Chương 22: Biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Ninh cũng không nghe theo lời Mộ Hàm Phong dừng xe phía trước đàn tang thi đang không ngừng vọt tới, mà lách qua một bên, "trượt" một cái xẹt qua chỗ Mộ Hàm Phong đậu xe, dừng cách đó khoảng 10 mét.

Đầu trọc đột nhiên tránh thoát khỏi trói buộc của Tiểu Già Dạ, ý đồ lái xe quay lại: "Mệnh lệnh của đội trưởng, mày dám không nghe sao?"

Kỳ Ninh không có hứng thú phân cao thấp với Đầu trọc, kéo hắn từ trong xe ra, chỉ vào đám tang thi càng ngày càng đến gần để hắn tự nhìn: "Đó là đội trưởng của mày, liên quan gì tới tao? Lại nói mày muốn đi chịu chết cũng đừng có kéo theo bọn tao!"

Đầu trọc hung hăng trừng mắt liếc Kỳ Ninh một cái, thấy đàn tang thi đang dần dần vây quanh bọn họ, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Lấy hệ dị năng lực lượng của hắn, đương nhiên có thể chống chọi lại được một bộ phận đàn tang thi sơ cấp, chạy hơn 10 mét đến bên cạnh Mộ Hàm Phong và Kiều Hàm Nhất, nhưng mà hắn lại không thể bảo đảm 10 mét này hắn không bị thương.

"Đầu trọc, cậu cứ ở đó, trước không cần lại đây!". Mộ Hàm Phong liếc Kỳ Ninh một cái, liền phân phó Đầu trọc. Bất quá chỉ là đám tang thi sơ cấp với vài tang thi bậc một mà thôi, hắn còn không thèm để trong lòng.

Quay đầu, Mộ Hàm Phong liền ôn hòa nói với Tưởng Yên Nhiên trong xe: "Cô chờ một lát, không cần sợ hãi".

Ở một phía khác, Đầu trọc cũng không có được cơ hội xông qua, bởi vì hắn và Kỳ Ninh, Tiểu Già Dạ ba người đã bị tang thi vây quanh. Tuy nói là sơ cấp tang thi không có lực uy hiếp gì quá lớn, nhưng số lượng nhiều, vây vào thì rất phiền toái.

Kỳ Ninh lấy loan đao của mình, còn chưa bắt đầu giết tang thi, đã bị Tiểu Già Dạ kéo lại: "Hắc, anh Kỳ Ninh, anh dùng cái này!".

Tiểu Già Dạ đưa cho cậu một cây côn sắt, Kỳ Ninh liếc mắt một cái mới phát hiện toàn bộ người của Thiết Ưng dong binh đội đều dùng vũ khí là côn sắt này, chẳng qua bên hông Mộ Hàm Phong hình như còn một thanh súng giảm thanh.

Thân thế Kỳ Ninh đã được nước suối trong không gian và linh khí cải tạo qua, sức lực rất lớn, một gậy đập xuống là có thể đập nát sọ một con tang thi; Đầu trọc và Tiểu Già Dạ sức lực cũng lớn, một côn cũng có thể giải quyết một con tang thi.

Kỳ Ninh cố ý liếc tiểu Già Dạ một cái, phát hiện nó hoàn toàn không cần người khác phải bảo vệ, nếu có tang thi đột phá phòng tuyến của nó, Tiểu Già Dạ liền trực tiếp dùng dị năng phạm vi che chắn nhỏ, sau đó lại gõ nát đầu tang thi.

Mộ Hàm Phong bên kia tương đối náo nhiệt hơn nhiều.

Xe của bọn vốn cách tang thi đã gần, hơn nữa còn thường xuyên truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Vân, tang thi vây công bọn họ rõ ràng đông hơn so với vây công bọn Kỳ Ninh.

Mộ Hàm Phong và Kiều Hàm Nhất ngay từ đầu còn có thể kiên trì không dùng dị năng, chỉ dùng côn sắt công kích. Rốt cuộc, hai người đều chỉ là dị năng giả cấp một, tuy nói trong người rõ ràng có dị năng, nhưng lại thức tỉnh không được nhiều, nên dị năng mỗi ngày sử dụng được số lần hữu hạn, bọn họ nếu đem dị năng sử dụng rồi, thân thể liền sẽ lập tức suy yếu, so với người bình thường còn không bằng.

Đây cũng là nguyên nhân Thiết Ưng dong binh đội lại thành côn sắt dong binh đội. Tiểu Già Dạ và Đầu trọc còn tốt, rốt cuộc hai người cũng là dị năng giả hệ lực lượng, đây là hệ cường hóa cốt cách toàn thân, cho nên cũng không có việc hạn chế số lần sử dụng. Nhưng dị năng hệ phong của Mộ Hàm Phong và dị năng hệ tinh thần của Kiều Hàm Nhất, tuy rằng mạnh hơn so với dị năng hệ lực lượng, lại có hạn chế số lần gây trở ngại đến việc sử dụng của bọn họ.

Chỉ là Mộ Hàm Phong và Kiều Hàm Nhất có hai người, bọn họ còn phải bảo vệ hai người Tưởng Yên Nhiên và Tiểu Vân trong xe, Tiểu Vân còn hay sợ hãi thét chói tai, điều này làm cho bọn họ không thể không sử dụng dị năng để giải quyết đám tang thi trước mặt.

Kỳ Ninh một bên giết tang thi, một bên phóng ra tinh thần lực quan sát tình trạng của Tưởng Yên Nhiên.

Mạc Dịch Phàm lần trước nói vậy cậu, anh đã cố ý tìm hiểu tình huống xem, chỉ có người lâm vào hôn mê sau cơn mưa đỏ trước mạt thế và người hôn mê sau khi uống nước biến dị mới đột nhiên thức tỉnh dị năng, còn lại là dị năng tiềm ẩn, hay căn bản là không thức tỉnh dị năng.

Nói như vậy, Tưởng Yên Nhiên cũng không thuộc về bất kì loại nào trong hai loại người này, như vậy, cô ta đột nhiên có dị năng không gian là tại sao? Hay có phải cũng là vì có pháp bảo không gian gì không? Nếu đúng như vậy thì hai dạng kỹ năng không gian nhận và thuấn di của cô ta đã từng nổi tiếng ở căn cứ Tây Bắc vào kiếp trước thì tại sao lại có? Phải biết rằng, cái gọi là dị năng hệ không gian, bọn họ có khả năng thi triển kỹ năng, tuyệt không chỉ đơn giản là không gian chứa đựng như vậy, Tưởng Yên Nhiên chính là muốn giả vờ, cũng không thể giả vờ được.

Nhưng chính Kỳ Ninh kiếp trước cũng chỉ là giả vờ là một dị năng giả không gian chứa đựng phế tài không thể thăng cấp mà thôi. Tưởng Yên Nhiên nếu không thức tỉnh dị năng không gian, vậy không gian nhận và không gian thuấn di lại từ đâu mà tới?

Kỳ Ninh đang nỗ lực tự hỏi thì Tưởng Yên Nhiên và Tiểu Vân đang cuộn tròn ở ghế sau xe, hai người bọn họ vốn là cuộn tròn lại với nhau, nhưng Tiểu Vân quá sợ hãi, thường sẽ thét lên. Tưởng Yên Nhiên vốn muốn an ủi Tiểu Vân lại thấy Tiểu Vân hay hét như vậy sẽ hấp dẫn tất cả tang thi đến chỗ bọn cô mất, nên Tưởng Yên Nhiên liền lập tức bỏ ý tưởng kia.

Chỉ là vận khí của Tiểu Vân thật không tệ, mỗi lần hấp dẫn tang thi tới đều sẽ bị Mộ Hàm Phong giết chết, mà vận tốt của Tưởng Yên Nhiên lại giống như dùng hết rồi, bởi vì người vẫn luôn đứng bên cạnh Tưởng Yên Nhiên là Kiều Hàm Nhất bởi vì giết tang thi không để ý rời khỏi vị trí, một con tang thi sắc mặt đen như chì, giương răng nanh biến dị, duỗi móng tay bén nhọn liền lập tức xuyên qua cửa sổ xe!

Đây là.... Tang thi cấp 2!

Kỳ Ninh lập tức liền nghĩ tới, chỉ có tang thi cấp hai mới mọc ra răng nhanh, móng tay cũng trở nên bén nhọn có thể lập tức xuyên qua cửa sổ xe.

Lại nhìn Tưởng Yên Nhiên bên này, mắt thấy tang thi kia đã đụng tới cô thì trong mắt Tưởng Yên Nhiên hiện lên một tia kiên quyết, chỉ là không đợi cô có động tác gì, trước người đột nhiên được một thân thể ấm áp chặn lại. Đến khi Tưởng Yên Nhiên nhìn lên, cô đã bị một bàn tay to túm tới khu vực an toàn, mà Tiểu Vân lại thay thế vị trí vừa rồi của cô, bị con tang thi cấp hai kia cắn cổ, máu loãng đỏ tươi rất nhanh biến thành màu tím đen.

Một lưỡi dao gió xẹt qua đầu con tang thi, lưỡi dao gió cấp một này cũng không tạo nên vết thương gì cho con tang thi cấp hai, nhưng con tang thi này vẫn phẫn nộ, dùng tay tàn nhẫn chụp xuống đỉnh xe, đỉnh xe trong nháy mắt sụp đổ, chiếc xe này liền hoàn toàn hỏng, mà con tang thi cấp hai cũng vụng về làm mình bị kẹt trong cửa sổ xe. Mộ Hàm Phong lần này trực tiếp rút súng giảm thanh, bắn ra ba viên đạn thì con tang thi cấp hai này mới chậm rãi ngã xuống. Bên kia Kiều Hàm Nhất bắt chuẩn thời cơ cầm chủy thủ trong ống quần, hung hăng cắt đầu con tang thi cấp hai xuống, đây chỉ là con tang thi cấp hai, bởi vì còn không có ưu thế về chỉ số thông minh mà chết.

Tưởng Yên Nhiên lúc này được Mộ Hàm Phong bảo vệ trong ngực, nhìn đám tang thi chậm rãi tới gần, cô cũng chỉ có thể cầm lấy côn sắt, có ý đồ muốn đánh đuổi mấy con tang thi đó đi.

Vốn dĩ khi con tang thi cấp hai kia sắp đụng tới Tưởng Yên Nhiên, Mộ Hàm Phong nhanh tay lẹ mắt đem Tiểu Vân đang ở gần hắn hơn đẩy tới trước người Tưởng Yên Nhiên, chắn một kích cho cô ta, sau đó lại kéo Tưởng Yên Nhiên về bên người.

Tưởng Yên Nhiên cảm kích nhìn Mộ Hàm Phong, Mộ Hàm Phong giờ phút này lại không có tâm tình trấn an Tưởng Yên Nhiên, hắn nhìn thoáng qua mấy chục con tang thi còn lại, cũng chỉ có thể cầu nguyện trong đám tang thi còn lại chỉ là tang thi sơ cấp hoặc tang thi cấp một.

"Tang thi lại tiến hóa, Đầu trọc, Kỳ Ninh, Già Dạ, các cậu tới bên cạnh tôi, trên người tôi bị thương, chỉ có đạn mới có thể giết chết tang thi tiến hóa!". Mộ Hàm Phong la lớn, ý đồ dời đi lực chú ý của tang thi đang vây xung quanh bọn họ, để bọn chúng chú ý tới ba thức ăn tươi đang di động liên tục bên kia.

Kỳ Ninh cười nhạt một tiếng, căn bản không trả lời, Tiểu Già Dạ cũng làm bộ không nghe được. Bọn họ ở đây có thể xem như là phòng tuyến thứ hai, chỉ có những con tang thi mà Mộ Hàm Phong bọn họ không giết chết, hoặc cố ý bỏ vào mới có thể tới chỗ này của bọn họ. Cho nên ba người Kỳ Ninh đối mặt với ít tang thi hơn so với Mộ Hàm Phong bọn họ. Có đồ ngu mới có thể mạo hiểm việc bị tầng tầng tang thi cào hoặc cắn bị thương mới chạy đi hơn 10 mét đến chỗ chiếc xe coi như vứt đi kia.

Nhưng sự thật chứng minh, vẫn có đồ ngốc.

Đầu trọc sốt ruột nhìn mấy người ở cách đó 10 mét, hắn cũng rõ ràng Mộ Hàm Phong có vấn đề, nhưng mà rốt cuộc thì Mộ Hàm Phong vẫn là thu lưu hắn, đối với hắn cũng luôn coi trọng. Huống chi, còn có anh em tốt lớn lên từ nhỏ với hắn là Kiều Hàm Nhất ở bên kia.

"Kiều Hàm Nhất! Cậu bên kia sao rồi?". Đầu trọc hô to một tiếng, quyết định chỉ cần Kiều Hàm Nhất vừa không ổn, hắn liền lập tức đi qua.

Kiều Hàm Nhất cũng không muốn Đầu trọc phải mạo hiểm lớn như vậy mà qua đây, hắn vừa định nói không có việc gì, cậu không cần đến thì đôi mắt Mộ Hàm Phong lóe lóe, lách người qua một bên, chỗ trống phía sau lưng của Kiều Hàm Nhất liền lộ ra, ba bốn con tang thi vọt tới phía sau Kiều Hàm Nhất!

Kiều Hàm Nhất không rảnh trả lời, côn sắt trong tay đánh tang thi đến tê dại, Đầu trọc cũng không cần Kiều Hàm Nhất trả lời, hắn nhìn thoáng qua xe của mình, lại từ trong xe cầm một cây côn sắt, mỗi tay một cây, cứ như vậy đơn thương độc mã từ giữa đàn tang thi giết qua.

Kỳ Ninh ở một bên nhìn thấy cũng sửng sốt, cậu hiển nhiên không nghĩ tới, bây giờ còn có người ngu ngốc như vậy, làm người ta cảm thấy đáng yêu đến đáng thương.

Tiểu Già Dạ cũng bĩu môi, lẩm bẩm nói: "anh Kỳ Ninh, em thấy đó, là đội trưởng, hắn vốn cùng Kiều đại ca chống chọi, là hắn tránh ra trước, Kiều đại ca chỉ chống được phía trước, không thể chống phía sau thì Đầu trọc mới có thể qua đó".

Kỳ Ninh không nói gì, nhìn thoáng qua xung quanh càng ngày càng ít tang thi, cậu liền nói với Tiểu Già Dạ: "Tôi đi giết tang thi, Tiểu Già Dạ cầm thanh chủy thủ này, đào tinh hạch trong óc tang thi bậc một ra".

Tiểu Già Dạ cũng không có sức lực mà đi tiếc nuối cho Đầu trọc, vẻ mặt đưa đám bắt đầu làm việc.

Mộ Hàm Phong bên kia, bởi vì Đầu trọc hấp dẫn một phần tang thi, Tưởng Yên Nhiên cũng thử bắt đầu giết tang thi, nhiệm vụ của bọn họ trong nháy mắt giảm bớt hơn một ít.

Lúc này, Tưởng Yên Nhiên đã không còn cuộn tròn trong lồng ngực của Mộ Hàm Phong nữa, cô tận mắt thấy Mộ Hàm Phong đẩy Tiểu Vân ra làm tấm chắn, sau đó lại tính kế Kiều Hàm Nhất và Đầu trọc, Tưởng Yên Nhiên trong lòng rất rõ ràng, mặc dù không gian của cô đối với Mộ Hàm Phong rất có ích, nhưng nếu đụng phải thời điểm hai người cần có một người chết, Mộ Hàm Phong cũng sẽ không chút do dự kéo cô ra làm tấm chắn, cho nên, Tưởng Yên Nhiên chậm rãi cách Mộ Hàm Phong xa một chút, tới gần Kiều Hàm Nhất hơn một ít.

Đáng tiếc quyết định này của Tưởng Yên Nhiên rõ ràng không đúng thời cơ, Kiều Hàm Nhất đúng là tốt bụng hơn so với Mộ Hàm Phong, sẽ không đẩy cô ta ra làm lá chắn, nhưng Kiều Hàm Nhất hiện giờ mọi lực chú ý đều ở trên người của Đầu trọc, căn bản không chú ý đến một người phụ nữ xa lạ còn chưa biết nhau được tới một ngày.

"Rống rống....."

Vũ khí của Tưởng Yên Nhiên vừa đập vào đầu một con tang thi, bên cạnh cô liền lại xuất hiện một con khác, thật không may đây lại là một con tang thi cấp hai có răng nanh dài!

Tưởng Yên Nhiên sắp khóc tới nơi, nhưng nhìn khoảng cách của tang thi ngày càng gần, mọi người cũng không ai chú ý tới mình, Tưởng Yên Nhiên cắn môi dưới, bỗng dưng biến mất tại chỗ!

# Hết chương 22

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro