Chương 23: Bất an

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kỳ Ninh mở to hai mắt.

Cậu tuy rằng không nhìn chằm chằm vào Tưởng Yên Nhiên, nhưng tinh thần lực vẫn luôn đặt xung quanh Tưởng Yên Nhiên, chuyện Tưởng Yên Nhiên đột nhiên biến mất đương nhiên cũng không gạt được cậu. Kỳ Ninh vẫn không nhìn về phía Tưởng Yên Nhiên mà dùng tinh thần lực khóa định lại.

Con tang thi cấp hai kia vốn muốn "ăn" Tưởng Yên Nhiên liền nóng nảy đi tới đi lui, nó chắc cũng lấy làm kỳ quái sao đồ ăn lại đột nhiên không thấy. Kỳ Ninh nhíu chặt mày, nhìn con tang thi cấp hai kia rốt cuộc cũng phải từ bỏ rời đi, Tưởng Yên Nhiên mới lại lần nữa đứng ở vị trí cũ.

Dị năng giả hệ không gian có được vài loại kỹ năng như không gian chứa đựng, không gian thuấn di và không gian nhận; tuy rằng không gian thuấn di cũng có thể làm dị năng giả biến mất trong nháy mắt, nhưng đặc điểm của nó lại là chỉ có thể biến mất một giây, sau khi thuấn di một giây, dị năng giả không gian sẽ xuất hiện ở chỗ nào đó cách đó không xa. Mà không phải giống như Tưởng Yên Nhiên, lâu như vậy cũng không có động tĩnh, không xuất hiện ở bất kỳ chỗ nào xung quanh. Chờ tới khi cô ta vất vả xuất hiện lại ở nguyên vị trí cũ, mà không phải thuấn di đến chỗ khác.

Này có phải nói lên rằng dị năng không gian của Tưởng Yên Nhiên kỳ thật chỉ là một loại pháp bảo không gian được tác động sinh ra hay không? Hơn nữa pháp bảo không gian này có lẽ còn có thể cho phép Tưởng Yên Nhiên từ trong không gian nhìn thấy tình hình bên ngoài, cho nên Tưởng Yên Nhiên mới có thể trong nháy mắt con tang thi cấp hai bỏ đi mới xuất hiện, thời gian trùng hợp như vậy, Kỳ Ninh không muốn nghi ngờ cũng không được.

Sau khi nghi ngờ, Kỳ Ninh còn lại chính là hưng phấn.

Đúng vậy, hưng phấn.

E ngại quan hệ huyết thống của Mạc Dịch Phàm và Tưởng Yên Nhiên, cậu không thể giết Tưởng Yên Nhiên đã rất nghẹn khuất rồi. Nhưng nếu cái gọi là "dị năng không gian" của Tưởng Yên Nhiên thật ra chỉ là loại pháp bảo kia, vậy thì cậu liền có thể không chút khách khí mà đoạt bảo vật đó.

Kiếp trước Tưởng Yên Nhiên cầm vòng tay của Mạc gia, có được dị năng hệ chữa khỏi hiếm thấy, như vậy một đời này, liền dụng loại pháp bảo không gian của Tưởng Yên Nhiên đền bù món nợ kiếp trước chiếm dụng vòng tay của Mạc gia đi!

Kỳ Ninh không tự giác liếm liếm môi dưới, ánh mắt lộ ra một tia sáng tàn nhẫn.

Cậu biết nếu bàn về chuyện con người thiện ác, Tưởng Yên Nhiên thật ra không phải là người đáng giận nhất. Nhưng Tưởng Yên Nhiên cũng không phải là người vô tội, chỉ bằng chuyện cô ta kiếp trước trêu chọc Mạc Dịch Phàm, biết rõ Mạc Dịch Phàm chính là anh trai cùng mẹ khác cha của mình mà vẫn vì lợi ích của hai vợ chồng mình, đem Mạc Dịch Phàm một lần lại một lần đẩy vào chỗ nguy hiểm, thậm chí vì để Mạc Dịch Phàm có thể chết hoàn toàn mà còn bảo Mạc Dịch Phàm dẫn theo trói buộc là Kỳ Ninh đối mặt với nguy hiểm, gián tiếp làm cho Mạc Dịch Phàm bỏ mình. Điểm này, Kỳ Ninh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta và chồng của ả.

Tưởng Yên Nhiên và chồng của ả có thể vì ích lợi quyền thế mà gài bẫy giết hại Mạc Dịch Phàm, như vậy Kỳ Ninh hắn vì sao lại không thể vì món nợ kiếp trước, trước khi chuyện xảy ra ở kiếp này mà giết chết vợ chồng Tưởng Yên Nhiên chứ?

Được rồi, cho dù Kỳ Ninh bây giờ không thể giết người duy nhất có quan hệ huyết thống với Mạc Dịch Phàm, nhưng đoạt thứ cô ta dựa vào, để xem cô ta có thể sống được bao lâu?

Mộ Hàm Phong bên kia bởi vì có Đầu trọc gia nhập, hơn nữa Mộ Hàm Phong và Kiều Hàm Nhất đều không hề bủn xỉn dị năng, trực tiếp đem dị năng đều phóng ra, cho nên đàn tang thi rất nhanh bị đánh lùi.

Thật không may là chỉ có hai con tang thị cấp hai, đều là bị Mộ Hàm Phong bọn họ tiêu diệt.

Kỳ Ninh và Tiểu Già Dạ bên này cũng giải quyết mấy con tang thi xung quanh, cậu bảo Tiểu Già Dạ đào tinh hạch tang thi bậc một, sau đó đi về phía thi thể một con tang thi cấp hai, lấy thanh loan đao ra bắt đầu hự hự đào tinh hạch.

Kiều Hàm Nhất ôm Đầu trọc: "Đầu trọc, cậu sẽ không có việc gì. Dị năng giả đối với virus tang thi đều có khả năng miễn dịch, cậu xem tôi lần trước bị tang thi cắn một cái cũng không có việc gì đó không phải sao?"

Trên người Đầu trọc bị tang thi cắn bị thương, cũng bị cào mười mấy cái, cho dù dị năng giả có khả năng miễn dịch nhất định, cũng không chịu nổi nhiều virus tang thi xâm nhập như vậy. Sắc mặt Đầu trọc ngày càng xám trắng, thân thể cũng càng cứng còng, hắn biết mình sắp biến thành tang thi.

"Nhất nhất, đợi lát nữa, cậu giết tôi, được không?". Đầu trọc toét miệng, mím mím đôi môi tím đen nói: "Tôi không muốn biến thành cái loại ghê tởm này đâu, cậu giúp tôi đi, được không?"

Kiều Hàm Nhất ôm Đầu trọc khóc lớn.

Kỳ Ninh bắt đầu đạo tinh hạch trong đầu của con tang thi cấp hai thứ hai.

Mộ Hàm Phong thở hổn hển mấy cái, lúc này mới thấy Kỳ Ninh đang làm cái gì.

"Cậu muốn đào tinh hạch sao? Mấy thứ đó không có mấy người sử dụng được". Mộ Hàm Phong mặt không biểu tình nói, nhưng cũng không ngăn cản động tác của Kỳ Ninh. Trong tinh hạch của tang thi có độc, lúc đầu thu mua rất nhiều tinh hạch, nhưng lúc sử dụng tinh hạch để tu luyện thì đều xuất hiện đủ loại vấn đề, nhưng mấy tin tức này, Mộ Hàm Phong tự nhiên không có nhiệm vụ nói cho Kỳ Ninh.

Kỳ Ninh đào tinh hạch trong óc con tang thi cấp hai ra, óc rơi dính trên mặt đất. Tinh hạch của tang thi cấp một và cấp hai đều trong suốt, chỉ là tinh hạch tang thi cấp một chỉ lớn khoảng trứng cút mà thôi, còn tinh hạch của tang thi cấp hai lớn gấp đôi, nhìn càng thêm xinh đẹp.

"Không phải có người mua sao?". Kỳ Ninh đem tinh hạch của Tiểu Vân đã biến thành tang thi xoa xoa trên quần áo, không chút để ý nói: "Tốt xấu gì cũng có thể đổi chút đồ".

Cuối cùng cậu lại liếc Tiểu Vân một cái, dị năng đọc suy nghĩ, có dị năng đặc thù như vậy, quả nhiên cũng không phải là chuyện gì tốt.

Mộ Hàm Phong nghe xong câu kế tiếp của Kỳ Ninh mới không thèm nhìn đến cậu nữa.

Tưởng Yên Nhiên vẫn luôn co rúm đứng một bên, không biết suy nghĩ cái gì.

Đầu trọc rốt cuộc cũng biến thành tang thi, hKỳ Ninh tự tay giết chết hắn, sau đó đào một cái hố chôn thi thể vào. Từ đầu tới cuối cũng không ai nhắc tới chuyện đào một cái hố có Tiểu Vân có dị năng đọc suy nghĩ kia.

"Hàm Nhất nói, tinh thần lực của cậu ta điều tra được phía trước còn có rất nhiều tang thi, nếu cậu ta không có nhìn lầm thì ở đó có ít nhất năm con tang thi cấp hai". Mộ Hàm Phong đem năm người còn lại tập trung với nhau: "Tôi cùng Hàm Nhất dị năng đã dùng hết rồi, cho nên, chúng ta đêm nay trước tìm chỗ đặt chân, chờ ngày mai dị năng khôi phục sau lại đi tiếp, mọi người cảm thấy như thế nào?"

Còn mấy người tự nhiên cũng không có ý kiến gì. Kỳ Ninh cũng không có ý kiến, địa điểm kho hàng và cửa hàng trang sức chỉ có mấy người Mộ Hàm Phong biết, cậu cũng chỉ có thể cùng hành động với bọn họ.

Lúc Kỳ Ninh và Tiểu Già Dạ tới, cơ bản không kịp lấy túi. Bây giờ Đầu trọc và Tiểu Vân chết, bọn họ liền cầm lấy túi của hai người kia để chứa đồ vật.

Năm người ngồi trên chiếc xe còn lại duy nhất, một đường trầm mặc tìm tòa nhà, đi vào nghỉ ngơi.

Buổi tối lúc sắp xếp lượt gác đêm, Kỳ Ninh chọn lượt cuối cùng nhất, rạng sáng từ 3 đến 6 giờ.

"Tôi gác lượt cuối đi". Kỳ Ninh nói xong lời này, liền tìm một góc, đổ đống tinh hạch tang thi từ trong túi ra mặt đất đếm tới đếm lui mấy lần, mới cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Đơn giản mọi người cũng đều biết thiếu niên này tính tình kỳ quái nên đều không để ý.

Sáng sớm từ ba giờ đến 5 giờ là thời gian con người ngủ sâu nhất. Kỳ Ninh mở mắt, bảo Kiều Hàm Nhất hai mắt sưng đỏ, đã ngáp liền mấy cái đi ngủ.

Kỳ Ninh từ trong không gian lấy ra một cái đồng hồ con, đến khi thời gian hiển thị trên đồng hồ điểm bốn giờ hai mươi phút, cậu rốt cuộc có động tác, lấy trong không gian ra một tấm bùa ngủ say, dùng tinh lực đốt tấm bùa màu vàng, mọi người ngủ càng thêm say.

Kỳ Ninh lúc này mới chậm rãi đi về phía Tưởng Yên Nhiên ở một góc, bắt đầu chậm rãi từ cổ tay cô ta, ở cổ sột sột soạt soạt sờ soạng. Dựa theo "kinh nghiệm" của cậu, mấy loại pháp bảo này đều có tính trang trí, như vòng tay, vòng cổ linh tinh, cũng có thể là hoa tai... Kỳ Ninh nhìn nhìn hai tai trống rỗng của Tưởng Yên Nhiên, cũng không thèm sờ vào.

Nhưng Kỳ Ninh sau khi sờ soạng một lúc lâu cũng không thấy được trên người Tưởng Yên Nhiên có vòng cổ hay vòng tay gì.

Kỳ Ninh hơi có chút ảo não, chẳng lẽ là cái gì giống như là ngọc bội cổ xưa sao? Giấu ở trong ngực à?

Vừa nghĩ, tay cậu chui vào một bên Tưởng Yên Nhiên từ vạt áo -- cổ áo phía trên quá nhỏ.

"Em - làm - cái - quái - gì!". Một giọng hỗn loạn phẫn nộ, áp lực, bi thương đột nhiên vang lên.

Trên tay Kỳ Ninh khẽ dừng lại, cả người đã bị một luồng hơi thở quen thuộc áp đảo trên mặt đất, cổ tay của cậu cũng bị người đàn ông đang đè trên người dùng sức rút ra, gắt gao nắm trong tay.

Ánh trăng nhàn nhạt xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào nơi ẩn nấp này. Kỳ Ninh thấy rõ ràng, người đang đè trên người mình là Mạc Dịch Phàm.

"Anh vậy mà tìm được em ha?". Ban đầu Kỳ Ninh còn muốn cười, kết quả không đợi cậu nói cái gì, đôi môi tái nhợt của người đàn ông kia liền không chút khách khí ấn lên môi cậu, giống như đang công thành đoạt đất càn quét khoang miệng cậu, giống như lãnh thú đang tuần tra mỗi một tấc lãnh thổ, điên cuồng mà chấp nhất, dương như muốn tin tưởng gì đó, tìm kiếm cái gì đó....

Mãi đến khi Kỳ Ninh sắp không thở nổi, người đàn ông mới rốt cuộc buông tha cho cậu.

Kỳ Ninh lúc này mới phát hiện, tay của người kia đã không biết từ khi nào đặt trên mông cậu, độ ấm nóng rực kích thích làm cậu lập tức hoàn hồn.

"Anh"... Kỳ Ninh dừng một chút, vừa mới hôn xong, cậu rõ ràng cảm giác được người đàn ông này kiềm chế phẫn nộ và bất an, nhưng vì sao lại bất an chứ? Cậu rõ ràng đã hứa rồi mà.

"Em thích Tưởng Yên Nhiên sao?". Không đợi Kỳ Ninh nói xong, người đàn ông kia lại lần nữa tới gần Kỳ Ninh, con người đầy tơ máu đỏ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cậu nói: "Cô ta không sạch sẽ. tn, anh rất sạch sẽ. Hơn nữa anh có thể làm cho em càng vui sướng hơn".

Kỳ Ninh sửng sốt hồi lâu mới kịp phản ứng lại người này đang nói cái quái gì, trong lòng không khỏi có chút cay chát. Cậu mím môi, dứt khoát hung hăng gặm một cái lên cằm người kia, thừa lúc người kia không chú ý liền lật người, cả người liền từ dưới thân người kia thoát ra, xoay người đem người đàn ông kia đè dưới thân, từ trên cao nhìn xuống nói: "Em không thích Tưởng Yên Nhiên, Mạc Dịch Phàm, em không thích cô ta".

Khóe môi người kia câu ra một nụ cười khổ: "Em không thích Tưởng Yên Nhiên, chỉ muốn thân thể cô ta có đúng không? Tn, nếu em muốn.... Để cho anh tới có được không... anh sẽ... làm cho em rất sung sướng". Kỳ Ninh vốn có bao nhiêu thẳng, người này hiển nhiên so với Kỳ Ninh càng thêm rõ ràng. Cho nên mặc dù Kỳ Ninh nói muốn cùng anh ở bên nhau, trong lòng anh cũng có vài phần thấp thỏm. Từ thích phụ nữ đến thích đàn ông, biến chuyển như vậy không phải ai cũng đều có thể có.

Đặc biệt là, một khắc trước Kỳ Ninh còn đại náo hiện trường đính hôn của bọn họ, ngay sau đó liền đồng ý ở bên cạnh mình. Trước sau không giống nhau như vậy, không thể không làm cho anh cảm thấy bất an.

Kỳ Ninh thật muốn đâm đầu vào tường mà. Quả nhiên thật cần phải nói cho rõ ràng.

"Em không thích Tưởng Yên Nhiên". Kỳ Ninh lại lặp lại một lần nữa, nhanh chóng giải thích: "Em vừa mới chạm vào cô ta là bởi vì muốn lấy không gian pháp bảo trên người cô ta. Tưởng Yên Nhiên không trải qua hôn mê, cũng không uống nước biến dị, nhưng cô ta lại có không gian. Hơn nữa, em hôm nay tận mắt nhìn thấy cô ta biến mất tại chỗ, cho nên em cảm thấy trên người cô ta chắc chắn có bảo bối gì đó, giống như... nhẫn đính hôn anh cho em... Em vừa mới, là muốn tìm cái thứ đó".

Kỳ Ninh vừa nói xong, lại hung tợn nhìn người đàn ông kia: "Hay là anh cảm thấy em làm không đúng? Không nên lấy đồ của Tưởng Yên Nhiên hả?"

# Hết chương 23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro