Lăng xoa xoa ngực cậu, xin lỗi: "Không nói nữa, vợ ơi, anh sai thật rồi. Nhưng anh dám cam đoan em là người đàn ông đầu tiên".

"Hừ!". Tiêu Bách Chu cũng biết mình ghen tuông chuyện trước khi quen nhau là rất ngu ngốc, cậu liền cảnh cáo nói: "Nếu em mà biết anh ăn vụng trong lúc em ra nước ngoài, em lập tức chia tay với anh!".

"Không Dám không dám". Ôm chặt lấy đối phương, Nhạc Lăng giơ tay lên thề: "Anh lấy tư cách quân nhân thề tuyệt đối cả đời trung thành với vợ! Nếu Vi phạm lời thề, anh ra cửa sẽ bị.....". Lời chưa kịp nói hết đã bị Tiêu Bách Chu che kín miệng.

Tiêu Bách Chu oán hận véo mũi Nhạc Lăng, nói: "Thề thì không cần, dù sao anh phải nhớ kỹ, nếu anh dám ngoại tình, em tuyệt đối sẽ chia tay với anh, không thương lượng".

Nhạc Lăng kéo tay Tiêu Bách Chu xuống: "Anh sẽ thành thành thật thật ở Đế đô chờ em trở về. Vậy vợ thì sao? Anh Có phải cũng có thể yêu cầu em ở Mỹ không bị mấy người nước ngoài nhiệt tình đó câu dẫn đi không?"

Tiêu Bách Chu mang theo chút khó chịu vừa rồi nói: "Nếu có người mặc quân trang đẹp trai hơn so với anh thì rất khó nói".

"Vợ!". Nhạc Lăng gục đầu trên sô pha, ai oán, "Vợ ơi, anh sai rồi, anh sai rồi không được sao?"

"Hừ". Trên mặt Tiêu Bách Chu rõ ràng viết lên hai chữ "ghen tuông".

Nhạc Lăng rất buồn bực, nhưng lại không biết nên dỗ dành Tiêu Bách Chu vui vẻ như thế nào, nghĩ nghĩ, anh nói: "Vợ ơi, em đánh anh đi, đánh tới khi nào hết giận mới thôi".

"Anh Thật sự chưa từng có ý đồ cùng bất kỳ người đàn ông nào sao?". Tiêu Bách Chu nguy hiểm hỏi.

Nhạc Lăng cực lực lắc đầu: "Không có không có, phụ nữ cũng không có mấy người. Anh rời khỏi quân đội mới hơn một năm đã gặp được em, hơn nửa năm trước còn phải học bù, em cũng biết anh mười sáu tuổi đã vào quân đội, văn hóa còn học không quá tốt, cùng với phụ nữ thật sự cũng không được mấy lần". Cho dù có cũng quyết tâm không thể thừa nhận!

"Nếu Anh đều tìm phụ nữ, vậy sao lại thích em?". Tiêu Bách Chu vẫn chưa hết giận véo véo trên eo Nhạc Lăng vài cái, tuyệt đối là học được từ Yến Phi.

Chỉ cần vợ có thể nguôi giận, muốn véo thì cứ véo, dù sao da anh cũng dày. Nhạc Lăng lập tức lấy lòng nói: "Chứng tỏ anh hoả nhãn kim tinh nha! Lập Tức nhìn ra vợ anh tốt, cho nên phải nhanh chóng đeo đuổi tới tay. Anh không bài xích chuyện tìm người yêu, nhưng không gặp được ai làm cho anh có cảm giác. Tìm phụ nữ cũng chỉ là bạn giường, cái kia.... Ừm thì đôi khi vẫn sẽ có một chút nhu cầu sinh lý.... Oái oái, anh thề, anh trước giờ không có cảm giác gì với phụ nữ".

Mặc kệ vợ véo véo trên người anh, Nhạc Lăng thành thật nói: "Chuyện của anh trai làm cho anh hiểu rõ, gặp được người làm mình động tâm, nhất định phải tranh thủ lúc còn sớm mà bắt được đến tay. Tuyệt đối không để đến khi mất đi mới hối hận. Anh không biết mình đối với em có phải là nhất kiến chung tình không, dù sao thì sau lần gặp nhau ở bệnh viện, ấn tượng của anh đối với em đặc biệt khắc sâu. Sau đó lại cùng nhau ăn cơm, cùng đến trường bắn, lúc dạy em đánh nhau, anh cảm thấy trên người em có hương vị rất dễ chịu, nắm tay em rất có cảm giác. Trực giác quân nhân nói với anh, anh phải nhìn thẳng vào cảm giác này".

Nét mặt Tiêu Bách Chu tốt hơn rất nhiều, mang theo vài phần vui sướng rõ ràng.

Nhạc Lăng nói tiếp: "Lần đó mời em lại đây, em vậy mà lại nấu cơm cho anh. Em là người duy nhất ngoại trừ người nhà nấu cơm cho anh. Em không chỉ làm cơm cho anh, còn dọn dẹp nhà cửa. Vốn dĩ anh còn đang suy xét xem có ra tay hay không, nhưng lúc em không cho anh ăn mì gói, còn nói phải nấu cơm cho anh, anh liền quyết định nhất định phải bắt được em". Đương nhiên, anh không thể thẳng thắn đó là kế hoạch của anh.

Tiêu Bách Chu cố kìm chế nụ cười, giả vờ bất mãn nói: "Nói nửa ngày thì ra là anh muốn tìm người nấu cơm à!"

Nhạc Lăng nghiêm mặt nói: "Tìm người nấu cơm không khó, tìm người thật sự muốn nấu cơm cho anh, lại thật lòng yêu anh thì quá khó. Vợ à, anh phải đặc biệt cảm tạ Yến ca, nếu không phải anh ấy thì anh sẽ không gặp được em, không gặp được em thì sẽ không tìm được người vừa yêu anh lại nguyện ý nấu cơm cho anh. Vợ, em ở nước ngoài nhất định không thể bị mấy tên ngoại quốc kia câu dẫn đi nha, bằng không anh sẽ rất đáng thương đó".

Tiêu Bách Chu rốt cuộc không nhịn được mà bật cười lên tiếng, vò vò mặt Nhạc Lăng: "Cái người lúc trước ít nói ít cười, mặt luôn nghiêm túc chạy đâu mất rồi? Rõ ràng chính là một tên nói năng ngọt xớt".

Nhạc Lăng lập tức khôi phục lại vẻ nghiêm túc: "Anh ở bên ngoài rất ít nói, chỉ có lúc ở cùng với em mới như vậy. Em là người anh yêu, anh đương nhiên muốn cố gắng dỗ dành em luôn vui vẻ. Thật ra anh trai anh, Tôn ca và Tiêu ca ở bên ngoài rất đáng sợ, nhưng em thấy bọn họ ở trước mặt Yến ca rất dịu dàng không phải sao. Đây là truyền thống tốt của đàn ông nha".

Tiêu Bách Chu thưởng cho Nhạc Lăng một nụ hôn: "Tiếp tục cố gắng nhé".

"Tuân lệnh!". Nhạc Lăng lập tức hành quân lễ, sau đó cũng tò mò hỏi: "Vậy vợ thì sao, khi nào thì xác định là thích anh?"

Tiêu Bách Chu cũng không ngại ngùng mà nói: "Cảm giác của em đối với anh là từ thích, đến kính nể, sau đó mới chú ý đến anh, giống như nhân vật anh hùng chỉ tồn tại trên phim đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt em, rất không chân thật, lại mong có thể biết nhiều về anh hơn một chút".

Nhạc Lăng không hề biết ngại ngùng mà nhếch miệng cười.

"Ngày đó anh nói với em chuyện tình cảm của mấy người Nhạc ca đối với Yến Phi, lại nói anh tìm được người mình thích rồi, còn liếc em một cái. Cái liếc mắt kia làm cho em có ảo giác rằng người anh thích là em, nhưng anh sau đó lại không nói gì nữa, chỉ đưa em về, làm cho em còn cho rằng mình suy nghĩ nhiều rồi".

"Không nhiều không nhiều. Khi đó vợ không chỉ bắt được dạ dày của anh, còn bắt được tim của anh".

Cậu thật sự rất thích một Nhạc Lăng chỉ biết lời ngon tiếng ngọt với mỗi mình cậu. Cậu tin tưởng rằng Nhạc Lăng sẽ không lừa gạt mình, trước mặt người khác, người này tuyệt đối có thể so được với Tiêu ca.

Tiêu Bách Chu hỏi: "Tối hôm đó anh đưa em về trường học, có phải vẫn luôn nhìn em đi xa không?"

Nhạc Lăng gật đầu: "Anh nghĩ làm sao để có thể bắt được em. Em là người học rộng hiểu cao, thật sự là rất giỏi. Mặc kệ là điều kiện bản thân hay điều kiện gia đình đều rất tốt. Anh có chút không chắc chắn rằng em có thể chấp nhận tình yêu đồng tính hay không".

Tiêu Bách Chu híp mắt: "Cho nên anh liền dứt khoát dùng khổ nhục kế để em mềm lòng, nhân cơ hội ăn em?"

Nhạc Lăng rất đứng đắn nói: "Anh là quân nhân, chú ý nhất chính là chiến thuật. Theo đuổi vợ càng phải chú trọng chiến thuật. Đế đô có rất nhiều đàn ông và phụ nữ ưu tú, nếu không để ý chiến lược anh sao có thể theo đuổi được em nhanh như vậy".

"Hừ Hừ". Trong lòng Tiêu Bách Chu ngọt ngào, nhưng không biểu hiện ra mặt: "Anh dùng khổ nhục kế không sợ em không chấp nhận bộ dáng kia sao?"

Nhạc Lăng tự tin nói: "Anh ở trên đài thấy em gấp đến muốn khóc, anh cảm thấy rất hấp dẫn. Sau khi đánh xong, em liền xông lên ôm lấy anh, anh liền biết mình thành công rồi".

Tiêu Bách Chu ngọt ngào lan đến trên mặt, cậu ôm cổ Nhạc Lăng hôn một cái, nói: "Cám ơn anh dụng tâm đối với em như vậy. Nhạc Lăng, em yêu anh".

Nhạc Lăng lập tức cảm động, ôm chặt Tiêu Bách Chu, lại khẩn cầu lần nữa: "Vợ, đồng ý với anh, ra nước ngoài nhớ cách xa những người bụng dạ khó lường kia".

Không trêu ghẹo Nhạc Lăng nữa, Tiêu Bách Chu nghiêm túc nói: "Ra nước ngoài du học, em lo lắng nhất chính là anh. Em sợ em không ở nhà anh lại bị đau dạ dày, không ai chăm sóc cho anh. Tới Mỹ, nếu có thể em muốn cố gắng hoàn thành sớm việc học, trở về sớm một chút. Em có thể sẽ rất bận, sẽ không có thời gian gọi điện thoại cho anh, kỳ nghỉ cũng có thể sẽ không về. Hôm nay tâm sự với anh, chính là muốn để cho chúng ta hiểu rõ tình cảm của nhau".

"Nhạc Lăng, Em là đàn ông, cũng không phải là đồng tính luyến trời sinh. Lúc anh ở trên đài thi đấu, em liền biết mình xong rồi. Cho nên đêm đó em không cự tuyệt, cho nên em cam tâm tình nguyện mà là "vợ" anh. Em nghĩ, sẽ không thể có thêm một người đàn ông nào có thể làm cho em cam tâm tình nguyện như thế, cũng sẽ không có thêm người đàn ông nào có thể vì em mà cam nguyện bị ba em đánh".

Tiêu Bách Chu vừa nói, Nhạc Lăng liền đột nhiên hôn lên, bàn tay nôn nóng tiến vào trong quần áo cậu, vuốt ve thân thể cậu. Anh yêu chết người này rồi, thật là yêu muốn chết!

Tiêu Bách Chu nhiệt tình đáp lại, đưa tay lên ngực áo Nhạc Lăng dưới sự phối hợp của đối phương mà cởi áo anh ra. Cảm giác đau lòng chia ly lúc này mới bắt đầu. Ngay lúc Nhạc Lăng hôn xuống, Tiêu Bách Chu nói: "Nếu thực nghiệm không thể thành công, vậy sau khi em từ Mỹ trở về, chúng ta liền tìm người sinh con hộ".

"Được!"

Nhạc Lăng thật sự không để bụng chuyện Tiêu Bách Chu có thể sinh con hay không, dù sao thì hắn cũng muốn có một đứa con mang dòng máu của Tiêu Bách Chu. Động tác Nhạc Lăng nhanh chóng tự lột sạch chính mình, ngày mai hắn đã phải rời đi, sẽ rất nhiều ngày không được nhìn thấy Tiêu Bách Chu, hắn hôm nay nhất định phải yêu thương thật tốt người này.

Hai người đều đang đi học, Nhạc Lăng lại thường xuyên rời khỏi đế đô đi làm việc hoặc thực hiện nhiệm vụ, hai người cũng xem như gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều. Chuyện tình ái so ra với bốn người Yến Phi thì lại càng ít. Mỗi lần ân ái, Nhạc Lăng đều thích nếm Tiêu Bách Chu từ đầu đến chân, lại chậm rãi cắm vào thân cậu, để cậu động tình, rên rỉ dưới thân mình.

Không quan tâm màn cửa có phải đang kéo lên hay không, Tiêu Bách Chu mở rộng thân thể của mình, để Nhạc Lăng lưu lại hơi thở và ấn ký của hắn trên người mình. Chưa từng, cậu chưa từng yêu một người nào đến như vậy.

Nhạc Lăng sao lại không hiểu rõ, để một người ưu tú như Tiêu Bách Chu nằm dưới thân hầu hạ hắn, đối với cậu mà nói là rất ủy khuất. Để cậu em của mình cắm toàn bộ vào trong miệng huyệt của Tiêu Bách Chu, Nhạc Lăng liền không động đậy, cho Tiêu Bách Chu thời gian để thích ứng. Môi lưỡi hai người dây dưa triền miên với nhau, không ngừng vuốt ve mơn trớn trên người đối phương.

Trên người Nhạc Lăng có rất nhiều vết sẹo do bị thương lưu lại, trên vai, chân, cánh tay thậm chí còn có cả vết sẹo vì đạn. Mỗi lần nhìn thấy những vết thương này, Tiêu Bách Chu cảm thấy rất đau lòng. Đau lòng hắn cha mất sớm, mẹ chẳng biết đi đâu, đau lòng hắn chỉ mới có 23 tuổi đầu mà trên người đã có quá nhiều dấu vết chiến đấu như vậy.

Tiêu Bách Chu hoàn toàn thả lỏng, Nhạc Lăng mới bắt đầu chậm rãi cọ sát. Hắn thật sự rất may mắn, may mắn là hôm đó mình đến bệnh viện đón Tiêu Dương, nhưng hắn lại rất hối hận, vì lần đầu tiên gặp vợ đã biểu hiện quá kém.

"Vợ ơi, hôm nay chúng ta ở nhà làm tình đi".

"Vâng".

Sáng sớm hôm sau Nhạc Lăng đã rời đi. Trước đó, hai người rúc trong nhà cả một ngày, Tiêu Bách Chu bị làm đến mức hai chân nhũn ra, đến bây giờ còn chưa hồi phục, chỉ cảm thấy thận cũng hư luôn rồi.

Đêm qua Nhạc Lăng gọi một cuộc điện thoại cho Yến Phi, nói trước khi đi Hàn Quốc thì Tiêu Bách Chu sẽ đến ở tại Đông Hồ, Yến Phi rất vui vẻ đồng ý, vừa lúc Tiêu Dương cùng với Hứa Cốc Xuyên cũng ở lại bên này, thêm người càng thêm náo nhiệt.

Nhạc Lăng đưa Tiêu Bách Chu đến Đồng Hồ, sau đó lái xe đến quân doanh. Nhạc Lăng tuy rằng đang học ở trường quân đội, nhưng vẫn là lính nhập ngũ, đầu tiên phải tuân theo sự sắp xếp của quân bộ.

Lúc Tiêu Bách Chu đến, Yến Phi cũng vừa mới rời giường. Nhìn vẻ mặt mỏi mệt của cậu, Yến Phi liền trêu ghẹo: "Muốn ngủ thêm một chút không? Rõ ràng là túng dục quá độ nha!". Đặc biệt là Tiêu Bách Chu đi đường muốn có bao nhiêu chậm thì có bấy nhiêu chậm, chút ánh mắt này Yến Phi vẫn phải có, dù sao cậu cũng là người từng trải không phải sao.

Tiêu Bách Chu cũng dứt khoát hỏi: "Tôi ngủ ở phòng nào?"

Yến Phi hỏi: "Phòng cho khách trên lầu 3 cậu cứ chọn đại đi. Phòng đang đóng cửa kia là của Tiểu Dương".

"Được, tôi đi ngủ một lát, mệt muốn chết".

Tiêu Bách Chu kéo vali hành lý về phía cầu thang, nhìn thấy bộ dáng cố hết sức lết đi kia của cậu, Yến Phi nói: "Ba, người giúp Tiêu Bách Chu kéo hành lý chút đi, thân thể cậu ấy có chút không khỏe".

Yến Tam Ngưu không nghe ra ái muội trong lời nói vừa rồi của con trai, nhưng cũng nhìn ra Tiêu Bách Chu hành động có chút không tiện, lập tức đi qua nhấc vali hành lý siêu lớn của Tiêu Bách Chu, Yến Tường cũng giúp ba mình khiêng lên.

Tiêu Bách Chu vội nói: "Cám ơn chú".

"Cám ơn với không cám ơn cái gì chứ".

Yến Tam Ngưu tuy rằng còng lưng, nhưng sức lực lại lớn, dù sao cũng làm việc nhà nông và thợ mộc nửa đời người để kiếm sống. Yến Tường gầy như cái sào, sức lực cũng không lớn như cha, nhưng cũng coi như là có chút tác dụng. Tiêu Bách Chu một tay vịn lan can, chậm rãi đi theo phía sau.

Nhìn bộ dáng gắng sức kia của cậu, Yến Phi lắc đầu, đến phòng bếp tìm mẹ mình, nhờ bà hôm nay nấu canh gà, để thêm chút nhân sâm hay đông trùng hạ thảo gì đó để bổ khí, còn cậu thì chỉ cần ăn canh cá là được rồi.

Yến Tam Ngưu và Yến Tường đem hành lý của Tiêu Bách Chu đến một phòng khách trên lầu 3, Yến Tam Ngưu còn dặn dò cậu nếu đói bụng thì xuống ăn gì đó. Tiêu Bách Chu rất cảm tạ ông từ lời nói đến việc làm đều lộ ra sự quan tâm đối với cậu.

Sau khi Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương đến đế đô ở cùng với con trai lớn, không chỉ tinh thần tốt hơn so với trước kia, tính cách cũng rộng rãi hơn không ít. Ít nhất đến bây giờ, hai người gặp bạn của con trai cũng không còn lo lắng đến mức không nói gì được nữa.

Tiễn ba Yến và Yến Tường đi rồi, Tiêu Bách Chu cởi quần áo ngoài rồi trực tiếp leo lên giường ngủ, đói bụng hay gì đó thì đợi ngủ đã rồi lại nói. Cậu có ép khô Nhạc Lăng không thì không biết, cậu chỉ biết Nhạc Lăng tuyệt đối là ép khô cậu. Ngáp một cái, ý thức của Tiêu Bách Chu liền bắt đầu trở nên mơ hồ.

Tiêu Bách Chu đến phòng cho khách ngủ bù, mà một cánh cửa khác ở lầu 3 còn đang đóng, Tiêu Dương và Hứa Cốc Xuyên căn bản còn chưa rời giường. Hứa Cốc Xuyên đã hết 5 ngày nghỉ phép, lần sau còn không biết tới khi nào mới trở về, đương nhiên sẽ tranh thủ thời gian thân thiết cùng với Tiêu Dương. Đêm nay phải đến nhà Tiêu Dương, lúc đó thuận tiện ghé thăm ba mẹ mình là được. Haiz, nuôi con trai nha, chính là như vậy.... Khụ khụ, cha mẹ Hứa Cốc Xuyên nhớ tới đều là nước mắt lưng tròng.

Yến Phi mặc kệ mấy người trên lầu kia, ăn sáng xong liền tản bộ và phơi nắng trong vườn. Yến Tường đi cùng với anh trai, đến khi đi chơi Hàn Quốc về cậu lại tiếp tục "học đánh nhau".

"Anh, Em thật sự sẽ đi Hàn Quốc sao?"

"Đương Nhiên là thật rồi".

Yến Phi xoa xoa đầu em trai, cười nói: "Em cứ an tâm thoải mái đi chơi đi. Nếu không phải thân thể bây giờ của anh không tiện, cũng sẽ đi với em. Đây chỉ là đi Hàn Quốc thôi, đừng khẩn trương, sau này anh sẽ còn dẫn em đi Châu Âu, đi Châu Úc, dẫn em đi chơi vòng quanh thế giới luôn".

Đôi mắt Yến Tường liền tỏa sáng, tràn ngập khao khát, lại có chút cảm thấy mình đang nằm mơ, rất không chân thật. Nghĩ đến trước kia cậu cũng chỉ là một đứa nhỏ ở nông thôn, ra nước ngoài là chuyện mà nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại cậu lập tức sẽ được đi Hàn Quốc. Yến Tường vừa mong đợi vừa lo lắng.

"Anh, Em ngốc quá, nếu ra ngoài làm cho cho anh mất mặt thì sao?"

Đứa nhỏ ngốc này. Yến Phi nói: "Không hiểu thì em hỏi ba người anh, đừng sợ. Em là em trai anh, sao chút tự tin này cũng không có vậy? Ra ngoài thêm vài lần, sẽ càng ngày càng quen thuộc. Về sau ba mẹ đi ra ngoài du lịch, nếu trùng hợp ngay lúc anh không đi được, thì em phải đưa ba mẹ đi".

Lời anh trai nói càng cho cậu thêm tin tưởng, Yến Tường lập tức đứng nghiêm theo kiểu quân đội: "Em bảo đảm sẽ không làm cho anh mất mặt, em sẽ cố gắng học tập!". Sau khi tới Đế đô gặp rất nhiều chuyện, cậu đều phải cố gắng học hỏi cho tốt.

Yến Phi đánh giá cậu em mình từ trên xuống dưới một phen, làm như thật mà nói: "Ừ, tư thế quân nhân này rất không tệ. Nghỉ!".

Yến Tường rất phối hợp mà nghỉ.

"Nghiêm!".

Yến Tường lại phối hợp mà nghiêm. Yến Phi cười ha ha, Yến Tường cũng rất cao hứng mình làm cho anh trai cười. Yêu thương xoa xoa đầu em trai, Yến Phi nói: "Anh khát rồi".

"Em đi lấy nước!". Yến Tường vừa cất bước liền chạy.

Nhìn em trai vui vẻ vào nhà lấy nước cho mình, Yến Phi thở hắt ra, ngửa đầu nhìn bầu trời. A, có thể trọng sinh, thật tốt. Có thể trọng sinh đến thân thể này, rất tốt. Sờ sờ bụng, Yến Phi bĩu môi, đương nhiên không bao gồm cái này.

12 giờ trưa, Tiêu Dương cùng Hứa Cốc Xuyên mới từ trên lầu đi xuống. Không ngoài ý muốn, Tiêu Dương cũng một bộ dạng túng dục quá độ, đi rất chậm.

Yến Phi phơi nắng xong liền vào bếp nấu một nồi cháo thịt nạc với trứng vịt Bắc Thảo, đặc biệt chuẩn bị cho Tiêu Dương và Tiêu Bách Chu. Về mặt ăn uống Yến Phi thật ra lại không cần phải đặc biệt chú ý điều gì, cũng không phải bởi vì cậu mang thai, mà vì cấu tạo sinh lý đặc thù. Sau khi Giản Trọng Bình kiểm tra cho cậu và tìm đọc hồ sơ hai người tự sát trước kia, Giản Trọng Bình có nói cho cậu rằng không cần lo lắng việc bài tiết sẽ làm bẩn đường quan hệ. Vì lúc cậu bài tiết, cửa hậu môn bên trong sẽ co lại thành một đoạn tràng đạo thật sự, nói trắng ra là tuy rằng nơi Yến Phi làm tình và chỗ kia ở cạnh nhau, nhưng kỳ thật là có chức năng riêng, không xảy ra tình huống thông với nhau. Đương nhiên, chuyện này Giản Trọng Bình trực tiếp nói với ba ông anh, ba người mới nói lại cho Yến Phi. Lúc Yến Phi nghe chuyện này thiếu chút nữa lại lật bàn, thân thể quái gì thế này!

Lúc ăn cháo, Tiêu Dương có chút ngại ngùng nói: "Chú, dì, mấy ngày nay con và Hứa ca ở bên này quấy rầy, ngại quá, vất vả cho hai người".

Bởi vì tạm thời không thể thuê người, chuyện nấu cơm và vài việc nhà đều do Điền Vãn Hương và Yến Tam Ngưu làm. Tiêu Dương biết cậu và Hứa Cốc Xuyên không làm được gì, cho nên cảm thấy rất áy náy.

Điền Vãn Hương và Yến Tam Ngưu đều xua tay: "đừng nói như vậy, đừng nói như vậy". Hai người không quen nhất chính là người khác khách khí với bọn họ.

Yến Phi cười nói: "Hai đừng khách khí, ba mẹ tôi sẽ không chịu được người ta khách khí đâu. Hai người càng khách khí, bọn họ sẽ càng không được tự nhiên. Nếu muốn thật sự cảm ơn bọn họ thì không cần phải làm như vậy".

Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương gật đầu, con trai nói quá đúng!

Tiêu Dương càng ngày càng hiểu rõ vì sao Yến Phi sẽ xem hai người bọn họ như ba mẹ ruột của mình, hai người này xứng đáng để Yến Phi làm như vậy!

Tiêu Dương cười nói: "Vậy chú dì, con và Hứa ca sẽ không khách khí với hai người nữa".

"Không khách khí, không khách khí". Điền Vãn Hương chỉ chỉ thức ăn trên bàn: "Ăn thêm nhiều một chút, ăn thêm nhiều một chút".

"Vâng!".

Tiêu Dương dùng muỗng múc một khối đậu hủ dồi thịt, vô cùng thỏa mãn ăn. Nhìn cậu ăn vui vẻ, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương đều thật lòng mà cười, Yến Tường cũng cười.

Hứa Cốc Xuyên cũng không nói cám ơn, hắn rót cho Yến Tam Ngưu một ly rượu nhỏ. Yến Tam Ngưu vội vàng cầm lấy. Hứa Cốc Xuyên rót cho mình một ly đầy, nâng lên: "Chú Yến, cháu kính chú".

"A, đừng khách khí, đừng khách khí, xem như đây là nhà của mình nhé". Yến Tam Ngưu thấy Hứa Cốc Xuyên uống một ngụm, ông cũng uống một ngụm.

Yến Phi nhanh chóng nói: "Ba, đừng có học hắn, hắn là con ma men, ba uống một ngụm là được rồi".

Yến Tam Ngưu lấy tay lau miệng, cười ngây ngô: "Không có việc gì, không có việc gì, ba có thể uống có thể uống".

"Ha Ha...." Yến Phi và Tiêu Dương đều cười.

Cơm nước xong, Hứa Cốc Xuyên và Tiêu Dương lại trốn lên lầu, Yến Phi, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương đều phải nghỉ ngơi buổi trưa, bọn họ ở lại dưới lầu cũng không có gì thú vị, không bằng về phòng tranh thủ thời gian mà ân ái. Yến Tường không ngủ trưa, cậu ở trong phòng khách xem kênh khoa học và kỹ thuật trên TV.

Trong phòng khách lầu 3, Tiêu Dương ngồi trên giường, Hứa Cốc Xuyên đang xoa chân, xoa eo cho cậu. Có người gõ cửa, hai người không khỏi buồn bực, Hứa Cốc Xuyên đứng lên mở cửa.

Người ngoài cửa vậy mà lại là Yến Phi, Hứa Cốc Xuyên nghiêng người để đối phương tiến vào, cũng hỏi: "Cậu không phải ngủ trưa sao?"

Yến Phi nói: "Tôi tìm Tiểu Dương có việc".

Tiêu Dương đã ngồi dậy, Yến Phi đi qua ngồi xuống ở mép giường, sau đó đưa một tấm thẻ tín dụng cho cậu, nói: "Hạn mức thẻ này có hai mươi vạn, mật mã là sáu số cuối di động của Tường tử. Tường tử sẽ không đồng ý quẹt, tới Hàn Quốc chắc chắn cũng không dám mua gì, nên tôi đưa thẻ này cho cậu, cậu cảm thấy có thứ gì tốt thì mua cho nó, cũng dạy nó dùng thế nào. Cậu và Tiêu Bách Chu thương lượng với nhau xem nên làm sao. Ngoài ra mua ít thứ cho ba mẹ tôi, còn cụ thể mua gì thì các cậu tự xem xét, không cần mua gì cho tôi đâu".

Hứa Cốc Xuyên nhíu mày: "Cậu khách khí với chúng tôi như vậy làm gì? Trực tiếp nói với tôi là được rồi. Cất thẻ của cậu đi"..

Yến Phi nói: "Nếu tôi đi Hàn Quốc, tôi chắc chắn không khách khí với mấy người. Tường tử trước mặt các người liền sẽ lo lắng, nếu cho nó biết tiền do các người ra, tôi đoán nó sẽ không đi. Thẻ này là tôi làm cho Tường tử, tiền trong tài khoản cũng do tôi chuyển vào. Nó xài tiền của anh trai nó sẽ yên tâm hơn so với dùng của các người. Lần đầu tiên nó ra nước ngoài, tôi muốn nó chơi thật vui vẻ".

Hai mày Hứa Cốc Xuyên liền giãn ra, gật đầu với Tiêu Dương, cậu ta nhận thẻ, hứa hẹn: "Anh yên tâm thoải mái giao Tường tử cho em và lão Tiêu đi. Còn cái tên Vệ Văn Bân kia, thôi thì anh cũng đừng trông mong gì cậu ta".

Yến Phi nghiêm túc trả lời: "Anh căn bản không hề có tí nào trông cậy vào cậu ta".

Lúc này Vệ Văn Bân đang bị Yến Phi và Tiêu Dương ghét bỏ đang đi xem phim cùng với Park Tae Seokrk thái tử nhà cậu ta. Park Tae Seok bao cả một phòng chiếu, vừa xem, vừa sờ tới sờ lui trên người Vệ Văn Bân, hôn hôn mặt, còn dùng miệng để đút Vệ Văn Bân ăn bắp rang. Ai không biết còn tưởng rằng hai người đang xem AV.. À không... GV.

Sau khi đưa thẻ cho Tiêu Dương xong, Yến Phi liền đi ngủ.

Tiêu Dương bò lại lên giường, nhìn tấm thẻ trong tay nói: "Yến ca thật sự xem Yến gia thành người nhà. Bây giờ xem ra người của Yến gia cũng sẽ không phát hiện Yến ca là giả".

Hứa Cốc Xuyên nhàn nhạt nói: "Yến gia có cậu ta là may mắn của bọn họ. Cho nên anh mới nói người Chung gia đều là lũ ngu, nhìn không ra một đứa con trai tốt đẹp như vậy, đến nỗi ép chết con trai mình, sau đó cũng tự đẩy mình vào kết cục thân bại danh liệt".

"Hả? Sao Lại vậy?". Tiêu Dương quay đầu lại hỏi.

Hứa Cốc Xuyên nói: "Chung Chấn Tả bị cách chức thẩm tra, trực hệ và bàng hệ Chung gia gần như toàn bộ ngã ngựa. Cấp dưới tâm phúc của cct vốn đã bị mấy người anh của em giải quyết gần như sạch sẽ, lúc này xem như là toàn quân bị diệt".

"A? Vậy Cd thì sao?". Tiêu Dương cũng biết chuyện Yến Phi cầu tình cho cd.

Hứa Cốc Xuyên nói: "cd chính là người duy nhất không ngã ngựa".

Tiêu Dương không khỏi lo lắng: "Vậy Yến ca biết không? Cct nói thế nào thì cũng là ba của anh ta".

Hứa Cốc Xuyên bình tĩnh nói: "Mấy người anh của em chỉ đem người Chung gia kéo xuống, làm bọn họ khốn đốn, phá hoại chút tài phú, cũng không phải là muốn mạng của bọn họ, cũng sẽ không để cho bọn họ ngồi tù, nhiều nhất chỉ là xử phạt nội bộ. Chỉ cần mấy người thân thiết chúng ta đừng nói với Yến Phi, cậu ta sẽ không biết. Cd không có hy vọng thăng chức, anh ta cũng nên nghĩ ra là vì sao, thế mà anh ta còn hết lần này tới đường khác chạm vào điểm mấu chốt của mấy người anh của em. Điểm mấu chốt của bọn họ là Chung Phong, mặc kệ hắn có còn tồn tại hay không".

Tiêu Dương nhíu nhíu mũi: "Em sẽ không lắm miệng với Yến ca, em cũng không thích người Chung gia. Nếu người Chung gia đều ngã ngựa, thì cd có thể trả thù Yến ca hay không?"

Hứa Cốc Xuyên nói: "Anh và mấy người anh của em sẽ để ý".

Tiêu Dương lại nghĩ tới một chuyện, liền lập tức hỏi: "A, Hứa ca, người hãm hại Yến ca kia thì sao?"

Hứa Cốc Xuyên rất kiên nhẫn trả lời: "Hình như là bị phán mười năm tù. Yến Phi bị bắt cóc, Yến Tường bị bắt nạt đều là do tên kia gây ra, không chừng mấy người anh của em sẽ làm cho hắn ở trong tù phạm chút lỗi, sau đó tăng nặng thêm hình phạt".

Tiêu Dương không chút nào đồng tình mà nói: "Xứng đáng, hoàn toàn là do hắn tự tìm, Yến ca lại không có chọc vào hắn, chỉ bởi gì Yến ca có tiền, kết bạn với người có tiền mà hắn hãm hại yến ca. Đáng giận nhất chính là hắn hại Yến ca bị người ta bắt cóc. Nếu Yến ca có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mấy người anh bọn họ tuyệt đối sẽ chết mất. Hắn không phải chỉ hại một mình Yến ca, mà là hại cả ba nhà bọn em. Còn may động tác của mấy người anh nhanh, kịp thời cứu được Yến ca trở về, em giờ nghĩ lại mà còn sợ".

Hứa Cốc Xuyên cúi đầu hôn một cái lên cổ Tiêu Dương, giọng trầm thấp: "Cho nên em ở nước ngoài phải chú ý an toàn, anh sẽ phải người theo bảo vệ em. Mặc kệ đi đâu cũng không được rời khỏi tầm mắt của bọn họ".

Tiêu Dương xoay người, ôm cổ Hứa Cốc Xuyên, nhướng mày: "Thật sự chỉ là bảo vệ em, mà không phải là giám sát đó chứ?"

Hứa Cốc Xuyên không có một chút xấu hổ khi bị vạch trần, ngược lại còn tỏ vẻ đương nhiên nói: "Chẳng lẽ không nên sao?"

"Còn Nói em phải thành thành thật thật, anh cũng phái người đi giám sát em, em còn dám không thành thật sao?". Cái tên khẩu thị tâm phi này! Nhưng Mà cậu thích nha. Tiêu Dương cười ngọt ngào.

Hứa Cốc Xuyên đương nhiên không yên tâm để Tiêu Dương ra nước ngoài một mình, ngay cả có bọn Tiêu Bách Chu đi theo cũng không được. Cho dù Tiêu Tiếu có phái bảo vệ đi theo, hắn cũng phải cho người của mình đến Mỹ đến "Bảo hộ" Tiêu Dương. Nếu có tên nào dám không có mắt mà câu dẫn Tiêu Dương, hắn sẽ làm cho người đó biết thế nào là trai có chồng không thể tùy tiện trêu chọc.

"Chờ Con được sinh ra, anh phải lập tức ly hôn!". Tiêu Dương mệnh lệnh.

"Con Sinh rồi em trở về, anh sẽ cho em xem giấy chứng nhận ly hôn". Hứa Cốc Xuyên gián tiếp bảo đảm.

Tiêu Dương kéo đầu của hắn xuống, hôn lên.

Tiêu Bách Chu ngủ một giấc này đến gần hai giờ mới tỉnh lại. Lúc tỉnh đương nhiên bụng đói đến réo ầm ĩ. Đổi một bộ đồ mặc trong nhà, cậu xuống lầu. Trong phòng khách có tiếng TV, Tiêu Bách Chu đi vào, sau đó gọi: "Tường tử".

"A, Tiêu Ca". Yến Tường lập tức đứng lên: "Em lấy đồ ăn cho anh".

"Không Cần không cần, anh tự vào bếp lấy". Tiêu Bách Chu vội vàng nói, da mặt cậu còn chưa có dày như vậy.

Yến Tường không ngồi trở lại mà nhanh chóng trả lời: "Anh của em nói lúc anh xuống thì em lấy đồ ăn cho anh. Anh đợi chút, đồ có sẵn rồi, em mang ra là xong mà". Không cho Tiêu Bách Chu có cơ hội từ chối lần nữa, Yến Tường chạy thẳng vào bếp.

Trong lòng Tiêu Bách Chu thật ấm áp, vô cùng cảm động vì Yến Phi cẩn thận và chăm sóc cho cậu. Cậu chậm rãi đi về phía nhà ăn, Yến Tường đã đặt cháo lên bàn. Tiêu Bách Chu chậm rãi ngồi xuống, hít một hơi, giữa hai đùi thật là không khỏe mà.

Yến Tường lại quay trở vào, bê một cái khay. Tiêu Bách Chu đưa tay tới: "Cám ơn".

"Để Em để em".

Yến Tường đặt khay xuống, lấy một đĩa sủi cảo chưng cải trắng, một đĩa đậu hủ chiên, một đĩa rau chột dưa leo, một đĩa dưa hấu ướp lạnh đặt lên bàn, sau đó nói: "Tiêu ca, anh ăn đi, ăn xong rồi gọi em, em tới dọn. Anh trai em nói hôm nay thân thể anh không thoải mái, nói anh đừng có làm gì cả".

Mặt Tiêu Bách Chu có chút nóng lên: "Cám ơn em, Tường tử".

"Không Có gì không có gì. Tiêu ca, anh ăn nhanh đi". Yến Tường cầm khay rời khỏi nhà ăn.

Nhìn mấy món này tuyệt đối là thích hợp với tình trạng của mình bây giờ, Tiêu Bách Chu lại lần nữa rất cảm ơn sự cẩn thận của Yến Phi, cũng lại thấy mình may mắn có thể có một người bạn như vậy. Ừ, quan hệ bây giờ của hai người có thể dùng từ "chị em bạn dâu" có thể càng đúng hơn đi. Tiêu Bách Chu không khỏi bị cái suy nghĩ này của mình chọc cười, cậu tuyệt đối là bị mấy tiếng "vợ ơi, vợ à" của Nhạc Lăng ảnh hưởng rồi, tuyệt đối là vậy!

Yến Tường chỉnh âm lượng TV thấp xuống, dựng lỗ tai lên nghe động tĩnh. Anh trai trước khi ngủ đã dặn dò cậu đừng để Tiêu ca làm việc, cậu nhất định phải làm đúng như vậy. Khoảng chừng 10 phút, bên phía nhà ăn hình như có động tĩnh, Yến Tường nhanh chóng đứng dậy, chạy đến nhà ăn, quả nhiên nhìn thấy Tiêu ca đang thu dọn chén đũa, Yến Tường nhanh chóng kêu lên: "Tiêu ca, để em để em".

"Không Cần, để anh làm được rồi. Anh không có nghiêm trọng như anh trai của em nói đâu". Tiêu Bách Chu không chịu đưa chén cho Yến Tường.

Yến Tường giữ chặt tay cậu, giật lại cái chén, nói: "Anh trai em đã dặn, em phải nghe lời anh ấy". Ngăn tay Tiêu Bách Chu lại, động tác Yến Tường nhanh nhẹn thu dọn chén đũa.

Tiêu Bách Chu theo cậu vào bếp lấy giẻ lau, ai ngờ Yến Tường rất nhanh chạy ra, thấy Tiêu Bách Chu đang cầm giẻ lau liền la lên: "Tiêu ca, anh vào phòng khách nghỉ ngơi đi. Em rót nước rồi đó, là cái ly màu xanh kia kìa".

"Cảm Ơn". Tiêu Bách Chu rất ngại ngùng.

"Không Cần cảm ơn, không cần cảm ơn, anh mau về nghỉ ngơi đi".

Đi vào phòng khách, quả nhiên nhìn thấy cái ly màu xanh trên bàn đã được rót đầy nước, Tiêu Bách Chu cười cười, một tay đỡ tay vịn sô pha ngồi xuống, sau đó cầm lấy ly nước. Vừa mới uống hai ngụm nước, có hai người đi đến, Tiêu Bách Chu lập tức gọi: "Chú, dì".

"Bách Chu A". Điền Vãn Hương dịu dàng hỏi: "Ăn cơm chưa?"

"Dạ Ăn rồi, vừa mới ăn. Cảm ơn dì".

"Không Cần cảm ơn, không cần cảm ơn, con ngồi đi".

Hôm nay trong nhà có nhiều người, Điền Vãn Hương và Yến Tam Ngưu cũng không ra phòng khách, họ vào bếp chuẩn bị cơm chiều. Tiêu Bách Chu muốn vào giúp, nhưng mà thân thể cậu hôm nay quả thật có chút không khỏe.

Điện thoại trong phòng khách vang lên, thấy điện thoại ngay bên cạnh, Tiêu Bách Chu liền nhận máy: "Alo?"

"Alo? Là Bách Chu sao?"

"Tôn Ca? Là tôi".

"Mấy Người chú Yến có ở đó không?"

"Có Này".

"Vậy Được, cậu hỏi với họ bọn tôi sẽ về đến ngay, cần phải thu dọn phòng ở lầu một. Cậu nói bọn họ tối nay không cần làm cơm, thu dọn phòng trước đã".

"Được"

"Vậy Thôi nhé".

Tôn Kính Trì cúp máy, Tiêu Bách Chu lập tức nói với hai người đang ở trong bếp chuyện này.

Vừa nghe nói phải thu dọn phòng, Yến Tam Ngưu và Điền Vãn Hương tạm thời buông chuyện nấu cơm đi làm, lúc sáng bọn họ cũng đã thu dọn được một phần. Tiêu Bách Chu biết chuyện Yến Phi muốn dọn đến tầng một ở, cậu ngại ngồi không nên đứng lên giúp đỡ, kết quả bị Điền Vãn Hương và Yến Tam Ngưu đuổi ra ngoài. Tiêu Bách Chu nghĩ nghĩ, đi lên lầu xem Yến Phi có dậy hay chưa.

#Hết Chương 8

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro