Chương 24: Đồng hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạc Dịch Phàm hiển nhiên chưa từng nghĩ đến, Kỳ Ninh chạm vào người phụ nữ kia lại còn có một tầng nguyên nhân như vậy.

Giờ phút này nhìn thấy bộ dáng hung tợn của Kỳ Ninh, không biết vì sao trong lòng anh lại thêm vài phần an tâm. Nhưng để Kỳ Ninh tiếp tục "soát người" Tưởng Yên Nhiên thì tuyệt đối là không thể.

"Tiểu Ninh đương nhiên không sai". Mạc Dịch Phàm toét miệng cười, hơi có chút lấy lòng nói: "Thứ tốt đương nhiên phải giữ trên người mình mới tốt chứ".

Kỳ Ninh liếc mắt quan sát Mạc Dịch Phàm một cái, không chút để ý nói: "Em còn tưởng rằng anh sẽ tiếc khi đoạt đồ của em gái mình chứ".

Mạc Dịch Phàm nghe vậy không khỏi véo véo mày: "Tiểu Ninh, em đối với anh mà nói mới là quan trọng nhất. Tưởng Yên Nhiên sống hay chết cùng anh có liên quan gì? Anh chỉ là không muốn vô duyên vô cớ giết người mà thôi --- đoạt đồ sao, nếu Tiểu Ninh muốn, anh liền tự mình giúp em tìm".

Nói xong, Mạc Dịch Phàm xoay người, thừa dịp hôn trộm Kỳ Ninh một cái, sau đó mới chạy đến bên cạnh Tưởng Yên Nhiên, xem xét hơi thở của cô ta. Thấy Tưởng Yên Nhiên ngủ rất say, hơi nhíu mày, vừa không chút khách khí kéo dài cả người Tưởng Yên Nhiên trên mặt đất, bắt đầu lục soát trong người, vừa hỏi: "Tiểu Ninh dùng mê dược gì mà bọn họ lại ngủ say như vậy".

Mạc Dịch Phàm vừa mới nhìn thấy Kỳ Ninh, liền thấy cậu sờ tới sờ lui trên người Tưởng Yên Nhiên, trong lòng vừa nóng vừa lo lắng, nhưng thật ra không để ý mấy người này ngủ rồi mới không nghe được động tĩnh của bọn họ, mà là bị người khác động tay động chân.

Lúc này đổi lại Kỳ Ninh mở to hai mắt ra nhìn, nhìn Mạc Dịch Phàm "sờ tới sờ lui" trên người Tưởng Yên Nhiên, cậu lập tức cảm thấy từ dạ dày đến trong miệng mình, một chút đến một chút bắt đầu chua chua, chẳng lẽ vì hôm nay giết đám tang thi ghê tởm quá nhiều sao?

"Là phù, phù ngủ say, chỉ có tác dụng trong một canh giờ, có nghĩa là hai giờ. Là mấy lão tổ tông của anh để lại". Kỳ Ninh trong mắt toàn bộ đều chua, trừng mắt nhìn động tác của Mạc Dịch Phàm. "Mấy tấm bùa đó thật ra là thứ tốt, người thường cũng có thể dùng máu để sử dụng. Nếu chúng ta có thể tìm được chỗ để thu mua bùa chú thì tốt rồi".

Động tác Mạc Dịch Phàm dừng một chút, tùy ý hỏi: "Tiểu Ninh muốn học vẽ bùa sao?"

Kỳ Ninh nghĩ nghĩ, liền nói: "Có mấy loại bùa này thì giống nhiều hơn một thủ đoạn bảo mệnh, năng lượng hao phí khi sử dụng cũng ít, sử dụng cũng sẽ không quá đau lòng. Nếu có cơ hội đương nhiên em muốn học rồi". Nhưng nếu tìm không thấy chỗ nào để thu thập bùa thì cũng chỉ có thể tính lại sau mà thôi.

Mạc Dịch Phàm hơi hơi gật gật đầu, không nói gì, chỉ cau mày nhìn Tưởng Yên Nhiên, trên người cô ta những nơi có thể mang trang sức anh đều đã tìm rồi, căn bản không có nơi cất chứa đồ vật. Vậy pháp bảo không gian của Tưởng Yên Nhiên rốt cuộc ở đâu?

Đôi mắt Mạc Dịch Phàm nhìn Tưởng Yên Nhiên từ trên đỉnh đầu xuống, đến khi nhìn đến tay. Cổ tay của cô ta không mang lắc hay vòng tay, ngược lại đeo một cái đồng hồ của nam, to to không hợp trên cổ tay.

Vừa rồi Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm đều thấy đồng hồ này, nhưng vì đồng hồ này quá hiện đại, hai người đều không chú ý. Nhưng bây giờ không tìm thấy manh mối nào khác, mục tiêu của anh rất tự nhiên đặt ở chỗ thoạt nhìn rất bắt mắt đó.

"Lấy xuống không được sao?". Kỳ Ninh nhìn chằm chằm Mạc Dịch Phàm, đương nhiên phát hiện động tác tháo đồng hồ trên tay Tưởng Yên Nhiên của Mạc Dịch Phàm.

Mắt Mạc Dịch Phàm sáng rực lên, nếu chỉ một cái có thể cởi xuống thì chắc chắn không phải thứ bọn họ muốn tìm. Bây giờ không lấy xuống được, thật ra lại làm anh tin tưởng thêm vài phần.

"Lấy không được, cái khóa hình như là giả, bị khóa kín lại rồi".

Kỳ Ninh cũng thò lại gần nhìn, đồng hồ kia rõ ràng rời rạc treo trên cổ tay của Tưởng Yên Nhiên, nhưng mặc kệ Mạc Dịch Phàm làm thế nào cũng không tháo đồng hồ kia ra được.

Không lẽ là đã nhận chủ sao?

Kỳ Ninh mím môi, trở tay liền cầm lấy thanh loan đao của cậu, nóng lòng muốn thử nói với Mạc Dịch Phàm: "Vậy, lấy máu thử xem".

Vừa nói, Kỳ Ninh một phát liền cắt qua tay Mạc Dịch Phàm, không chút khách khí rạch cánh tay anh lấy máu. Từng giọt máu rơi lên trên đồng hồ.

Đầu tiên khóa miệng Mạc Dịch Phàm hơi giật giật, sau đó liền hiểu rõ dụng ý của Kỳ Ninh --- Kỳ Ninh không phải muốn chiếm bảo bối này cho riêng mình, mà là muốn cho anh nhiều hơn một kiện bảo vật tùy thân.

Mạc Dịch Phàm trong lòng nóng lên, vừa định nói gì đó với Kỳ Ninh, liền cảm thấy trên cổ tay đột nhiên năng thêm, hóa ra là cái đồng hồ kia tự động khóa trên cổ tay mình. Không rời rạc khi mang trên tay Tưởng Yên Nhiên, đồng hồ này mang trên cổ tay Mạc Dịch Phàm giống như là làm riêng cho anh vậy, một chút khe hở cũng không có.

"Quả nhiên.... Thần bí quá". Mạc Dịch Phàm xoay xoay thanh đao trong tay, khô khan nói. Là một nhân tài ưu tú đã tiếp thu thuyết giáo dục vô thần từ nhỏ, lại vừa mới tận mắt thấy chuyện không thực phát sinh như vậy, trong đáy lòng khó tránh khỏi có chút... giống như là mơ vậy.

Kỳ Ninh mới mặc kệ cái gì mà hữu thần hay vô thần, cậu trước để Mạc Dịch Phàm uống một ly linh tuyền nhỏ bổ sung lượng máu vừa mới mất, sau đó dùng sức đẩy đẩy Mạc Dịch Phàm: "Nhanh thử xem, là không gian gì, anh có thể đi vào hay không?"

Mạc Dịch Phàm không đi vào không gian, chỉ thử tập trung tinh thần lực cảm giác một chút, quả nhiên thấy một mảnh không gian trống rộng hơn 500 mét vuông, so với 200 mét vuông trong miệng Tưởng Yên Nhiên thì hơn gấp đôi. Chỉ là không gian trống, không có núi, không có sông, không có đất đai gì, chỉ là một mảnh trời trắng phát sáng chiếu rọi khoảng không. Trên đó có một ít tạp vật, không chừng là đồ Tưởng Yên Nhiên tự thu thập được.

Giống như là không gian thần khí sao?

Ánh mắt Mạc Dịch Phàm dừng trên đồng hồ, tâm niệm vừa động, đồng hồ liền biến mất, chỉ là lúc vuốt tay áo xuống có thể nhìn thấy chỗ này có một chút sẫm màu.

"Có thể.... Ẩn đi?". Kỳ Ninh hưng phấn bắt lấy tay Mạc Dịch Phàm xem xét, nhịn không được hỏi: "Nếu có thể ẩn đi, sao Tưởng Yên Nhiên lại không biết? Để cho chúng ta chiếm được tiện nghi".

Mạc Dịch Phàm cũng hơi hơi đồng tình nhìn về phía Tưởng Yên Nhiên trên mặt đất, anh vừa rồi thật ra chỉ là thử nghĩ một cái mà thôi. Tưởng Yên Nhiên không biết công năng này, không chừng.... Là trước giờ chưa từng thử qua đi?

Mạc Dịch Phàm cuối cùng cũng không vào không gian, anh không yên tâm để Kỳ Ninh ở bên ngoài một mình. Hai người dựa vào nhau, nhỏ giọng nói chuyện chừng một tiếng, thương lượng chuyện "trộm lương" dưới mí mắt của Thiết Ưng dong binh đội, Mộ Hàm Phong mới chậm rãi tỉnh lại.

"Mạc đội trưởng?". Mộ Hàm Phong đầu tiên sờ cây súng bên hông vẫn còn, sau đó nhìn người dư ra là Mạc Dịch Phàm, hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, nhưng tay vẫn đặt bên hông. "Mạc đội trưởng sao lại tìm tới nơi này?"

Mạc Dịch Phàm liếc Mộ Hàm Phong một cái, nhàn nhạt nói: "Tìm người".

Mộ Hàm Phong bị nghẹn một chút. Mạc Dịch Phàm này là một dị năng giả Lôi hệ khó có được, lực công kích cường hãn hơn nhiều so với hệ Phong. Hơn nữa, mấu chốt chính là Mạc Dịch Phàm đã là dị năng giả cấp hai, Mộ Hàm Phong ngày đêm tu luyện không ngừng cũng chỉ mới đạt cấp một mà thôi.

Nếu lúc trước gặp Mạc Dịch Phàm, Mộ Hàm Phong tất nhiên tìm tất cả biện pháp để dụ Mạc Dịch Phàm rời đi, đồ vật trong kho hàng hắn nhất định phải chiếm lấy, không thể chia cho người khác. Nhưng hiện tại, kho hàng lại bị tang thi vây quanh, hơn nữa trong đó còn có năm con tang thi cấp hai. Mộ Hàm Phong và Kiều Hàm Nhất mới chỉ đạt đến cấp một, muốn vượt cấp giết tang thi cấp hai... thật sự là hơi quá khó khăn.

"Mạc đội trưởng, xin mời nói chuyện một chút". Mạc Dịch Phàm gọi Kiều Hàm Nhất tỉnh lại, nói với Mạc Dịch Phàm.

Mạc Dịch Phàm tính chiếm hữu ôm Kỳ Ninh một cái, rồi mới đứng lên đến một góc bắt đầu nói chuyện với Mộ Hàm Phong.

Đến khi hai người trở về, Mộ Hàm Phong vốn mặt lạnh lại càng lạnh hơn, Mạc Dịch Phàm cũng xụ mặt, chỉ lúc nhìn Kỳ Ninh mới lộ ra tươi cười.

"Vị này chính là Mạc Dịch Phàm, Mạc đội trưởng, tạm thời gia nhập Dong binh đội của chúng ta". Mộ Hàm Phong giới thiệu Mạc Dịch Phàm.

Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm vừa lòng gật gật đầu, rất tốt, như vậy cũng có thể giải thích nguyên nhân Mạc Dịch Phàm đột nhiên xuất hiện.

Những người khác đều không có ý kiến gì. Mạc Dịch Phàm là dị năng giả hệ Lôi, ở căn cứ Hoa Nam có chút danh tiếng, Kiều Hàm Nhất cũng được, Tiểu Già Dạ cũng vậy, bọn họ đều đã nghe qua tên của Mạc Dịch Phàm. Mà Tưởng Yên Nhiên tìm kiếm thứ gì đó khắp nơi.

"Yên Nhiên, cần phải đi rồi". Mộ Hàm Phong vỗ vỗ vai Tưởng Yên Nhiên, hơi ôn hòa nói.

Tưởng Yên Nhiên "A" một tiếng, căn bản không dám nói cô ta làm mất thứ quan trọng nhất, lúc này mặc kệ cô ta làm mất thứ gì, Mộ Hàm Phong đều sẽ bảo cô trước tiên đến thu kho lúa rồi lại nói. Tiểu Vân bởi vì có dị năng đọc suy nghĩ râu ria mà bị Mộ Hàm Phong đẩy ra chắn cho mình một mạng, đầu trọc bởi vì Mộ Hàm Phong muốn bảo mệnh cũng bị tính kế mà chết, Tưởng Yên Nhiên căn bản không dám tưởng tượng nếu Mộ Hàm Phong biết mình không còn "dị năng không gian" thì sẽ xử trí mình như thế nào.

Tiểu Già Dạ tuổi còn nhỏ, sáu người ngồi trên một xe cũng miễn cưỡng có thể ngồi đủ. Lúc này cũng không ai lại yêu cầu đi một chiếc xe khác.

Tưởng Yên Nhiên không biết nghĩ như thế nào, thế nhưng chủ động yêu cầu được ngồi ở hàng thứ hai, cùng với Kỳ Ninh, Mạc Dịch Phàm, thậm chí còn có ý đồ nói chuyện với hai người.

"Anh, tam ca, anh ấy ổn không?". Tưởng Yên Nhiên kéo kéo góc áo, mắt đảo một vòng trên cổ tay trống trơn của Kỳ Ninh và Mạc Dịch Phàm, nhỏ giọng nói, "Lúc em đi quá sốt ruột, cũng không có nói với tam ca".

Mạc Dịch Phàm ngồi bên cửa sổ, để Kỳ Ninh dựa vào vai mình nhắm mắt dưỡng thần, cũng không thèm liếc mắt tới Tưởng Yên Nhiên một cái, càng đừng nói đến nói chuyện với Tưởng Yên Nhiên.

Tưởng Yên Nhiên cắn cắn môi, cô cần phải tiếp tục nói chuyện lấy lòng Mạc Dịch Phàm, bởi vì không có không gian, Mộ Hàm Phong sẽ không để ý đến cô, nếu là Mạc Dịch Phàm thì có lẽ sẽ nhìn trên một chút thân tình mà cứu cô một mạng. Rốt cục thì không phải là nhìn trên cái gọi là thân tình mà Mạc Dịch Phàm ngăn cản Kỳ Ninh giết cô, không phải sao?

Kỳ Ninh, Kỳ Ninh......

Ánh mắt Tưởng Yên Nhiên dừng trên người Kỳ Ninh, trong mắt không ức chế được vẻ chán ghét, cô gần như có thể khẳng định người trộm đồ của cô chắc chắn là Kỳ Ninh. Lấy nhân phẩm của Mộ Hàm Phong, Kiều Hàm Nhất và Mạc Dịch Phàm mà nói sẽ tuyệt đối không làm ra chuyện lén lút trộm đồ, Tiểu Già Dạ lại quá nhỏ, tối hôm qua căn bản không bị yêu cầu phải trực đêm. Như vậy, người duy nhất có khả năng trộm đồng hồ của cô cũng chỉ có Kỳ Ninh, là người canh chừng sau cùng, vẫn luôn nhìn cô không vừa mắt!

# Hết chương 24

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro