Chương 21: Tang thi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bởi vì Mạc Dịch Phàm vừa vào liền giữ cửa khóa trái, nên ngoại trừ anh, không ai phát hiện trong phòng khác thường.

Ngược lại, bên ngoại Mạc Tứ nhìn đám người, kinh ngạc nhất chính là Mạc Tam đang gần như không đứng thẳng nổi.

"Này! Mới có một ngày không gặp, cậu thế nào biến thành dạng này? Ha ha ha, thế mà thành gù sao! Ha ha..." Người sẽ không kiêng nể gì mà châm chọc Mạc Tam như vậy, cũng chỉ có mỗi mình A Thành một lòng trung thành với Kỳ Ninh.

A Thành tuy rằng có đôi khi hồ đồ, nhưng Kỳ Ninh không thích Tưởng Yên Nhiên, chuyển Mạc Tam lại luôn che chở Tưởng Yên Nhiên hắn vẫn thấy rõ. Mạc Tam dám đối nghịch với lão đại nhà hắn như vậy, A Thành đương nhiên cũng không cho Mạc Tam sắc mặt tốt.

Mạc Tứ sắc mặt cực kỳ kém, ổn định thân mình, cũng không đỡ lấy Mạc Tam, chỉ nói: "Bên trong xảy ra chuyện gì, vì sao Mạc thiếu không cho chúng ta vào? Còn có lưng cậu.... Ai đánh?"

Cố Tích Mặc thẳng tắp đứng một bên không nói gì, mà hai người khác trong Dong binh đội của Mạc Dịch Phàm cũng đã trở về chỗ của mình.

Mạc Tam miễn cưỡng ngẩng đầu nhìn thoáng qua mọi người, sau đó thật sâu nhìn người anh em nhiều năm của mình, chậm rì rì nói: "Là Kỳ thiếu, Kỳ thiếu làm tôi bị thương". Thấy bộ dáng rõ ràng không tin của Mạc Tứ, Mạc Tam có chút đau khổ nói: "Kỳ thiếu vốn muốn làm bị thương Tưởng Yên Nhiên, tôi che cho cô ấy, sau đó.... Bọn họ bảo tôi chờ ở đối diện, tôi đợi một lúc lâu, lúc trở ra, hai người đều không thấy...."

Mạc Tam mới vừa nói xong, Mạc Dịch Phàm liền đá văng cửa phòng đang đóng chặt.

"Tni vì sao muốn đánh Tưởng Yên Nhiên?". Ánh mắt Mạc Dịch Phàm như thanh kiếm sắc trừng mắt nhìn Mạc Tam, làm Mạc Tam vốn đã nghĩ tốt từ ngữ để giải thích lại một chữ cũng không dám nói.

"Nói, nhanh!". Mạc Dịch Phàm lạnh lùng lặp lại, giọng nói âm trầm kiên định, làm xung quanh một mảnh yên tĩnh.

"Kỳ thiếu, Kỳ thiếu, cậu ta vốn không thích Tưởng Yên Nhiên, cho nên....". Mạc Tam thật ra không định nói dối, hắn ta chỉ là muốn nói một ít lời hay cho Tưởng Yên Nhiên, bởi vì Mạc Dịch Phàm sẽ tha thứ cho Kỳ Ninh vô điều kiện, nhưng sẽ không vô điều kiện tha thứ cho Tưởng Yên Nhiên và chính hắn.

"Nếu cậu không chịu nói thật"... Mạc Dịch Phàm cuối cùng liếc Mạc Tam một cái, ánh mắt kia giống như nhìn đống rác rưởi trên đường, "Mạc Tứ, đi thu dọn đồ đạc của Mạc Tam cho nó đi".

Trong lòng Mạc Tam cả kinh, hắn chưa bao giờ nghĩ tới Mạc Dịch Phàm sẽ có một ngày đuổi hắn đi. Lúc này nghe Mạc Dịch Phàm nói, hắn nhịn không được đầu gối mềm nhũn, liền quỳ xuống.

"Ngu xuẩn!". Mạc Tứ từ chuyện Mạc Dịch Phàm đá Mạc Tam một mình đi chăm sóc Tưởng Yên Nhiên, hắn đã biết cái gọi là chăm sóc Tưởng Yên Nhiên, chính là Mạc Dịch Phàm cho Mạc Tam một cơ hội cuối cùng. Đáng tiếc, Mạc Tam không nắm chắc cơ hội.

Bước chân hắn dừng một chút, liền đến chỗ Mạc Tam và Tưởng Yên Nhiên ở, thật sự muốn đi thu dọn hành lý của Mạc Tam. Mạc Tam thật không hiểu Mạc thiếu, bốn người bọn họ, có thể coi trọng bất kể đàn ông phụ nữ nào, cho dù người kia đối đầu với Mạc thiếu, Mạc thiếu đều sẽ không hề nhíu mày, nhưng bọn họ không thể coi trọng người làm Kỳ thiếu phản cảm.

Mặc dù thật sự là coi trọng, Mạc Tứ cảm thấy nếu hắn là Mạc Tam, sẽ cố gắng hóa giải phản cảm của Kỳ thiếu, tuyệt không phải giống như bây giờ, ngoại trừ thoải thác, chính là che giấu.

Trong lòng không biết là tư vị gì, đành phải chống nửa thân thể nói: "Kỳ thiếu, Kỳ thiếu đánh Tưởng Yên Nhiên bởi vì, thuộc hạ câu dẫn Yên Nhiên, sau đó, vừa vặn bị Kỳ thiếu phát hiện...."

Mạc Tam rốt cuộc không dám nói, Kỳ Ninh đánh Tưởng Yên Nhiên, một là bởi vì bọn họ trong phòng cậu ta làm loại chuyện này, thứ hai chính là bởi vì Tưởng Yên Nhiên lúc ấy xác thật có dụ hắn nói ra chỗ bọn họ đặt vật tư. Dù ít dù nhiều thì tận đáy lòng Mạc Tam, hắn vẫn hy vọng Tưởng Yên Nhiên là vô tình phạm lỗi.

Sắc mặt lạnh băng của Mạc Dịch Phàm rốt cuộc tan vỡ, anh nắm lấy cổ áo Mạc Tam, gần như gào lên mà chất vấn: "Cậu nói cái gì? Câu dụ dỗ Tưởng Yên Nhiên? Các người, ở tại chỗ ở của tôi và tni - làm - gì?"

Hai chữ cuối cùng, anh đặc biệt càng nhấn mạnh.

Bước chân Mạc Tứ lảo đảo một cái, sau đó nhanh chóng bỏ dậy bỏ chạy, hắn cảm thấy lúc này thật sự không thể giúp được Mạc Tam.

A Thành sắc mặt đen thui liếc Mạc Tam một cái, "Rầm" một cái cửa vừa mở, liếc mắt thấy dấu vết trên thảm trong phòng khách.

Tuy rằng nói tình nhân mở ám tùy ý một chút cũng không sao, như mày muốn bậy bạ chỗ nào cũng phải bậy bạ ở chỗ của mình chứ? Sao lại bậy bạ ở chỗ của người khác? Điều này làm cho bọn họ cũng bị liên lụy nha! A Thành trong lòng oán hận nguyền rủa Mạc Tam.

Mạc Tam hiển nhiên bây giờ cũng biết mình sai rồi, lúc ấy hắn thật sự là quá xúc động. Hắn cúi đầu, trả lời "Vâng" một tiếng, hắn cho rằng kế tiếp sẽ phải nghênh đón cơn giận lôi đình của Mạc Dịch Phàm, nhưng mà Mạc Dịch Phàm lại gần như cười đỡ hắn lên.

"Lý Sơn, tôi nhớ rõ cậu vốn tên này đi?". Cơn giận trong lòng Mạc Dịch Phàm đã giảm bớt, với anh mà nói, chỉ cần Kỳ Ninh không chạm vào người phụ nữ khác, còn những chuyện khác đều có thể nói chuyện, "Cậu về sau vẫn nên sửa lại tên này đi. Mạt thế tới, tôi cũng không có năng lực bảo vệ cậu và tình nhân của cậu, cho nên, thu dọn đồ đạc của các người xong thì liền rời đi đi".

"Cái gì?". Mạc Tam, hay phải gọi là Lý Sơn, hắn chính thức bị Mạc Dịch Phàm đuổi đi, trong khi hắn không có thức tỉnh bất kỳ dị năng gì, trên lưng lại bị thương, lại bị đuổi đi.

Mạc Dịch Phàm lần nữa trở lại nhà của anh và Kỳ Ninh, cẩn thận tìm kiếm, rốt cuộc phát hiện Kỳ Ninh viết trên tấm lịch treo tường: Thiết Ưng mời chào, tôi với Tưởng Yên Nhiên cùng đi, đừng lo.

Mạc Dịch Phàm duỗi tay vuốt ve mấy chữ kia, tay dừng lại ở chữ, đừng lo sao? Sao anh có thể không lo lắng chứ?

Ở một chỗ khác, Kỳ Ninh cầm hai khối bánh nén khô mà phát sầu.

Thứ này, về bản chất cũng tạm có thể coi như là ngũ cốc, nhưng cậu không thể ăn được.

Tiểu Già Dạ nghiêm túc ăn đồ ăn của nó, thấy bộ dáng Kỳ Ninh không muốn ăn loại thực phẩm rác rưởi này, nhịn không được nói: "Anh trai, anh vẫn nên ăn đi, nếu mà không ăn đợi lát nữa anh đói bụng, sau đó không đánh tang thi nổi đâu".

Kỳ Ninh an ủi sờ sờ đầu Tiểu Già Dạ, đây vẫn là lần đầu tiên tên nhóc này gọi cậu là "anh trai". Cậu không tự giác tính toán sẽ nuôi dạy Tiểu Già Dạ, để lúc Tiểu Già Dạ nhìn thấy Mạc Dịch Phàm thì gọi "Chú ơi!", hừ hừ..

"Tôi có mang theo chút đồ ăn". Kỳ Ninh sờ sờ trong túi, lấy ra một khối chocolate và trứng muối, sau đó cậu nghe vài tiếng nuốt nhẫn nhịn.

"Anh trai, anh sao lại còn có mấy thứ này vậy?". Tiểu Già Dạ nhìn khối chocolate kia không rời.

Trên xe này có bốn người: đầu trọc, Tiểu Vân, Kỳ Ninh và Tiểu Già Dạ, một chiếc xe khác có Tưởng Yên Nhiên, Mộ Hàm Phong và Kiều Hàm Nhất.

Xe này của bọn họ, đương nhiên lái xe sẽ là đầu trọc, Tiểu Vân ngồi ở ghế phụ lái, cô ta nhìn khối chocolate kia, cũng nhịn không được động tâm. Có trời mới biết, cô ta đã bao lâu không được nếm qua vị chocolate.

"Kỳ Ninh, tôi, tôi có thể lấy đồ đổi cho cậu được không?". Tiểu Vân quay đầu, cũng nhìn khối chocolate kia không chớp.

Kỳ Ninh cười hì hì, lập tức ăn hết đồ ăn, sau đó hai tay xòe ra, cầm giấy gói chocolate hỏi: "Cô bây giờ còn muốn đổi với tôi không?"

Tiểu Vân buồn bực quay đầu lại, cô ta vốn dĩ không phải là người phụ nữ độc ác, chỉ là tính cách được nuông chiều một chút mà thôi. Bây giờ thấy Kỳ Ninh cố tình trêu chọc, cũng chỉ buồn bực một mình, mà không phải độc miệng đáp lại.

Tiểu Già Dạ hít hít nước miếng, cũng chỉ có thể yên lặng ăn đồ ăn của mình.

Kỳ Ninh chơi vui vẻ, đột nhiên hỏi: "Kho hàng có nhiều lương thực như vậy, không gian của Tưởng Yên Nhiên cũng chỉ có hai trăm mét vuông, đủ chứa sao?"

Thân thể đầu trọc căng chặt một chút, sau đó gãi gãi đầu, cười ha hả nói: "Kho hàng kia có thể có bao nhiêu đồ chứ? Hơn hai trăm mét vuông, tuyệt đối đủ chứa".

Tiểu Già Dạ cúi đầu không nói lời nào, Tiểu Vân lại quay đầu tò mò hỏi: "Đội trưởng cũng nói có chị Yên Nhiên là đủ rồi, cậu vì sao lại nói không chứa đủ? Chẳng lẽ, đội trưởng còn lộ riêng cho cậu tin tức gì sao?"

Kỳ Ninh thần bí đặt ngón trỏ lên môi, tỏ vẻ cậu ta không thể nói, thấy Tiểu Vân nhụt chí, cậu lại nói: "Cô nếu thật sự muốn biết, đợi lát nữa đi xe của bọn họ không phải được rồi sao?"

Sau đó lúc nghỉ ngơi giữa đường, Tiểu Vân thật sự chạy qua bên xe của bọn Tưởng Yên Nhiên.

Tiểu Già Dạ vui vẻ nhẹ nhàng thở ra, ôm cánh tay Kỳ Ninh nói thẳng: "Anh trai, anh thật lợi hại!"

Cứ như vậy, trên xe bọn họ ba người đều có thể chiến đấu, mà bên xe Mộ Hàm Phong lại chỉ có hai người có thể chiến đấu, hai người còn lại là trói buộc.

Trong hành động lần này của Thiết Ưng Dong binh đội, có hay không có những lời này của Kỳ Ninh, Tiểu Vân đều hẳn là phải chết không thể nghi ngờ, cho nên, Kỳ Ninh một chút cũng không có áy náy đem Tiểu Vân đưa lên con đường chết nhanh hơn. Đương nhiên, Tiểu Già Dạ cũng không. Nó vài lần bị Thiết Ưng Dong binh đội coi như tấm chắn cuối cùng, thiếu chút nữa là vứt bỏ, bởi vậy đối với mạng người, ngoại trừ chính nó, Tiểu Già Dạ cũng sẽ không quá để trong lòng, đặc biệt là Tiểu Vân ngây ngốc tự đưa mình tới cửa.

Nội thành thành phố H thoạt nhìn bộ dáng vẫn giống như trước mạt thế, ngoại trừ đồ ăn thay đổi, quần áo cũng thay đổi, dường như không có gì khác, đó là bên ngoài thành phố H, tang thi lang thang rơi rụng, còn nhân loại thì trốn tránh khắp nơi, lại thành cảnh tượng thường thấy nhất.

Kỳ Ninh nửa híp mắt nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe tiếng đầu trọc kêu lên: "Không tốt! Đội trưởng nói, phía sau có rất nhiều tang thi truy đuổi, anh ấy bảo chúng ta tách ra hành động! Giao lộ phía trước, chúng ta quẹo phải, bọn họ quẹo trái!".

Ánh mắt Kỳ Ninh giật giật, nhìn Tiểu Già Dạ đang ngồi ở chỗ vốn dĩ của Tiểu Vân, Tiểu Già Dạ tươi cười xán lạn, đưa tay bắt lấy đầu của đầu trọc, hắn nhất thời không kịp phản ứng, trực tiếp bị Tiểu Già Dạ cũng là một dị năng giả lực lượng lôi ra khỏi ghế lái!

Kỳ Ninh một tay chống vào chỗ tựa lưng ghế lái, lách người một cái liền nhanh chóng ngồi vào, rất nhanh khống chế được tay lái, nhưng quay đầu xe lại, một lần nữa theo sát chiếc xe của Mộ Hàm Phong bọn họ không rời.

Đầu trọc giật giật người, muốn đoạt lấy tay lái từ Kỳ Ninh, Tiểu Già Dạ chỉ vào kính chiếu hậu nói: "Chú đầu trọc, chú coi phía sau có bao nhiêu tang thi, nếu chúng ta hiện tại dừng lại thì mấy con tang thi đó sẽ làm thịt chúng ta trước, sau đó lại đuổi theo đội trưởng bọn họ. Đương nhiên, cũng không chừng tang thi sẽ không ăn chúng ta, chỉ cắn mấy cái để chúng ta biến thành thứ giống như bọn họ, sau đó lại cùng đuổi theo đội trưởng. Chú đầu trọc, chú nói coi đúng không?"

"Đáng chết!". Mộ Hàm Phong đột nhiên hạ cửa sổ xe xuống.

Bởi vì Kỳ Ninh ngăn cản, xe của Kỳ Ninh vẫn không thay đổi phương hướng giống như hắn hy vọng, chia sẻ lực chú ý của tang thi. Cho nên mấy trăm con tang thi vẫn luôn đuổi theo không rời, đương nhiên, nếu chỉ như vậy, Mộ Hàm Phong cũng sẽ không lo lắng, nhưng vừa rồi Kiều Hàm Nhất dùng tinh thần lực điều tra qua, con đường bọn họ nhất định phải đi đến kho hàng, cũng có một đám tang thi đang nằm vùng ở đó. Bọn họ hiện tại lại là trước sau đều giáp kích, không thể không dừng lại để giải quyết hậu quả.

"Dừng xe, chiến đấu!". Đầu trọc mặt không biểu tình nói ra quyết định của Mộ Hàm Phong.

# Hết chương 21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro